Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Chương 5 phần 1


Bạn đang đọc Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ – Chương 5 phần 1

Chương 3: Loạn điểm uyên ương, mây chôn đinh hương kết
Vào lúc hoàng hôn, tôi đã dọn vào ở trong cung Di Thanh.
Kiến trúc của cung Di Thanh tuy nhỏ, nhưng khoảng cách đến cung Đức Thọ của Tuyên thái hậu và cung Càn Nguyên mà Đường Thiên Tiêu sống thường ngày đều không mấy xa xôi. Thông thường những nơi thế này đều được dành cho những phi tần, mỹ nữ được hoàng thượng hoặc thái hậu sủng ái. Còn Đường Thiên Tiêu sắp xếp cho tôi ở đây hoàn toàn không hề xuất phát từ mục đích mỹ sắc. Phi tần trong cung không nhiều, địa vị của tiệp dư trong cung cũng không hề thấp kém. Tóm lại bây giờ tôi đã trở thành chủ nhân của cung Di Thanh.
Sau khi sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, Cận Thất dặn dò thêm một vài câu rồi cũng nhanh chóng rời đi luôn. Cận Thất nói: “Nếu như Ninh tiệp dư còn điều gì nghi hoặc, tối nay cứ việc hỏi hoàng thượng là sẽ rõ ngay thôi. Tối nay chắc chắn hoàng thượng sẽ ngự giá đến cung Di Thanh của người đấy.”
Quả nhiên, vừa mới chập tối, thái giám quản sự đã đến đây kiểm tra về đồ dùng hàng ngày của hoàng thượng xem còn thiếu thứ gì không, đồng thời thổi tắt hai chiếc lồng đèn treo bên ngoài cửa cung.
Theo thể chế, trước cửa cung của tất cả các vị phi tần mỹ nữ, sau khi trời tối đều phải treo một cặp lồng đèn. Nếu như hoàng thượng chỉ định sẽ giá đáo ban ơn mưa móc cho phi tần, mỹ nữ nào trong cung, thì vị thái giám văn thư phòng phụ trách nội đình sẽ tới hạ lồng đèn trước cửa nơi đó xuống, cho tới khi nào hoàng thượng bắt đầu nghỉ ngơi tại cung đó, thì mới thông báo cho tất cả các nơi khác thổi tắt đèn lồng trước cửa cung.
Tôi vẫn chẳng thể nào tìm ra mối liên hệ giữa một Đường Thiên Tiêu luôn luôn tình thâm nghĩa trọng với Nam Nhã Ý, cười nói đùa vui với tôi và một hoàng đế hoang đường, vô tình vô nghĩa đã ruồng bỏ Nam Nhã Ý, phong tôi thành tiệp dư là cùng một con người.
Trong cung đã chuẩn bị sẵn y phục, trang sức dành cho tiệp dư chính tam phẩm, tất cả phấn son đều thuộc hạng thượng thượng phẩm. Mấy người cung nữ được phái tới trang điểm, chải đầu để tôi chuẩn bị tiếp giá, đều bị tôi đuổi ra ngoài, không một ai dám lên tiếng.
Thế nên, khi Đường Thiên Tiêu bước vào cung Di Thanh, tôi vẫn mặc trên người bộ y phục cũ, khuôn mặt tiều tụy, tầm thường, lặng lẽ ngồi bên bàn trà.
Ngài tuy cau chặt đôi mày nhưng không hề trách tôi tội thất lễ phạm thượng. Đường Thiên Tiêu tiện tay cởi lớp áo bên ngoài ra vứt cho cung nữ, ra lệnh cho bọn họ mang một chậu nước nóng đặt lên mặt bàn, khóe miệng nhẹ nhếch lên rồi cười nói: “Con nha đầu này dự định để trẫm đích thân chải đầu rửa mặt cho hay sao? Mau đi sửa soạn lại đi, trẫm muốn nàng phải thật xinh đẹp, tươi tắn.”
“Hả?” Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy nụ cười của ngài lại khó coi, chướng mắt như bây giờ, vào lúc này thật chẳng khác nào chiếc gai đâm vào khiến đôi mắt khiến tôi đau đớn vô cùng. “Thiếp vẫn luôn cho rằng ngài sẽ thích nhìn thấy Nhã Ý tỷ tỷ xinh đẹp, tươi tắn hơn cơ.”
