Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Chương 19 phần 1


Bạn đang đọc Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ – Chương 19 phần 1

Chương 10: Hương thơm khó giữ, xuân lạnh lỡ mùa hoa
Hai chúng tôi đã từng là bạn bè, cùng chung hoạn nạn suốt một thời gian dài, đương nhiên cũng chẳng có gì phải giấu giếm nhau, sau khi dẫn tỷ tỷ vào trong buồng ngủ, thấy mấy cung nữ dâng trà đã lui xuống, tôi liền cười nói: “Nhã Ý tỷ tỷ, ở đây không còn người ngoài nữa, mau cởi áo ngoài ra, đừng để nóng bức sinh mụn nhọt”.
Tỷ tỷ đưa mắt nhìn cách trang trí, sắp xếp trong căn phòng tôi, mỉm cười xen lẫn đôi chút thê lương: “Đâu có nóng bức? Tỷ lại cảm thấy hơi lạnh lẽo”.
Đường Thiên Tiêu sủng ái tôi đến mức quá khoa trương, tất cả mọi thứ đều là thượng phẩm trong Hoàng cung, muốn gì có nấy, đưa mắt nhìn quanh khắp nơi đều là bảo vật quý giá, hiếm có trong thiên hạ. Chỉ là một bức tranh treo cạnh bên bàn trang điểm cũng là danh phẩm của đại tác gia nổi tiếng triều đại trước, giá trị liên thành, còn trang sức châu báu trên bàn trang điểm đều là những vật tinh xảo, tuyệt đẹp, hiếm thấy.
Một cung Di Thanh như hiện nay đương nhiên vượt xa Tĩnh Nghi viện mà hai chúng tôi ở trước kia.
Chỉ sợ tỷ tỷ hiểu lầm mà sinh ra muộn phiền, tôi liền chỉ vào chiếc giường trúc mà mỗi đêm Đường Thiên Tiêu hay nằm rồi nói: “Mỗi tối tới đây, Hoàng thượng đều nằm nghỉ trên chiếc giường đó. Một chiêu nghi như muội chỉ là thứ đồ trang sức biết nói chuyện mà ngài đặt ở trong cung Di Thanh mà thôi”.
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, Nam Nhã Ý không hề kinh ngạc, đôi lông mi đen dài khẽ chớp chớp, đôi mắt to rõ nét vui vẻ, nhanh chóng che giấu đi cảm xúc thê lương ban nãy. Tỷ tỷ đưa tay rờ lên mặt tôi như trước kia rồi trêu chọc: “Ồ, trước kia tỷ hoàn toàn không ngờ rằng, ngài lại có thể kiên định đến thế. Hàng đêm nằm bên cạnh một mỹ nhân thế này mà vẫn không chút động lòng, thật sự đã trở thành một Liễu Hạ Huệ[1] rồi.
[1] Liễu Hạ Huệ, lên chật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh, rét cóng. Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra, khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà lâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với một người đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông không chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
“Ngài không phải là Liễu Hạ Huệ, chỉ là nhìn thấy muội lại tưởng nhớ đến ai đó, không mượn rượu giải sầu là tốt lắm rồi, làm gì còn hứng thú mà nhìn xem muội đẹp, xấu thế nào chứ?”
“Hả, nhìn thấy muội sẽ mượn rượu giải sầu, mất hết hứng thú, còn khi nhìn thấy Thẩm hoàng hậu thủ đoạn thâm sâu, hành sự ác độc kia thì lại cười nói tít mắt, vui vẻ hưởng lạc sao?”
Tôi kéo tỷ tỷ ngồi lên chiếc giường trúc bên cạnh cửa sổ, cầm chiếc quạt phe phẩy lấy gió rồi bật cười nói: “Ngài có gánh nặng của riêng mình, có mưu lược của riêng mình, tỷ tỷ đâu phải không biết chứ? Còn về đẹp hay xấu, cho dù là muội hay Hoàng hậu, ngài chưa từng nhìn ngắm kỹ càng”.
