Bạn đang đọc Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ – Chương 8 phần 2
Đáng tiếc…
Đáng tiếc là ngài vẫn quá đối trẻ tuổi lỗ mãng, chỉ để tâm đến việc trút hận trước mắt, e rằng sau này hối hận không kịp. Người anh hùng cái thế dưới thiên hạ này ngoại trừ Đường Thừa Nguyên Châu Vũ Đế đã băng hà mười năm trước thì chính là Nhiếp chính vương Đường Thừa Sóc. Nếu luận về lớp hậu bối thì chẳng còn ai khác ngoài Đường Thiên Trọng.
Đường Thiên Tiêu từ nhỏ lớn lên trong chốn thâm cung, tuy thâm tàng bất lộ, tráng chí hùng tâm, nhưng xét về tuổi tác và kinh nghiệm thì nhất thời chẳng thể nào so sánh được với người anh họ trước mặt.
Lặng lẽ than dài một tiếng, tôi không tỏ bất cứ thái độ dị thường nào, ngoan ngoãn, lễ độ hành lễ lui xuống, không nhìn Đường Thiên Trọng thêm một lần nào nữa. Cho dù biết rõ ánh mắt của hắn chưa hề rời khỏi thân hình tôi lấy một lần, thì tôi cũng chỉ có thể tỏ ra ngờ nghệch như không nhận thấy mà thôi. Còn bản thân tôi, sau khi đã xuất đầu lộ diện trước Đường Thiên Trọng, tạm thời lúc này cũng chẳng có việc gì nữa cả. Huynh đệ đấu trí, giành giật hoàng quyền vốn dĩ là chuyện giữa những người đàn ông, tôi đứng cách xa khỏi đó là tốt nhất.
Trong lòng ôm một niềm hy vọng càng ngày càng thêm xa xăm, một giấc mộng càng ngày càng mờ ảo, hão huyền… Về chuyện tương lai, về niềm hạnh phúc…
Bữa cơm gia đình của hai người họ đến tận giờ Mùi mới tàn tiệc.
Nghe thấy bên ngoài càng ngày càng im ắng tôi mới dần dần tĩnh tâm lại được, thở dài một tiếng rồi đi đến bên chiếc đàn, đưa tay sờ lên dây đàn. Dây đàn dần rung lên, phát ra những tiếng động vui tai, hòa nhã mà thân thuộc.
Nói cho cùng thì tôi cũng học đàn từ nhỏ, tuy giờ hơi gượng tay, nhưng lúc đưa tay vuốt trên dây đàn, cũng có thể mang lại cảm giác nhẹ nhõm của tiếng đàn du dương cất lên theo tâm sự.
Lúc này Đường Thiên Tiêu đã bước vào, vỗ tay rồi nói: “Tại sao không tiếp tục đánh đàn? Cao thủ đúng là cao thủ, nhìn xem Thanh Vũ của ta vừa mới nhẹ lướt mà tiếng đàn đã vang lừng cả cung Di Thanh rồi, đúng là tuyệt phẩm giữa chốn nhân gian”.
Đôi mắt ngài tươi tắn, ánh mắt dịu dàng, ôn hòa, tôi đoán rằng ngài đang cảm thấy áy náy vì đã làm khó cho tôi trước mặt Đường Thiên Trọng nên sau khi sự việc kết thúc mới đi vào đây với vài lời an ủi tôi.
Trước tiên đánh người ta một trận, sao đó lại ân cần đem thuốc cao trị bệnh đến an ủi lòng người, đây cũng là một trong những bản lĩnh cần có của người có địa vị cao quý. Trong cục thế hỗn loạn, Đường Thiên Tiêu vẫn có thể giấu kín tài năng đến tận lúc này, thậm chí còn có thể ứng phí dễ dàng như trở bàn tay, cũng coi như là một đế vương tài giỏi, mưu lược, hơn gấp vạn lần so với hôn quân cuối cùng của Nam Sở trước kia.
“Khang hầu… đã xuất cung rồi ạ?”
