Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Chương 18 phần 2


Bạn đang đọc Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ – Chương 18 phần 2

Nhân lúc tâm trạng hắn không vui, tôi liền lui về phía sau một bước nói: “Thời tiết dạo này càng ngày càng nóng bức, ta đứng đây lâu bắt đầu cảm thấy khó chịu, xin phép được về cung trước. Hầu gia ở lại một mình nhé”.
Đường Thiên Trọng nhanh chóng đưa mắt ra khỏi hồ sen, chuyển sang phía tôi, dường như ánh mắt đang rừng rực ngọn lửa tức giận, khiến cho người khác phải khiếp sợ.
Thế nhưng cho dù hắn đối với tôi là yêu thích hay phẫn nộ thì ở trước cung Đức Thọ chỉ cách Đường Thiên Tiêu và Tuyên thái hậu trong gang tấc, tôi đoán rằng hắn cũng chẳng dám làm gì hết.
Đưa tay lên đỡ lấy đồ trang sức, ngân trâm lắc lư trên đầu, tôi tiến về phía cung Di Thanh, đột nhiên nghe thấy tiếng thét của Đường Thiên Trọng: “Chiêu nghi, phu nhân của tôi nói rằng quan hệ của phu nhân tôi với chiêu nghi rất tốt, nàng ấy đang vô cùng nhớ mong”.
Nam Nhã Ý?
Chính là Nam Nhã Ý đã bị hắn lạnh nhạt đẩy ra biệt viện ngoài thành không biết bao nhiêu lâu?
Tôi nhanh chóng dừng bước, ánh mắt bắt đầu phát nóng.
Lúc này hắn đã kịp đi tới gần, đôi môi mím lại, dường như đang mỉm cười, thế nhưng đôi môi đỏ hồng đó lúc này trông lại sắc bén chẳng khác gì một mũi dao nhọn.
“Hôm trước, khi ta sai người trong phủ mang đồ đến cho nàng ấy đón Tết Đoan Ngọ, nàng ấy có chuyển lời, nói rằng lâu rồi không hồi cung, rất mong nhớ người tỷ muội thân thiết là Ninh chiêu nghi”.
Nếu như hắn nói Nam Nhã Ý đích thân bảo hắn rằng rất nhớ mong tôi, thì có lẽ tôi còn có thể nghi ngờ hắn đang bịa đặt lừa phỉnh, nhưng hắn lại nói là kẻ dưới chuyển lời lại, hoàn toàn phù hợp với tin đồn hắn lạnh nhạt, xa lánh vị phu nhân mới lấy về.
Còn Nam Nhã Ý đang chịu đựng nỗi đơn côi, quạnh quẽ đến mức nào mà lại nói ra những lời nhớ nhung đến tôi?
“Nhã Ý tỷ tỷ… tỷ ấy sống có ổn không?” Lúc hỏi hắn, giọng tôi đã hơi lạc đi.
Đường Thiên Trọng nhìn chằm chằm vào tôi, nỗi trống trải trong ánh mắt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự thẳm sâu khiến người ta khó lòng đoán biết được.
“Có lẽ… sống cũng ổn”. Hắn chậm rãi trả lời: “Có một vài việc, chắc hẳn trong lòng chiêu nghi đã thấu hiểu. Bản hầu lấy nàng ấy về chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm. Có điều nếu như nàng ấy đã là phu nhân Khang hầu danh chính ngôn thuận thì ta cũng sẽ không khiến nàng ấy phải sống trong uất ức. Có điều tính tình nàng ấy thích lặng lẽ, vẫn luôn sống ở biệt viện ngoài thành, thỉnh thoảng mới vào trong thành, lại thích luận đàm giáo lý, đạo Phật gì đó cùng mấy vị ni cô, cũng không phải người không biết điều, đương nhiên cũng để mặc cho nàng ấy”.
Nói như vậy thì Nam Nhã Ý chắc hẳn sống cũng không tệ lắm.
Ngay cả Đường Thiên Trọng cũng chỉ lạnh nhạt với tỷ tỷ, chứ không hề trút giận, gây khó dễ cho tỷ tỷ vì Đường Thiên Tiêu đã tráo đổi tân nương.