Quả thực, ngài chưa từng để tâm đến dung mạo của tôi.
Trước kia tôi dùng thứ thuốc đặc biệt để che giấu nhan sắc, dung mạo tầm thường, ngài không để tâm chú ý đã đành. Sau khi bị ngài vạch rõ chân tướng, tôi chưa từng thấy ngài kinh ngạc bao giờ, đôi mắt phụng tràn đầy thần thái kia dường như chưa bao giờ ngắm nhìn khuôn mặt của tôi.
Nam Nhã Ý im lặng, cởi nút thắt rồi treo chiếc áo khoác ngoài sang một bên, cánh mũi lấm tấm những giọt mồ hôi nho nhỏ.
Tỷ tỷ khẽ nói: “Ngài thật sự chưa từng nhìn ngắm hai người sao? Thế thì, Thanh Vũ, muội cảm thấy, ngài đã bao giờ nhìn ngắm tỷ chưa?”
“Ngài đương nhiên là… nhìn ngắm tỷ kỹ càng rồi”. Tôi lập tức tiếp lời, nhưng nửa câu sau dần dần lặng xuống, giống như dần dần mất đi sự dám chắc ban đầu.
Lúc chúng tôi còn ở trong Tìĩnh Nghi viện, Đường Thiên Tiêu đã coi đó là nơi sạch sẽ, tĩnh lặng nhất trong Hoàng cung, rảnh rỗi lại ghé qua thăm Nam Nhã Ý, thưởng thức trà, nghe đánh đàn, nói ra mấy câu thật lòng mà chẳng thể nào nói ở bên ngoài, quan tâm đến tỷ tỷ… thế nhưng bây giờ ngài cũng thường tới cung Di Thanh nghe người khác đánh đàn thổi tiêu ình, không hề do dự, đắn đo dốc hết nỗi uất ức, phẫn nộ trong lòng mình ra.
Ngài đối với Nam Nhã Ý rất tốt, nhưng cũng đối với tôi tốt như vậy, đôi mắt bình thản thi thoảng hiện lên sự sắc bén, đáng sợ, chẳng qua coi chúng tôi như một bầu trời thoải mái, mênh mông ngoài cửa sổ, chứ chưa từng để tâm đến dung mạo của tôi hay tỷ tỷ có đẹp hay không.
Nam Nhã Ý thất thần nhìn vào bóng cây cổ thụ bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: “Tỷ vẫn luôn nghĩ rằng ngài rất yêu thích mình”.

“Ngài đương nhiên là yêu thích tỷ rồi”. Tôi nói đầy khẳng định, rồi lặng lẽ nhìn lên khuôn mặt mỹ lệ thoát tục, rung động lòng người của tỷ tỷ.
Tỷ tỷ vẫn cứ là một Nam Nhã Ý của trước kia, mỗi khi nói chuyện cùng tôi vẫn cứ dốc hết bầu tâm sự, không hề do dự, hoàn toàn không hề thay đổi vì thân phận hiện nay của tôi hay do lâu ngày xa cách.
Thế nhưng bằng trực giác của mình, tôi cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Tỷ tỷ dường như đã quá đối bình tĩnh, bình tĩnh đến mức thiếu hụt hẳn sự nhiệt tình, ngay cả lúc nãy khi gặp gỡ được Đường Thiên Tiêu một cách ngắn ngủi, mắt nhìn ngài bình thản rời đi, cũng chẳng hề để lộ quá nhiều xúc cảm yêu ghét, hận thù.
Lúc này, tỷ tỷ lại nói: “Thích ta sao? Có lẽ vậy. Chỉ có điều tình yêu của ngài thật quá đối tĩnh lặng”.
Quá đối tĩnh lặng? Nghĩ đến hành động dứt tình của Thiên Tiêu trước quyền thế, tôi cũng đành im lặng.
