Bạn đang đọc Phượng Hồng Vô Tâm – Tiếng Chuông Gió – Chương 19
Buổi chiều hôm đó, ăn chán chê, tôi chở con An về nhà. Trên đường đi về, nó tự dưng giật nhè nhẹ mũ tôi, gọi:
– Hưng ơi tao bảo cái này!
Hơi ngửa người ra sau, lắng tai nghe, nó nói:
– Hôm nay đí chơi vui quá nhỉ!
– Ừ
– Sao mày tìm được lắm chỗ chơi thế?
– Chuyện. Chơi là gien di truyền của tao, mà mày ham chơi ham ăn nên tao đi đâu cũng cố kiếm ra chỗ chơi mới ày đấy. Sướng nhá!
– Hì! Chiến hữu tốt của tao!
Vừa nói, con An chợt rướn người lên, ôm vòng ngang lưng tôi, hỏi:
– Chó con có cần ôm không?
Tôi cười, lẳng lặng đạp xe tiếp. Nó không thấy tôi phản ứng gì thì giãy ra, phụng phịu:
– Chó. Đếch ôm nữa, chán phèo. Lè!!!
Xong rồi nó lại tiếp tục chơi trò chơi quen thuộc với cái mũ của tôi, chán lại lấy lưng tôi làm trống, đập bụp bụp. Tôi cũng nghĩ ra cách trả đũa, cứ đến mấy chỗ xóc là tôi cứ nhè đó mà đi, con An ngồi sau sợ rơi ra, kêu ầm ĩ, về đến trước cổng nhà nó, tôi phanh gấp, nó mất đà chúi người về phía trước, đập mặt vào lưng tôi. Lúc xuống xe, nó ôm mũi xuýt xoa:
– Thằng bạo lực, mày làm hỏng cái mũi xinh đẹp của tao rồi này. Đền đi!
Tôi nhanh tay búng thêm cái nữa vào mũi nó, cười phá lên hỏi thích đền nữa không. Con An lắc lư chạy vào trong nhà chốt cổng lại, ở trong sân, nó bắc một cái ghế cao, đứng lên đó, thò đầu ra ngoài cầm cái chổi lông gà chọc chọc vào tôi. Tôi lựa lúc nó đâm hụt, giật mất cây chổi, luồn qua ô xi măng ở dưới, đẩy cái ghế rung lên bần bật, con An thét lên:
– Á á. Ngã giờ, chơi ác thế hả thằng bốn mắt!
Vừa nói, nó vừa từ từ tụt xuống đất, bống dưng bước hụt, ngã đánh bịch. Tôi ở ngoài cười sặc sụa. Nhưng một lúc xong không thấy nó đứng lên, tôi nghi hoặc, nhòm vào trong xem thử. Chưa kịp nhòm thì có tiếng gọi như sắp khóc ở trong:
– Hưng ơi, giúp tao!
Tôi hoảng hốt mở cổng chạy bổ vào. Thì ra con này mặc lắm quần áo quá, ngã xuống quần áo căng cứng không co tay chân lại để chống dậy, mà người nó yếu nên không lắc người để tự gỡ chỗ quần áo bị gấp chèn lên, đành cầu cứu tôi. Tôi nhìn thấy thì vội ra định đỡ nó dậy. Con An mắt tràn trề hi vọng, cười toe toét nhìn mình. Tôi chợt rẽ sang hướng khác, vòng ra gốc sung bắt con ốc sên. Tôi dí dí con ốc sên lơ lửng trước mặt con An, vừa trông thấy thế, nó khóc thét lên, tây cố quẫy quẫy xua con ốc đi mà không với tới. Tôi nhăn nhở:
– Thế nào? Biết sợ tao chưa? Ạ to vào rồi tao đỡ dậy.
Nó mếu máo, chực khóc, tôi sợ quá vội ném con ốc sên đi, đỡ nó ngồi dậy. Nhưng mới ngồi dậy nó đã cười hì hì, búng phát vào tai tôi rồi chạy thẳng vào nhà khóa cửa lại, nó vén rèm thò mặt ra ngoài, lêu lêu nhìn rõ ngộ. Tôi dứ tay cảnh cáo rồi quay ra lấy xe đi về. Con An gọi với theo:
– Sợ chưa? Biết thế nào là An siêu nhân chưa? Cúp đuôi chạy đê, yeahhhhhhhhh!
