Đọc truyện Tôi Là Người Lương Thiện – Chương 10: Thiên Mộng
Thiên Du trong lòng cứ tâm tâm niệm niệm về ngọc bội phòng ngự của mình, lúc chuẩn bị ra về còn đặc biệt muốn lưu số điện thoại Chung Liên để tiện liên lạc.
“Hả, điện thoại à, tôi không có.”
Thiên Du ngẩn người. Thời đại nào rồi mà vẫn có người không dùng di động.
“Điện thoại di động phải tốn tiền mua, tôi không có nhiều tiền như vậy.” Chung Liên thành thực nói. Cô còn đang lo mình không có tiền ăn cơm đây này. Nhưng hiện tại không lo nữa, hôn phu đã định ra rồi, chú Út cũng nói nghĩa vụ của người làm chồng là nuôi nấng vợ không phải sao.
“Lão đại, hay là tôi tặng cậu một cái điện thoại. Cậu đã cứu mạng tôi, báo đáp cậu cũng là chuyện đương nhiên.”
Thiên Du còn sợ Chung Liên từ chối, trong lòng đang tính toán tìm lời lẽ thuyết phục, nào ngờ cô sảng khoái đáp ứng: “Được thôi.” Hôn phu hiếu kính, à không, tặng quà thì lý gì cô phải từ chối.
Huy Hoàng nghe nói Chung Liên định mua điện thoại, liền tích cực đề cử: “Đại sư, nếu mua điện thoại thì nên mua đắt một chút. Ít nhất cũng phải hai mươi triệu trở lên, máy cỡ đó chơi game mới mượt. Đại sư mua đi, trở về tôi chỉ ngài tải game Thiên mộng về chơi. Đảm bảo cực vui luôn.”
“Đừng kêu tôi đại sư, gọi Chung Liên được rồi.” Chung Liên sửa lại cách xưng hô, sau đó quay sang nói với Thiên Du: “Huy Hoàng nói mua điện thoại giá hai mươi triệu trở lên mới dùng tốt.”
Thiên Du đương nhiên không có ý kiến, gật đầu đáp ứng. Ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn về khoảng không, nơi mà Chung Liên vừa nhìn vừa nói lúc nãy.
“Huy Hoàng hỏi cậu làm gì nhìn cậu ta hoài.” Chung Liên chuyển lời.
Thiên Du giật mình lắc lắc đầu: “Không, không có gì.” Chỉ là nghĩ đến bên cạnh còn có hai quỷ đang lẽo đẽo đi theo, cảm giác là lạ. Cậu chưa từng nghĩ rằng quỷ và người lại có thể chung sống với nhau hòa hợp như thế. Rõ ràng phim ảnh đều là gạt người.
Cậu đưa Chung Liên và hai kẻ theo đuôi đến trung tâm thương mại, giúp cô chọn một cái điện thoại di động, sau đó lật đật chạy đi cài đặt, đăng ký sim. Chung Liên thì đứng ở quầy hàng mẫu, nhờ Huy Hoàng chỉ cách sử dụng điện thoại. Không phải nói nhiều, điện thoại di động chơi vui thật, đợi sau này cô có tiền sẽ mua cho chú Út một cái.
Đến tám giờ tối, sau khi đã ăn tối bên ngoài, Thiên Du mới đưa cô về trường học. Trước khi tạm biệt cậu vẫn còn bịn rịn: “Lão đại, ngọc bội của tôi chừng nào mới có vậy?”
Chung Liên gãi đầu: “Khó mà nói, tôi ở ký túc xá không tiện lắm. Phải chờ mọi người đi hết mới dám làm chứ.”
Thiên Du hỏi tỉ mỉ: “Cậu có yêu cầu gì về chỗ luyện pháp khí? Nói xem tôi có thể tìm giúp không.”
“Cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần yên tĩnh, an toàn, không ai quấy rầy là được.”
“Lão đại, cậu thấy khách sạn được không? Tôi đặt cho cậu một phòng cao cấp, đảm bảo an toàn bảo mật, không sợ bị quấy rầy.”
Chung Liên ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Cũng được.”
Thiên Du mừng rỡ, gấp gáp hỏi: “Thế bao giờ cậu làm để tôi biết đặt phòng trước. Trưa mai được không? Buổi chiều lớp mình không có tiết.”