Có lẽ chính sự tĩnh lặng quá mức trong tình yêu của Đường Thiên Tiêu hay nói cách khác là sự lạnh lùng đã tạo nên một Nam Nhã Ý bình tĩnh quá mức như hiện nay.
Nam Nhã Ý ngước mắt Iên, đôi mắt long Ianh tuyệt mỹ đang chứa đầy ánh nắng mặt trời khẽ len vào cửa sổ, phủ lên một lớp dây mù mờ ảo. Tỷ tỷ chậm rãi nói: “Mấy ngày trước, tỷ có gặp được một người, nhìn thấy những điều mà người ấy làm cho người trong lòng mình, đột nhiên cảm thấy vô cùng thương cảm”.
“Tại sao lại thế?”
Nam Nhã Ý khẽ cười nói tiếp: “Tỷ cảm thấy, tình cảm đó của người ta mới thật sự được gọi là tình cảm dạt dào, sống chết có nhau. Còn tỷ… còn tình yêu mà tỷ đã hy sinh suốt thời gian mười năm nay lại chẳng khác nào một chuyện nực cười của chú thiêu thân lao vào biển lửa”.
“Không phải vậy, không phải vậy đâu”. Tôi hoang mang nắm lấy bàn tay của tỷ tỷ, cố gắng hết sức an ủi, nhưng cũng bất giác nói: “Ngài cũng có những chuyện bất đắc dĩ của riêng mình, tỷ… trước kia không phải rất hiểu ngài sao?”
“Thấu hiểu… thấu hiểu chính là vì những thứ mà ngài muốn có mà không ngừng đánh mất bản thân mình sao?” Tỷ tỷ mỉm cười, chẳng thể che giấu được sự đắng cay. “Trước khi tới đây, tỷ vẫn còn đang nghĩ liệu trong lòng của ngài tỷ có phải là một người đặc biệt? Tỷ không dám hy vọng mình đặc biệt đến mức ngài có thể liều mình xông tới, nhưng ít nhất cũng có thể cho tỷ thấy được chút nhớ nhung, lưu luyến trong nụ cười của ngài. Thế nhưng tỷ hoàn toàn không nhìn thấy”.
Tỷ tỷ nhấc chén trà lên không hề uống, như thể mất hết sức lực đặt lại lên mặt bàn cạnh bên, khè nói: “Chờ đợi quá lâu, kiểu gì cũng thấy mỏi mòn, huống hồ sau khi mỏi mòn lại chẳng có lối thoát? Thiêu thân lao vào biển lửa, tỷ… nói cho cùng vẫn chẳng thể cam tâm được”.
Tôi cũng bất giác than thở: “Thế nhưng ngài thật sự vô cùng để tâm đến tỷ tỷ. Tỷ thêu chiếc dây đeo trên miếng ngọc bội cửu long, ngài từ đó vẫn luôn mang bên người. Hôm trước, muội nhìn thấy hơi bẩn, liền tháo xuống đem giặt, thế nhưng ngài còn lo rằng muội sẽ làm chiếc dây đó phai mất màu sắc ban đầu. Tỷ nói xem, ngài muốn có bao nhiêu chiếc dây đeo chả được, tại sao cứ nhất thiết phải mang theo chiếc do tỷ đích thân làm bên người? Tại sao lại phải làm thế? Ngài là một đế vương, ngài có bá nghiệp thiên hạ đặt nặng trên vai”.
“Ngài có bá nghiệp thiên hạ đặt nặng trên vai, lẽ nào Trang Bích Lam lại không có con dân dưới quyền hay sao? Người ta có thể xả thân chỉ vì muốn có được một tình yêu hoàn mỹ, cho dù ngài không thể vứt bỏ cả mưu lược trong lòng, quay sang nhìn tỷ một lần, nói với tỷ một câu cũng không được sao?”
Ánh mắt của tỷ tỷ càng sáng hơn, nhưng không phải vì vui mừng mà vì những giọt nước mắt hoen nhòe bờ mi.
