Đọc truyện Tôi Là Người Lương Thiện – Chương 16: Nguyền rủa (3)
Thiên Du trong lòng hưng phấn, lắp bắp hỏi: “Lão… Lão đại, lợi hại quá. Bao giờ tôi mới học được cái này?”
Chung Liên lẩm nhẩm tính sau đó trả lời: “Tôi bắt đầu học thuật truy tung vào lúc mười ba tuổi, tức là mười năm sau khi đã vỡ lòng. Nếu là cậu thì khoảng hai mươi, hai lăm năm là sẽ học được thôi.”
“Sao lại chậm như vậy? Tôi cảm thấy mình cũng không đến nổi nào mà.”
“Cậu vỡ lòng muộn, tuệ căn lại không tốt, hai mươi năm là tôi châm chước lắm rồi đó.”
Nhìn vẻ mặt như đưa đám của Thiên Du, Chung Liên không keo kiệt lời cổ vũ: “Có công mài sắt, có ngày nên kim. Cố lên!”
Thiên Du ủ dột nói: “Được rồi, tôi sẽ cố gắng. Lão đại tiếp tục đi.” Nhưng học thuộc lòng rất thống khổ, đêm qua cậu thức đến mười hai giờ chỉ để đọc đi đọc lại một đoạn kinh văn. Sáng nay ngủ thức dậy lại đem nó quên sạch. Quá thảm!
Chung Liên gật đầu, lại mò mẫm trong túi vải của mình hồi lâu, lấy ra chiếc điện thoại di động. Mọi người nín thở chờ hành động tiếp theo của cô, sau đó thấy cô mở khóa điện thoại, nhấn vào biểu tượng game Thiên Mộng rồi chơi say sưa ngon lành.
Bà An, Phương Linh, Thiên Du:…
Chờ một lúc, Thiên Du thực sự không nhịn được lên tiếng hỏi: “Lão đại, chơi game cũng có thể phá giải thuật nguyền rủa à?”
Chung Liên ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại: “Không.” Rồi cúi đầu tiếp tục tập trung chuyên môn.
“Vậy tại sao cậu còn chơi game, không tiếp tục truy tung đi?”
“Lúc này không thích hợp. Thuật truy tung phải chờ đến canh ba âm khí thịnh thi triển mới hiệu quả nhất. Nếu không chơi game chẳng lẽ lại ngồi nhìn nhau đến nửa đêm à.”
Thiên Du vuốt trán, có chút đau đầu lão đại của mình: “Đây là thời điểm nào rồi mà cậu có tâm trạng để chơi game chứ.”
Bà An cùng Phương Linh vô cùng đồng ý. Mọi người đang rất căng thẳng, nếu phải chờ đến trời tối, chi bằng lúc này cùng nhau trò chuyện, trao đổi về huyền thuật, sẵn tiện an ủi một chút gia chủ bị hại mới là việc cần làm không phải sao.
Chung Liên nghe Thiên Du nhắc nhở, chú ý nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, sau đó chột dạ nói: “Tôi quên mất, cám ơn cậu đã nhắc nhở. Nếu cậu không nói tôi cũng quên mất chiều nay còn có khóa. Đi thôi, trở về đi học.”
Bà An, Phương Linh: rõ ràng lúc nãy đại sư còn rất đáng tin, sao bây giờ lại không đáng tin chút nào?
Thấy vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của Phương Linh, Chung Liên liền hỏi: “Hình như chiều nay cậu cũng có khóa. Đi cùng luôn không?”
Phương Linh ngập ngừng một chút mới nói: “Mình không còn tâm trí để học nữa. Chung Liên, hay cậu cũng nghỉ một buổi được không.”
Chung Liên gãi đầu, có chút phân vân. Hai giờ trưa nay Thiên Mộng tổ chức sự kiện đặc biệt, cô thật không muốn bỏ lỡ.
Bà An cũng năn nỉ: “Đại sư, thầy làm ơn ở lại đây với tôi được không, thầy đi rồi tôi thấy thấp thỏm lắm.”
