Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Full
Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Nguồn: Internet

14.393

Full

Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

4.4
GIỚI THIỆU

Thông tin truyện: Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ


Trong cái tên có chứa tên của năm nhân vật chính: Trang Bích Lam, Đường Thiên Tiêu, Đường Thiên Trọng (trùng âm với Trùng), Ninh Thanh Vũ, Nam Nhã Ý.
Bích tiêu: chỉ bầu trời xanh.
Cửu trùng: Trung Quốc có truyền thuyết trời cao có chín tầng.
-> Vậy nên từ Bích tiêu cửu trùng nhằm chỉ hoàng cung hoặc là hoàng quyền chí thượng.
Xuân Vũ Ý: chỉ sắc xuân sáng ngời, tuyệt đẹp.
-> Cả tựa đề của tiểu thuyết” Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Vũ Ý” có ý muốn chỉ rằng người con gái dịu dàng, thông minh trong chốn cung cấm lạnh lẽo vô tình bị cuốn vào cuộc tranh giành hoàng vị khốc liệt, tàn bạo, mang tất cả không khí ấm áp, cát tường tựa mùa xuân đi mất.
Nhân vật nam trong Bích Tiêu là sự đa dạng về hình ảnh của phái mạnh.
- Trang Bích Lam: một thanh mai trúc mã có thể hi sinh thân mình vì người mình yêu, sẵn sàng vào sinh ra tử không tiếc thân mình. Một hình mẫu về mối tình đầu không thể bỏ qua.
- Đường Thiên Tiêu: Một vị hoàng đế trẻ mang trong mình chất ngọa hổ tàng long. Đủ sáng suốt để lấy lại hoàng quyền, đủ lạnh lùng để ra quyết định dành lại vật được mình sủng ái, đủ nhẫn tâm để đưa ra mưu lược… Một vị hoàng đế có cái đáng thương và có cái đáng ghét, vừa yêu lại vừa hận
- Đường Thiên Trọng: Có bản lĩnh của một đấng trượng phu, cương liệt, nhưng lại có thể nhất kiến chung tình. Có thể vì trả thù mà sẵn sàng trở thành kẻ tội đồ thiên cổ, nhưng cũng sẵn sàng vì tình yêu buông rơi tất cả.
Hãy cùng chờ đón ” Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Vũ Ý” của Tịch Nguyệt Kiểu Kiểu để trải nghiệm những cung bậc tình cảm tinh tế, rung động lòng người!
Chủ biên đại nhân nói với tôi rằng, hãy viết một đoạn mở đầu đi! Có lẽ do thường ngày đặt quá nhiều cảm xúc, tình cảm vào trong các bộ tiểu thuyết, cho nên nhất thời cũng không biết nên viết những gì. Chính vì vậy mà tôi lười nhác, phải một thời gian khá lâu mới có thể nhấc bút lên viết được! Được rồi, là tôi đang tìm cớ để biện hộ cho mình mà thôi! Tôi thực chất là một người rất lười biếng!
Bích Tiểu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ là một tiểu thuyết được viết trong thời gian khá dài, khoảng thời gian viết tiểu thuyết này, lúc nào tôi cũng cảm thấy ấm lòng, cũng giống như tính cách dịu dàng của tôi thường ngày vậy. Không chỉ bởi vì tính cách của nhân vật nữ chính Ninh Thanh Vũ rất dịu dàng mà còn vì tình cảm giữa nàng với các nhân vật xung quanh lúc nào cũng dịu dàng như nước, ngọt ngào tựa thơ.
Ngay tiêu đề tiểu thuyết Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ đã hàm chứa tên của năm nhân vật chính: Trang Bích Lam, Đường Thiên Tiêu, Đường Thiên Trọng (trùng âm với Trùng), Ninh Thanh Vũ, Nam Nhã Ý. Trang Bích Lam thì không cần phải nói quá nhiều, con người dịu dàng, nho nhã như chàng, đã chiếm trọn cả thời thơ ấu yên bình, tươi đẹp của Ninh Thanh Vũ, cũng chiếm hết toàn bộ tâm tư trong suốt ba năm trời nàng ở trong cung cấm. Đường Thiên Tiêu tuổi trẻ tài cao, tuy thân là thiên tử, nhưng cũng vô cùng nho nhã, dịu dàng, tình nguyện bảo vệ, bao bọc cho Ninh Thanh Vũ trong phạm vi cho phép của bản thân.