“Có phải muốn trẫm đích thân tới rửa mặt thay cho nàng không?” Đường Thiên Tiêu ra vẻ như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục mỉm cười, vò tấm khăn rửa mặt rồi bước đến định rửa mặt thay tôi. Tôi lại càng cảm thấy vô cùng chán ghét, liền đứng phắt dậy nhìn ngài chằm chằm, lạnh lùng mỉm cười nói: “Thiếp thực sự không biết được lúc này Nhã Ý tỷ tỷ đang làm gì? Liệu Đường Thiên Trọng có nhã hứng tô mày điểm phấn cho tỷ tỷ hay không? Hoặc giả lúc này đã không kiềm chế được mà bế tỷ tỷ lên giường rồi? Đường Thiên Tiêu, ngài không nghe thấy tiếng khóc của tỷ tỷ hay sao?”
“Nàng thật to gan.” Đường Thiên Tiêu quát lên đầy tức giận, tấm khăn trong tay bị vứt mạnh xuống chậu khiến nước bắn tung ra xung quanh.
Nụ cười trên khuôn mặt ngài đã biến mất không còn dấu vết, chẳng khác nào đứa trẻ làm việc xấu rồi bị vạch mặt một cách không thương tiếc, sắc mặt đỏ bừng lên, đôi mắt đen láy như ẩn chứa nước mắt, nhưng lại là hai ngọn lửa căm hờn rừng rực bên trong.
Tôi lùi lại vài bước rồi tự cười bản thân: “Lá gan của thiếp từ xưa đến nay đều không hề nhỏ. Nếu như gan nhỏ mà có thể đánh đổi lại cuộc sống bình an vô sự cho thiếp và Nhã Ý tỷ tỷ thì thiếp nguyện lòng cả đời làm một cung nữ thấp hèn ti tiện. Thế nhưng… bây giờ mọi việc đã trở thành thế nào đây?”
“Hiện nay, nàng ấy đã trở thành nhất phẩm phu nhân do Khang hầu mai mối đàng hoàng, đón rước về phủ, còn nàng trở thành tiệp dư của trẫm, đây đều là đại phú đại quý mà những người con gái bình thường mong ước nhưng đâu phải ai cũng đạt được, các nàng còn uất ức gì nữa?”

Tôi liền gật đầu nói thêm.“Cho nên, người chịu uất ức chính là hoàng thượng. Để báo thù người anh họ đang uy hiếp hoàng vị của bản thân, không những phải ban tặng người con gái mình nhất mực yêu thương cho người ta làm thê tử, bản thân lại còn phải chịu uất ức lập một người phụ nữ chẳng ra gì làm phi tần.”
“Con nha đầu chết tiệt, ngậm ngay miệng lại.” Đường Thiên Tiêu lúc này đang vô cùng tức giận, đôi mắt đan phụng đã hoàn toàn mất đi nét nho nhã, dịu dàng mọi khi, trên đó nổi lên những tia máu vằn đỏ, nhất thời chẳng thể hiểu nổi đó là vì đau lòng quá đối hay do tức giận vạn phần mà ra. Mắt nhìn thấy ngài xồng xộc bước tới đưa tay ra như muốn tóm lấy mình, cơ thể tôi cứng đờ, lùi về phía sau theo bản năng, không suy nghĩ thêm gì, rút thanh đoản đao trong tay áo ra đâm về phía ngài. Đường Thiên Tiêu kêu thất thanh một tiếng, đưa tay ra định nhanh chóng đoạt lấy thanh đoản đao. Tôi nhẹ nhàng mỉm cười đưa thanh đoản đao đâm về phía lồng ngực của mình.
“Nàng điên rồi sao?” Đường Thiên Tiêu hét lên, đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của tôi, bàn tay còn lại nhanh chóng đoạt lấy thanh đoản đao.
Nam Nhã Ý nói không sai chút nào, ngài quả thực đã rất chuyên tâm luyện tập võ nghệ, thân thủ cực kì nhanh nhẹn. Dù cho trong giây phút tuyệt vọng này tôi vận hết sức lực bản thân cũng chỉ có thể làm rách một đường trên tấm áo khoác ngoài cùng mà thôi. Ngược lại ngài tay không đoạt lấy thanh đoản đao, ngón tay bị đao cứa thương, lúc này máu đang chảy ra không ngừng.
Tình trạng dị thường trong này đã kinh động đến mấy cung nữ thái giám hầu cận bên ngoài, có tên nội thị đứng ngoài hét lớn câu “Hoàng thượng”, sau đó đập vài lần vào cánh cửa rồi vội vã xông vào, tiến thẳng tới nơi.
Tôi mím chặt môi, lạnh lùng nhìn về phía Đường Thiên Tiêu đang lặng im không nói tiếng nào. Lúc này Đường Thiên Tiêu dường như còn căng thẳng hơn cả bản thân tôi, lập tức thu lại thanh đoản đao, rồi rút bàn tay bị thương vào sâu trong tay áo, thu lại nét mặt kinh hoàng, quay đầu sang nói với tên nội thị. “Ai cho phép các ngươi xông vào đây? Trẫm đang vui đùa với tiệp dư của mình, mau cút ra ngoài ngay.”
Đám nội thị quay sang nhìn nhau, do dự mãi vẫn chẳng dám đi. Đường Thiên Tiêu nhanh chóng nhếch miệng cười rồi nói: “Sao thế hả? Lẽ nào những chuyện này mà các ngươi cũng muốn giúp đỡ trẫm hay sao?”
Nói xong, ngài liền giơ hai tay ra, lúc này thanh đoản đao và vết máu đều đã được giấu đi như có phép thuật, vừa kéo tôi đến bên cạnh giường, vừa cởi chiếc áo trong ra rồi nắm lấy hai tay tôi. Đám nội thị nhanh chóng hãi hùng, không dám nói thêm bất cứ một lời nào, vội vã bước ra khỏi căn phòng, rồi đóng chặt cửa lại.
Đợi đám nội thị đi hết, Đường Thiên Tiêu mới vứt chiếc áo đang cầm trên tay sang một bên, ngồi bên mép giường, lười nhác nằm xuống rồi ngẩng đầu than thở: “Nhã Ý nói nàng rất thông minh, quả thực nàng ấy đã nhìn nhầm rồi. Trong hoàng cung này e rằng chẳng thể nào tìm thấy người phụ nữ nào ngốc nghếch, ngu xuẩn hơn nàng nữa đâu.”
Tôi lặng lẽ đứng ở một bên, tuy rằng không hiểu rõ ý tứ trong câu nói vừa rồi của ngài, nhưng cũng có thể nhận ra được vừa xong ngài đã toàn tâm toàn ý che chở cho tôi. Nếu như không phải ngài hoàn toàn phủ định việc tôi muốn hành thích ngài, thì dựa vào thanh đoản đao cùng vết thương trên tay lúc nãy, Tuyên thái hậu hoặc nhiếp chính vương chắc chắn sẽ không để cho tôi tiếp tục sống thêm nữa. Dường như cảm nhận được tôi không còn nhìn mình bằng ánh mắt thù địch, khóe miệng Đường Thiên Tiêu nhếch lên nụ cười đầy an ủi, giọng nói trầm ấm hơn: “Có điều có một câu Nhã Ý nói rất chuẩn. Nếu như người bị đưa đến phủ nhiếp chính vương là nàng thì thứ mà Đường Thiên Trọng lấy được về tuyệt đối chỉ có thể là một thi thể người chết.”
Tôi chợt nín thở hỏi: “Tỷ tỷ… tỷ tỷ đã nói như vậy lúc nào?”
“Chính vào… vào ngày thứ hai sau khi biết được mọi việc bị hiểu lầm, trẫm kiên quyết đòi gặp nàng ấy một lần sau cùng, mẫu hậu mới miễn cưỡng đồng ý. Thanh Vũ, nàng có biết hay không? Nhã Ý vô cùng thông minh, nàng ấy đã đoán ra nàng mới chính là ý trung nhân của Đường Thiên Trọng từ lâu rồi. Thế nhưng nàng ấy nói với trẫm rằng, nàng đã kìm kẹp bản thân một cách quá mức khổ sở như vậy, căn bản không thể nào chịu đựng nổi bất cứ biến cố gì khác.”
Ngài sờ vào chiếc thắt lưng của mình trong tay, bỗng nhiên dùng tay kéo mạnh khiến nó thẳng căng ra. “Cũng giống như một dây đàn, nếu kéo căng quá mức, chỉ cần có ngoại lực bên ngoài thì sẽ đứt ngay. Nhã Ý nói, nếu như không phải có nàng, đến lúc quân lính Đại Chu tấn công vào Thụy Đô, trẫm chắc hẳn chẳng thể tìm nổi xương cốt của nàng ấy nữa. Nàng ấy rời xa trẫm vẫn chưa tới mức độ phải tìm đến cái chết, nhưng nếu như nàng bị ép hôn, thì chỉ có duy nhất một con đường chết mà thôi. Nàng ấy không muốn nhìn thấy nàng phải chết.”