Còn tôi dường như nín chặt hơi thở, nắm lấy tà áo của tỷ tỷ rồi nói: “Tỷ nói gì cơ? Tỷ đang nói, tỷ đang nói…”
Tỷ tỷ vẫn luôn biết rằng tôi đã có người trong lòng, nhưng tôi chưa hề nói cho tỷ tỷ biết người mà tôi vẫn mỏi mòn chờ trông chính là Trang Bích Lam.
Đường Thiên Tiêu tuy biết rõ nhưng ngài cố ý giấu nhẹm sự quan tâm của mình dành cho Nam Nhã Ý, chẳng thèm nhìn tỷ tỷ lấy một lần thì làm sao có thể nói chuyện tôi với Tranh Bích Lam cho tỷ tỷ nghe được?

Nam Nhã Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn bàn tay của tôi rồi thì thầm: “Thanh Vũ, tay của tỷ bị muội nắm đau quá”.
Tôi vội vã thu tay lại, nỗ lực chớp chớp đôi mắt long lanh, quả nhiên nhìn thấy vết tích móng tay để lại trên cánh tay của Nam Nhã Ý.
“Tỷ đã gặp được huynh ấy sao? Huynh ấy… huynh ấy hiện đang ở đâu? Huynh ấy có khỏe không? Đã quay về Giao Châu chưa?” Tôi chẳng kịp đưa lời xin lỗi, vội vã truy hỏi.
Nam Nhã Ý đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, rưng rưng nước mắt nhưng vẫn mỉm cười: “Huynh ấy rất khỏe. Thế nhưng không có ý định quay về Giao Châu, ở đó đâu có muội muội”.
Lồng ngực tôi lúc này thình thịch trống dồn, khuôn mặt nhanh chóng nhợt nhạt, trắng bệch, chiếc lưỡi cứng đờ chẳng nói được bất cứ lời nào.
Trong lúc bối rối, tôi chẳng biết được lời nói của Nam Nhã Ý là đang thương cảm hay vui vẻ: “Một người đàn ông như vậy mới không phụ bạc sự chờ đợi mỏi mòn của muội. Nếu như có người chịu đối đãi với tỷ như vậy, trọn đời trọn kiếp này, cả kiếp sau, kiếp sau nữa, tỷ cũng nguyện làm kiếp thiêu thân vùi mình trong bể lửa”.
Đường Thiên Tiêu truy tìm Trang Bích Lam còn nghiêm ngặt, cẩn mật hơn tôi tưởng tượng.
Trước khi nhập cung, chàng đã sắp xếp sẵn đường thoái lui, vì vậy dưới sự trợ giúp của nội ứng, chàng đã kịp trà trộn trốn ra khỏi cung trước khi Đường Thiên Tiêu hạ lệnh tra xét tất cả thị vệ trong Hoàng cung. Thế nhưng chàng không hề rời khỏi đây ngay tức khắc, mà vẫn ẩn thân ở am Tây Hoa phía Nam thành.
Sau lễ thành hôn, Nam Nhã Ý bị lạnh nhạt, tuy niệm tình tỷ muội với tôi, tỷ ấy đã tự nguyện để bị cuốn vào nơi đầm lầy như phủ Nhiếp chính vương, nhưng lúc tỷ tỷ đồng ý, hẳn cũng muốn thử xem địa vị của mình trong lòng Đường Thiên Tiêu được như thế nào.
Nỗi cô đơn, quạnh quẽ chốn biệt viện có thể đã khiến tỷ tỷ nhớ lại quãng thời gian hai chúng tôi quấn quít bên nhau, nhưng càng ngày càng thấp thỏm bất an vì sự lạnh nhạt của Đường Thiên Tiêu. Trong lúc trái tim lạc lõng, khổ đau không biết phải tỏ bày cùng ai thì vừa hay Tĩnh Từ sư thái của am Tây Hoa tìm đến nơi xin hóa duyên. Trong lúc đàm luận về đạo Phật, hai người vô cùng hợp nhau, tỷ tỷ liền trở thành một trong những thí chủ của am Tây Hoa, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại ghé thăm chùa, vừa muốn tìm hiểu thêm về Phật giáo, lại cũng giải bớt nỗi cô quạnh, muộn phiền.