Thế nhưng ăn no mặc ấm trước nay không phải là toàn bộ cuộc sống của chúng tôi, nếu như cuộc đời có thể giản đơn được như vậy thì chắc hẳn chúng tôi đã vui vẻ hơn rất nhiều rồi.
Nam Nhã Ý biết chắc rằng Đường Thiên Trọng chưa bao giờ coi trọng, để ý đến bản thân mình, vậy mà còn truyền mấy lời nói như vậy, rõ ràng đang vô cùng không vui.
Huống hồ chi, tôi thấu hiểu hơn ai hết, người mà tỷ tỷ muốn gặp tuyệt đối không chỉ có mình tôi.
Nghĩ đến đây, tôi không còn vội vã rời khỏi đó nữa, do dự lên tiếng hỏi: “Nếu như tỷ tỷ nói nhớ nhung ta, nhất định là muốn gặp ta lắm, chẳng biết hầu gia có bằng lòng không?”
Tôi chẳng biết được rốt cuộc hắn biết được bao nhiêu về quan hệ giữa Nam Nhã Ý và Đường Thiên Tiêu. Nếu như hắn biết Nam Nhã Ý đắm đuối say mê Đường Thiên Tiêu, cho dù có không bận tâm đến tỷ tỷ thế nào đi nữa, chắc cũng quyết không cho tỷ tỷ nhập cung đâu! Dưới lớp áo ngoài tuyệt đẹp, huynh đệ họ tươi cười chĩa lưỡi dao nhuốm đầy máu tươi chỉ về phía nhau. Bản thân họ có đau đớn hay không đều không hề quan trọng, tốt nhất là tâm thần hỗn loạn, mới có được cơ hội để tiến tới, một đao đâm trúng điểm chí mạng.

Thế nhưng hắn với Nam Nhã Ý chắc hẳn chưa hề trò chuyện với nhau lần nào. Đường Thiên Trọng do dự giây lát rồi trả lời: “Nếu như hai người tỷ muội tình thâm, gặp mặt nhau một lát cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần chiêu nghi cảm thấy vui vẻ, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu nàng ấy nhập cung tỉ tê, chuyện trò”.
Tôi thật sự không thể ngờ được hắn lại hào sảng đến vậy, vội vã hành lễ: “Đa tạ hầu gia đã cho ta toại nguyện”.
Đường Thiên Trọng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, một lúc lâu sau mới than thở: “Hôm trước, ta đã cứu mạng chiêu nghi, nghĩ ra trăm phương ngàn kế mới giữ được tính mạng cho nàng, vậy mà vẫn chưa nghe được lời cảm ơn chân thành nào hết cả”.
Tôi chịu hình phạt của Hoàng hậu, người gây ra mối họa này chính là hắn, vậy mà còn mong nhận được lời cảm ơn xúc động từ tôi sao?
Tôi cũng chẳng buồn tranh luận cùng hắn, mỉm cười đáp lễ: “Đại ân đại đức của hầu gia, Thanh Vũ đâu dám lãng quên. Chỉ là từ trước đến nay hầu gia anh dũng, những người được ngài cứu có vô số, nếu như ta đưa lời cảm ơn vì mỗi chuyện nhỏ nhoi đó, e là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài. Sau này nếu như có cơ hội, Thanh vũ nhất định sẽ xả thân báo đáp”.
Bỗng nhiên tôi nhận thấy bản thân nói dối cũng thật quá thuận miệng, trơn tru. Nhìn bộ dạng của Đường Thiên Trọng nghe xong, dường như lời tôi nói cũng rất hữu dụng, hắn nhoẻn miệng cười nói: “Ta nào dám để nàng xả thân báo đáp chứ? Chỉ là… chỉ là nha đầu như nàng đúng là chẳng có lòng cảm kích gì hết”.
Nửa câu nói sau được thốt ra bằng giọng nói dịu dàng vô ngần, thậm chí tôi còn thấy hắn giơ tay lên, dường như định đưa tới, vỗ nhẹ lên đôi vai, hoặc nắm lấy bàn tay tôi.
