Phượng Hồng Vô Tâm - Tiếng Chuông Gió

Full
Phượng Hồng Vô Tâm - Tiếng Chuông Gió

Nguồn: Internet

50.546

Full

Phượng Hồng Vô Tâm - Tiếng Chuông Gió

4.8
GIỚI THIỆU

Thông tin truyện: Phượng Hồng Vô Tâm - Tiếng Chuông Gió

Cuộc đời con người ta ai cũng có những kỉ niệm riêng. Vui có, buồn có, hạnh phúc có, đau đớn có. Nhưng rồi ta cũng cất tất cả vào một ngăn trái tim, để trong những khoảng lặng nào đó, ta lôi những ki ức đó ra và ngẫm nghĩ, về trước kia, nghĩ về hiện tại và nghĩ về cả mai sau.
Tôi viết câu chuyện này như là một tự truyện về cuộc đời tôi, mà khởi đầu là từ năm tôi 15 tuổi cho đến bây giờ. Các bạn đọc có thể coi nó là một câu chuyện có thực hay một câu truyện tôi bịa ra cũng được, miễn là điều đó khiến các bạn thoải mái, thư giãn, coi như có cái đọc giải trí vậy.
Chắc tôi cũng đã lan man quá rồi, xin phép được vào ngay câu chuyện của tôi:

Mở đầu:
- Anh làm gì tóc Mèo đấy ? - Em quay đầu, bĩu môi hỏi tôi.
- Nghịch tý có sao đâu, làm gì mà ki thế ?
- Cào cho bây giờ …! Lè ! - Em đưa tay ra dứ dứ trước mặt.
- Cho cào đấy! Con gái nhà ai mà dữ thế, sau này có ma nó lấy!- Tôi chìa tay ra, cười cười bảo em
- Vẫn có ối người thích, suốt ngày toàn cậy to bắt nạt người khác, anh xấu lắm! - Em xụ mặt ra, ngồi thu lu lại, úp mặt vào cái gối to đùng rồi quay lưng về phía tôi.
Nhẹ nhàng vòng tay ôm em vào lòng, em nhỏ bé quá, mình vòng tay cái là đã ôm gọn. Em giận dỗi kêu :
- Bỏ ra, ai thèm. Đồ bắt nạt!
Ơ. Có thế cũng dỗi được à, người gì mà cứ như trẻ con, nhưng mình thích. Tôi khẽ thủ thỉ vào tai em :
- Thế bây giờ anh làm ma nhé, anh thích bắt nạt em cả đời, kể cả có kiếp sau thì anh cũng cứ bám theo bắt nạt em, có chịu không?
Em ngẩng đầu lên, tròn xoe mắt ngơ ngác nhìn tôi, chợt mặt em đỏ hồng, lại úp mặt vào cái gối, nói lí nhí :
- Toàn trêu người ta thôi. Không chơi nữa! Không chơi nữa!
Tôi bật cười, hỏi :
- Thế anh định làm gì mà em bảo anh trêu em nào? Buộc tội người ta phải dựa trên căn cứ, bằng chứng xác thực chứ.
Em vội ngoái đầu lại, nhìn vào tôi, nói :
- Không phải anh định cầu…!
Câu nói của em ngưng lại khi nhìn thấy bộ mặt đơ đơ của tôi, ý chừng tôi nghĩ em tưởng bở hay mơ mộng gì đó. Em lại úp mặt vào gối, kêu "A!" "AAAAAAAAAAA!" , rồi im luôn, vai bắt đầu rung rung. Thôi chết, hình như mình đùa quá trớn rồi. Tôi lấy chiếc nhẫn ngọc của bà ngoại ra, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay em, ngỏ lời bằng giọng tình cảm, nhất mà tôi có thế:
- Vũ Khánh My, em lấy anh nhé. Anh không thể hứa có thể làm em trở thành người hạnh phúc nhất thế giới, nhưng anh sẽ làm mọi cách để em trở thành người hạnh phúc nhất thế giới.
Em quay người lại, đối diện với tôi, rồi đột ngột rướn người lên sát mặt tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng thắm. Thế rồi em lại đột ngột thu người lại, ngượng nghịu nhìn tôi, hai má đỏ hồng lên, sao em đáng yêu quá thế? Tôi ngơ ngơ như thằng mất hồn, hỏi lại :
- Vậy nghĩa là em đồng ý hả?
Em chun mũi lại, ra chiều cau có, kêu tôi:
- Hằng ngày anh thông minh quá hay sao mà lúc ở bên cạnh em anh lại khờ thế? Anh cố ý trêu em à?
Xong quay mặt đi chỗ khác, nhưng bàn tay em vẫn cứ ở nguyên trong lòng bàn tay tôi. Tôi như người vừa tỉnh cơn mê, nhẹ nhàng nâng tay em lên, đeo chiếc nhẫn vào, chiếc nhẫn vừa như in, hệt như 60 năm trước nó đã được làm sẵn cho em rồi. Đúng là số trời đã định, tôi thì chỉ là người trần mắt thịt, tôi không thể cãi được số trời, và chắc chắn không muốn cãi số trời thế này. Nhẹ nhàng kéo tay em, lại, để cả người em đổ vào lòng tôi, cảm giác đó, khi người em khẽ chạm vào ngực tôi, tôi thấy nó bình yên, hạnh phúc đến vô cùng. Thơm và má em một cái, tôi nghĩ về khung cảnh cầu hôn "lãng mạn" vừa nãy mà không nhịn được cười, em thấy tôi cười thì cố nín lại, nhưng rồi cũng bật cười khúc khích trong lòng tôi, em thỏ thẻ:
- Nhẫn này anh mua bao giờ thế? Trông đẹp quá!
Tôi trả lời em:
- Chiếc nhẫn này là của ông ngoại mua cho bà ngoại anh vào ngày hai ông bà lấy nhau. Lúc đó, để mua được chiếc nhẫn này, ông đã chấp nhận sang Lào, săn đủ 4 con voi đực theo yêu cầu, ở rừng suốt 5 năm, để đổi lấy chiếc nhẫn này. Bà ngoại anh giữ gìn nó lắm, ngay cả năm 52 khi bà sắp chết đói ở trên đường tản cư, bà vẫn giữ chặt cái nhẫn, quyết không bán dù có người chịu trả bà 5 tạ gạo. Trước lúc mất bà để lại cái nhẫn này cho anh, bảo anh đeo cái nhẫn vào tay người mà anh yêu như mạng sống của mình, bà sẽ theo phù hộ cho hai đứa sống với nhau đến đầu bạc răng long.
Em im lặng hồi lâu, bỗng em rơm rớm nước mắt, ngô nghê hỏi tôi:
- Em quan trọng với anh đến thế cơ à!
Tôi trả lời:
- Còn hơn thế nhiều Mèo ạ!
Em vừa cười vừa khóc, nước mắt tèm lem, tôi dỗ dành, hỏi sao khóc. Em nói :
- Em hạnh phúc.
Tôi đưa tay vuốt tóc em, em khe khẽ hát bài vu vơ gì đó. Giây phút này, khung cảnh này, thật đơn giản mà sao khiến tôi thấy ấm quá. Thật quá ấm so với những gì tôi đã làm và đã trải qua.

6 Chương mới nhất

 Bình luận

Theo dõi
Thông báo của
0 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận