Cô Dâu Thủy Thần

Chương 27 : Ngoại truyện – Mẫu thân tâm kế


Bạn đang đọc Cô Dâu Thủy Thần: Chương 27 : Ngoại truyện – Mẫu thân tâm kế

Ngoại truyện – Mẫu thân tâm kế
˜– …{… —™
Thụy Hà Thần Nữ với Tử thần Quân Vũ vốn là bằng hữu thâm giao, dược sư Thạch Diệp lại chăm sóc bà tận tình chu đáo. Hai bên hòa hảo lâu năm nếu kết thông gia sẽ vô cùng viên mãn. Vì thế không chờ con cháu sinh ra, người lớn đã tự mình quyết định.
Nhưng sự đời thường không theo ý nguyện.
Lúc Bạch Mai trở thành thiếu nữ, con trai bà vẫn nhỏ dại ham chơi, nếu bức ép Tảo Hôn thật có nhiều uất ức. Bà cũng thông hiểu đạo lý nên đồng ý dời ngày hôn lễ. Khi biết tin Bạch Mai đã thành hôn trong lòng bà cũng ít nhiều nghi hoặc, nhưng tin tưởng Quân Vũ không gian trá nên chẳng cho người tìm hiểu điều tra.
Bà nhìn Bạch Mai cô đơn lẻ bóng trải qua kiếp luân hồi cũng thương tâm xót dạ, tự hứa rằng sẽ dốc lòng bù đắp về sau.
Nhưng con trai bà vẫn một mực chối từ, bên thông gia lại đổi ý hủy hôn. Tình thế nan giải khiến giao hảo hai nhà nhạt phai không ít, mà kẻ gây họa kia lại chẳng chút quan tâm, còn không biết sống chết hành động nông nổi. Bà mệt mỏi thu dọn tàn cuộc, hao tâm tổn trí không biết bao nhiêu. Người xưa nói con hư tại mẹ, tuổi nhỏ nuông chiều là tạo nghiệp về sau.
Bà đôi lần cũng muốn buông tay nhưng Bạch Mai thật quá vừa ý. Bà nhìn khắp Tam tầng Tứ giới không thấy được ai, Hoàng Lạc thì lại càng không thể nhưng bà khuyên can cháu gái chẳng chịu nghe. Nào phải những thần nữ kia không xứng đáng, mà chỉ có Bạch Mai mới hợp với Lãnh Hà. Tính khí con trai bà như thế, phải tìm một người có khả năng lạt mềm buộc chặt thì mới mong hạnh phúc trọn đời.
Khi thuyết phục được cơ hội cuối cùng, bà quyết định sẽ bất chấp thủ đoạn, dùng hết tâm huyết an bài hôn sự.
Quân Vũ thỏa thuận không cho ai thức tỉnh. Mọi chuyện tùy vào duyên phận đôi bên.
Bà bảo Lãnh Hà đến quản tộc Thang Tuyền, chờ đợi ngày Bạch Mai luân hồi chuyển kiếp, chỉ cần ở gần nhau sẽ dễ dàng gặp mặt. Vì bà biết Lãnh Hà ngang ngược, bắt ép ngài xem mắt người cùng mình đính ước dù vừa ý thuận lòng cũng ngoan cố không thừa nhận yêu thương, nói chi đến se duyên kết tóc.
Bạch Mai đã mười tám đôi mươi liền hứa hôn cùng kẻ phàm trần. Bà đã biết chuyện này có thể nên cũng không trách giận. Chỉ một điều làm bà khó nghĩ chính là Bạch Mai kiếp này không giống lắm mấy ngàn năm trước.
Bà bắt đầu phiền não bất an.