Chung Liên gật đầu ngay tắp lự. Cô trốn học là để ở lại an ủi gia chủ, không phải vì mê chơi đâu.
Thấy cô đồng ý, mọi người đồng loạt thở phào một hơi. Thiên Du cũng không muốn đi học, trong đầu cậu hiện tại toàn là thuật nguyền rủa và truy tung, làm sao có thể tập trung học được.
Đã qua giờ ăn trưa, bà An cho người dọn cơm lên để mọi người cùng nhau dùng bữa.
Bà An thực sự không có cảm giác thèm ăn, Chung Liên thấy vậy đặt một tay lên trán bà, lại hút đi một ít tử khí.
“Cố gắng chịu thêm một buổi nữa, tối con hút hết tử khí dì sẽ dễ chịu hơn.”
“Cám ơn thầy nhiều lắm.” Bà An cảm động nói. Nhìn ra được sự lợi hại của Chung Liên nên lúc này bà đặc biệt an lòng.
Sau khi bị rút đi một phần tử khí, bà vẫn không quá muốn ăn, nhưng nhìn thức ăn không có cảm giác bài xích như trước nữa. Sau cùng vẫn cố gắng ăn hết một bát cơm để đủ sức chống chọi với bệnh tật.
Dùng bữa xong, Chung Liên khuyên bà An đi nghỉ ngơi để giữ sức. Đứng ở đầu giường bà, cô đốt cháy một lá bùa an thần, chẳng mấy chốc bà An chìm vào giấc ngủ an lành nhất trong suốt một tháng qua.
Đáp ứng ở lại canh giữ, Chung Liên đương nhiên thủ tín. Cô nhấc một cái ghế ngồi gần giường, lấy điện thoại ra tiếp tục chơi game.
Thấy mẹ ngủ rất sâu, Phương Linh cũng lui ra ngoài, trước khi đi còn kéo Thiên Du theo.
Sau một hồi tra khảo, rốt cuộc Phương Linh cũng biết được cơ duyên khiến Thiên Du nhận Chung Liên làm lão đại. Thật sự không ngờ tới cô bạn quê mùa cùng phòng, thỉnh thoảng còn phạm phải tật ngớ ngẩn hóa ra lại là đại sư thâm tàng bất lộ.
Bây giờ nhớ lại mới để ý, Chung Liên nói mình ở trên núi xuống, không được tiếp xúc với những thiết bị công nghệ hiện đại, đây rõ ràng là sống ẩn dật, khổ công tu luyện nhiều năm mới đổi được một thân bản lĩnh. Ăn mặc quê mùa thì đã sao, người ta là thế ngoại cao nhân, không để tâm đến ánh mắt nông cạn của thế tục. Thỉnh thoảng phạm ngớ ngẩn thì thế nào, cao nhân ai không có một chút cá tính riêng biệt, đợi sau này Chung Liên thành danh, không chừng ngớ ngẩn lại trở thành điểm sáng của cậu ấy, tạo nên sự khác biệt giữa cậu ấy với một đám đại sư già khọm. Sau một hồi làm kiến thiết tâm lý, hình tượng Chung Liên trong lòng Phương Linh đã trở nên cao lớn và vĩ đại hơn rất nhiều. Dù sao cô vốn dĩ là một người tin tưởng vào những điều huyền ảo, hay còn gọi là mê tín dị đoan, đại sư xuất hiện ngay bên cạnh, thuật pháp lại cao cường, không sùng bái là không có khả năng.
Bà An ngủ một giấc rất sâu, đến năm giờ chiều mới thức dậy, cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều. Đây là giấc ngủ ngon nhất của bà trong suốt một tháng qua. Mọi người cùng nhau ăn bữa tối, sau đó ngồi nhìn đồng hồ chờ đợi.
Đồng hồ điểm mười một giờ. Chung Liên dán lên hình nhân thế thân một lá bùa truy tung, sau đó lệnh cho bà An ngồi xuống ngay bên cạnh đó.