Sau rất nhiều ngày, tỷ tỷ mới biết rằng am Tây Hoa không phải là một am tự bình thường, đại đa số ni cô ở đây đều là quả phụ của tướng sỹ tử trận dưới thời Nam Sở trước kia. Chồng của bọn họ đều hy sinh trong chiến tranh với bọn người man di biên cương phía Nam hoặc giao chiến với đại quân Đại Chu. Bọn họ nêu cao khí chất trung liệt, thề không cải giá, tu hành tại ngôi am này, cầu phúc cho Nam Sở và người chồng đã khuất của mình.
Lý Minh Xương, quốc vương cũ của Nam Sở tuy là một hôn quân, nhưng cũng có lòng quan tâm đến người thân của những binh lính tử trận nơi sa trường, nên đã đích thân đặt tên cho am Tây Hoa, ban thưởng cho châu ngọc, lương thực vô số, coi như lập nên một tấm gương trung dũng tiết liệt cho triều đình Nam Sở. Ngôi am này nổi danh trong bách tính, quanh năm hương khói không ngớt.
Sau đó, Lý Minh Xương đầu hàng Đại Chu, người phương Bắc cũng rất tin vào Phật giáo, am Tây Hoa cũng chưa hề chịu tổn thất, liên can nào vì trước kia đã hưởng nhiều ân đức, bổng lộc của triều đình Nam Sở. Thế nhưng xem ra mấy vị sư thái trong am vẫn chưa thể nào thoát hẳn khỏi tục trần, không ngờ lại lo liệu việc của Trang Bích Lam.
Nhà họ Trang vốn là đại tướng của Nam Sở, có oai danh lẫm liệt trong đám võ tướng, sau khi toàn gia bị thảm sát, những tướng sỹ dưới trướng năm xưa hầu hết đều vẫn còn. Chúng ni cô ở am Tây Hoa đa số đều xuất thân từ gia đình tướng sỹ, thậm chí có không ít nữ trung hào kiệt có thể vung gươm múa kiếm, vậy nên họ vô cùng bao bọc, bảo vệ cho Trang Bích Lam.
Sở dĩ Nam Nhã Ý biết được điều này chính là vì Tĩnh Từ sư thái có quan hệ mật thiết với tỷ đã đưa tỷ tỷ đến mật thất, cầu tỷ tỷ nghĩ cách cứu Trang Bích Lam ra khỏi Kinh thành.
Trang Bích Lam là người mà Đường Thiên Tiêu muốn bắt, là gian tế của kẻ địch mà Đại Chu nhất quyết không thể tha.
Nam Nhã Ý có quan hệ mật thiết với triều đình Đại Chu, tỷ tỷ đang cảm thấy kỳ lạ tại sao Tĩnh Từ sư thái lại có thể đoán chắc tỷ tỷ sẽ chịu cứu giúp kẻ địch của Đại Chu, thì Trang Bích Lam bước ra từ phía sau tấm bình phong, trên người khoác tấm áo màu xanh tầm thường, phong thái nho nhã, dịu dàng mỉm cười nhìn tỷ tỷ đưa lời cảm ơn: “Đa tạ Nhã Ý cô nương đã chăm sóc cho Thanh Vũ mấy năm nay, tại hạ thật lòng cảm kích vô cùng”.
Lúc này Nam Nhã Ý mới bừng tỉnh, thấu hiểu mọi chuyện.

Chàng thật sự đã tới đây, khí chất nho nhã, ưu tú, thanh cao tựa hoa sen, bên người đeo một thanh kiếm Thái A oai phong lẫm liệt, một thân một mình xông vào trọng địa của kẻ thù chỉ vì một lời hứa hẹn quyết không xa rời năm xưa.
Tuy trong thành tra xét rất cẩn mật nhưng am đầy ni cô lại là địa điểm khám xét sau cùng. Đợi sau khi bọn binh lính tra xét xong Nam Nhã Ý đã thuận lợi đưa Trang Bích Lam ra khỏi thành, đưa về biệt viện mà mình đang sống.
Cảnh vệ ở cửa Kinh thành tuy nghiêm ngặt, nhưng có ai dám tra xét kiệu phu nhân chính thất của Khang hầu đang khuynh đảo triều chính hiện nay?
“Tỷ đã khuyên huynh ấy mau chóng quay về Giao Châu, nhưng huynh ấy không chịu. Huynh ấy muốn đưa muội theo cùng. Huynh ấy chỉ có duy nhất một lý do, huynh ấy nói, trước lúc ly biệt, Thanh Vũ bảo huynh ấy không được bỏ lại muội một mình, Thanh Vũ muốn huynh ấy đưa theo cùng. Cho nên, huynh ấy không thể bỏ lại muội một mình, càng không thể không đưa muội theo cùng”.
Đừng để lại muội một thân một mình, đưa muội theo cùng, hoặc cùng sống chết với muội.
Chàng đã nghe thấy lời nói của tôi và ghi khắc trong tim.
Khuôn mặt tôi hoen đẫm lệ nhòa, vùi mặt sâu vào hai lòng bàn tay, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào kìm nén được mà khóc nấc thành tiếng.
Nam Nhã Ý ôm lấy đôi vai tôi, sụt sịt hỏi tôi: “Muội có đành lòng bỏ lại tất cả, mạo hiểm bỏ đi cùng huynh ấy không?”
Tôi nấc nghẹn còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tỷ tỷ than thở: “Muội đương nhiên là sẵn lòng. Dễ cầu bảo vật liên thành, khó lòng kiếm được người tình chung thủy. Đổi lại là tỷ, cho dù phải chết, tỷ cũng sẽ cùng sống chết bên huynh ấy”.
Lời nói của tỷ tỷ vô cùng quả quyết, bàn tay đặt trên vai tôi lại mềm mại, mùi thơm thoang thoảng phát ra từ thân thể, từ từ bay vào cánh mũi. Thế nhưng tôi lại nghe thấy tỷ tỷ chậm rãi nói: “Thanh Vũ, tỷ sẽ nghĩ cách đưa muội trốn khỏi cung”.
Trái tim tôi chợt thắt lại, nắm chặt lấy tay tỷ tỷ rồi nói: “Vậy còn tỷ thì sao?”
Nam Nhã Ý nhẹ nhún bờ vai, tự mỉa mai mình rồi than thở: “Đợi không được Trang ca ca của mình, muội sẽ cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa. Còn tỷ cũng vậy, vì thanh mai trúc mã của mình mà cũng đã cảm thấy không còn chút hứng thú gì với cuộc sống nữa rồi”.
Tôi hoàn toàn kinh ngạc, khuôn mặt thất sắc nhìn sang bên cạnh thì thấy tỷ tỷ mỉm cười nói thêm: “Tỷ đang nói đùa thôi. Muội nhất thiết phải ra ngoài mau, bởi vì người mà muội luyến lưu đang ở ngoài đó. Tỷ cũng không cần thiết phải ở lại, chỗ này… không còn bất cứ ai đáng để tỷ phải lưu luyến nữa rồi”.
Khi nên dứt mà không dứt ắt sẽ khiến mọi thứ trở nên rối loạn.
Không biết có phải chịu ảnh hưởng từ đạo Phật hay chăng, mà lúc này Nhã Ý tỷ đã trở nên quyết đoán hơn trước nhiều.