Ngay lúc đó, Thang Tuyền gửi tấu sớ thỉnh ý Thánh Mẫu khi vùng nước thiêng bị người phàm xâm phạm. Bà suy tính mấy ngày, cuối cùng ban lệnh hạn hán theo luật định, lại thêm một năm sau hiến dâng Tế Nữ, rồi âm thầm báo mộng cho Đại Tư Tế tộc Thang Tuyền tên Ninh Khiết Dược.
Nhưng chuyện tốt một lần nữa không thành.
Bà nhận mật báo liền tức giận đến Thần Y Cốc. Bà đã quan sát Bạch Mai nhiều năm, khí chất thế nào không thể nhầm lẫn, nhưng người đó kiếp này lại hóa thành nam nhân. Ngay từ đầu, Quân Vũ rõ ràng đã giở trò gian trá, rõ ràng muốn bội ước hủy hôn.
-Ngươi cố tình để Bạch Mai hóa kiếp nam nhân?
Bà lạnh nhạt buông câu hỏi nhẹ tênh, một giọt trà cũng chưa đụng đến. Quân Vũ nghiêm mặt trầm trầm lên tiếng, cũng không hề nhượng bộ chút nào.
-Người mà ngươi vừa lòng thuận ý là Ngạo Tuyết.
-…
-…
-Giải thích.
Thanh âm nhẹ nhàng ẩn tàng cuồng nộ. Chất giọng êm ái tao nhã đáp lời.
-Một ngàn năm trước, Ngạo Tuyết đã hóa kiếp nữ nhân để hoàn thành đính ước. Nhưng Lãnh Hà kiên quyết cự tuyệt rồi xảy ra Thiên kiếp mà hôn lễ dở dang. Sau đó, ngươi không chịu hủy hôn, nhiều lần đến đây gặp mặt đều là Ngạo Tuyết.
-…
-Nam nhi có chịu bất công uất ức, bị tổn thương bội ước cũng không sao.

Thạch Diệp hờ hững xoay chén trà. Gương mặt thuần khiết băng thanh không vương chút bụi trần, không gợn chút tục thế, ung dung tự tại như điều khẳng định không bằng hạt cát.
Không gian tĩnh lặng càng thêm trầm mặc.
Thụy Hà Thần Nữ không nói tiếng nào, lãnh đạm đứng dậy rời đi.
Thạch Diệp nâng mắt nhìn theo, buông tiếng thở dài mệt mỏi.
Mấy ngàn năm trước, khi biết người bước ra diện kiến là Ngạo Tuyết, bà đã hiểu sẽ có ngày hôm nay, chỉ không ngờ dây dưa lâu như vậy, cũng vì bà không can đảm hủy hôn, lại hy vọng xoay chuyển tình thế, hy vọng cặp song sinh của mình đều nhận được hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng bà có lặng lẽ đẩy Ngạo Tuyết đến Luân Hồi Đài, có âm thầm dùng Hoán Hồn Thủy tráo đổi thân xác của chàng với Bạch Mai cũng không thể tạo ra duyên phận, chỉ không ngờ kế sách này lại khiến chàng khổ lụy nhiều hơn.
Chàng mấy ngàn năm không yêu thương ai, cũng không nhận ra mình đã yêu thương ai. Nhưng là mẫu thẫn sao lại không cảm thấy chàng đôi khi thẫn thờ nhìn họa dung của ngài do Thụy Hà gửi lại, mỉm cười hạnh phúc mỗi khi nghe Thụy Hà đến chơi kể chuyện về ngài, ngơ ngẩn ngồi một mình trong rừng mai trắng suy nghĩ mong lung…
Bà hiểu ngoài gia đình ra, trong lòng Ngạo Tuyết vô thanh vô thức có một người.
Lần hóa kiếp này chính là lần cuối.
Bắt đầu lương duyên hay kết thúc nghiệp duyên cũng chỉ có lần này.
Nếu thật sự không duyên không phận sẽ lập tức hủy hôn, khai mở phong ấn để Ngạo Tuyết thức tỉnh, mang về Thần Y Cốc cho uống Vong Tình Thủy đoạn tuyệt hồng trần. Nếu Thụy Hà Thần Nữ không nhẫn tâm chia uyên rẽ thúy, không màng đến thể thống thị phi, hôn sự này nhất định hoàn thành.
Nhưng nhìn tình thế thật quá khó khăn.

