Đọc truyện Tôi Là Người Lương Thiện – Chương 11: Đứng núi này trông núi nọ
Cuối giờ học buổi sáng, Thiên Du vẫn một mực bên cạnh Chung Liên nửa bước không rời. Đối với pháp khí đầu tiên trong đời, Thiên Du thập phần mong đợi.
Nghĩ lại chuyện hôm qua, trong đầu cậu vẫn còn lâng lâng. Chỉ trong một ngày thôi mà thế giới xung quanh của cậu đã hoàn toàn thay đổi, nó không còn là một thế giới phẳng, nơi mà mọi sự vật hiện tượng đều có thể dựa vào khoa học để giải thích. Một cánh cửa thế giới khác đã mở ra trước mắt, tràn đầy bí ẩn và nguy hiểm đang chờ cậu khám phá.
Lúc chuẩn bị rời khỏi trường học, Thiên Du cứ lấm lét nhìn bên cạnh Chung Liên, tò mò chịu không nổi liền hỏi xem hai người hôm qua có đi cùng không.
Chung Liên ngạc nhiên, không nghĩ đến Thiên Du hôm qua còn khóc lóc thảm thiết vì sợ quỷ, vậy mà hôm nay lại chủ động yêu thương nhung nhớ hai người kia. Hóa ra tình cảm của ba người đã tốt đến mức này. Quả nhiên là không đánh không quen.
“Không có, họ chạy đi đâu chơi mất từ hôm qua đến giờ.”
Thiên Du nghe vậy thở phào một hơi, cả người đều nhẹ nhõm.
Đi ngang qua sân bóng rổ, một quả bóng vô tình lăn đến chân Chung Liên, cô cúi người xuống nhặt. Cùng lúc đó, một nam sinh cao ráo, có làn da rám nắng ướt đẫm mồ hôi và nụ cười rạng rỡ chạy đến.
“Cho anh xin lại quả bóng.”
Chung Liên trả bóng cho cậu ta, sau đó ngẩn người nhìn theo, ánh mắt cô sáng lấp lánh.
Nhìn xem, một chàng trai cao lớn, dáng vẻ đường đường chính chính, trán cao rộng, ấn đường đầy đặn, mũi lại thẳng, cằm thì chẻ, vừa nhìn liền biết là người hào sảng, có tướng vượng phát, tiền đồ vô lượng. Đáng chú ý hơn là một thân dương khí dồi dào, khỏe mạnh và tràn đầy sức sống, so với lúc cực thịnh của Thiên Du còn nhiều hơn gấp mấy lần.
Quay sang nhìn Thiên Du, rồi nhìn lại nam sinh kia, một người luôn tự nhận bản thân vô cùng kiên định như Chung Liên đột nhiên có chút dao động.
Đối tượng tốt hơn xuất hiện ngay trước mắt, Thiên Du bỗng chốc mất đi sức hấp dẫn đối với cô.
Khó xử quá, làm sao bây giờ, Thiên Du thích dính lấy cô như vậy, nếu cô đổi đối tượng cậu ta có chấp nhận được không? Cô cũng không muốn làm người đứng núi này trông núi nọ. Nhưng người kia dương khí rất thịnh nha. Dương khí thịnh như thế mới chịu nổi cô chứ, dù sao cô cũng là thiên âm chi thể mà.
Thôi được rồi, chính là chàng trai này, quyết định vậy đi. Thiên Du cô sẽ tìm cách bù đắp sau.
“Chung Liên.”
Cô bị tiếng kêu của Thiên Du đánh thức, giật mình hỏi: “Cái gì?”
“Cậu suy nghĩ cái gì thất thần vậy? Tôi kêu mấy lần mới phản ứng.”
Chung Liên chột dạ lắc đầu: “Không, không có gì.”
Do dự một lúc, cô mới hỏi: “Cái anh hồi nãy là ai vậy, cậu biết không?”
“Biết, là Trung Thự, trên mình hai khóa.”
“Cậu cũng biết nghiều người nhỉ.” Chung Liên thật lòng tán thưởng.
Thiên Du nghe thế, đắc ý: “Anh Trung Thự rất nổi tiếng ở trường mình, đội trưởng đội bóng rổ, sao mà không biết được.”
Chợt nghĩ đến điều gì đó, Thiên Du nhíu mày, hạ giọng nói: “Sao cậu lại hỏi, chẳng lẽ anh ấy cũng có người âm đi theo?”
