Bạn đang đọc Phượng Hồng Vô Tâm – Tiếng Chuông Gió – Chương 20
Giữa đêm khuya, im lặng đến rợn người, tôi ngồi nhìn đăm đăm vào tờ giấy, không dám thở mạnh, cảm giác thời gian như ngưng lại hoàn toàn. Ý con An muốn nói tình bạn giữa hai đứa trong sáng như tờ giấy trắng, nhưng giờ tờ giấy khuyết một góc rồi nghĩa là nó đã mất đi lòng tin vào tôi. Sao tôi lại ngốc quá chứ, nó đã tin tưởng rút khỏi vỏ bọc chỉ vì cái ngoắc tay với tôi, giờ tôi lại làm nó không còn tin tôi được nữa, tình bạn pha lê tôi cố sức giữ gìn, cố kìm nén cảm xúc bản thân để giữ lấy, vậy mà phút chốc tan vỡ. Ngồi thẫn thờ nhìn vô định, tôi cứ như thế cho đến tận sáng, ngủ thiếp đi trên ghế từ lúc nào không hay. Sáng hôm sau, tôi chẳng còn lòng dạ nào đến trường nữa, vẫn khoác cặp ra khỏi nhà nhưng cứ đi lang thang khắp nơi, xem đồng hồ chờ hết giờ học lại về, liên tiếp gần 1 tuần như thế.
Kì thi học kì I, do chỉ đi lông bông, ngồi làm bài thi cũng như ở trên mây nên điểm thi tôi kéo các bài kiểm tra xuống một cách tệ hại, các môn tụt mất gần 1, mất học sinh giỏi, vớt vát được có Tiên tiến. Về nhà, bố mẹ tôi thấy tôi ủ rũ thì hỏi han đủ thứ, nhưng tôi ngán ngẩm lắc đầu, đáp loanh quanh cho qua chuyện, bố tôi thấy thế thì thôi không hỏi nữa chỉ nói :
– Lần này con vấp ngã, bố sẽ không đỡ con dậy, con phải nếm trải cảm giác đau lúc ngã thì con mới biết sợ để có cách tránh về sau. Ngàn lời nói suông không bằng một lần trải nghiệm. Đàn ông phải rắn rỏi lên!
Xong bố thôi không đề cập đến chuyện điểm kém, chuyện trai gái nữa, mẹ cũng không nói gì.
Mấy tuần sau, không ngày nào đến lớp là tôi không chuyển xuống cuối lớp ngồi, đơn giản chỉ để nhìn lén con An từ sau. Mỗi ngày đi chơi bên Trang, tôi cứ lơ đễnh như người mất hồn. Tự bao giờ, con An đã in sâu vào trái tim tôi! An ơi! Chẳng lẽ tao yêu mày?
Nhưng tình cảm cũng chỉ là tình cảm, đành chôn giấu nó đến hết đời, tôi sợ nhất cảm giác lúc này không phải là tình yêu mà là thứ tình cảm bạn bè nhớ nhau. Sợ rằng nếu tôi nói ra, sự hồn nhiên, vô tư giữa hai đứa sẽ không còn nữa, sợ rằng tôi sẽ làm nó buồn một lần nữa. Tôi không đủ can đảm…
Mà cái sự đời vốn trớ trêu, lúc ta lên thì lên như diều gặp gió, lúc ta đã xuống thì kéo xuống đến tận cùng. Vài ngày sau, tôi phát hiện ra một chuyện đau lòng về Trang, “người tôi yêu”.
Cũng là một buổi chiều muộn như bao buổi chiều, tôi đi dạo tại trường như thói quen mọi khi. Chiều chủ nhật nên trường vắng quá, chỉ lác đác một hai đứa đến lao động, càng tốt, đỡ bị làm phiền. Ra sân sau, tôi khựng lại khi thấy Trang, Trang của tôi. Mà chính xác thì không còn là Trang “của tôi” nữa, người con gái tôi đặt cả niềm tin và trái tim vào giờ đang ngả đầu trong lòng một gã nào đó. Sững sờ mất hồi lâu, tôi mới hít một hơi dài để suy nghĩ lại. Vẫn như lần trước, lại vịn tường, đu cột leo dần ra chỗ hai người kia đang nói chuyện, nghe không sót một câu một chữ nào, càng nghe càng hận. Ở dưới, người con trai kia nói:
– Nó không biết à?
– Biết thế nào được, nó ngố tàu lắm! Con An kia đúng là không biết lượng sức mình, dám báo cho thằng Hưng biết chuyện em với anh tính. Mà thằng kia cũng như mù rồi, nó không bạn bè gì với con An nữa, còn tin mỗi mình em.
– Nhưng hàng ngày thấy em đi với nó, anh không chịu được!