“Được, vậy trưa mai tan học chúng ta đi.”
Chung Liên trở về ký túc xá, ánh mắt ba cô gái trong phòng đều đổ dồn về phía cô, có chút ý vị thâm trường. Chung Liên không để ý chào hỏi mọi người, sau đó lấy quần áo vào phòng tắm.
Ba người còn lại ở bên ngoài xầm xì bàn tán.
“Tớ đoán không sai đâu, chắc chắn là ra ngoài chơi với Thiên Du đó.” Thanh Trúc chém đinh chặt sắt nói.
Hồng Yên vẫn không cho là đúng: “Thiên Du là ai chứ, cậu nghĩ cậu ấy sẽ để ý đến người như Chung Liên sao.”
“Chung Liên thì thế nào, cậu ấy cũng xinh đẹp chứ bộ. Có điều ăn mặc quê mùa một chút thôi. Biết đâu mấy thiếu gia nhà giàu lại thích kiểu đó. Nhỏ Lan lớp cậu ấy kể cuối giờ hai người còn rời đi cùng nhau mà.” Thanh Trúc phản bác. Nói xong, cô lại kéo tay Phương Linh, tìm đồng minh: “Cậu thấy tôi phân tích có hợp lý không?”
Phương Linh ghét bỏ phủi tay Thanh Trúc: “Đừng kéo, hỏng bản phác thảo của tôi rồi này. Hai người đoán già đoán non làm gì, đợi Chung Liên tắm xong rồi hỏi không phải nhanh hơn à.” Nói xong, cô tiếp tục tập trung vào bản vẽ của mình.
Thanh Trúc có chút do dự: “Có ổn không, lỡ cậu ấy ngại muốn giấu giếm rồi sao.”
Phương Linh nói: “Cậu ấy không phải người như vậy đâu.” Dù ở chung không lâu, nhưng Phương Linh nhìn ra được Chung Liên không phải là người xảo trá, ngược lại còn đặc biệt thành thật. Mà nếu cậu ấy hẹn hò với Thiên Du thì có làm sao, nam nữ đến với nhau không phải là chuyện thường tình à. Trong mắt hai người bạn cùng phòng kia Thiên Du là bạch mã vương tử cao không với tới. Nhưng trong mắt cô Thiên Du cũng chỉ là một thằng con trai như bao người mà thôi.
Chung Liên tắm ra, vẫn là Thanh Trúc tò mò chịu không được hỏi: “Chung Liên, hôm nay cậu đi đâu thế?”
Chung Liên qua loa lau tóc nói: “Mình đi mua một ít đồ vật.” Tài liệu luyện khí không tiện mang về ký túc xá, cô đưa Thiên Du giữ, ngày mai đem đến khách sạn luôn một thể.
“Cậu đi với Thiên Du à?” Thanh Trúc hỏi thêm.
“Đúng rồi, sao cậu biết vậy?” Chung Liên ngạc nhiên, hoàn toàn không cảm giác được hành động của bản thân trong lớp học sáng nay cỡ nào gây chú ý.
Thanh Trúc cười hề hề: “Nhỏ Lan lớp cậu kể.” Sau đó lại vặn hỏi thêm: “Cậu và Thiên Du bây giờ là bạn trai bạn gái hả?”
“Không phải đâu.” Chung Liên thành thật đáp. Là hôn phu hôn thê mới đúng.
Thấy vẻ mặt Chung Liên không giống nói dối, Thanh Trúc cũng không hỏi thêm.
Chung Liên mở cửa bước ra ngoài ban công để phơi khăn, thấy mọi người không chú ý liền vẫy tay ra hiệu với khoảng không, sau đó thản nhiên bước vào phòng.
Cô lấy điện thoại trong túi vải ra, chờ Huy Hoàng chỉ cách tải game về chơi.
Hồng Yên liếc mắt nhìn, sau đó kinh ngạc: “Chung Liên, cậu mới mua điện thoại à?” Cô biết gia cảnh Chung Liên rất khó khăn, nhưng chiếc điện thoại này thì không rẻ chút nào.
“Là Thiên Du mua.” Chung Liên vẫn thành thật đáp.
