Phượng Hồng Vô Tâm - Tiếng Chuông Gió

Chương 62


Bạn đang đọc Phượng Hồng Vô Tâm – Tiếng Chuông Gió – Chương 62


Ngồi ôm con An ngủ mà tôi nóng hết cả người, nó nằm co tròn người lại, ôm chặt lấy cánh tay tôi. Khổ thân, có mỗi con chuột mà khóc sưng húp cả mắt, tý nữa ngủ dậy soi gương nó lại bù lu bù loa nữa à coi. Tôi đưa tay chạm nhẹ vào cái mũi tẹt, cái mũi ấy lại chun chun lại, nhìn ngộ lắm. Nó vẫn nhắm mắt, khịt khịt mũi, giấu mặt vào ngực tôi, lại ngủ tiếp được. Tôi ngồi im, đợi nó ngủ say thì bồng lên giường, đặt nằm ngay ngắn, kéo cái chăn lên đắp cho nó, còn tôi thì tựa tay cạnh thành giường, chống cằm ngắm nó ngủ. Lúc nó ngủ nhìn y như một thiên thần, hàng mi dài lim dim nhắm lại, hai má bầu bĩnh cứ đỏ hồng lên, tôi lén thơm lên má nó một cái xong lại lùi người lại, quan sát xem nó có thức dậy không. Má nó mềm thật, đã thế thơm thêm cái nữa, cái nữa này, nốt cái nữa… thích thật đấy! Ngồi thêm một lúc nữa, tôi về nhà nấu cơm, tiện thể kiếm cái hộp gỗ làm “hậu sự” cho con Píp.
Buổi chiều, hai đứa dắt nhau ra chỗ công viên cũ, tôi đào một cái hố con con, thả chiếc “quan tài” Píp xuống rồi lấp đất lên. Cơ mà chắc do tôi chưa có kinh nghiệm chôn đứa chết dẫm nào nên chỗ chôn không phẳng phiu cho lắm, vẫn gồ đất lên. Trông ngứa mắt, tôi bèn đứng cả hai chân lên cái mô đất đó, bật người dậm bình bịch để lèn đất xuống. Con An đang đứng bỗng thét lên, dậm chân bành bạch:
– Nàooooooooooo! Không dẫm, mày làm thế làm sao em Píp yên nghỉ được.
Thấy hai mắt nó long lên nhìn tôi, tôi vội vàng xin lỗi, cười cầu hòa:
– Hì hì! Tao không để ý, vậy thì giữ nguyên nhé. Giờ tao dẫn mày đi chơi cho hết buồn nhá!
Mặt nó vẫn như đưa đám, gật gật đầu, đi ra chỗ cất xe trước, lúc tôi ra đã thấy nó đang ngồi gọn trên yên sau rồi. Tôi cứ nhằm thẳng hướng bãi bồi mà đi, cố đi thật chậm để tận hưởng trọn vẹn cảm giác có nó ngồi sau. Mọi lần, tôi đèo nó suốt, thấy bình thường, vô tư lắm. Vậy mà giờ đây, tôi lại cảm thấy có gì đó khang khác, không còn đơn giản như đèo một đứa bạn gái nghịch ngợm nữa mà là đang đèo ai đó thật quan trọng, thật đặc biệt với mình. Nó ngồi sau cứ chốc chốc lại úp mặt vào lưng tôi rồi khóc rấm rứt, tôi phải vừa đi vừa dỗ mà mãi nó không chịu nín. Người gì mà ngây thơ như đứa trẻ con, mỏng manh dễ vỡ đến thế. Chết có mỗi con chuột thôi mà cũng sụt sùi cả ngày.
Đèo nó đi lòng vòng suốt buổi chiều, mỏi rã cả chân, tôi thở phì phò gọi:
– Búp! Hết buồn chưa?
Chẳng thấy nó đáp gì cả, đầu vẫn dựa vào lưng tôi. Tôi thấy là lạ, bèn hẩy vai thử cái xem nó phản ứng thế nào. Ơ, hóa ra ngủ rồi, gan thật, ngồi xe đạp mà dám ngủ gật, ông lại hất cho cái rơi bịch ra đường giờ. Gọi nó mãi nó mới uể oải ngẩng đầu dậy, hỏi:
– Cái gì thế?
– Con hâm, xẩm tối rồi đấy, mày hết buồn chưa để tao còn đưa về.