Có lẽ còn để ý đến sự có mặt của đám Ngưng Sương, Vô Song, nên sau cùng hắn cũng không hành động quá mức. Sau cùng, hắn thu tay lại, mỉm cười vô cùng dịu dàng, ấm áp.
Sự dịu dàng bất ngờ này khiến cho tôi cảm thấy ớn lạnh, thà rằng hắn cứ ỷ thế đã từng cứu mạng để bắt tôi đền đáp công ơn còn hơn.
Tôi hoang mang mỉm cười nói: “Vậy thì… vậy thì ta xin cáo lui trước. Mấy hôm nữa, ta sẽ bẩm báo cùng Hoàng thượng mời Nhã Ý tỷ tỷ vào cung nói chuyện tỉ tê”.
Đường Thiên Trọng dường như lại đang than thở, nhưng vẫn trả lời rõ ràng: “Được”.
Lúc tôi vội vã rời khỏi, Đường Thiên Trọng không hề ngăn cản thêm, khi tôi rẽ sang một hướng khác, hắn liền lén lút quay lại nhìn, giống như một bức tượng màu đen dưới ánh nắng, đứng im tại chỗ, không động đậy nhìn về phía tôi. Còn tôi thì đã hạ sẵn quyết tâm, cố gắng hết sức duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Đường Thiên Trọng. Một là không để hắn trút giận lên người Nam Nhã Ý. Hai là tôi có thể nhân cơ hội hắn đồng tình tìm cơ hội mời Nam Nhã Ý vào cung, để tiếp tục tình nghĩa tỷ muội sâu đậm.
Có lẽ, còn có thể nối lại mối duyên chưa tận giữa tỷ tỷ với Đường Thiên Tiêu.
Sự việc Đường Thiên Trọng chặn đường nói chuyện cùng tôi ở trước hồ sen tại cung Đức Thọ đương nhiên không thoát khỏi tầm nhìn của Đường Thiên Tiêu.
Buổi tối khi tới cung Di Thanh, ngài liền hỏi tôi: “Thanh Vũ, Đường Thiên Trọng không gây khó dễ gì cho nàng chứ?”
“Không hề. Có điều… hầu gia có nhắc tới Nam Nhã Ý”.
“Nhã Ý…” Đôi mày của Hoàng thượng cau chặt lại, vị Hoàng đế trẻ tuổi này ngồi xuống chiếc giường trúc với vẻ mặt chán nản, lực bất tòng tâm, than thở: “Nhã Ý chẳng khác nào bị huynh ấy cho vào lãnh cung. Không biết là may mắn hay bất hạnh nữa”.
“May mắn hay là bất hạnh thì phải xem trong lòng Hoàng thượng có còn tỷ tỷ hay không”. Tôi lén nhìn sắc mặt của ngài, thận trọng nói thêm. “Nếu như Hoàng thượng chịu gợi chút ít hy vọng cho tỷ tỷ, thì nỗi bất hạnh hiện nay cũng chẳng thê thảm cho lắm. Nói không chừng, sau này khi nghĩ lại còn cảm thấy đây là một điều may mắn nữa”.
Đường Thiên Tiêu không hề đáp lại, ngồi lặng đó đùa nghịch chiếc bùa trường mệnh treo trên giường trúc, một lát sau mới hỏi:
“Huynh ấy… sao lại nhắc đến Nhã Ý?”
“Ngài ấy nói… Nhã Ý tỷ tỷ nhớ đến thần thiếp”.

“Ồ”. Đôi mày của ngài lại cau lên, khẽ khàng lặp lại lời: “Nhớ đến nàng?”
Tôi không hề do dự đáp: “Nếu như Hoàng thượng cảm thấy tỷ tỷ chỉ đang nhớ đến thần thiếp, vậy thì cứ coi như là tỷ tỷ chỉ nhớ mỗi thần thiếp mà thôi”.
Đường Thiên Tiêu im lặng, bàn tay đang nắm chặt lấy chiếc bùa trường mệnh kia tung lên tung xuống, giống như một thứ đồ chơi giải khuây.