Nam Nhã Ý…
Đôi mắt tôi long lanh nóng rực, bàn chân dường như cũng mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào. Tôi dựa người vào chiếc giường trúc, ngồi xuống rồi nhỏ nhẹ lên tiếng: “Làm sao mà tỷ tỷ biết được thiếp sẽ tìm đến cái chết? Thiếp… thiếp chẳng qua chỉ là một cung nữ tầm thường mà thôi.”

“Nàng là một cung nữ tầm thường, vô tài vô sắc, tầm thường đến mức chẳng có bất cứ ai quan tâm đến lai lịch của nàng, chẳng ai buồn đi nghe ngóng quá khứ trước kia. Đáng tiếc chỉ cần tiếp xúc thời gian dài một chút, có nhiều việc, dù cho nàng có che giấu giỏi đến mức độ nào cũng vô ích. Nàng thường xuyên đột nhiên bừng tỉnh trong đêm, thậm chí có khi nằm mơ cũng khóc bật thành tiếng. Những lúc ở một mình, ánh mắt nàng phiêu linh, thần trí bất định, Nhã Ý lên tiếng gọi nàng cũng chẳng hề nghe thấy. Khi trẫm và Nhã Ý đàm cờ luận thơ, nàng thường mỉm cười một cách xuẩn ngốc, nhìn giống như chẳng hiểu cái gì, thế nhưng ánh mắt lại như phát sáng, rõ ràng cũng đang rất chuyên tâm lắng nghe… Ngay bản thân trẫm cũng cảm nhận được nàng đã tầm thường đến mức quá đối bất thường, huống hồ chi là Nhã Ý?”
Vốn luôn tự nhận thấy mình đã che đậy vô cùng hoàn hảo, thật không ngờ tâm sự của tôi chưa bao giờ giấu được cặp mắt Nam Nhã Ý. Thật là làm khó cho tỷ tỷ, không hề hỏi han gì tôi, lặng lẽ chu toàn ong ước của tôi, thậm chí còn phải đánh đổi bằng hạnh phúc cả cuộc đời mình…
Hai tay tôi nắm chặt tấm khăn trong tay, nắm chặt đến mức chiếc khăn nhàu nhĩ, vậy mà vẫn chẳng thể nào thấm hết được mồ hôi nơi bàn tay và sự bất an trong lòng.
Đường Thiên Tiêu không hề nhìn về phía tôi, thất thần ngắm lên đình màn rồi trầm ngâm cất lời: “Nha đầu có biết hay không? Trẫm thực sự muốn dùng nàng để đổi Nhã Ý về. Hai chúng ta đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ, nàng ấy vẫn luôn mong mỏi chờ trông trẫm, trước tiên là đợi trẫm trưởng thành, sau đó lại bị đưa đến nước khác, nên phải đợi trẫm tấn công chiếm được Thụy Đô. Ngày nay, nàng ấy vẫn đang chờ đợi, Nhã Ý khóc lóc nói với trẫm rằng, nàng sẽ đợi trẫm trở thành một đế vương thực thụ, sau đó đón nàng từ phủ Khang hầu về.”
“Một đế vương thực thụ…” Đường Thiên Tiêu lại nhắc lại cụm từ này, rồi ngẩng đầu lên, dưới ánh nến lấp lánh, khuôn mặt ngài hiện lên sự phẫn hận mà uất ức, lạnh lùng mà cũng yếu đuối. “Trẫm nhất định sẽ làm được, nhất định sẽ trở thành một đế vương thực thụ. Cho dù ngay bây giờ chưa thể làm được gì, thì trẫm cũng quyết khiến cho Đường Thiên Trọng phải phí hoài công sức, mất mát lớn lao mà sau cùng vẫn cứ tốn công vô ích, phải nếm mùi vị khi bị người khác cướp đoạt người trong lòng mình xem sao.”
Câu nói vừa dứt, Đường Thiên Tiêu liền đấm mạnh một quyền xuống chiếc chăn, ngài dường như không thể nào che giấu nổi nỗi căm phẫn, đánh mất đi nụ cười hài hước, bất cần thường ngày.