“Nói bậy, anh ta dương khí rất thịnh, người âm làm sao dám đi theo. Cậu nhìn xem tôi và anh ấy có phải rất xứng đôi không?” Nói xong cô liền hối hận, lấm lét nhìn Thiên Du, sợ cậu ấy đau lòng.
Thiên Du nào biết tâm sự ngổn ngang của Chung Liên, cậu còn không biết mình suýt chút nữa trở thành hôn phu của cô nữa kìa. Lúc này trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: lão đại đã động lòng phàm rồi.
“Lão đại. Cậu thích Trung Thự hả? Có muốn tôi bày kế để tiếp cận anh ta không?”
Chung Liên kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu không khó chịu.”
“Sao lại khó chịu, lão đại có bạn trai tôi mừng còn không kịp nữa là.” Cậu vẫn đang suy nghĩ cách lấy lòng Chung Liên, nếu có thể mai mối thành công hai người, nói không chừng cậu sẽ trở thành công thần trong tương lai, đến lúc đó pháp khí dùng một cái vứt một cái.
Chung Liên tấm tắc trước sự rộng lượng và thức thời của Thiên Du, trong lòng càng quyết tâm đối xử tốt với cậu. Không thể làm hôn phu thì làm đàn em cũng tốt. Trong tiểu thuyết, nhân vật chính cũng có rất nhiều đàn em trung thành thề chết không rời mà.
Làm lão đại gương mẫu, có đồ tốt đương nhiên phải chừa cho đàn em: “Chuyện Trung Thự cậu không cần quan tâm, tôi sẽ tự giải quyết. Đi thôi, luyện pháp khí cho cậu.” Theo đuổi con trai thôi mà, chuyện nhỏ. Cô đã thành công một lần, cũng rất có kinh nghiệm.
Thiên Du mừng rỡ hô lên một tiếng. Lẽo đẽo theo sau.
Sau khi ăn trưa, Thiên Du dẫn Chung Liên đi nhận phòng, giúp cô đóng cửa, tiện tay lật bảng miễn quấy rầy lên rồi mới xuống sảnh gọi cà phê và ngồi chờ.
Chung Liên lần đầu tiên đặt chân vào khách sạn năm sao, mức độ sang trọng và sa hoa nơi này nằm ngoài mức tưởng tượng của cô. Cô tràn đầy hứng thú tham quan một vòng căn phòng rộng lớn. Sau đó hài lòng chọn một cái bàn chắc chắn, dọn đồ ra chuẩn bị làm việc.
Pháp khí mà cô định làm là một loại ngọc bội được khắc vào trận pháp phòng hộ, có thể chịu được ba lần công kích. Năng lực hiện tại của cô cũng chỉ có thể làm tới đó, nếu chất lượng không đủ thì cô sẽ bù số lượng cho Thiên Du vậy. Dù sao giáng chức cho cậu ta xuống làm đàn em cô cũng áy náy lắm.
Chung Liên bày ngọc thạch, bút lông và chu sa ra bàn. Hai tay kết thành thủ ấn, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Chốc lát sau xung quanh hai tay cô xuất hiện một vầng sáng vàng nhạt, cô động bút, chấm chu sa, vẫy bút vào hư vô, dưới ngòi bút một đồ đằng phức tạp, sáng lấp lánh xuất hiện giữa không trung. Sau khi đã họa xong trận pháp, cô tiếp tục niệm chú ngữ, đem trận pháp này khắc vào ngọc thạch. Ngọc thạch bay lên lơ lửng cùng trận pháp hợp nhất, tỏa ra ánh sáng chói lóa, sau đó dần thu liễm lại trở thành một miếng ngọc bình thường rồi nhẹ nhàng rơi xuống bàn.
Hai mươi phút sau, một cái pháp khí phòng hộ đã hoàn thành, Chung Liên lấy sợi chỉ đỏ qua loa cột lại rồi đặt qua một bên.
Chung Liên ngay cả nhịp thở cũng không thay đổi, làm liên tục thêm bốn cái nữa. Cảm thấy bản thân vẫn còn năng lượng tràn trề, liền bày giấy vàng ra bắt đầu vẽ bùa.