Tôi vừa cảm thấy bực bội, vừa cảm thấy bất lực, liền nhẫn nại khẽ tiếng nói: “Thần thiếp cũng rất nhớ mong Nhã Ý tỷ tỷ. Không biết Hoàng thượng có cho phép tỷ tỷ nhập cung để hai tỷ muội được hàn huyên tâm sự không?”
Nếu như không có chỉ dụ đặc biệt của Hoàng thượng, dựa theo quy tắc triệu kiến những người bên ngoài vào cung, phải đến phòng văn thư và bộ Lễ làm rất nhiều thủ tục, phải mất tầm tám đến mười ngày, chẳng thể nhập cung ngay được. Huống hồ thân phận của tôi và Nam Nhã Ý lại đặc biệt, nếu như vị công công hay đại nhân nào nhìn không thuận mắt, đều có thể truyền ngay tin tức đến chỗ Thẩm hoàng hậu, hoặc Tuyên thái hậu, nói không chừng lại gây ra chuyện phiền phức gì đó.
Lần này, Đường Thiên Tiêu không còn giả ngây ngô, khờ dại nữa, lập tức gật đầu nói: “Được, nàng muốn gặp nàng ấy… thì triệu nàng ấy vào cung đi”.
Tôi vẫn không cam tâm, tiếp tục do thám: “Thần thiếp nghĩ tỷ tỷ toàn một thân một mình, khó tránh cảm thấy cô đơn. Nếu như có thể thường xuyên vào cung hàn huyên nói chuyện, có lẽ sẽ vui vẻ hơn đôi chút, thần thiếp coi như cũng an tâm hơn”.
“Ồ… nói theo lý thì nàng ấy là phu nhân Khang hầu, ban cho nàng ấy một đạo ngự chỉ có thể tự do ra vào cung cấm cũng không sao cả. Chỉ có điều… chắc cũng không cần đâu?”
“Không cần nữa?” Tôi hỏi vặn lại, giọng nói cao hơn mọi khi đôi chút: “Hoàng thượng không muốn để Đường Thiên Trọng biết được mức độ tình cảm giữa hai người để thừa cơ chiếm ưu thế, hay định để khuất mắt trông coi, bỏ mặc không màng đến sống chết, nguy nan của Nhã Ý tỷ tỷ nữa?”
“Nàng…” Đường Thiên Tiêu lập tức đỏ bừng mặt lên, đập mạnh tay xuống bàn quát lớn: “Bắt đầu từ lúc nào đến lượt nàng dạy dỗ, giáo huấn trẫm rồi hả? Trẫm đúng là đã sủng ái nàng sinh hư, càng ngày càng vô pháp vô thiên”.
Thật không biết liệu có nên coi nỗi tức giận của ngài là do bị người khác nhìn thấu tâm sự trong lòng của mình hay không? Chỉ có điều mỗi khi nhớ tới Nam Nhã Ý đang đơn côi, quạnh vắng ở biệt viện ngoại thành đã không ngần ngại đặt hết hy vọng cuối cùng vào ngài, tôi cũng vô cùng tức giận, lạnh lùng liếc nhìn ngài rồi quay người bỏ đi.
Có lẽ ngài đã nhìn thấy thái độ này của tôi, cho nên chưa bước đi được mấy bước, đột nhiên cảm thấy không khí trong gian phòng này dường như đã biến đổi.
Im lặng, tĩnh mịch, bí bách, giống hệt như trước khi dông bão kéo đến.
Tôi quay phắt đầu lại, nhìn thấy Đường Thiên Tiêu đang ngả lưng vào chiếc giường trúc, y phục xộc xệch, tuy dáng vẻ bình thản nhưng lại toát lên một khí thế mạnh mẽ do cơ thể đang cứng đờ lại, khuôn mặt căng như dây đàn, không còn thấy đôi chút vẻ hào sảng, thoải mái trước đó nữa.
Trái tim tôi chợt quặn thắt lại, đúng lúc đang suy ngẫm lại xem hành động của mình phải chăng đã hơi quá đáng, thì chợt nghe thấy âm thanh phát ra, là dây buộc chiếc bùa trường mệnh bên cạnh giường trúc đã đứt, và nằm gọn trong lòng bàn tay của Đường Thiên Tiêu.