Cổ họng tôi lúc này khô khốc, thế nhưng khóe mặt lại ướt đẫm, đợi đến khi khó khăn lắm mới mở miệng nói chuyện được, thì tôi mới cảm nhận được giọng nói của mình không được rõ ràng cho lắm. “Hoàng thượng, ngài lấy thiếp là vì muốn trả thù Đường Thiên Trọng?”
Đường Thiên Tiêu đã nghe thấy tôi trước đó còn cả gan gọi thẳng tên húy của ngài ra, nên cũng chẳng hề so đo, tính toán chuyện tôi gọi thẳng tên của Khang hầu, nhưng ngài quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi, rõ ràng có đôi chút xấu hổ, ảo não. “Chính Nhã Ý đã nói rằng, nàng ấy bị gả cho Đường Thiên Trọng còn hơn để cho nàng tới phủ nhiếp chính vương.”
Tôi quay đầu ra phía khác, im lặng không nói thêm tiếng nào.
Đường Thiên Tiêu vẫn nằm trên giường, mím chặt môi, nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề giống như mọi khi, xem ra đã chìm vào giấc ngủ.
Vào giây phút này, tôi đang cảm thấy vô cùng ảo não, không biết phải chăng bản thân đã nói quá lời, dường như đã chặn hết mọi đường lui cuối cùng của bản thân. Đột nhiên ngài quay người rồi ngồi dậy, thì thầm nói chuyện với tôi đang ngồi bên mép giường.“Thanh Vũ, nàng nói đúng, ta bỏ rơi Nhã Ý nạp nàng làm phi tử, đa phần là vì muốn báo thù Đường Thiên Trọng, muốn lặng lẽ đứng nhìn chuyện nực cười của hắn. Nhã Ý… uất ức, khổ sở vô cùng, vậy mà vẫn còn suy nghĩ thay cho nàng, còn bản thân ta lại chẳng hề suy nghĩ thay cho Nhã Ý…”
Ngài đang nói bỗng dưng khựng lại, vội vã quay đầu đi chỗ khác. Trên khuôn mặt tựa như ngọc tạc, tuấn tú, trẻ trung của ngài, đôi lông mi cong dài mềm mại khẽ rung động, ướt đẫm bởi nước mắt, dưới ánh nến cảnh tượng này hiện lên vô cùng tuyệt mỹ.
Đây cũng là lần đầu tiên ngài hoàn toàn gỡ bỏ chiếc mặt nạ chí cao vô thượng của một đế vương, xưng hô với tôi là “ta, nàng”, thản nhiên nói ra tâm sự của bản thân.
“Vậy Nhã Ý tỷ tỷ… phải làm sao đây?” Tôi đã không còn cảm thấy tức giận nữa, liền cất tiếng hỏi lại.

“Ta sẽ nghĩ cách đón nàng ấy về lại bên cạnh ta.” Ngài nói rồi lấy thanh đoản đao kia, xoay chuyển linh hoạt trên tay, đột nhiên quay sang nói với tôi bằng giọng lạnh lùng đầy sát khí: “Trang Bích Lam đưa thanh đoản đao này cho nàng là để cho nàng tự vẫn hay sao?”
Trang Bích Lam!
Cái tên đã được ẩn giấu biết bao lâu nay cuối cùng cũng được người ta nhắc tới, cảm giác đau đớn như trái tim đang bị ai đó giằng xé, lại giống như mọi thứ đều đang lật nhào đổ vỡ, như dòng nham thạch nóng bỏng chảy khắp tứ phía, chảy tới đâu, thân thể liền bị đau đớn bỏng rát tới đó, đến mức nước mắt tôi vì bị kích động mà sắp tuôn trào. “Bích Lam… ngài… làm sao ngài biết được huynh ấy?” Tôi thở hổn hển, cố gắng đẩy luồng khí tắc nghẽn nơi lồng ngực ra ngoài.