“Huynh ấy?” Đường Thiên Tiêu mỉm cười: “Có lẽ… vẫn chưa đâu. Hai phụ tử Nhiếp chính vương vì giang sơn Đại Chu này mà tận công tận lực, vô cùng thận trọng, nào dám để cả Hoàng cung rộng lớn này giao ột đứa trẻ miệng còn hôi sữa như ta? Ngoại trừ phủ Nhiếp chính vương, điện Cần Chính trong nội đình, trọng địa quân cơ của Nam Sở khi xưa, bây giờ đã trở thành nơi bàn luận chính sự của Nhiếp chính vương trong Hoàng cung rồi”. Đôi mắt ngài nheo lại, bỗng nhiên cau chặt đôi mày, đưa tay lên sờ phần ngực của mình, ngồi xuống ghế rồi nhăn nhó nói với Tẩm Nguyệt: “Mau rót cho trẫm một chén trà nóng hổi lên đây”.
Khi ngài bước vào giữa phòng, Ngưng Sương đã nhanh chóng dâng trà lên. Có điều lúc này tiết trời đã chuyển sang đầu hạ, vốn dĩ tuổi còn trẻ, ngải phải thích lạnh ghét nóng, hoàn toàn không thích nước trà nóng hổi, cho nên thứ mà bọn Ngưng Sương chuẩn bị từ trước đến nay đều là nước trà ấm mà thôi.
Thế nhưng lúc này chẳng hiểu sao ngài lại lệnh đem trà nóng hổi lên chứ?
Tôi ngây người lập tức cảm thấy không thỏa đáng, khẽ hỏi: “Hoàng thượng, ngài làm sao thế?”
“Ừm, bụng dạ cảm thấy không ổn chút nào”. Sắc mặt ngài bắt đầu nhợt nhạt, bàn tay đặt trên bụng ngày càng run lên dữ dội, đột nhiên kêu lên: “Lẽ nào, huynh ấy dám… dám làm…”
Ngài không nói thêm lời nào, thậm chí còn chẳng kịp uống trà nóng đã trầm ngâm điều gì đó rồi đứng bật dậy, khẽ khàng ra lệnh cho Cận Thất: “Mau truyền thái y đến điện Càn Nguyên. Nhớ là phải lặng lẽ gọi tới, không được kinh động quá nhiều người”.
Tiết trời lúc này vẫn chưa phải là quá nóng, cung Di Thanh lại có một cây cổ thụ trăm năm, cành lá tươi tốt um tùm, chưa nói đến phòng trong càng yên tĩnh, mát mẻ hơn chỗ khác khá nhiều, thế nhưng lúc này, vầng trán của Cận Thất đã lấm tấm đầy mồ hôi.
Cận Thất ngước mắt nhìn sang tôi rồi khẽ khàng đáp: “Dạ, tiểu nhân sẽ đích thân qua mời thái y tới cho Hoàng thượng”.
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy như bị thiêu đốt, liền vội vàng bước lên trước rồi thận trọng hỏi ngài: “Hoàng thượng, ngài đang nghi ngờ… nghi ngờ… Có điều tất cả những món ăn hôm nay đều do thần thiếp đích thân chuẩn bị, không thể nào có vấn đề được”.
“Chính vì nàng là người đích thân chuẩn bị cho nên nếu như trẫm có xảy ra chuyện gì, thì nàng không thể nào thoát khỏi việc bị liên can đến vụ này đâu”. Đường Thiên Tiêu lại cau chặt đôi mày, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
Còn trong lòng tôi cảm thấy hoang mang vô độ.
Ngài nói rằng, tôi chẳng thể nào thoát khỏi việc có liên can đến vụ này, rồi lặng lẽ gọi thái y đến tẩm cung của mình, rõ ràng không muốn làm lớn chuyện, càng không muốn liên lụy đến tôi.
Đã sớm biết rằng đại quyền triều chính hiện nay vẫn nằm trong tay Nhiếp chính vương, nhưng Tuyên thái hậu cũng không phải một người phụ nữ yếu mềm, tầm thường. Trước kia bà là người xuất chúng trong số hàng ngàn phi tần mỹ nữ của tiên đế, trở thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, sau khi tiên đế qua đời đã nhanh chóng nắm được thời cơ trong tay, đưa đứa con trai ruột thịt của mình lên nối dõi, xây dựng thế lực của riêng mình. Tuy là cô nhi quả phụ, nhưng hơn mười năm nay Tuyên thái hậu đã lặng lẽ khiến quan hệ với Nhiếp chính vương cùng toàn thể văn võ bá quan trong triều trở nên cân bằng. Dân chúng tuy đôi lúc vẫn bàn tán xôn xao về những hành động ham chơi, phóng túng của vị Hoàng đế trẻ tuổi, nhưng hoàn toàn tâm phục khẩu phục trước Tuyên thái hậu. Huống chi giờ đây xã tắc vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nếu như lúc này hai phụ tử của Nhiếp chính vương ra tay với thiếu đế, e rằng cũng chẳng phải thời cơ tốt lành.