– Cố nhịn chút ngày nữa thôi. Giờ thằng Hưng nó đang nổi ở trường, có vị trí trong ban lãnh đạo khối học sinh 10-11, lại là phó ban văn nghệ, hoạt động ngoại khóa của trường. Chỉ cần mượn hơi nó là em sẽ dần có chỗ đứng tại cái trường vớ vẩn này, rồi em đá nó luôn, mình tự bay rồi còn cần gì thứ vật cảnh vô dụng ấy nữa cưng nhỉ?
– Làm thế nào thì làm, nhưng nó đang giành cùng anh suất học giao lưu, năm nay anh 12 rồi, cần có nó để tiến xa hơn.
Tôi nghe mà tức sôi máu, cả đời mình tự ình thông minh ít ai bằng, giờ lại bị một con nhóc lợi dụng mà không biết. Mình cũng thông minh quá rồi, vứt tình bạn đi chỉ để giữ lấy một đứa con gái xem mình như con chó cảnh. Không còn bình tĩnh được nữa, tôi nhảy phốc từ trên cầu thang xuống, túm gáy thằng kia đẩy mạnh ra trước. Nó hoảng hồn quay đầu lại nhìn, tưởng ai hóa ra là “ông anh kết nghĩa” quý hóa của tôi. Đánh đấm gã túi bụi, tôi bồi thêm phát đạp nữa, bỗng Trang giơ lưng ra đỡ cho nó, nghẹn ngào bảo tôi:
– Cậu có đánh thì đánh tớ này, không có anh Vĩ tớ không sống được.
Lại còn thế này nữa, tôi chua xót cười nhếch mép, nghiêng mình chào:
– Đời này thằng Hưng chưa bao giờ nhục đến thế này. Cái nghiêng mình này tôi trả àn kịch của hai anh em, chúc hai bạn hạnh phúc. Từ này ai đi đường nấy, coi như chưa từng quen biết gì nhau.
Nói xong tôi tủm tỉm cười đi về, tim ngẹt lại như bị ai bóp chặt. Về đến nhà cũng đã tối muộn, bố mẹ sang nhà ngoại hết, còn mình tôi bơ vơ giữa căn nhà rộng thênh thang. Bỗng tôi bật khóc như đứa trẻ, chỉ muốn trút hết tất cả ra ngoài, ngu cơ, dại cơ, giờ thì còn trách ai nữa. Chẳng buồn ăn cơm, tôi vớ chai rượu của bố ra tu ừng ực như nước lã. Hơi cồn sộc lên óc, lên mũi muốn chảy nước mắt, cay xé cổ xé lưỡi. Tôi ho sặc sụa, nhưng vẫn uống tiếp, càng cay càng tốt, cái đau bên ngoài sẽ tốt hơn là đau bên trong. Lần đầu tiên tôi uống rượu vào năm đó, hết nửa chai. Xong tôi lảo đảo bước lên phòng, đổ vật ra giường, còn sau đó thế nào thì tôi chẳng thế nhớ được. Điều duy nhất tôi còn nhớ đến giờ là sáng hôm sau tỉnh dậy một mình, đầu đau kinh khủng và trong lòng trống rỗng đến lạ kì. Ở lỳ trên giường cả buổi sáng, tôi lại cúp học, cứ ngồi trơ như phỗng. Rồi bỗng tôi lại nhớ về con An, nhớ lắm, nhớ điệu cười toe hồn nhiên, nhơ cái dáng người nhỏ nhỏ mặc áo to mũm mĩm, ham ăn ham ngủ, nhớ khuôn mặt thanh tú, nhớ đôi mắt xao xuyến kia đã khóc vì tôi bao lần. Giờ thì còn mặt mũi nào gặp nhau nữa, tôi sai rồi, quá sai khi không nghe lời nó. Mất Trang tôi không tiếc vì yêu, tôi tiếc bởi tôi đã đặt con tim lầm chỗ, đã gạt tình tri kỉ thiêng liêng sang một bên chỉ để nghe theo con tim mù quáng.
Cả tuần sau, tôi cứ vật vờ lên lớp xong lại về, bọn bạn trong hội thấy tôi khác hẳn thì xúm vào hỏi han, chia sẻ, tôi cứ ậm ừ đáp là do chia tay nên buồn, không sao cả. Những lúc bọn bạn xúm quanh, tôi nhìn chúng nó trả lời mà mắt dõi tìm mặt trong đám bạn. Nhưng khuôn mặt tôi khao khát tìm thì không xuất hiện trong đó, nhìn ra chỗ con An ngồi, nó vẫn ngồi im đó, quay lưng về phía tôi. Thế là mất thật rồi!