“Những nô tài, cung nữ năm xưa hầu cận trong cung của Đỗ thái hậu triều Nam Sở tuy rằng có kẻ chết, người chạy loạn khắp nơi, không thể nào hỏi được nhiều tình hình khi đó, nhưng chỉ cần là những người ở trong cung lâu một chút thì đều nhớ một chuyện, trong cung Đức Thọ, người con gái xinh đẹp được sủng ái nhất không phải tên là Ninh Bích. Có điều đích thị có một Ninh nhị tiểu thư, là cháu họ của Đỗ thái hậu, được thái hậu thương yêu, chiều chuộng vô cùng. Lúc ban đầu vị Ninh nhị tiểu thư này xinh đẹp tuyệt mỹ, tuyệt mỹ đến mức độ con trai của một danh tướng đã vì vị tiểu thư này mưu phản làm loạn, sau cùng toàn gia rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy, chỉ có mỗi vị công tử đó cùng phụ thân là chạy thoát khỏi Thụy Đô. Sau khi chuyện này xảy ra, vị Ninh nhị tiểu thư đó có thể do quá đối đau lòng nên càng ngày càng tiều tụy, héo hon, chỉ trong thời gian một, hai năm đã mất đi dung mạo như hoa như ngọc trước kia, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc và luyến tiếc.”
Ngài mỉm cười đứng dậy, đặt tay lên tấm rèm trong phòng, rồi tiếp tục nói: “Trong chuyện này nhất định vẫn còn những ẩn tình không tiết lộ cho người ngoài biết. Những chuyện đại nghịch bất đạo, làm loạn mưu phản như vậy mà những người trong cung lại không hề biết rõ sự tình, thậm chí không có bất cứ người nào trong cung nói được ra tên họ của vị công tử đó. Thế nhưng trẫm đã điều tra được, Lý Minh Xương hoang đường vô năng, những năm gần đây đã không ít lần tàn sát chính những danh tướng giỏi giang dưới trướng của mình. Thế nhưng trong tên có một chữ ‘Bích’ thì chỉ có duy nhất Trang Bích Lam, con trai của Trang đại tướng quân Trang Dao năm xưa trấn thủ ở biên giới phía nam.”
Ánh mắt lạnh lùng nhẹ lướt qua, thanh đoản đao trong tay ngài đột nhiên phi tới, đường bay dứt khoát, lanh lẹ, cắm phập vào cánh cửa được điêu khắc trạm trổ.
Trên đó khắc hình tùng hạc diên niên[1]. Hạc tiên tung cánh dường như đang cất cao tiếng hót ca, thế nhưng lại bị chiếc đoản đao cắm vào đúng phần cổ, làm tất cả khí thế cao ngạo của hạc tiên đều biến mất. Hạc tiên trong dáng vẻ tung cánh nhưng lúc này hiện lên như đầu lìa khỏi cổ, đang cố gắng vẫy vùng trước khi chết.
[1]. Tùng Hạc diên niên là hình khắc thể hiện sự thịnh vượng, trường thọ, có ý nghĩa rất tốt. Trong tranh gồm hình ảnh hạc tiên và cây tùng.
Đường Thiên Tiêu bật cười khoái trá: “Bích, từ trước đến nay Đường Thiên Trọng đều tưởng rằng đó là tên của nàng, chắc hẳn có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ được đó lại là tên của người trong lòng của nàng đâu? Thật đáng tiếc là trong lòng nàng không hề có chút tình cảm nào với hắn.”
Khẽ cúi đầu xuống, nụ cười của ngài chợt cứng khựng lại, khom lưng cúi xuống vỗ nhẹ lên má tôi rồi nói thêm: “Nha đầu ngốc nghếch, nàng khóc lóc thảm thương thế này là vì cái gì?”
Tôi đã khóc nức nở đến mức không nói thành lời.
Vẫn luôn tự nhận thấy rằng bản thân mình đã khóc cạn hết nước mắt, nhưng đó không phải sự thật. Mỗi khi nỗi đau chôn giấu ở sâu thẳm con tim bị động tới, giống như sự việc lúc này, tất cả mọi yêu hận tình thù dồn nén trong lòng ba năm nay đều dâng trào một lúc, khiến tôi chẳng thể nào kìm nén được, khiến nước mắt rơi đầm đìa trên khuôn mặt. Có điều theo bản năng tôi vẫn cố gắng nín nhịn, không muốn bản thân hoàn toàn mất kiềm chế, đưa chiếc khăn tay lên che khuôn mặt đi, cố gắng không để thân người run rẩy thêm nữa.
