Tôi Là Người Lương Thiện
Tôi Là Người Lương Thiện
Thông tin truyện: Tôi Là Người Lương Thiện
--Mở đầu:
- Lưng chừng núi, bóng đêm bao trùm, ánh trăng mờ mịt không cách nào xuyên qua được những tán cây rậm rạp để rọi xuống mặt đất. Giữa chốn quạnh hiu này, một căn nhà gỗ đơn sơ nằm trơ trọi, mái ngói bạc phết nhuốm màu thời gian.
Bên căn nhà, một người đàn ông anh tuấn cùng một cô gái trẻ xinh đẹp đang quỳ gối trước bàn thờ tổ tiên dâng hương. Hai người khấn vái rất lâu, sau đó thành kính dập đầu lạy.
Nghi lễ hoàn tất, cả hai ngồi xuống chiếc bàn gỗ nhỏ giữa phòng khách trò chuyện.
"Lần đầu tiên rời khỏi nhà một mình, mọi chuyện con phải đem chữ cẩn tắc đặt lên hàng đầu. Những gì không nên nói thì đừng nói, không nên làm thì đừng làm. Che giấu sự khác biệt của bản thân để dung nhập với thế tục, cái con cần làm chính là trở thành một nữ sinh bình thường như bao nữ sinh khác." Đặng Minh Viễn cẩn thận dặn dò.
"Con đã biết, chú Út." Đặng Chung Liên cung kính đáp lời.
"Con còn nhớ ước nguyện của ông nội con trước khi ra đi chứ?" Đặng Minh Viễn hỏi.
"Đương nhiên, ông nội muốn con một đời bình an, tìm được đấng phu quân như ý, phu xướng phụ tùy, cử án tề mi, kéo dài huyết mạch nhà họ Đặng."
"Đúng vậy, những gì cần chỉ dạy, chú và ông nội đã truyền dạy cho con, hy vọng con luôn khắc ghi trong lòng rằng sinh mệnh của bản thân con là trân quý nhất đối với ông và chú. Thời thời khắc khắc giữ vững bản tâm, không sa ngã trầm luân trong dục vọng đê hèn. Người thường làm ác chỉ trả một, chúng ta làm ác phải trả mười. Nếu có thể, đừng ngần ngại ra tay giúp đỡ chúng sinh."
sstruyen mời các bạn xem tiếp..
Danh sách chương
- Chương 1: Xuống núi
- Chương 2: Ác quỷ
- Chương 3: Cực ác chi nguyên
- Chương 4: Nhập học
- Chương 5: Lệ quỷ Tú Tú
- Chương 6: Thiếu
- Chương 7: Thiếu
- Chương 8: Tụ âm châu
- Chương 9: Từ chối siêu độ
- Chương 10: Thiên Mộng
- Chương 11: Đứng núi này trông núi nọ
- Chương 12: Giảng viên mới
- Chương 13: Cảnh cáo
- Chương 14: Nguyền rủa (1)
- Chương 15: Nguyền rủa (2)
- Chương 16: Nguyền rủa (3)
- Chương 17: Quỷ nô