Tôi bước lại gần vài bước rồi lại dừng lại, do dự nhìn về vị Hoàng đế trẻ tuổi với đôi mắt đỏ quạch đã hoàn toàn mất đi nét bình thản mọi khi.
Ngài đang từ từ mở bàn tay ra, từng sợi chỉ sợi tơ đan xen với nhau chặt chẽ, màu sắc tươi tắn, ngày càng nổi bật hơn trên bàn tay trắng bệch, nhợt màu.
Màu sắc hồng nhạt ở trên móng tay dần dần biến thành màu đỏ rực rỡ, ngưng tụ rồi lại tản mạn.
“A…”
Ngài hét lớn một tiếng, tung chiếc bùa trường mệnh lên rồi rút thanh đoản kiếm ra.

Ánh kiếm lóe lên, lấp lánh dưới ánh nến rực cháy, chiếc bùa trường mệnh có hình đôi cá quấn quít bị chém thành từng mảnh nhỏ, bay loạn trong gian phòng.
“Hoàng thượng!” Tôi kêu lên thất thanh, vội vã chạy lại gần, nắm lấy bàn tay đang cầm đoản kiếm của ngài rồi nói: “Ngài đang muốn làm gì thế?”
Võ nghệ của ngài bất phàm, chỉ một chút sức lực nhỏ nhoi của tôi chẳng thể nào khống chế nổi. Thế nhưng ngài chỉ khẽ rung tay, cứ để mặc cho tôi nắm lấy, mím chặt môi không nói một lời nào.
Tiếng động trong phòng không hề nhỏ, bên ngoài đã truyền vào nhiều tiếng bước chân, rồi tôi nhanh chóng nghe thấy giọng nói the thé của Cận Thất dẫn theo người đứng trước cửa gặng hỏi: “Hoàng thượng, ngài có chuyện gì không ạ?”
Đường Thiên Tiêu nhìn chằm chằm vào tấm rèm cửa bị ánh đèn đuốc làm cho sáng rực lên, ánh mắt đáng sợ khi nãy cũng dịu hẳn xuống, giọng nói đáp lại cũng bình tĩnh, thản nhiên: “Không có chuyện gì cả, trẫm lại nghĩ ra một trò tiêu khiển mới thôi. Mau đem một bình rượu tới đây, trẫm muốn uống vài ly cùng chiêu nghi”.
Tiếng huyên náo bên ngoài bỗng nhiên lặng hẳn xuống.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống chưa kịp thu dọn hết đám vải bị chém tung tóe khắp mặt đất thì đã có cung nữ đến, mang theo một vò Nữ Nhi Hồng thượng hạng, cùng với vài món nhắm thanh đạm.
“Xin lỗi Hoàng thượng, thần thiếp đã quá lời”.
Khi gian phòng không còn ai, tôi cuối cùng cũng lên tiếng xin lỗi.
Ngài là một Hoàng đế, tuy rằng những lúc không có ai khác thường thì thản nhiên nói chuyện cùng tôi, không phân biệt thân phận quân thần, tuy rằng hành động của ngài không được quang minh chính đại cho lắm, phụ lòng Nam Nhã Ý, nhưng ngài vẫn cứ là thiên tử chí cao vô thượng của Đại Chu hiện nay.
Tôi đã phạm vào đại kị.
Nếu như ngài muốn truy cứu đến cùng thì đó là đại tội phải chu di cửu tộc.
May mà tôi cũng chẳng còn cửu tộc, thân thích gì đó để cho ngài phải chu di.
Còn ngài đương nhiên cũng chẳng hề có ý định đó.
Khẽ tựa lưng vào chiếc giường, ngài từ từ duỗi chân ra, nhắm mắt lại, tay nắm ly mỹ tửu, khẽ than thở: “May mà nàng không hề thỉnh tội cùng trẫm. Nếu không thì ngay một người bạn để trẫm tâm sự những lời trong lòng cũng mất nốt, có đúng không?”
Ngài mỉm cười, đưa ly rượu về phía tôi: “Ta không hề trách nàng. Thật ra, ta đang trách chính bản thân. Ta không nên vô năng bất lực như vậy”.