“Đừng khóc nữa.” Đường Thiên Tiêu ngồi xuống cạnh bên tôi, dường như cảm thấy ngại ngùng, không biết phải làm sao. Một hồi lâu sau, ngài đưa tay ôm lấy tôi, dùng vạt áo lau nước mắt trên mặt tôi rồi thận trọng thì thầm: “Trẫm cũng không ép buộc nàng phải hầu hạ trẫm thực sự, giữ nàng ở nơi đây chẳng qua là để chọc tức Đường Thiên Trọng kia mà thôi. Yên tâm đi, đợi khi nào trẫm lật đổ được Đường Thiên Trọng, đón được Nhã Ý về cạnh bên, tự khắc sẽ sai người đưa nàng đến chỗ của Trang Bích Lam. Ừm… còn nếu như nàng chịu ở cạnh bên Nhã Ý, trẫm cũng chẳng bận tâm khi phải nuôi thêm một tiểu mỹ nhân nữa đâu. Mau đi lau sạch khuôn mặt đi, khóc lóc đến mức nhem nhuốc như mèo thế này này.”
Ngài mỉm cười bình thản, nhẹ nhéo mũi tôi, rồi lại vuốt lên mái tóc, thân thiết mà không hề ám muội, quả nhiên giống như đang an ủi, vỗ về một chú mèo con bị thương vậy.
Loại thuốc được điều chế theo phương thức bí mật trên mặt tôi tuy có khả năng chống nước nhất định, nhưng nước mắt tuôn rơi nhiều và lâu như vậy chắc cũng khiến lớp thuốc đó nhòe nhoẹt đi, bây giờ ngay bản thân tôi cũng tưởng tượng được ra khuôn mặt lem luốc của bản thân mình.
Đến khi tôi đã rửa sạch khuôn mặt và bàn tay, tâm trạng cũng bình ổn lại đôi chút, Đường Thiên Tiêu đã quay người vào phía bên trong, đắp chăn, nhắm mắt, tựa như đã ngủ say.
Tôi lặng lẽ bước lại gần, kéo chăn lên cho ngài rồi ôm bộ chăn gối khác đến chiếc giường trúc, lúc vừa nằm xuống, liền nghe thấy Đường Thiên Tiêu nói: “Nha đầu, mau ra chỗ này ngủ.”
Khi ngẩng đầu sang nhìn, tôi đã thấy Đường Thiên Tiêu chậm rãi đi giày rồi bước lại gần, nhẹ vỗ lên đôi vai tôi, rồi nằm luôn lên chiếc giường trúc này ngủ, sau đó mới nói thêm: “Nàng mau lên giường ngủ đi.”

Tôi bất giác hoảng hốt, thốt lên: “Hoàng thượng, không thể nào…”
Dù cho trong lòng bất mãn đến đâu, tôi cũng biết rõ rằng ngài là hoàng đế chí tôn vô thượng của Đại Chu, cũng là tia hy vọng duy nhất cho hạnh phúc xa xôi ở tương lai của Nam Nhã Ý, và có lẽ… cũng là tia hy vọng cho bản thân tôi nữa.
“Nếu như cảm thấy áy náy trong lòng thì hãy đấm bóp chân cho trẫm một lúc. Hôm nay đi lại nhiều quá, mệt…” Ngài liền ngáp dài một tiếng, miệng mỉm cười, mệt mỏi nhìn về phía tôi, trên mặt hiện lên đôi chút nghịch ngợm, đùa cợt của người trẻ tuổi. “Trẫm chưa ngủ, nàng không được nghỉ ngơi trước.”
Câu nói đùa đó đột nhiên khiến cho tôi sực nhớ ra, tôi với Đường Thiên Tiêu bằng tuổi nhau, thậm chí ngài còn kém tôi mấy tháng. Chín tuổi xưng đế, đương nhiên là một bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của ngài. Thế nhưng quyền lực trong tay người khác, ngài ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn mà trong tay không chút binh quyền như vậy, rốt cuộc là phúc hay họa chỉ có trời mới thấu.
Thế nhưng gần như ngày nào ngài cũng cười đùa, nhàn rỗi, bình thản như thể chẳng bận tâm bất cứ chuyện gì cả, thậm chí ngay cả khi người con gái mà mình yêu thương nhất bị đoạt mất, cũng vẫn nở nụ cười bất cần, bình thản như thường ngày…
Nếu như không phải ngài hoàn toàn không buồn quan tâm chút gì, thì sẽ là giống hệt như tôi, ẩn giấu mọi cảm xúc quá sâu, quá kín…Khiến cho người ta chẳng nhìn thấy gì khác ngoài nụ cười bình thản.