Đường Thiên Trọng không dịu dàng. Đúng vậy, từ trước đến nay Đường Thiên Trọng chưa bao giờ là người dịu dàng, ngài lạnh lùng, độc ác và quyết đoán. Thế nhưng tình yêu si mê, cuồng nhiệt của ngài đã khiến mọi người quên đi hết mọi khuyết điểm ở ngài. Tất cả chỉ vì tình cảm thuần khiết và trái tim ấm áp của ngài. Vào khoảnh khắc Đường Thiên Trọng thà bỏ thiên hạ chứ quyết không bỏ Ninh Thanh Vũ, ai có thể nói ngài không phải là người dịu dàng?
“Nếu như ông trời chiều lòng, bạc đầu sinh tử kết uyên ương. Nếu ông trời không cho, thì còn có một hồ sen thanh tao, thơm ngát”. Vì Trang Bích Lam, Ninh Thanh Vũ chấp nhận che giấu dung mạo suốt ba năm trời, khốn khổ chờ đợi, đổi lại chẳng phải được mãi mãi bên nhau mà là phân li thêm một lần nữa.
Xa cách về thể xác và tâm hồn khiến cho giấc mộng năm xưa càng ngày càng bay xa, mờ khuất. Vào lúc Ninh Thanh Vũ gặp được Đường Thiên Trọng, chẳng thể biết được, hai người họ rốt cuộc ai là kiếp nạn của ai? Nhưng tôi lại càng muốn cho họ trở thành vận may trong cuộc đời của đối phương.
Xin đừng trách tôi thiên vị. Đàn ông bá đạo, lạnh lùng lại mang trong mình một tình yêu chung thủy, trước sau như một, ai có thể mãi mãi chống chọi lại sức hút không gì sánh được này chứ?
Tôi thích Trang Bích Lam nhưng tôi lại càng yêu Đường Thiên Trọng. Tôi thừa nhận bản thân đã cố ý tạo nên bi kịch ở đây, khi cho một người đàn ông dịu dàng, chính trực, trọng tình trọng nghĩa như Trang Bích Lam bại trận trước một người đàn ông bá đạo, lạnh lùng mà si tình tuyệt đối như Đường Thiên Trọng.
Tác phẩm này là một tiểu thuyết về tình yêu, thế nhưng tôi hy vọng có thể khắc họa được những con người với tính cách khác nhau thì sẽ đem đến cho họ vận mệnh khác nhau. Nếu như Ninh Thanh Vũ quật cường, cố chấp hơn chút nữa thì có lẽ câu chuyện này lại càng không thể có được một đoạn kết mỹ mãn như vậy.
Trong cuộc đời, có nhiều khi chúng ta phải biết thỏa hiệp và Ninh Thanh Vũ đã biết thỏa hiệp sau sự kiên trì vô vọng của bản thân. Hành động thỏa hiệp này không phải là nhượng bộ mà là sự dịu dàng đầy uyển chuyển, để cho chúng ta nhìn rõ hơn con đường phải đi phía trước, để tìm phương hướng thích hợp để bản thân có thể sinh tồn và được sống một cách hạnh phúc nhất, tốt đẹp nhất.
Ninh Thanh Vũ rất thông minh, mối tình si nửa đời trước không cầu được, nàng biết cách buông tay, từ bỏ đúng lúc. “Trà ngon mới pha, phải uống ngay khi còn nóng thì mới ngon, nếu như để lâu quá không uống thì cho dù đó là lá trà thượng hạng tới đâu, nước pha trà có thanh khiết tới đâu cũng chẳng còn ngon miệng như lúc ban đầu nữa. Thà rằng miễn cưỡng tìm kiếm hương thơm, mùi vị ban đầu trong chén trà đắng miệng, nguội tanh, chi bằng hãy pha một bình trà mới lại hơn”.
Đọc tới đây, liệu có ai đã từng khâm phục suy nghĩ sáng suốt nhấc lên được, đặt xuống được của nàng hay chưa?