Tối hôm đó, ăn cơm xong là tôi tót luôn lên phòng, làm nháo nhào vài tập rồi ngồi vào máy tính. Nick chat Trang đang hiện bỗng out ngay lập tức. Tôi thấy vậy cũng biết là em không muốn nói chuyện với tôi, thở dài ngán ngẩm rồi lục tìm cả list friend xem có ai onl không. Lèo tèo được vài mạng, pm chẳng có ma nào trả lời, chắc toàn đang điện tử hay chat chit với ai rồi. Tìm mãi may thấy nick con An đang onl, nhưng treo stt: Chơi game! Tôi ngứa tay buzz cho cái, được lúc thì con An trả lời bằng chữ to đùng: “Thằng thiểu năng, mày mù chữ à mà không đọc cái stt, tao đã ghi rõ ràng. “
– Mày đang chơi gì thế )
– Chơi Call of Duty 2, bản này bố tao đi Mỹ đem về đấy. Cú chưa con?
– Mày chơi cả bắn súng hả?
– Có vấn đề gì à?
– Chắc vào chỉ bắn chim với ném lựu đạn vào quân ta chứ gì! Con gái làm sao chơi được mấy trò này, về chơi Boom hay Au đi =))
– Hơi bị coi thường bạn đấy. Tao với mày solo CS không, ra chợ luôn, không nấp nhà, không móc lốp.
– Tao càng ngày càng nghi ngại về đầu óc mày đấy 😐
– Dào ôi. Thôi tao vào bắn tiếp đây, đang làm đến phần quân Anh rồi, mày tự dưng vào phá hỏng màn đối thoại với anh lính đẹp trai.
– Cút, biến, xéo. Chiều mai tỷ thí nhé, xem trình mày đến đâu.
Xong con An out, tôi cũng tắt máy, chán nản leo lên giường ngủ, đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ về thái độ gần đây của Trang, mãi đến gần 2h sáng tôi mới ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp trong trạng thái uể oải, mệt mỏi, ngồi ngáp cả tiết Lý, sang đến tiết Sinh thì gục luôn, nằm bò ra bàn ngủ. Đang ngủ ngon thì tự dưng có ai lay lay vai, tôi cáu gắt khoát tay, làu bàu:
– Để yên cho tao ngủ, tối qua 2h mới ngủ đấy.
Lại lay vai, tôi ngáp dài, vươn vai dậy, nhìn người vừa lay mình là bác bảo vệ. Bác cười to, gõ gõ vào trán tôi, hỏi:
– Thằng Hưng, mày ngủ đến bao giờ nữa, yêu trường quá hả?
Tôi nhìn xung quanh, cả lớp vắng tanh vắng ngắt không có một đứa nào, cặp cũng chẳng để lại. Hoảng hốt hỏi thì bác nói:
– Chúng nó với cô dạy Sinh lớp mày thông đồng với nhau để yên ày ngủ, hết giờ học đi về cả, bỏ mày nằm ngủ tiếp. Gớm, mơ cái gì mà ngủ ghê thế? Bác đánh trống như thế mà vẫn còn ngủ được. May mà có con bé gì cắt tóc ngắn nó ra báo với bác, không mày còn ngủ đến ca chiều. Thôi về, quá giờ hơn nửa tiếng rồi.
Tôi bàng hoàng thu dọn sách vỡ, vẫn ngơ ngác không rõ chúng nó làm cái gì mà bỏ bom cán bộ, đứa nào đầu têu cái trò này. Vội vồi vàng vàng phóng ra nhà để xe rồi phi như bay về. Trên đường về, chẳng hiểu sao người đi đường cứ nhìn mình cười, có đứa trẻ con thấy mình con chỉ trỏ, mấy bà ngồi quán nước gần nhà thì ngạc nhiên nhìn mình xong cười hô hố. Về đến nhà thì bố mẹ thay nhau cười. Mẹ tôi đưa cái gương ra, vừa soi lên là tôi chỉ muốn chui xuống đất mà trốn. Không biết đứa giặc giời nào vẽ râu, tô son cho tôi, lại kẻ lông mày, đánh phấn hồng má mình nữa. Ôi nhục nhục hết chỗ nói, còn gì là thể diện nữa! Mà bác bảo vệ cũng hay cơ, không nói câu nào nhắc mình, hay là cũng cùng một giuộc với hội kia?