Đêm đó, Đường Thiên Tiêu uống rượu say khướt, tôi cũng không hề ngăn cản.
Trong lòng mỗi một con người đều có quá nhiều điều phiền muộn. Tuy sống trong cung điện sang trọng, mặc trên người gấm vóc lụa là, muốn gì được nấy, hô phong hoán vũ, nhưng chẳng thể nào che giấu được nỗi cô đơn, bất lực ẩn sâu trong lòng chúng tôi.
Làm rồng bay lượn trong trời đất, làm chim ưng tung cánh lớn, đây mới chính là điều mà nam nhi đại trượng phu nên có.
Tôi chỉ là một người phụ nữ yếu mềm, không có được thứ mình mong muốn có thể coi là lực bất tòng tâm, lặng lẽ ngắm trần thế, để trái tim dần chai lì, tê dại. Còn Đường Thiên Tiêu là bậc cửu ngũ chí tôn, đứng trên vạn người, vậy mà cũng chẳng thể nào có được thứ mình mong muốn, thậm chí còn bất đắc dĩ phải dùng vẻ vô năng bất tài để che giấu đi hùng tâm tráng chí. Chí lớn hơn trời thôi cũng đành trở thành nỗi giày vò đau đớn thấu ruột gan.
Cuộc chiến giữa ngài với Đường Thiên Trọng không chỉ vì mỗi mình tôi với Nam Nhã Ý mà còn vì thiên hạ rộng lớn vô biên của Đại Chu hiện nay.
Tôi không thể nào trách cứ ngài, nhưng lại cảm thấy động lòng vì câu nói của ngài trước khi say.
Chúng tôi là bạn bè, những người bạn có thể nói chuyện, tâm sự thật lòng với nhau.
Quân và thần, Hoàng đế và phi tần quả thực đều không đủ mức hình dung về mối quan hệ thân mật mà không quyến luyến giữa tôi và ngài, thế nhưng cũng chính câu nói này khiến tôi tỉnh táo hơn.

Thì ra chúng tôi chỉ là bạn bè.
Thế nên, sau khi ngài say khướt nằm trên chiếc giường trúc ôm chặt lấy tôi lè nhè nói chuyện, tôi chẳng còn ngại ngùng đẩy ra nữa.
Trong lúc mơ màng, ngài gọi tên rất nhiều người. Nhã Ý, Đường Thiên Trọng, mẫu hậu, phụ hoàng, hoàng thúc, thậm chí cả Thẩm Phượng Nghi… duy nhất chỉ không gọi tên tôi.
Nhìn ngài nằm thượt trên chiếc giường trúc, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới có thể chuyển ngài lên chiếc giường tôi vẫn hay nằm, rồi rót chén trà mang đến cho ngài.
Mãi đến lúc này, ngài dường như mới nhận ra tôi, nhoẻn miệng cười rồi gọi: “Thanh Vũ…”
Sau đó, ngài nhấp mấy ngụm trà, gối lên đùi tôi chìm vào giấc ngủ.
Hơn thế nữa, ngài còn ngủ say sưa, ngon lành suốt cả một đêm, không nói năng hàm hồ, linh tinh nữa. Mãi cho tới sáng hôm sau khi mấy cung nữ đến hầu rửa mặt, ngài mới lười nhác vươn vai ưỡn ngực, thản nhiên như không có chuyện gì, gọi người dọn dẹp mấy thứ trong phòng rồi đích thân tới cung Hy Khánh chải tóc cài trâm cho Hoàng hậu của mình.
Còn tôi, mãi cho tới khi ngài rời khỏi đó, mới có thể xoa bóp chiếc đùi tê suốt cả một đêm qua rồi chợp mắt chốc lát.
Được sự đồng ý của Đường Thiên Tiêu, hai ngày sau, Nam Nhã Ý liền được người ta đón từ biệt viện ngoài thành về phủ, rồi được Đường Thiên Trọng đích thân đi theo nhập cung.