“Hoàng thượng…”
Nhìn thấy ngài đứng bật dậy, tôi lo lắng bất an lại gần đỡ lấy ngài.
Ngài xua tay rồi thì thầm nói: “Nàng không cần phải lo cho ta. Thế nhưng nhất định phải nhớ rõ, nếu như có người hỏi thì chỉ được nói lúc ta rời khỏi cung Di Thanh vẫn bình thường vô sự”.
“Dạ”. Tôi khẽ gật đầu, khẽ khàng nhận lời.
Bao năm nay ở trong chốn thâm cung nội viện, tôi sớm đã nhìn rõ chốn hậu cung này, khi vô sự còn nổi trận phong ba, huống hồ có can hệ đến an nguy tính mạng của Hoàng đế? Một người không có nơi để dựa dẫm như tôi chỉ cần bị cuốn vào chút ít là sẽ chết không có đất chôn thân. Người luôn sống trong gấm vóc lụa là như Đường Thiên Tiêu ít nhiều cũng nhiễm đôi chút tính cách của mấy công tử nhà quyền quý, điều này thật làm khó cho ngài rồi, đến lúc này rồi mà ngài còn có thể lo lắng cho sự an nguy của tôi.
Đôi mày của ngài cau chặt lại, cố gắng giữ vững thân thể đang loạng choạng, hít sâu một hơi, từ từ đi ra bên ngoài. Đến khi ra khỏi cửa cung, ngài liền đứng thẳng lưng, nhanh bước đi về hướng điện Càn Nguyên. Mặc dù bước đi của ngài vẫn bình ổn như thường, ngay cả nét mặt cũng thản nhiên như mọi khi, chỉ có điều lúc nhìn về hướng Đông Nam, ánh mắt bất giác lóe ra hàn khí thâm sâu khó đoán. Sự căm hận, tức giận, lòng kiêu ngạo không chịu khuất phục, sự không cam lòng cũng với khí thế hào hùng hoàn toàn không cân xứng với điều cùng lúc được thể hiện ra ngoài trong im lặng. Nam Nhã Ý nói không sai chút nào, ngài quả thực là một con rồng đang ẩn mình, một chú chim ưng đang giấu cánh. Chỉ là, hổ đang vây quanh ngài, tôi hoàn toàn không biết liệu ngài có cơ hội bay vút lên bầu trời, cất vang tiếng gáy, khiến cho thiên hạ phải vì thế mà chấn động hay không.
Sau khi Đường Thiên Tiêu rời khỏi, tôi liền đi vào phòng bếp xem xét số thức ăn mà hai người họ bỏ lại. Một cung nữ nhỏ tuổi liền chạy tới cười nói: “Chiêu nghi nương nương, những công việc nặng nhọc này hãy để cho bọn nô tì thu dọn ạ”.
Tôi cau chặt đôi mày nói: “Các ngươi mau lui ra ngoài, ta chỉ đến đây xem xem… liệu các món ăn có hợp khẩu vị của Hoàng thượng và Khang hầu hay không thôi”.
Tiểu cung nữ kia bỗng ngây người ra, cúi đầu đáp lễ rồi bước ra ngoài, đóng chặt cửa lại. Đã ở trong cung đình lâu ngày nên bọn họ biết giữ đúng chừng mực và bổn phận của mình. Có một số việc nên hỏi, nhưng cũng có một số việc không nên nhiều lời.
Lặng lẽ đóng chặt tất cả các cửa sổ trong phòng lại, tôi rút ra chiếc trâm đính trân châu trắng bằng bạc trên tóc ra, lần lượt thử hết từng món cơm canh thừa trong từng đĩa.