Lao vào phòng tắm tẩy hết trang điểm, vết bút dạ đi, tôi ra ăn cơm xong lên phòng trùm chăn ngủ đến chiều, nửa ngày còn lại không dám ló mặt ra khỏi nhà. Mãi đến 5h chiều, ở nhà cuồng cẳng, tôi mới lò dò dắt xe ra ngoài dạo. Vừa ra ngoài vừa nhìn trước ngó sau, ra khỏi phạm vi khu phố là tôi đã thoải mái được rồi, thay đổi thế, giờ tẩy hết đi chắc người lạ chả ai nhận ra thằng hề trưa nay. Lòng vòng mãi, tôi đi dạo quanh một bãi thi công dự án treo, cỏ mọc um tùm, định bụng ra chỗ mấy khu nhà chưa trát chơi, nhưng thấy thấp thoáng bóng mấy thằng nghiện, tôi quay đầu xe vòng đi chỗ khác, quay về trường chơi. Giờ này học sinh khối chiều đã tan hết, chỉ còn mấy đứa tập văn nghệ hay họp hành gì đó ở lại, trường im lìm đến rợn người.
Thong dong dạo bước ra khu sau trường, hít hà mùi hoa sữa sắp tàn mùa, vừa đi vừa đá nghịch mấy lá bàng đỏ ối. Sân sau giờ chỉ có tôi, độc bộ đi tha thẩn, vấn vương suy nghĩ về Trang. Nghĩ lại giữa Trang và An, tôi thấy lạ là có vẻ như mình thân thiết với An còn hơn cả Trang, giữa hai đứa đùa nghịch như chẳng có khoảng cách nào, lúc nào cũng cười đùa chí chóe, thân đến thế là cùng. Nhưng khi ở bên cạnh Trang thì tôi lại thấy ngắc ngứ cổ họng, hàng ngày mồm mép thế mà giờ im như thóc, rồi càng ngày giữa cả hai khoảng cách càng rộng, tựa hồ như chúng tôi ở hai thế giới quá khác nhau.
Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt bởi tiếng con gái to tiếng:
– Mày nghĩ gì mà làm thế?
Giọng này nghe quen quen, định thần lại, xác định đó có thể là giọng con An, Tôi rón rén lần theo hướng âm thanh vừa phát ra, hướng sau khu nhà thể chất. Nấp người vào sau dầm nhà, tôi hơi nghiêng mặt, tập trung nhìn kĩ ha cái bóng đang đứng đối diện nhau kia. Cả hai đều con gái, một là con An, người kia,hình như…hình như là Trang. Giờ này hai người còn làm gì ở trường nữa, chẳng lẽ cũng có kiểu đi dạo như mình. Cố dỏng tai nghe xem hai người nói gì nhưng tiếng nói bị gió át đi, hơn nữa chắc cũng sợ người nữa nghe thấy nên nói không to như vừa nãy nữa. Lùi người lại quan sát bức tường nhà thể chất, nhận thấy có thể leo lên được, tôi đu lên xà ngang, nhún người bật sang mái phụ, vận dụng hết khả năng parkour mới học, mon men trườn bò, bám víu sáng được mái phía sau. Túm người theo đoạn ống nước to, tôi tụt người dần xuống dưới mái che chìa ra của một cửa sổ gần chỗ hai người, tôi cúi người xuống, lắng tai nghe lỏm cuộc nói chuyện. Tóm tắt lại thì hình như thù hằn gì từ lớp 9 thì phải, nhưng sao nghe có cả tên mình nữa, rướn người lên cố nghe rõ hơn, nhưng tiếng sỏi cát lạo xạo làm con An để ý, nó ngước lên quát:
– Ai đó?
Tôi ép sát người vào tường, cố trốn đi. Lượm lấy một cục đá, tôi ném ra phía mái tôn đối diện xoảng một tiếng, có tiếng chân chạy ra, là bác bảo vệ thì phải. Trang nói với An:
– Chuyện này còn chưa xong hẳn đâu. Rồi mày xem nó sẽ tin ai, mày nghĩ mày đáng giá đến thế cơ à?