Đường Thiên Tiêu đã đến cung Di Thanh đợi từ sớm, vừa nhìn thấy Đường Thiên Trọng đã kéo hắn lại cười nói: “Thiên Trọng đại ca, quả nhiên là huynh đã tới. Trẫm nghe Thanh Vũ nói Khang hầu phu nhân tới, nghĩ ngay rằng, có khi đại ca cũng sẽ đi theo, nên đã đợi đại ca đến cùng đi xem một lô ngựa quý do bên Bắc Hách cống tặng”.
Lúc này đúng vào giờ trưa, mặt trời gay gắt nóng nực, lá cây ở bên ngoài cung rơi xuống bay lượn trên không trung như đang nhảy múa.
Chiếc kiệu đưa Nam Nhã Ý đã dừng phía trước cửa cung. Ngưng Sương, Tẩm Nguyệt đi ra nghênh đón, đỡ lấy chủ nhân cũ của bọn họ xuống.
Nam Nhã Ý cài trâm vàng giản dị trên đầu, mặc bộ trang phục gấm đỏ với những hoa văn đẹp mắt, đôi tay đang tựa vào bọn cung nữ đeo một chiếc lắc phỉ thúy màu xanh bích, ngón tay trắng trẻo, nõn nà.
Khóe mắt tôi bỗng nóng bừng, vội vã đi ra ngoài cửa cung, lại gần tận tay đỡ lấy tỷ tỷ, đôi mắt của tỷ tỷ cũng đang long lanh, đưa tay lên lau đi nước mắt.
“Nhã Ý tỷ tỷ”. Tôi khẽ cất tiếng gọi, giọng nói bắt đầu lạc đi.
Nam Nhã Ý buông bàn tay đang dụi mắt xuống, mỉm cười nhìn tôi: “Thanh Vũ, đã làm chiêu nghi rồi mà sao không chăm sóc bản thân tốt đôi chút? Muội vẫn cứ gầy như cành liễu thế kia”.
Tỷ tỷ trang phục thanh nhã, dáng vẻ cao sang, dung mạo vốn dĩ đã tuyệt sắc hơn người, không ai sánh kịp, chẳng hề nhận thấy chút ít cảm giác thê lương, tiều tụy vì bị người ta lạnh nhạt.
Phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, tôi cũng đoán được tỷ tỷ trang điểm thế này là dành cho ai đó.
Thế nhưng Đường Thiên Tiêu lại đang cố tình kéo Đường Thiên Trọng đi chỗ khác, đồng thời cũng không muốn hắn nhìn thấy được nét luyến lưu của bản thân dành cho Nam Nhã Ý. Ngài chỉ lạnh nhạt liếc qua Nam Nhã Ý rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác, không để tâm gì nữa.
Còn đôi mắt của Đường Thiên Trọng kể từ khi tôi bước ra khỏi cung, chẳng hề đắn đo cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Ngay cả khi Đường Thiên Tiêu gọi đi xem ngựa quý, hắn cũng chỉ hành lễ qua loa, rồi tiện miệng đáp một lời, nhưng chân thì vẫn chưa chịu rời đi nửa bước.
Đường Thiên Tiêu bật cười nói: “Đại ca, mau đi xem chiến tích anh hùng của tướng sỹ Đại Chu chúng ta. Nghe nói trong đó có một chú ngựa Tử Lưu, cưỡi nó như cưỡi mây lướt gió, vô cùng sảng khoái. Có điều tính khí của nó bất kham, chúng ta mau tới xem, xem ai có thể thuần phục được con ngựa dữ đó”.
Đường Thiên Trọng đưa ánh mắt nhìn về phía Đường Thiên Tiêu, lãnh đạm lại rồi mới chịu rời đi.
Tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh trước ánh mắt đó của hắn, lúc này mới cảm nhận được chút nắng gắt giữa trưa hè, phía sau lưng áo ướt đẫm, không biết từ lúc nào đã toát đầy mồ hôi. Nghĩ tới việc Nam Nhã Ý ngồi trong kiệu cũng bí bách cả buổi trời, lại đứng dưới ánh nắng gay gắt lâu như vậy, nhất định cũng chẳng thoải mái gì, nên tôi vội vã kéo tỷ tỷ vào cung Di Thanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.