Tất cả mọi người đều nguyền rủa Đường Thiên Trọng sẽ thất bại, sẽ chết đi, ngay chính bản thân Ninh Thanh Vũ cũng cho rằng ngài có khả năng sẽ thất bại, sẽ chết đi, có điều nàng cũng có chủ kiến riêng của bản thân: “Ngài không phải là người đàn ông tốt, thậm chí không phải người tốt. Thế nhưng ngài sẽ là người cha tốt cho các con muội và cũng là người chồng tốt của muội”.
Là một người phụ nữ, có lẽ trong tiềm thức mỗi người đều hy vọng trên thế gian này có một người đàn ông si tình, chung thủy tuyệt đối với mình như vậy.
Nếu đã yêu nhau thì phải ở bên cạnh nhau, cho dù là cùng nhau đi xuống suối vàng cũng cam nguyện. Thuần khiết đến mức từ bỏ tất cả mọi thứ, cũng chỉ vì muốn được bên nhau mãi mãi, đời đời kiếp kiếp không cách xa.
Cho nên, Ninh Thanh Vũ đành chấp nhận số phận, nghe theo ý trời, chấp nhận mối tình si của Đường Thiên Trọng, để rồi bất ngờ nhận được niềm hạnh phúc mà bao nhiêu năm nay thầm mơ không được.
Ninh Thanh Vũ tuyệt đối không phải là người phụ nữ tài giỏi nhất trong số tất cả những nhân vật chính mà tôi đã từng khắc họa, cũng không phải thông minh tuyệt đỉnh, thậm chí nếu như dùng ánh mắt hiện đại để nhìn nhận tính cách dịu dàng và chấp nhận số phận của nàng thì lại thấy nàng thật là yếu đuối, bạc nhược. Có điều Ninh Thanh Vũ quả thực là nhân vật nữ chính may mắn nhất cũng như hạnh phúc nhất trong số các tác phẩm tôi đã viết. Nói ngay như Vân Bích Lạc trong Đế Cơ hay Dung Thư Nhi trong Phồn Hoa Lạc Định, nếu như hai nhân vật nữ chính này biết thỏa hiệp với số mệnh thì trên con đường đi tìm hạnh phúc của bản thân, họ đã không phải gặp quá nhiều trắc trở, nạn kiếp khốn khổ. Hay như A Mặc trong Cung Khuyết Lệ lại càng cố chấp đối đầu với số mệnh, quyết không chịu khuất phục, không chấp nhận bị người khác khống chế, chỉ một lòng muốn bản thân có thể điều khiển mọi thứ, sau cùng bị vận mệnh thâm sâu khó đoán trêu ngươi, giày vò đến mức cùng cực. Thông minh tính hết lẽ đời, phận mình ngược lại tính rồi cứ sai.
Phụ nữ không phải là kẻ yếu, nhưng cũng không cần mạnh mẽ quá.
Nếu như nước chảy đá mòn, có thể lấy nhu khắc cương thì tội gì phải mang trên người quá nhiều áo giáp nặng nề để chống chọi lại với mọi gai góc của cuộc đời?
Nếu như chấp nhận số phận mà có thể hạnh phúc, vậy sao lại không chấp nhận số phận lấy một lần?
Quyển 1
Khi nỗi nhớ thương bị thiêu thành tro bụi, khi cuộc sống lứa đôi không còn như mong đợi, nên buông tay nhau ra hay cố chấp níu kéo tình yêu của một thời?
Thanh Vũ và thanh mai trúc mã đã thề non hẹn biển trọn đời bên nhau, vậy mà một ngày kia biến cố xảy ra, chàng mang trên mình họa sát thân. Nàng đau đớn tột cùng, quyết che giấu dung mạo tuyệt sắc, tài năng trí tuệ, chấp nhận sống những tháng ngày bình dị, ba năm âm thầm chờ đợi người xưa. Sát thủ nàng từng cứu bên Đình Sen hai năm trước nay đã trở thành Khang hầu dưới một người mà trên muôn người, chẳng cần báo trước đột ngột lao vào cuộc sống của nàng. Người tỷ muội sướng khổ có nhau vì một lý do không ngờ tới phải trở thành phu nhân Khang hầu, khiến Chu đế tức giận nạp nàng làm phi tần.