Có thể nói vẽ bùa chính là mảng Chung Liên cảm thấy tự hào nhất. Chú Út sở dĩ đăng ký cho cô học đại học mỹ thuật chính là vì cảm thấy nét vẽ của cô đặc biệt có linh khí. Từ nhỏ cô luôn tự hào mình là người có thiên phú vẽ bùa cao nhất nhà, từ loại đơn giản như bùa bình an đến loại phức tạp như bùa truy tung, bùa chiêu sét, mỗi nét vẽ của cô đều rất có hồn, đương nhiên phẩm chất bùa chú mà cô vẽ cũng khá cao, ít nhất có thể sánh cùng ông nội.
Cô vẽ một hơi mười mấy lá bùa các loại, cảm thấy đã mệt mỏi liền xếp chân ngồi xuống giường, nhắm mắt điều tức.
Khi Chung Liên một lần nữa mở mắt ra thì trời đã sập tối. Cô gọi cho Thiên Du kêu cậu đến.
Thiên Du ngồi chờ thật lâu, rốt cuộc nhận được điện thoại của lão đại, cậu mừng rỡ chạy một mạch lên phòng khách sạn.
“Lão đại.” Thiên Du cười lấy lòng, nhìn Chung Liên sắc mặt vẫn bình thường, không có chút tiều tụy nào do tổn hao nguyên khí quá độ, trong lòng cậu thấp thỏm không biết sự thành hay bại.
“Lấy đi, hai miếng ngọc trên bàn là của cậu.” Chung Liên vươn tay chỉ.
Cậu chạy đến, nâng niu cầm lên: “Lão đại, sao có đến hai cái?”
“Ừm, tâm trạng tốt nên làm cho cậu thêm một cái.”
Thiên Du sung sướng, thận trọng đeo vào cổ: “Lão đại, như vầy là được à, có cần nhỏ máu nhận chủ không?”
Chung Liên lườm cậu: “Đeo như vậy được rồi, đây là pháp khí thông thường, không phải thần khí đâu mà nhận chủ.”
Nói xong, cô đứng dậy, thuận tay cầm lấy đèn ngủ ném mạnh về phía Thiên Du.
Thiên Du bị tấn công bất ngờ, còn chưa kịp la lên thì cả người cậu phát ra vầng sáng như một cái lồng phòng hộ. Đèn ngủ chưa kịp chạm vào cậu đã va vào vầng sáng vỡ vụn rồi rơi xuống. Cậu trợn mắt nhìn, một hồi lâu sau mới định thần lại: “Lão đại, lợi hại quá.”
Chung Liên nhướng mày, tiếp nhận lời khen của Thiên Du. Nhưng sau đó cậu lại hoảng hốt la lên: “Lão đại, cậu nói mỗi cái ngọc bội dùng được ba lần đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy mới vừa rồi có tính là một lần không?”
“Đương nhiên là tính. Thêm hai lần tấn công nữa thì một cái ngọc bội sẽ bị vỡ vụn.”
Thiên Du nhăn nhó, vẻ mặt khóc tang: “Nếu vậy chỉ còn năm lần thôi. Lão đại, lúc nãy cậu ném đèn ngủ làm gì, lãng phí một lần phòng hộ quý giá.”
“Nhưng không thử làm sao cậu biết cách hoạt động của nó.” Chung Liên thản nhiên trả lời.
“Nhưng đây là một lần phòng hộ, là một cái mạng nha, lãng phí mất một cái mạng, tôi xót quá.”
Chung Liên lườm cậu: “Đừng keo kiệt như vậy. Cậu là đàn em của tôi, tôi chắc chắn sẽ không để cậu chịu thiệt thòi.”
Thiên Du lúc này mới tỉnh lại, từ bây giờ cậu đã là người có lão đại chống lưng, còn lo lắng gì nữa. Pháp khí dùng hết cái này thì có cái khác. Nghĩ đến đó, cậu toét miệng cười, cẩn thận nhét hai mảnh ngọc bội đang đeo trên cổ vào trong áo.
Thiên Du giúp Chung Liên làm thủ tục trả phòng, sẵn tiện đền tiền chiếc đèn ngủ, sau đó cùng đi đi ăn tối rồi mới trở về trường học. Đến nơi cũng đã hơn mười giờ. Chung Liên bảo cậu lái xe đến một khúc tường vắng vẻ, sau đó lấy đà, đạp hai ba cái lên tường rồi nhảy vào bên trong. Thiên Du đứng bên ngoài nhìn há hốc miệng. Lão đại quả nhiên là cao thủ, chân nhân bất lộ tướng. Làm sao bây giờ, cậu kích động quá.