Nó ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy phố xá đã lên đèn cả, kêu á một tiếng như ngạc nhiên lắm. Xong nó túm áo tôi giật nhẹ, làm vẻ tội lỗi:
– Thế…thế mày đèo tao suốt cả chiều à?
– Vâng thưa mẹ trẻ! Ngủ ngon quá cơ, đã thế tý nữa đi qua cầu tao hất xuống, ày tập bơi luôn.
Nó kênh cái mặt lên, xẵng giọng:
– Thách mày đấy, tao biết bơi rồi!
Tôi cười hề hê, mặt nhăn nhở:
– Bơi chó à? Cái đấy thì con Jex nhà tao cũng làm được.
Nó xị mặt ra, ngúng nguẩy:
– Đi về, không chơi nữa!
– Ừ thì về!
Thế nào mà đúng đến gần chỗ Cống Mọc, nó lại ngoắc tôi đi tiếp, không cho rẽ qua cái cầu bé bé nữa. Tôi cười thầm trong bụng:” Búp chết nhát, sợ mình quăng xuống thật. Cơ mà chẳng bao giờ mình quăng đâu. Mình để đấy mình ôm rồi dắt đi chơi, khoe là có bạn gái xinh, tội gì mà vứt!” Chẳng biết nó có nghe được suy nghĩ ấy của tôi không nữa, nó mà biết chắc tôi đập đầu vào mông tự tử mất, để nó biết Hưng coolboy lại mùi mẫn đến thế thì mất hết cả hình tượng. Đi bên cạnh nó, tôi thấy mình trưởng thành hơn, lớn hơn nhiều lắm. Cảm giác bảo vệ một người con gái hồn nhiên, trong sáng như trẻ con nó thật đặc biệt. Một thằng học sinh cấp 3, ăn chưa no,lo chưa tới như tôi bỗng dưng thấy mình to lớn, mạnh mẽ lắm, là chỗ dựa của cô gái mềm yếu, mà đó lại còn là cô gái mình thích nữa. Chẳng biết từ lúc nào mà trong đầu tôi đã manh nha suy nghĩ: Muốn nó mãi mãi trong sáng, hồn nhiên như thế thì chẳng cách nào khác là mình phải lớn thật nhanh, phải trải nghiệm, va đập trước nó. Có thế, tôi mới đủ trưởng thành, đủ kinh nghiệm giữ Búp Bông luôn là Búp Bông.
Đưa nó đến nhà an toàn, tôi mới rệu rã đạp xe về. Kể cũng ghê thật, hai đứa toàn rủ nhau đi chơi về rõ muộn, may mà bố mẹ con An thoáng tính giống bố tôi, không thì kiểu gì cũng sẽ có phản ánh tới GVCN, rồi lại giấy mời phụ huynh này nọ,…nhớ lại quả Hoàng già với Yến nhí nhảnh bị gia đình hai bên cấm cản mà tởn. Tôi rùng mĩnh nghĩ:

– Sẽ thế nào nếu mình với con An bị bố mẹ cấm chơi với nhau nhỉ? Dù gì nó cũng con gái lớn nhà người ta, mình rủ đi tối ngày cũng không nên. Nhưng thây kệ, để mai tính vậy.
Vừa về đến nhà, bố tôi đã hỏi:
– Thằng cả, lại tít mít ở đâu với “đám bạn” một đứa đúng không?
Tôi cười hè hè, đáp:
– Đâu bố! Con đi chơi loanh quanh tý mà!
Bố tôi trề môi, mặt làm bộ nhăn nhó khó coi, nói:
– Úi chao ôi! Chiều nay bố uống bia chỗ gần chùa Bộc đấy, thấy mày đi xe đạp, còn “đám bạn” mày thì ngồi sau ôm, lại còn tựa đầu ngủ nữa chứ. Thằng này ghê thật, đúng là “ con hơn cha là nhà vô phúc”.
– Chậc, bố xem thường con độc thế.
– Loại mày! Thế đã nói gì chưa?
– Nói gì hả bố, con với nó là bạn mà!
Bố tôi vỗ tay đánh đốp, nói:
– Á à! Mày thông mình quá rồi đấy, bố mới bảo là “nói” , thế mà mày đã suy ra ngay được, còn biết chống chế nữa. Có tật giật mình.