Tôi ôm tâm trạng ủ dột suốt thời gian dài, chỉ khi tiếp xúc với người khác thì tôi vẫn cười phớ lớ, vẫn đùa nghịch châm chọc đủ trò, lại là thằng Hưng chơi bời ngày trước. Để rồi những giây phút ở một mình, tôi lại nhắm mắt và nghĩ về ai đó, nghĩ về đêm trú mưa ngượng ngùng đỏ mặt, nghĩ về cái ôm níu kéo không muốn rời. Nhưng giờ lấy tư cách gì để gặp mặt nó, mình làm thì mình chịu, trách ai?
Dạo gần đây, tôi đăng kí tham gia một lớp võ. Có căn bản từ trước nên tôi không phải tập với nhóm mới nữa mà chuyển đến tập cùng môn sinh năm 2. Tôi như một thằng điên chỉ thích đấu tay đôi vũ khí, nhưng không bao giờ chịu mặc giáp. Mỗi buỗi tập, tôi hưng hàng chục đòn côn vào người, thâm tím, sưng vù từng bắp thịt, khớp xương rệu rã chực rời ra. Có lẽ tôi quá cực đoan khi chọn cách đó, bởi tôi chỉ nghĩ rằng nỗi đau thể xác sẽ vắt kiệt sức lực, khiến tôi mệt mỏi mà nằm liệt giường, khi tay chân quá đau, tôi sẽ không phút giây nào rảnh để suy nghĩ chuyện kia nữa. Mỗi buỗi tập về nhà, cởi áo ra tắm, tôi nhìn khắp người trầy trật tím bầm, nước xối vào xót, buốt đến tận xương. Len lén xức thuốc, băng bó vội vàng rồi chuồn lên phòng nằm rên, không để bố mẹ tôi biết. Bố mẹ mà biết thì xót tôi lắm, có con một là tôi mà giờ người không ra người, ngợm không ra ngợm thế này, khác nào xát muối vào lòng hai người.
Cứ thế, tôi sống cuộc đời hai mặt. Một bộ mặt tươi vui nhăn nhăn nhở nhở, trêu đùa hết tất thảy mọi người. Một bộ mặt thực sự là đứa con bất hiếu tự tàn hại cơ thế cha mẹ sinh ra, là một thằng ngu đánh mất tình bạn quý. Ngày ngày tôi đến lớp là thằng Hưng cũ, đêm về tôi lại nhớ, nhớ đến cồn cào, day dứt. Thỉnh thoảng gọi điện về cho anh em thằng Việt, thằng Dũng, tôi cứ ước gì chúng nó ở ngay Hà Nội này, lòng tôi chỉ còn bọn nó hiểu. Một đêm, tôi bấm máy gọi vào số di động của Ngọc Anh, tút tút hồi lâu, giọng nói trong như chuông gió lại khẽ vang lên:
– A lô. Em đây anh Hưng
– Ngọc Anh à. Dạo này thế nào rồi?
– Em vẫn khỏe, anh Việt mấy hôm nay tập phép mới nên thiếu ngủ sút cân rồi, còn anh Dũng chiều nay vừa đánh nhau nên bị bố đánh, chạy sang đây ngủ, giờ vẫn đang ở trên phòng chơi điện tử với anh Việt.
– Vui thế.
-……
-……
– Anh có chuyện gì buồn à?
– À không! Anh vẫn phởn như mọi khi, cười nhăn răng này. Hì hì!
– Anh giống y hệt anh Việt, mừng giận toàn giữ trong lòng. Có chuyện gì khó xử vậy anh?
– Uhm
– Anh cứ nói ra cả đi, em nghe này!
– Khi con gái giận thì thế nào hả Ngọc Anh?
Đầu dây bên kia có tiếng cười khúc khích, lúc sau cô bé mới nói:
– Thế anh lại làm chị nào giận rồi chứ gì?
– Ừ thì….
Nói rồi tôi kể hết tất cả cho Ngọc Anh nghe, kể cả việc tôi hành xác để quên đi nỗi buồn. Nghe xong, Ngọc Anh ngập ngừng nói:
– Chị An đó không giận anh nữa đâu.
– Sao cơ
– Chẳng qua hai người ngại không dám tiến lại gần nhau thôi, chị ý sợ, anh cũng sợ.
– Haizzzzz! Biết làm sao được. Thôi khuya rồi, em cũng ngủ đi, đừng bắt chước anh thức khuya làm gì, hại lắm.
– Anh Hưng ngủ ngon nhé! Nhưng hứa với em là đừng để cơ thế bị va đập nữa, không tốt đâu, còn hại về sau nữa.
– Ừ anh hứa. Ngủ ngon!
Thẫn thờ gác máy, chẳng lẽ con An không còn giận tôi nữa sao? Nhưng mặt mũi đâu mà gặp nó, không biết tay nó còn đau không, dạo này ai mua đồ ăn vặt cho nó? Không phá phách mình, hết trò chơi chắc nó chán lắm nhỉ?