Tỷ tỷ nhìn bộ trang phục màu xanh đại diện cho thân phận phu nhân công hầu cao quý trên người mình đầy mỉa mai, lãnh đạm cười nói: “Muội có một thân một mình, tỷ cũng đã bị chu di cửu tộc từ lâu, không có người bị liên lụy, có gì phải sợ hãi chứ? Chi bằng đánh cược một phen, có lẽ cuộc sống vô vị này cũng sẽ tươi đẹp sắc hương hơn thì sao? Cho nên, chúng ta đi thôi, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây. Ít nhất hai người chúng ta cũng có một người có thể được hạnh phúc”.
Hai người chúng tôi ở trong phòng bàn bạc kỹ lưỡng một hồi lâu, ngoài kia sắc trời đã bắt đầu tối dần. Nam Nhã Ý cùng tôi dùng bữa tối, đến giờ Dậu mới lưu luyến không dứt, cáo biệt ra về.
Nếu như Đường Thiên Tiêu muốn tới nghỉ ngơi tại cung Di Thanh thì chắc giờ này đã phải tới rồi. Tôi không rõ rằng lúc này mình đang mong Đường Thiên Tiêu nhẫn tâm thêm chút nữa để Nam Nhã Ý có thể bỏ cuộc hoàn toàn, hay mong tình cảm có thể chiến thắng ý chí của ngài, kịp thời tới đây, dùng nụ cười và sự ngây ngô chẳng khác nào con trẻ của mình, níu kéo tỷ tỷ trở lại.
Tôi vẫn luôn cảm thấy rằng trong trái tim ngài không phải hoàn toàn không có Nam Nhã Ý, chỉ có điều trái tim ngài quá rộng lớn, còn không gian Nam Nhã Ý có thể chiếm cứ lại quá bé nhỏ.
Rồi đến một ngày nào đó, ngài sẽ phát hiện ra người con gái đó mới là thứ không thể thiếu đi trong sinh mệnh của mình.
Cho dù vậy, đem ra so sánh cùng giang sơn của ngài thì tỷ tỷ vẫn chẳng là gì, chẳng đáng gì.
Thế rồi sau cùng ngài vẫn không tới.

Tôi tiễn Nam Nhã Ý ra khỏi cửa cung, lúc đỡ tỷ tỷ lên chiếc kiệu, cành liễu đang khẽ lay nhẹ trong ánh trăng sáng trong. Trong khói sương mờ ảo đêm tối, những giọt sương khẽ đọng trên cành liễu chẳng khác nào giọt lệ long lanh.
Trước khi lên kiệu, đôi mắt của Nam Nhã Ý lại bất giác phủ lên một lớp sương mù, rồi đó nước mắt từ từ rơi xuống.
Bộ trang phục diễm lệ trong màn đêm đã không còn sắc màu tươi tắn như ban ngày nữa, chỉ còn mỗi khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp kia dưới ánh trăng sáng trong hiện lên lại càng nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương, trên đời hiếm thấy.
Lặng lẽ nhấc tà áo lên, tỷ tỷ không cần cung nữ phải đỡ, khom lưng bước vào chiếc kiệu của mình, không thấy chút do dự nào. Thế nhưng khi nghe thấy tiếng ra lệnh “khởi kiệu” rõ ràng mà bình tĩnh của tỷ tỷ, chiếc kiệu bắt đầu chậm rãi rời xa, nhanh chóng ẩn khuất trong màn đêm u tịch của mùa hạ nóng bức.
Khẽ khàng than dài một tiếng, tôi đang định đi vào trong cùng đám cung nữ, thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy tới. Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy hai tên thái giám ở phòng văn thư đang hớt hơ hớt hải chạy về phía tôi, hành lễ rồi nói: “Chiêu nghi nương nương, tối nay Hoàng thượng sẽ nghỉ ngơi tại cung Di Thanh, chúng thần phụng chỉ của mấy vị công công đến đây bẩm cáo cùng chiêu nghi”.