.
Chuyện này bà chưa từng nghĩ đến, cũng chưa có tư tưởng chấp nhận, nhưng bà thật rất thích Ngạo Tuyết, không cam tâm buông tay hủy hôn. Việc nối dõi tông đường phía Lãnh Nham đã loại bỏ, vì con trai bà mang nguyên thể Kim Long không phải Ngũ Sắc Thạch, nhưng còn chuyện thể thống định kiến, còn bao nhiêu điều tiếng thị phi.
Bà cùng phu quân nghĩ mãi không thông, phải tìm mẫu thân xin ý kiến.
Nương Nương Căn Kỷ yêu kiều diễm lệ lại vô cùng uy nghi cao nhã, nhìn dung mạo mà so niên kỷ với Thụy Hà Thần Nữ chỉ như chị em. Người bình thản an nhiên ngồi trên nệm gấm, đeo ngọc cài trâm lung linh ánh bạc, phụng bào màu lửa lấp lánh kim quang. Người chăm chú lắng nghe mọi chuyện đến cuối cùng, thanh nhã mỉm cười buông câu nói nhẹ tênh.
-Cháu dâu của mẹ là một chàng trai thì đã sao?
Thần Nữ đang ngậm ngụm trà, nuốt không xuống mà phun cũng không được, mở to mắt nhìn Nương Nương cao quý vô song của Tam tầng Tứ giới. Người cũng không giải thích gì thêm, ung dung an nhàn chuyển sang chuyện khác.
-Mộc Thảo Dược Quân dự định nhận thêm một đệ tử.
Thần Nữ cố gắng nuốt ngụm trà trong miệng, im lặng gật đầu đã hiểu ý. Nương Nương lại suy nghĩ một lúc, thanh âm dịu dàng du dương.
-Khi nào con cần Đại Đa Diệp thì nói với mẹ, còn Huyết Liên Hoa chắc chưa dùng đến.
Thần nữ vẫn không nuốt được ngụm trà, gắng gượng mỉm cười vẻ cảm ơn, nhanh chóng đứng lên rời khỏi Lạc Phụng Điện của Hồng Bàng Thần Cung.
Mẫu thân ban lời vàng ý ngọc làm sao có khả năng kháng lệnh, dù phụ thân cùng tất cả em trai em gái của bà phản đối cũng không thể lay chuyển.
Nhưng đoạn đường phía trước vẫn rất dài, dù rải hoa hồng cũng có thêm gai nhọn.
Kế hoạch thử thách được thỏa thuận. Nếu vượt qua sẽ lập tức thành hôn, quà cưới cho Ngạo Tuyết sẽ là Trường Sinh Đan thêm bốn ngàn năm thần lực, trở thành đệ tử của Mộc Thảo Dược Quân, nếu vạn năm sau cần Huyết Liên Hoa tạo hài nhi cũng không có vấn đề.
Nếu không thành sẽ hủy hôn đoạn tuyệt, mãi mãi không nhắc lại chuyện xưa.
Việc Khiết Thảo cải nữ trang đối phó Hoàng Lạc làm bà bất ngờ, nhưng cảm thấy thú vị liền thuận theo diễn tuồng. Bà quan sát hai người họ lần đầu, liền thấy cảnh tay nắm tay tình trong như đã, âm thầm cười lại có chút ưu phiền.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Biết vậy ngàn năm trước cho gặp mặt là xong.
Nửa đêm canh ba gặp Lãnh Hà dội nước, bà không kiềm được cười đến run người, ra quyết định đẩy nhanh mọi chuyện. Bạch Hy bất cẩn nặng tay cũng làm bà đau lòng xót dạ, nhưng khúc mắc trăm năm được cởi bỏ thật là quá vui mừng.
Bà dần dần không còn phiền não, hài lòng yên tâm với hôn sự an bài.
Nhìn con mình sinh ra được hạnh phúc vẹn toàn, không phải là mong ước của các bậc sinh thành hay sao. Vì cớ gì lại phải ngăn cản lo sợ những điều tiếng thị phi, những định kiến bất công vô lý.
Tết Nguyên Tiêu ngồi ở vị trí cao đường, nhận trầu rượu cưới được kính trọng dâng lên, bà không khỏi bùi ngùi xúc động. Mấy ngàn năm đau đầu loạn trí, cũng đến hồi yên ổn nghỉ ngơi. Bà khẽ cười nói với Thạch Diệp.
-Ta thật mong có cháu để ẵm.
-Ngươi chờ vạn năm nữa chắc sẽ có.
-Có lẽ ta phải sinh thêm một đứa.
-Ta hứa sẽ chăm sóc ngươi chu đáo.
Hai người phụ nữ cùng bật cười.
Thạch Diệp hờ hững xoay chén trà trong tay, cúi mặt cười đến ý vị sâu xa, nhớ đến việc chưa bao giờ nói.
Ngày đó, xuân dược hạ lên Hàn An và Khiết Dược là do bà. Nếu không, sẽ chẳng thể có thai nhi ngoài ý muốn, chẳng thể có chuyện gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền. Nếu không, sẽ khó bức ép Khiết Thảo tự nguyện hy sinh tính mạng. Nếu không, sẽ khó có cơ hội cho đôi trẻ tương phùng.
Nhưng duyên phận là do trời định, không theo lối này cũng sẽ theo lối khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.