Thật ra, xem xét chỗ thức ăn còn lại này là hành động hoàn toàn vô ích. Tất cả những nguyên liệu làm món ăn đó tuy không phải do đích thân tôi mua về, sơ chế, nhưng lại tự tay nấu nướng, chính miệng nếm thử mùi vị, nếu như có vấn đề gì thì người đầu tiên xảy ra chuyện phải là tôi mới đúng.
Còn đũa của hai người dùng được làm từ ngà voi bọc bạc bên ngoài, nếu thật sự có vấn đề thì chắc chắn đũa bạc đã đổi màu, làm gì có chuyện Đường Thiên Tiêu lại không phát giác?
Hơn nữa, đũa hai người dùng qua được thu dọn lại cũng chẳng hề có dấu hiệu gì bất thường.
Tôi nhanh chóng đưa mắt nhìn sang bình và chén đựng rượu. Cả bình và chén rượu đều được làm từ ngọc bích, trong veo như băng, thanh tựa như nước, không chút dị thường nào hết. Trong bình rượu vẫn còn lại gần nửa, khiến cho chiếc bình ngọc bích lại càng trở nên tuyệt đẹp, diễm lệ. Khi tôi đưa trâm bạc vào thử, vẫn chẳng thấy có bất cứ dấu hiệu khả nghi nào.
Thế nhưng tất cả mọi đồ dùng được Đường Thiên Tiêu sử dụng lúc trưa đều ở trước mặt tôi lúc này, nếu không phải lúc đó bị người ta hạ độc thì có thể nhân cơ hội nào khác được nữa?
Tôi cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện diễn ra từ trước và sau khi Đường Thiên Tiêu di giá đến cung Di Thanh, lại càng thêm khẳng định rằng người ta chỉ có thể lợi dụng bữa cơm trưa này để động thủ thôi. Thế là tôi liền kiểm tra lại một lượt tất cả mọi thứ rồi dần dần đặt sự chú ý sang hai chén rượu trước mặt.
Bởi vì bộ đồ dùng rượu bằng ngọc bích này quá quý giá cho nên sau khi hai huynh đệ Đường Thiên Tiêu dùng xong, cung nữ liền đặt riêng sang một chỗ để tránh làm rơi vỡ.
Trong chén đương nhiên là không còn gì cả, nhưng vẫn còn một vài giọt rượu đọng lại ở đáy, thoang thoảng tỏa mùi thơm. Tôi liền nhấc lên gửi, đưa trâm bạc vào thử một trong hai chén, màu trâm vẫn sáng như thường, nghi hoặc đem trâm thử nốt chén còn lại, bất ngờ phát hiện ra có điều bất ổn. Sau khi chạm vào chút rượu đọng ở đáy ly, chiếc trâm bạc đã biến màu, hơn nữa càng ngày càng thâm hơn, nhanh chóng biến thành màu đen sì ngay trước mắt tôi, hoàn toàn khác biệt so với màu sắc trước đó của chiếc trâm, khiến tôi vô cùng sợ hãi.
Hai người cùng ngồi trên một bàn ăn, một chén có độc, một chén không. Hơn nữa rượu còn trong bình không có vấn đề gì, tuy tôi không biết nguyên nhân sâu xa bên trong, nhưng cho dù có gian tế trà trộn, muốn hạ độc ngay trước mặt hai đại cao thủ Đường Thiên Tiêu và Đường Thiên Trọng, e rằng kẻ đó chẳng thể nào có bản lĩnh như vậy. Huống hồ, nếu như người hạ độc muốn đối phó với Đại Chu thì nên hạ độc cả hai người mới đúng. Chính vì vậy nên tôi chỉ có thể cho rằng suy đoán của Đường Thiên Tiêu không sai chút nào. Người muốn hại ngài chính là Đường Thiên Trọng, người anh họ thân thiết hôm nay cùng ngài uống rượu, chuyện trò vui vẻ. Vị huynh trưởng tốt của ngài đã từng đích thân rót rượu cho Đường Thiên Tiêu, khóe miệng lộ ý mỉa mai, đôi mắt đen sâu thẳm, lặng lẽ lấp lánh những ánh nhìn sắc nhọn như dao…
Tôi bất giác không lạnh mà run.