Một thanh mai trúc mã bất chấp hiểm nguy vào cung tìm nàng, cùng nguyện thề sống chết bên nhau; một Khang hầu lạnh lùng quyền cao chức trọng quan tâm nàng sâu sắc, quyết không chịu buông tay; một hoàng đế máu lạnh luôn ngập ngừng giữa tranh đoạt quân quyền và bảo vệ người yêu… Ai sẽ là người phải cân nhắc? Ai có thể chắc chắn sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình?
Tương tư nhỏ lệ.
Thế sự nhiễu nhương, kẻ thắng làm vua.
Dù là quyền thế hay tình yêu.
Hôn nhân sai lầm.
Giang sơn, mỹ nhân.
Hồng nhan họa thủy, phù vân sinh tử.
Quyển 2
Âm thầm chịu đựng tủi nhục suốt ba năm, cuối cùng Ninh Thanh Vũ cũng đợi được người đàn ông nàng yêu đến giải cứu. Vốn cứ nghĩ tương lai phía trước là thế giới hạnh phúc của hai người, nhưng rồi vực sâu muôn trượng, đang chờ họ phía trước là một kết cục chết chóc hầu gia kiêu ngạo hống hách đã bày sẵn.
Trước mối tình si của Thanh Vũ, Đường Thiên Trọng không từ mọi thủ đoạn để dành nàng về bên mình, cho dù trái tim nàng có dành trọn cho người khác, cho dù nàng có hận ngài đến xương tủy, ngài cũng quyết không buông tay! Tình cảm cố chấp ấy bắt đầu từ cái đêm nàng cứu ngài thoát khỏi hiểm nguy và chẳng thể quay đầu lại được…
Thanh Vũ không muốn mất đi niềm hy vọng khó khăn lắm mới le lói, nàng cũng không muốn từ bỏ ước mơ hai người yêu nhau sẽ mãi bên nhau, nàng không muốn bỏ lỡ tình yêu của cả cuộc đời. Dù có thế nào nàng cũng không thể tin rằng, cuộc sống lứa đôi nàng vẫn ao ước với Trang Bích Lam lại chỉ ngắn ngủi trong một cái ôm giữa đêm mưa gió…
Vô tình nhất là gia đình đế vương! Gươm đao loang loáng, xú khí đầy trời. Nếu số trời thật sự đã định nàng là hồng nhan họa thủy, thì nàng chỉ ước mình là người duy nhất gặp phải tai họa…
Đấu đá tranh giành ngươi chết thì ta sống vốn chẳng phải cuộc sống Thanh Vũ mong muốn, thế nhưng hết lần này đến lần khác nàng rơi vào những tình huống sinh tử. Dù khởi đầu bằng sự thù ghét, Thanh Vũ thật sự cảm thấy mệt mỏi vì Đường Thiên Trọng, nhưng người đàn ông độc đoán ấy đã dùng tấm si tình của mình để xoa dịu trái tim đã hóa băng của nàng. Đứa con chào đời buộc nàng học cách từ bỏ kháng cự, học cách thấu hiểu ngài. Từ đó, nàng không còn quan tâm đến bộn bề tranh đấu giữa những người đàn ông, nàng chỉ một lòng chờ đợi ngài dịu dàng quan tâm đến mình.
Cái chết của nhiếp chính vương đã khiến thế cục đột ngột chuyển hướng. Đường Thiên Trọng cố tình phát động binh biến, ngài muốn đòi lại công bằng cho mẫu thân từ Tuyên thái hậu, nhưng ngài không ngờ rằng hành động ấy của mình đã khiến Thanh Vũ lâm vào cảnh khốn cùng. Đường Thiên Tiêu để củng cố ngôi vị đã hy sinh nàng, Đường Thiên Kỳ để báo thù mẫu thân Thiên Trọng cũng tìm đến nàng, sau một đêm, hài nhi không còn, phu quân thì từng bước mắc vào cái bẫy Thiên Tiêu bố trí, chỉ còn lại Trang Bích Lam không sợ hiểm nguy liều mạng đến cứu nàng. Nhưng, nàng đã không còn thuộc về thế giới của nàng nữa, người nàng muốn đợi đã không còn là người của ngày xưa! Nàng phải đi tìm người đàn ông trước sau luôn coi nàng là cuộc sống… Liệu người đàn ông ấy có chịu vì nàng mà từ bỏ ngôi vị trước mắt, hay sẽ lại sẵn sàng từ bỏ nàng, coi nàng như hòn đá kê chân bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn?
Nguồn: sachvietplus.wordpress (1-3)

 Bình luận

Để lại một bình luận