Xong hai người vội chạy đi, tránh khỏi bác bảo vệ. Ánh đèn pin rọi lướt qua chỗ tôi, may mà úp người sát mái nên mình không bị phát hiện, đợi lúc tiếng bước chân của bác xa dần, tôi mới đu người qua mái, đáp nhẹ nhàng xuống đất như một con mèo, cố gắng phát ra ít tiếng động nhất. Phủi kĩ lại quần áo, tôi thản nhiên đi về như không có chuyện gì xảy ra, lúc qua cantin, thấy con An đang ngồi gặm bánh mì. Trông thấy tôi bước vào, mặt nó tái mét trong thoáng chốc rồi lại hồng hào như cũ. Tôi vờ không biết, vào mua thanh socola, kéo ghế ngồi xuống sát nó, hất hàm:
– Mày vừa làm chuyện gì xấu đúng không, sao tự nhiên lại ngồi đây ăn mảnh thế hả? Giờ này con gái con đứa lang thang gì nữa?
Nó ăn nốt miếng bánh cuối cùng, giật luôn phong socola đang bóc, vừa bẻ ăn vừa chu mỏ:
– Mày cũng đi chơi còn nói ai! Đèo tao về nhé, lúc nãy đi tao có đứa đèo, giờ nó chạy đâu mất rồi ý. Nhá! Hưng nhá!
Đợi nó ăn xong tôi đèo nó về, trên đường về nó ríu rít kể chuyện, tôi cũng họa theo. Lúc về trước cổng nhà nó, đang định quay xe về thì tự dưng con An ôm chầm lấy tôi từ phía sau, nói nhỏ:
– Hi hi! Trả công xe ôm này. Được thiên thần ôm đấy nhá, sướng không?
Tôi ngỡ ngàng, xong cũng đùa lại, rồi kêu nó buông ra tôi còn lượn. Trong thoáng chốc, chỉ một phần trăm giây ngắn ngủi thôi, khi con An nơi tay ra, tôi chợt cảm thấy dường như cái ôm này không đơn giản là cái ôm đùa bỡn, nó như níu kéo lại, chứa trong đó cái gì còn hơn cả tình bạn, trong phần trăm giây đó, con An như muốn ôm tôi nữa, dời vòng tay một cách thật chậm chạp. Tôi ngoái lại, bẹo má nó:
– Thôi tao lượn nhá. Con dơi quỷ tối ngủ ngoan mơ ác mộng! He he!
Lúc quay lưng đi, nghe sau lưng có tiếng hít một hơi thật dài lấy can đảm, con An định nói gì, ngập ngừng nhưng lại thôi, tôi cảm giác rõ ràng hơi ấm từ tay nó đưa sát tới bàn tay tôi, nhưng vội rụt lại. Lẳng lặng đi về, tôi càng thêm băn khoăn không biết có chuyện gì xảy ra.
***
Vài tuần sau, tôi càng ngày càng bẳn gắt, dễ nổi nóng vô cớ. Phần vì thức khuya học bài, phần vì suy nghĩ quá nhiều chuyện giữa tôi và hai người An- Trang. Nhưng bù lại là Trang thắm thiết với tôi hơn, cười nhiều với tôi hơn, lại ôm tôi mỗi khi đi chơi. Còn con An dạo này cứ lạ lạ thế nào, có những lúc tôi chợt bắt gặp ánh nhìn nảy lửa của nó với Trang, Trang cũng nhìn lại yếu ớt. Thỉnh thoảng con An lại ngồi bên cạnh nói tôi đừng qua lại với Trang nữa, tôi hỏi vì sao thì cũng lại chỉ là bởi Trang không tốt. Càng ngày tôi càng sinh cáu gắt, khó chịu khi con An đề cập đến chuyện này. Một hôm, lúc giờ về, con An hẹn tôi ra gốc bàng có chuyện. Nó nói:
– Tao đã nói rồi mà, mày bỏ con kia đi, nghe tao một lần đi Hưng ơi!
– Nhưng ít nhất mày cũng phải cho tao một lý do chứ.