Hồng Yên cao giọng hỏi: “Tại sao cậu ấy lại mua điện thoại cho cậu?” Cảm thấy vừa rồi mình phản ứng hơi thái quá, Hồng Yên nói thêm: “Ý mình là cậu ấy không phải bạn trai cậu, sao lại mua điện thoại đắt tiền như thế cho cậu.”
Chung Liên nhíu mày, có chút mờ mịt: “Điện thoại đắt tiền thì dùng tốt hơn nên mới mua. Tại sao cậu có nhiều tại sao thế?”
Hồng Yên cùng Thanh Trúc thấy cô trả lời qua loa trốn tránh thì không tiếp tục hỏi nữa. Hai người cũng không biết Chung Liên thật sự không hiểu ý họ. Thiên Du là chồng tương lai của cô, mua điện thoại cho cô là chuyện đương nhiên, vấn đề này có cái gì để thắc mắc nha.
Không ai làm phiền, cô liền chuyên tâm vọc điện thoại. Huy Hoàng hướng dẫn cô vào cửa hàng tải game Thiên mộng về, tạo tài khoản, tạo nhân vật rồi tỉ mỉ chỉ cô cách chơi.
Chung Liên thực sự cảm thấy thú vị, mãi mê chơi đến mười một giờ mới giật mình nhìn đồng hồ, thoắt một cái mà đã hai tiếng, thời gian trôi qua nhanh thật.
Cô lấy trong người ra một lá bùa nguyên âm cho Huy Hoàng, sau đó chuẩn bị đi ngủ. Mặc dù chơi game rất vui, nhưng cô phải khắc chế, không thể để bản thân tự sa đọa.
Huy Hoàng mừng rỡ nhìn lá bùa nguyên âm trong tay, cả ngày hôm nay Tú Tú không ít lần khoe khoamg với cậu về nó, nói rằng chỉ cần lấy lòng Chung Liên, khi cao hứng cô ấy sẽ đưa cho vài lá. Thứ này rất tốt, có thể ăn no lại cũng cố hồn thể, cậu có thể ở dương gian lâu thêm một chút, nếu sau này hồn thể đủ mạnh, không chừng còn có thể tiếp tục chơi game.
Huy Hoàng rời đi, Chung Liên lăn qua lộn lại không ngủ được, lại mò điện thoại ra, mở game lên chơi tiếp đến mười hai giờ.
Sáng hôm sau, cô thành công thức dậy trễ, không kịp ăn sáng đã vội vã chạy đến giảng đường.
Thiên Du vào lớp rất sớm, giành vị trí sẵn cho Chung Liên, thấy cô đến cậu mừng rỡ vẫy tay: “Lão đại, chỗ này. Tôi có mua bữa sáng cho cậu này.”
Chung Liên cực kỳ hài lòng trước sự thức thời của Thiên Du, vội đi đến chỗ cậu ngồi xuống.
“Lão đại, bánh mì thịt chỗ này rất ngon, cậu ăn thử xem có vừa miệng không.” Cậu vừa nói vừa đưa bánh mì cho cô, sau đó giúp cô mở nắp chai sữa chua, để sẵn bên cạnh. Bộ dáng chân chó khiến người khác kinh ngạc không thôi.
Khiến mọi người chú ý hơn chính là cách xưng hô của Thiên Du, chỉ mới một ngày thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu thiếu nhà giàu này phải nhận một cô gái quê mùa làm lão đại? Lẽ nào Chung Liên hai lúa mọi ngày chỉ là giả vờ, thực chất là người thâm tàng bất lộ? Trí tưởng tượng của mọi người trong lớp đều được dịp bay xa.
Chung Liên rất thản nhiên tiếp nhận sự phục vụ chu đáo của Huy Hoàng, vui vẻ gặm bánh mì, cảm thấy thật may mắn vì sáng nay cô đã xác định là mình phải nhịn đói cả buổi học.
Thiên Du ghé đầu vào tai của Chung Liên nói nhỏ: “Lão đại, phòng tôi đã đặt xong rồi, là ở khách sạn năm sao, cực kỳ an toàn.”
Chung Liên gật đầu khen ngợi cậu một tiếng, sau đó tiếp tục gặm bánh mì.