Tối hôm nay rất yên tĩnh, chí ít là ngoài mặt vẫn trời yên bể lặng. Thế nhưng những việc hãm hại, lén đâm sau lưng đều là những chuyện có thể dự đoán.
Tôi sai Ngưng Sương lặng lẽ sang tìm Cận Thất, nghe ngóng tình hình của Đường Thiên Tiêu. Không ngờ Cận Thất không hề ra ngoài gặp, chỉ sai một nội thị truyền ra một câu chứa đầy hàm ý, nghe nói đây chính là khẩu dụ của Đường Thiên Tiêu.
Ngài nói: “Chiêu nghi thông minh nhanh trí, tự nhiên sẽ biết cách tự bảo vệ mình thế nào”.
Bảo tôi tự nghĩ cách bảo vệ lấy mình, cho thấy rõ là tình trạng lúc này của ngài khá gay go, hoàn toàn không đủ tự tin để bảo vệ tôi. Ngài nhất định đã trúng độc, hơn nữa khó lòng tự chủ được, không thể hành xử theo đúng mong muốn của bản thân, cho nên mới bảo tôi nghĩ cách tự bảo vệ mình.
Vào tiết trời cuối xuân đầu hạ thế này, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra những biến cố khôn lường, khiến đêm nay bỗng trở nên dài và lạnh lẽo một cách bất thường.p>
Cả đêm tôi chẳng thể nào chợp mắt, lúc tỉnh dậy, hai quầng mắt hơi thâm, phải dùng phấn dặm hồi lâu mới có thể che đi được.
Chuyện Đường Thiên Tiêu trúng độc hay đau bệnh chưa hề công khai ra ngoài, tôi không có lý để lộ ra bất cứ điều gì khiến cho người khác nghi ngờ, chỉ có thể ăn mặc trang phục giản dị, trang điểm giản dị, làm như không có chuyện gì, đến cung Hy Khánh bái kiến Hoàng hậu Thẩm Phượng Nghi.
Tới bái kiến không sớm cũng không muộn, trang điểm không hoa lệ cũng chẳng xấu xí, lời nói nụ cười đều đúng mực, dịu dàng, tuy không tỏ ra quá đối bé nhỏ, nhưng tuyệt đối không bao giờ để lại ấn tượng ghê gớm, đáo để cho Thẩm Hoàng hậu.
Thẩm Hoàng hậu đương nhiên vẫn giữ được uy nghi và phong phạm của một bậc mẫu nghi thiên hạ, vẫn giữ đúng sắc thái tươi tắn, cười nói tán gẫu cùng với các phi tần khác. Nhìn thấy tôi lại gần thỉnh an Hoàng hậu chẳng buồn ngước mắt lên nhìn, không để tâm đưa tay cầm miếng ngọc trên bàn, nói chuyện, tán gẫu cùng với những người khác.
Người hiền tài thường hay bị đố kị.
Tôi đã sớm hiểu rằng, khoảng thời gian gần đây việc Đường Thiên Tiêu rất mực sủng ái tôi, nhất định sẽ đẩy tôi vào chốn phong ba. Lạnh nhạt như vậy, tuy đánh mất sự độ lượng nên có của bậc quốc mẫu, nhưng cũng chẳng hề mất đi uy phong vốn có của người.
Mãi cho tới khi có vị phi tần phẩm vị thấp hơn tôi tới thỉnh an, Thẩm Phượng Nghi mới mỉm cười kêu bọn họ bình thân, giả bộ như vừa mới nhìn thấy rồi nói: “Ây da, Ninh chiêu nghi đến từ lúc nào thế? Tại sao cứ quỳ mãi vậy, đầu gối không đau sao? Mau mau bình thân”.
Người còn quay đầu lại trách mọc mấy cung nữ thân cận: “Tại sao Ninh chiêu nghi tới thỉnh an mà lại không báo cho bản cung biết? Người ái phi được Hoàng thượng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, yêu thương nhất mực, nếu như để quỳ mãi ốm ra đấy, các ngươi có gánh vác được trách nhiệm đó không?”