– Mày cần lý do đến thế à?
– Mọi sự đều cần có nguyên do của nó!
Tôi quả quyết. Con An cúi gằm mặt, từ từ kể:
– Cái đứa năm lớp 9 so bì nổi tiếng với tao đó, chính là con Trang. Ban đầu tao với nó học chung, thân thiết với nhau lắm, đi đâu cũng như hình với bóng. Nhưng cuối năm lớp 8 thì chuyển lớp, từ đó con Trang cứ ngày càng lạnh nhạt với tao, mà nó cũng có nhiều người để ý hơn trước, lại có hội mới chơi bám theo, cuối cùng là trở mặt coi tao như kẻ thù. Con đó là đứa thực dụng lắm, nó không yêu gì mày cả đâu, chỉ vì mày là cán sự Xã hội khối 10, nó đi bên cạnh mày thì sẽ nổi tiếng hơn, được nhiều người chú ý hơn. Nó chỉ lợi dụng mày thôi Hưng à!
Tôi bực mình, hỏi:
– Thế mày có bằng chứng gì không?
Giọng con An run run, hỏi lại:
– Đối với tao mày cũng cần bằng chứng hả Hưng. Mày không tin tao à?
Tôi gằn giọng:
– Cái gì cũng phải rõ ràng.
Nói đoạn, tôi quay lưng hậm hực bỏ về, con An nằm chặt tay tôi níu lại:
– Tin tao lần này đi Hưng. Tao nói thật mà. Nó không tốt, nó lợi dụng mày thôi!
Tôi vung mạnh tay, kéo tay về, quát:
– Đừng có đặt điều! Mày nói quá vô lí, tao không tin Trang là người như thế!
Chợt nghe sau lưng có tiếng ngã, tôi vội quay người nhìn lại. Cú vung tay vừa rồi của tôi quá mạnh, con An mất đà ngã đập khuỷu tay vào cạnh đá, chảy máu đầm đìa. Tôi hoảng hốt chạy lại đỡ nó, phủi bụi, hỏi:
– Tao xin lỗi. An ơi mày có sao không?
Nó hất tay tôi ra, mắt ngân ngấn nước nhìn tôi, nói lớn:
– Xê ra. Không khiến!
Lúc đó, ánh mắt nó nhìn tôi như thất vọng lắm, tôi không dám đối diện ánh mắt đó, vội nhìn đi chỗ khác, tay kéo nó đứng lên. Con An bất thần cắn mạnh vào mu bàn tay tôi, tôi vội rụt tay lại, còn nó thì chạy đi. Tôi không đuổi theo, cứ đứng đờ ra, nhìn con An thất thiểu chạy đi, chỉ muốn chạy thật nhanh đến ôm nó lại, nhưng chân tôi như đóng băng, chỉ biết đứng đó nhìn.
Tuần sau, con An không đi học, nghỉ liền chục ngày sát kì thì, đơn xin phép chỉ ghi là bị bệnh nên nằm viện, cả lớp cũng chẳng ai rõ nó nằm viện nào. Đến lớp mà tôi cứ như ngồi trên đống lửa, lo cho nó, hối hận vì đã làm nó đau. Đến nhà nó nhìn vào thì cửa cổng khóa ngoài, chẳng có ai ở nhà cả. Chiều nào đến tôi cũng nhìn đăm đăm lên cửa sổ phòng nó, rồi lại thở dài đi về. Bỗng một hôm, lúc tôi ra khỏi trường thì có một anh lớp 12 ra hỏi tên tôi, xong đưa ột cái bì thư in hình Friendship Forever, bảo có người tên An gửi. Tôi vội mở ra thì anh đó ngăn lại, nói:
– Con bé đó nhờ anh dặn mày là bao giờ về nhà. Ngồi một mình hẵng mở!
Tôi xếp thật cẩn thận bì thư vào cặp, về nhà đợi lúc học xong, mãi đến 11h đêm, tôi mới nhẹ nhàng mở bì thư ra, hôi hộp xem trong đó là gì. Nhưng vừa lôi vật cất bên trong ra, tôi chợt điếng người, con An gửi tôi một tờ giấy trắng, nhưng tờ giấy bị cắt khuyết mất một góc…