Tôi cứng họng, ngớ người không biết đáp thế nào, bố lại bồi thêm:
– Mà thôi, vào ăn cơm không mẹ chờ. Mới lị, nữ thập tam, nam thập lục, năm này mày cũng 17,18 rồi chứ bé bỏng gì nữa. Hay để bố mẹ mang trầu cau sang nhớ. Này, đừng có ngại, ngày xưa bác Đỗ cũng lấy bác Tuýt từ năm 16 đấy, giờ mày xem anh Phúc anh ý đã sắp có cháu rồi.
Tôi không đáp nổi câu nào, chạy vù lên phòng tránh nạn, sau lưng bố vẫn gọi vọng lên, cười khành khạch:
– Thằng trưởng, lên học thì đọc nhiều sách vào nưa. Để thi vào Luật thì mồm mép mày chưa đủ đâu, con còn non lắm!
Mẹ tôi trong bếp gọi vọng ra:
– Hai bố con nhà ông làm gì ngoài sân đấy, ông kia để con nó lên tắm táp nào, nó bé tí, biết gì mà ông cứ tiêm nhiễm vào đầu nó bậy bạ.
– Mẹ nó nữa, ngày xưa bà không nhớ tôi tán bà xong cưới luôn à? Bây giờ bọn trẻ nó gọi là gì ấy nhỉ? À…là…mối tình đầu.
– Ông vào ngay, nốc cho lắm vào, mất hết cả thể diện!
– Ơ hay, uống vì công việc mà! Tôi chưa say…!
– Giồi ôi! Người nồng mùi bia, ông ngồi đấy, tôi làm cho ít rong biển mà giã rượu.
Tôi ở trên phòng ngó ngó xuống, bụm miệng cười. Nhà mình ngày thường nghiêm nghị, kỉ luật lắm, thế mà hễ có tý rượu bia là như cái tổ chim, láo nháo hết cả lên. Đang cười, tôi bỗng liên tưởng tới mình sau này rồi lại giật mình, nghĩ: Mình thì chắc sau này hay rượu lắm, năng khiếu từ bây giờ cơ mà. Nhưng mình mà say chắc nó xách cổ treo lên quạt trần mất, không có chuyện làm đồ giã rượu như mẹ thế này đâu. Nhìn nó tồ tẹt, ngơ ngơ thế thôi chứ ở lớp là một trong tứ đại chằn lửa, bọn con trai đứa nào mà dám ho he gì là nó hô hào cánh con gái bu lại cầm thước, guốc, giật tóc, véo cho xin tha thì thôi. Đã thế bọn tôi còn phải im re, cấm tiệt nhắc đến những chữ như “hấu”, “bưởi”, “bóng”, “silicon”,… trước mặt nó, hệt như tên của Voldermort vậy.
Buổi tối, ăn cơm xong tôi lại lên phòng, bật COD lên chiến tiếp. Sắp đến đoạn vào Berlin thì có điện thoại gọi, tôi giật mình chệch tay, bị thằng Nazi đứng trên nóc tỉa chết. Tôi cáu kỉnh chạy xuống nghe máy, hỏi:
– Alo ai đấy ạ?
– Búp Bông gọi Bi, nghe rõ trả lời, hi hi!- Giọng con An véo von.

Tôi dịu giọng lại, hỏi:
– Gì thế? Mày mò được cái gì ăn à?
– Không!
– Thế cái gì?
– Tao hỏi mày xem mày thích màu gì? Có đúng là màu đen không?
– Tao á, thích màu cầu vồng ! Hế hế.
– Nàoooooo! Không đùa đâu! Màu gì?
– Đúng là màu đen, sao, hỏi làm gì?
– Hỏi để biết!
– Biết để làm gì?
– Để…. Mà thôi, bao giờ xong tao nói cho, hay lắm.
Nói đoạn, nó cúp máy luôn, đầu dây còn vọng lại tiếng cười khúc khích. Tôi gác máy, tự nhiên cười nhe nhởn như thằng thần kinh. Chết rồi, không biết mình bị bệnh gì nữa, dạo này toàn cười một mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.