Tôi vội vã khiêm nhường cười đáp: “Để Hoàng hậu nương nương phải chê cười rồi. Thanh Vũ chẳng qua chỉ là một người cung nữ thô kệch mà thôi, may mắn có được sự ân sủng của Hoàng thượng đã là vạn hạnh rồi, làm sao dám quên đi thân phận của mình chứ? Nương nương xuất thân từ danh gia vọng tộc, thân phận cao quý, từ nhỏ đã có phong phạm của bậc mẫu nghi thiên ha, hưng bang vượng quốc rồi, nên người luôn luôn có vị trí hàng đầu trong lòng của Hoàng thượng”.
Nghe vậy sắc mặt của Thẩm Phượng Nghi quả nhiên tốt hơn nhiều, khoé miệng lộ ý cười, tay cầm chiếc vòng ngọc bọc vàng chạm phỉ thúy, nói như than thở: “Đúng thế, nói cho rõ hơn, tuy Hoàng thượng vẫn còn trẻ tuổi, nhưng nói cho cùng cũng đã gặp bản cung từ khi còn nhỏ nên trong lòng luôn có bản cung. Vài ngày sau lễ thành hôn, những lễ vật ban thưởng cho ta đúng là chất đầy nửa gian phòng của bản cung đấy”.
Đỗ Hiền phi ngồi cạnh một bên liền mỉm cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nhìn quen khí chất cao quý, diễm lệ của hoa mẫu đơn, thỉnh thoảng thấy hoa khô cỏ dại bên vệ đường, khó tránh con người ta nảy sinh hứng thú nhất thời. Hoàng hậu nương nương con người độ lượng, khoan dung, đương nhiên sẽ không giữ chuyện này trong lòng”.
Có lẽ đã nghe quen những lời tán tụng, nịnh hót này, nên Thẩm Phượng Nghi cũng chẳng mấy để tâm đến lời nói của Đỗ Hiền phi, đưa ánh mắt lướt lên người tôi, rồi từ từ bình phẩm: “Ừm, quả thực là rất có khí chất. Sông núi ở vùng Giang Nam này cũng khác biệt so với phương Bắc chúng ta, ngay cả da dẻ con gái cũng trắng trẻo, mịn màng hơn con gái phương Bắc. Hoàng thượng vẫn còn trẻ tuổi, đang ham thích những thứ tươi mới lạ lẫm, âu cũng là lẽ thường tình mà thôi”.
Tôi nhẹ nhếch miệng lên để cho nụ cười của mình khiêm nhường và tự nhiên hơn đôi chút, rồi cung kính, lễ độ đáp lại: “Những lời Hoàng hậu nương nương và Hiền phi nương nương nói đều đúng. Mỗi một vùng đất lại sinh ra con người khác nhau, tính cách của người phương Bắc hào sảng, nghĩa hiệp, ngay cả phụ nữ cũng có khí khái anh hùng mà con gái Giang Nam khó lòng sánh kịp. Hoàng hậu nương nương là phượng hoàng xuất chúng diễm lệ, thần thiếp chỉ là hạng người hèn kém, đương nhiên là chẳng tài nào sánh nổi”.
Mấy câu nói này của tôi khiến cho Thẩm Phượng Nghi mỉm cười vui vẻ. Người gật gật đầu, xua xua tay ra lệnh cho tôi lui xuống, bên ngoài liền có tiểu nội thị chạy vào như bay, vội vã bước đến gần cung nữ thân cận bên cạnh Hoàng hậu, thì thầm vài câu.
Tiểu nội thị hoảng loạn, nhanh chóng chuyển lời cho người cung nữ, sau đó lại chuyển tiếp lời cho người cung nữ kia, sau đó lại chuyển tiếp lời cho Thẩm Hoàng hậu. Sắc mặt Thẩm Phượng Nghi nhanh chóng biến đổi, nhợt nhạt, tựa tay lên mặt bàn đứng dậy, khẽ tiếng quát tên tiểu nội thị: “Ngươi nói cái gì?”
Tiểu nội thị cúi đầu không dám nói gì.
Thẩm Phượng Nghi từ từ ngồi xuống, nhìn ra xung quanh, phớt lờ hết những ánh mắt do thám của các phi tần trong điện, nhanh chóng nhìn về phía tôi, đôi môi dầy đánh son quá đỏ bỗng nhiên nhô ra hơn mọi khi: “Ninh chiêu nghi, buổi trưa hôm qua, Hoàng thượng đã ở cung Di Thanh dùng bữa đúng không?”