Hai tên tiểu thái giám liền hạ hai chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa, để báo hiệu rằng tối nay Hoàng thượng sẽ nghỉ ngơi tại cung Di Thanh, tôi bất giác quay đầu lại nhìn về phía Nam Nhã Ý rời đi, dường như lại nhìn thấy ánh mắt bất giác liếc sang bên đường chờ mong điều gì đó của tỷ tỷ.
Sau ánh mắt mong chờ đó là nỗi niềm buồn tủi khó nhận ra, từ lâu tỷ tỷ đã mỏi mệt, thất vọng đến tột cùng.
Không lâu sau, Đường Thiên Tiêu liền di giá tới cung Di Thanh, vẫn thần thái bình thản như mọi khi, quay sang hỏi tôi: “Nhã Ý đi rồi sao?”
Trong lòng tôi đang bực tức liền hỏi vặn lại: “Nhã Ý tỷ tỷ chưa đi, Hoàng thượng sẽ tới đây sao?”
Giọng điệu hỏi vặn đó đã quá rõ ràng, Đường Thiên Tiêu im lặng trong giây lát rồi lập tức bật cười: “Nàng ấy không đi, ta đương nhiên sẽ không tới. Cả chiều hôm nay cùng Đường Thiên Trọng đi cưỡi ngựa, rồi lại dùng bữa cùng nhau, bàn luận một số đại sự triều chính. Nếu như không phải bên này truyền báo Khanh hầu phu nhân đã rời cung Di Thanh, huynh ấy vẫn chưa có ý định rời đi đâu”.
Tôi bật cười hỏi: “Nếu như vậy là hầu gia đã áp chế Hoàng thượng, không cho ngài đến gặp Nhã Ý tỷ tỷ sao?”p>
Đường Thiên Tiêu vốn dĩ đã ngồi xuống, nghe tôi nói vậy lại đứng bật dậy, khoanh tay đi lại trong gian phòng, ngẩng đầu lên rồi nhìn tôi cười khổ: “Được thôi, trẫm thừa nhận, trẫm cũng đang áp chế không để cho huynh ấy đến gặp nàng. Nhã Ý của trẫm đúng là bị huynh ấy hại thê thảm rồi”.
“Hoàng thương, người hại Nhã Ý tỷ tỷ thê thảm không phải là Đường Thiên Trọng”.
Đường Thiên Tiêu lập tức gật đầu nói: “Ừm, trẫm biết nàng đang muốn nói gì. Người hại Nhã Ý thê thảm không phải là Đường Thiên Trọng thì đương nhiên là trẫm rồi, có đúng không?”
“Chỉ có người đàn ông mà tỷ tỷ yêu thương mới có thể khiến tỷ tỷ vui vẻ, ngược lại, cũng chỉ có người đàn ông mà tỷ tỷ yêu thương mới có thể khiến tỷ tỷ đau lòng”. Tôi cố gắng hết sức nhắc nhở: “Hoàng thượng, ngài thực sự không hiểu sao?”
“Hiểu, ta hiểu”. Đường Thiên Tiêu dường như đã cảm thấy hơi chán nản: “Nàng vẫn luôn oán trách vì trẫm không đón Như Ý ra khỏi bàn tay của Đường Thiên Trọng. Thế nhưng nàng cũng là một người thông minh, thế cục hiện nay, nàng chắc hẳn cũng nhìn thấu”.
Đại cục làm trọng, giang sơn xã tắc làm trọng.
Tôi âm thầm nói thay cho ngài, cũng chẳng buồn giải thích thêm nữa.
Không phải ngài không yêu, chỉ là vẫn chưa yêu đến mức nguyện lòng từ bỏ nhiều hơn nữa vì tỷ tỷ.
Có lẽ những người có ý chí muốn thành đại sự sẽ đều như vậy, còn tôi và Nam Nhã Ý trước sau vẫn chỉ là những nữ nhi tầm nhìn hạn hẹp mà thôi.
Cho nên trong đại đô cao sang chẳng thể nào có được tình yêu và hạnh phúc mà chúng tôi khổ sở kiếm tìm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.