“Dì đừng kháng cự, cứ yên tâm giao cho con.” Cô đặt tay lên trán bà và bắt đầu hút tử khí. Khác với hai lần sáng nay, lúc này cô không chút kiêng dè, liên tục dẫn khí mình vào cơ thể bà An để khuấy động, một lượng lớn tử khí ngùn ngụt trào ra bị cô hút lấy sạch sẽ. Trong mười phút ngắn ngủi mà bà An có cảm giác như mình đã được nếm trãi bách vị nhân sinh. Ban đầu thân thể châm chích đau, cảm giác trướng trướng, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, choáng váng, chóng mặt. Càng về sau, đầu óc càng thanh tỉnh, thân thể càng nhẹ nhàng, từng lỗ chân lông ấm áp như được tẩm trong gió xuân. Đợi đến khi Chung Liên lấy tay ra khỏi trán, bà có cảm giác như tảng đá đè nặng trên người cả tháng nay đã bị lấy đi mất.
Ở một nơi cách đó không xa, thuật sĩ mặc đạo bào cau mày nhìn hình nhân đặt trước mắt mình, vốn dĩ hình nhân bị hắc khí quấn quanh người, thế nhưng lúc này hắc khí đã hoàn toàn biến mất. Lẽ nào đối phương đã giải được nguyền rủa? Không đúng, nếu nguyền rủa bị phá giải, hắn không thể yên ổn như thế này. Loại cấm thuật này nếu phản phệ chắc chắn sẽ lấy đi hơn nửa cái mạng già của hắn, dù không chết thì cũng sẽ nằm liệt giường. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Thật ra loại nguyền rủa tàn độc thế này là lần đầu tiên hắn làm. Đơn giản vì cái giá phải trả khi phản phệ quá lớn, nếu không phải người nhờ vả đưa hắn rất nhiều tiền, cả đời này sợ là hắn sẽ không dám động đến nó.
Bởi vì quá bất an, hắn quyết định một lần nữa tái phát động thuật nguyền rủa.
Đặt hình nhân lên đàn làm phép cạnh một chiếc bình ngọc màu xanh xinh đẹp, hắn thắp đèn, thỉnh vong linh, cắt tay nhỏ máu vào một bát đá to. Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, mỗi lần thi triển thuật này hắn phải tốn rất nhiều tinh huyết.
Cắt máu xong, hắn băng bó tay lại, sau đó bắt đầu niệm chú. Những vong linh tà ác nhận được triệu hồi bay lờn vờn xung quanh pháp đàn.
Thuật sĩ niệm xong chú ngữ, bốn vong linh nhào đến xâu xé bát máu, bát máu sôi sùng sục rồi bốc hơi sạch sẽ, chỉ để lại một mớ cặn bã đen xì bám vào đáy bát.
Đợi bọn chúng ăn uống no đủ, thuật sĩ dán một lá bùa lên hình nhân, bốn vong linh nhận lệnh hoá thành bốn luồng hắc khí xâm nhập và quấn quanh thân thể nó.
Ngay thời điểm đó, lá bùa truy tung của Chung Liên đột nhiên bốc cháy, hình nhân thế thân của bà An bỗng chốc bị hắc khí bao trùm, người bình thường không cách nào thấy được, chỉ cảm giác một cổ khí lạnh sâm sâm rợn người tỏa ra từ nó.
“Đến.” Chung Liên thốt lên, chanh chóng kết ấn, niệm chú rồi chỉ hai ngón tay vào chiếc la bàn cũ của mình. Kim la bàn xoay tròn nhiễu loạn. Một lúc sau nhiễu loạn dần chậm lại rồi đứng im một chỗ.
“Hướng Nam, đi thôi.”
Trước khi rời đi, cô còn căn dặn: “Phương Linh và dì An đừng động vào con búp bê này, nó đã bị nguyền rủa, cẩn thận bị lây dính.”
Thiên Du xung phong thay cô làm tài xế, Chung Liên cũng không khách sáo, trực tiếp mở cửa xe ngồi xuống: “Đi thôi, hướng ngược lại.”
“Tuân lệnh!” Cậu hưng phấn hô lên, quay xe một vòng một trăm tám mươi độ, bánh xe rít gào ma sát mặt đường, sau đó chạy vọt đi.