Tim tôi bỗng thắt lại, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ chút dấu hiệu dị thường nào cả, vẫn mỉm cười đáp lại: “Dạ đúng, ngày hôm qua Hoàng thượng cao hứng hẹn Khang hầu cùng tới, rồi bảo thần thiếp làm mấy món đơn giản, nhấp vài chén rượu thôi”.
“Thật không?” Thẩm Phượng Nghi mỉm cười rồi quay sang dặn dò: “Ninh chiêu nghi tài nghệ bếp núc tuyệt vời, bản cung cũng muốn nếm thử xem sao. Thôi mời Ninh chiêu nghi đến ngồi nghỉ tại phòng đàn hát trong cung Hy Khánh, đợi bản cung đến gặp Hoàng thượng rồi mới quyết định xem trưa nay muốn ăn món gì sau”.
Chúng phi tần đều tỏ ra khá ngạc nhiên, Đỗ Hiền phi liền mỉm cười: “Hoàng hậu nương nương cũng thích ăn mấy món ăn của Giang Nam sao?”
“Nếu như mấy muội muội đều thích thì trưa nay tới đây nếm thử xem sao. Mùi vị mà bản cung yêu thích, chắc hẳn mọi người cũng không chê đâu”.
Người nói xong liền phất ống tay áo, không kịp nói lời từ biệt các phi tần còn lại, vội vã bước ra bên ngoài. Nhìn theo hướng đi, rõ ràng là đang đi về phía điện Càn Nguyên.
Chuyện Đường Thiên Tiêu bị trúng độc hoặc đổ bệnh e rằng đã chẳng thể che giấu thêm được nữa. Ngay cả Hoàng hậu cũng đã biết, chắc hẳn Tuyên thái hậu, Nhiếp chính vương và cả Đường Thiên Trọng đều đã nắm rõ tình hình cả rồi.
Phong ba đã nổi lên, thật chẳng hiểu sao lại im lìm như thế?
Thế nhưng trong lòng tôi thì hiểu rõ vô cùng, nếu như điều tra ra Đường Thiên Tiêu bị trúng độc, người đầu tiên chịu liên lụy chính là bản thân tôi. Ý tứ ẩn chứa trong lời nói Thẩm Phượng Nghi không phải ai ai cũng có thể hiểu, thế nhưng chỉ ý của Hoàng hậu nương nương thì tuyệt đối không ai dám kháng lại. Tiểu nội thị cung Hy Khánh đã đến trước mặt tôi mang theo nụ cười lạnh lùng đắc ý, đưa tay ra mời kính cẩn nói: “Ninh chiêu nghi, xin mời”.
Ra khỏi cửa điện, tôi ngước nhìn bầu trời xanh. Bầu trời trong vắt, không một gợn mây, trong đến mức khiến cho trăm hoa muôn hồng ngàn tía đang đua nở trong cung Hy Khánh cũng trở nên quá mức rực rỡ tưng bừng. Tất cả những sắc hoa tươi tắn mơn mởn này cuối cùng cũng cách xa tôi. Trước kia xa vời, sau này lại càng xa hơn nữa.
“Ninh chiêu nghi, mời”.
Lời nói của tiểu nội thị bề ngoài có vẻ như vô cùng lễ độ nhưng sự ngạo mạn trong ánh mắt dường như chẳng còn che giấu được bao nhiêu, sợ rằng chẳng thoát khỏi sự chú ý của mọi người xung quanh. Có lẽ những gì hắn định làm chẳng qua cũng chỉ là sự lễ độ ngoài mặt mà thôi. Chủ nhân của hắn là Hoàng hậu có địa vị chí cao vô thượng trong chốn Hoàng cung này, còn tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ yếu đuối không có chỗ dựa, cũng chẳng có trí tuệ.
Nguyên tắc sinh tồn trong Hoàng cung từ xưa đến nay vẫn là cá lớn nuốt cá bé. Khi người luôn bảo vệ, che chở cho tôi là Đường Thiên Tiêu cũng khó lòng bảo vệ chính bản thân thì tôi đương nhiên sẽ trở thành thứ bị hy sinh.