Tôi vốn tưởng rằng ngài sẽ trằn trọc hồi lâu mà không ngủ được, ai ngờ tôi mới chỉ đấm bóp cho ngài khoảng thời gian hai tuần trà thì đã nghe thấy tiếng ngáy đều đặn phát ra. Kinh ngạc trước tiếng ngáy của ngài, tôi liền đắp chăn lại cho ngài rồi lặng lẽ quay về giường nằm xuống, nhắm mắt lại, thầm nghĩ tâm sự riêng của mình.
Không dám nghĩ tới Tranh Bích Lam. Đó chính là một vết sẹo mà tôi không hề muốn động tới, mỗi lần bị toạc ra, dù chỉ một góc nhỏ, tôi đều cảm thấy đau đớn quặn lòng thắt ruột, cố gắng chôn vùi đoạn kí ức xưa cũ càng sâu hơn nữa.
Thế nhưng tôi không thể nào không nghĩ tới Nam Nhã Ý.
Lúc đầu ra tay giúp đỡ tỷ tỷ, ít nhiều do tôi đã liệu trước được Nam Sở sớm muộn gì cũng bị diệt vong, hy vọng có thể tìm được đường lui an toàn cho bản thân, nên mới cố ý kết giao. Nương tựa lẫn nhau vượt qua hoạn nạn khó khăn lâu như vậy, nên tuy không phải là tỷ muội ruột thịt nhưng tình cảm giữa chúng tôi không hề thua kém người trong một nhà. Cho nên, tôi chẳng thà kết thúc cuộc đợi chờ kéo dài ba năm nay để giúp cho tỷ tỷ được toại nguyện, dù cho có phải gả ột người đàn ông lòng lang dạ sói, xấu xa đáng sợ kia cũng đành.
Vì vậy, giữa hạnh phúc của bản thân và tính mạng của tôi, tỷ tỷ đã lựa chọn từ bỏ niềm hạnh phúc sắp sửa đến tay, dù rằng tỷ tỷ đã mong chờ, khát khao nó đến nhường nào.
Nam Nhã Ý không hề nhìn nhầm người, chí ít Đường Thiên Tiêu cũng có thể coi là một chính nhân quân tử, phẩm hạnh chí cao, chỉ cần thận trọng thì cuộc sống sau này của tôi cũng không hề khó khăn gì. Tuy nhiên còn cuộc sống của tỷ tỷ thì sao?
Tuy rằng mới chỉ gặp nhau vội vã trong hai lần, nhưng tôi có thể đoan chắc Đường Thiên Trọng là một nhân vật bảo thủ, tính tình hung bạo, không từ thủ đoạn, phải lòng tôi mà không có lý do rõ ràng nào, cố chấp, kiên trì tìm kiếm tôi mấy năm qua, tốn biết bao nhiêu công sức, nếu như phát hiện ra hắn lấy nhầm người khác, liệu hắn sẽ đối xử với Nam Nhã Ý thế nào?
Đang nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng, cương nghị của con người đó, sầu muộn cuộn người trong chăn, tôi chợt nghe thấy chiếc giường trúc khẽ kẽo kẹt lên tiếng, một lúc sau lại tiếp tục cọt kẹt. Quay đầu lại, qua lớp rèm lựa mỏng manh tôi nhìn thấy thân hình của Đường Thiên Tiêu trằn trọc trên giường trúc.
Không ngờ… ngài vẫn còn chưa ngủ.
Sau khi tôi nằm xuống im lặng một hồi, ngài liên tục xoay người bất an như vậy suốt nửa canh giờ. Sau đó, ngài liền đứng dậy, tiến gần về phía tôi, nhẹ vén tấm rèm lên. Tôi đã nhắm mắt lại im lặng không lên tiếng từ trước đó, giả vờ như đã ngủ say. Nếu như ngài đã muốn tôi tưởng rằng ngài đã ngủ say, vậy thì tôi cũng chỉ có thể giả vờ không biết ngài đã tỉnh. Giây lát sau, ngài lại nhẹ bước rời khỏi chỗ tôi, dần dần tôi nghe thấy tiếng cốc sứ chạm vào nhau, mới dám mở mắt ra.
Đường Thiên Tiêu đang uống rượu, hết ly này đến ly kia, nhanh chóng đưa lên cạn sạch. Tuy cách một tấm rèm, khuôn mặt của ngài có phần mờ ảo, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra cảm giác lạc lõng, bi thương trên khuôn mặt ngài, ngay cả ánh mắt cũng mơ màng chứ không hề linh động như trước đó nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.