Cô Dâu Thủy Thần

Chương 29: Ngoại truyện – Ngạo Tuyết


Đọc truyện Cô Dâu Thủy Thần – Chương 29: Ngoại truyện – Ngạo Tuyết


˜– …{… —™
Sinh Tử Giang ngăn cách giữa hai bờ sống chết, có một nơi gọi là Âm Dương Đảo, nằm dưới sự quản lý của Tử thần Quân Vũ. Đó là nơi đặc biệt trong Tam tầng Tứ giới mà thần tiên, con người và linh hồn có thể sống cạnh nhau, cũng là nơi diễn ra chợ Âm Dương vào mỗi đêm mùng bốn tháng Giêng để người cõi trần, kẻ chốn âm có cơ hội gặp gỡ, trao đổi đôi lời hay cầu may năm mới.
Chàng sinh ra và lớn lên ở Âm Dương Đảo, mang một nửa huyết thống Tử thần, lại nối nghiệp mẫu thân trở thành dược sư. Tuy á thần cũng có chút pháp thuật nhưng vẫn không khác người phàm, vẫn chịu sự chi phối của quy luật sinh lão bệnh tử dù tuổi thọ được mấy trăm năm. Chàng có một em gái song sinh dung mạo y như tạc nhưng khí chất lại khác biệt khá nhiều. Nàng bướng bỉnh ngoan cường, đối với việc chưa chào đời đã đính ước hứa hôn thâm tâm luôn cự tuyệt nhưng ngoài mặt vẫn nhất mực im lời. Chàng hiểu rõ cũng không thể khuyên can.
Lúc hai người trưởng thành bên thông gia cũng tìm sang gặp mặt, dù giao hảo lâu năm nhưng là lần đầu đôi trẻ thấy nhau. Nàng hôm trước còn hỏi chàng mặc gì cho đẹp, sáng hôm sau đã trốn mất biệt tăm. Tình thế cấp bách không kịp tìm người, chàng đành hóa trang thành em gái. Hai người họ đã đổi vai nhiều lần, đôi khi để thay nàng chịu phạt, đôi khi để nàng trốn đi chơi. Lúc bước ra diện kiến, mẹ chàng nhìn qua khẽ cúi mặt thở dài, nhấp một ngụm trà chẳng nói gì thêm, nhưng cũng chỉ mình mẹ chàng phát hiện.
Chàng im lặng nhìn đứa trẻ dễ thương hiếu động đang ngồi đối diện, đã từng nghe niên kỷ cách biệt nhưng không nghĩ hóa thành Tảo Hôn. Thần tiên thuần huyết cần ba bốn ngàn năm để trưởng thành, nếu nàng đồng ý sẽ uống Trường Sinh Đan trở nên bất lão, nhưng đổi lại chính là ngần ấy thời gian sống trong chờ đợi, khác nào góa phụ lẻ bóng tuổi thanh xuân, chẳng phải quá bất công uất ức, chưa nói chuyện điều tiếng thị phi.
Chàng nhìn ngài chạy loạn đùa chơi, không thể ngăn lòng thầm cười khổ. Nàng chắc chắn phản đối đến cùng, không cam tâm gây thêm nhiều chuyện. Nhưng đứa trẻ này cũng không biết gì, vô tư vô tội lụy vào phiền phức. Chẳng phải cả hai đều rất đáng thương. Chàng lại nghĩ khi ngài thành niên, chưa biết yêu thương đã có một thê tử, chắc chắn tức giận lại thêm khổ tâm. Chàng vì thế sinh ra thương cảm, đối xử với ngài tốt đến bất ngờ, dù ngài tinh nghịch gây bao nhiêu rắc rối.
Lúc tìm thấy nàng sống ở Dương gian, bên cạnh đã có người thương kẻ nhớ, hứa hẹn trăm năm, cha mẹ tức giận nhưng không thể nhẫn tâm chia uyên rẽ thúy, cuối cùng đành dời ngày hôn lễ. Nàng sẽ được sống bên cạnh Đình Phương một đời một kiếp, sau đó trở về Thần Y Cốc, ba ngàn năm sau y theo hôn ước. Việc trì hoãn phải thương lượng cả năm với Thụy Hà Thần Nữ, chuyện nàng thành hôn cũng giấu đến cuối cùng.
Chàng chỉ đứng từ xa nhìn ngài ngơ ngẩn ngắm vườn mai trắng. Ngài chẳng qua là một đứa trẻ sao có thể phân biệt thật giả. Người cùng ngài chơi đùa là Bạch Mai, người hứa với ngài cũng là Bạch Mai. Ngạo Tuyết trong mắt ngài là kẻ đã gây ra ác cảm lần đầu gặp mặt. Chàng nhìn thái độ khó chịu đau buồn của ngài đã hiểu rất rõ ràng.
Chàng khẽ thở dài, mỉm cười bao dung mà ánh mắt buồn tênh.
Một đời một kiếp con người chỉ như chớp mắt. Yêu thương trăm năm cũng không đủ thời gian. Nàng nguyện cùng anh làm uyên ương không làm thần tiên, một giọt Vong Tình Thủy cũng không chịu uống. Nàng quỳ xin khóc lóc dùng tính mệnh đe dọa, cuối cùng bị nhốt vào thạch thất sâu trong đáy cốc, đến khi chết đi linh hồn vẫn không ngừng khẩn cầu.
Chàng cũng bỏ qua cơ hội tu luyện thần tiên.
Nàng trở về khi tĩnh tâm nghe chàng khuyên bảo nhưng mấy ngàn năm vẫn ôm mối tương tư. Thời gian trôi qua trong thê lương sầu khổ làm sỏi đá vô tri cũng rơi lệ lặng thầm. Cha mẹ nhìn nàng không ngừng đau đớn xót xa. Chàng nhìn em gái không khỏi bi thương tê tái. Nhưng hôn nhân đại sự sao dễ dàng hủy bỏ, gia đình thông gia cũng chẳng phải tầm thường.
Nếu có thể chàng nguyện thay nàng gánh vác mọi chuyện không oán không hối, chỉ mong em gái mình yêu thương được trọn đời mỹ mãn bình yên.
Nàng nhận tranh xem mặt, chưa liếc mắt qua liền quăng vào bếp lửa, ai oán bi phẫn khóc trên vai chàng. Chàng im lặng ôm chặt nàng trong đêm tối cô quạnh tịch liêu, ánh mắt chất chứa đầy phiền não vô thức rơi trên họa dung anh tuấn uy nghiêm đang cháy thành tro bụi.
Cuộc hôn nhân này làm sao hạnh phúc.

Đêm trước ngày tiễn nàng đến Luân Hồi Đài, mẹ nhẹ nhàng hỏi chàng, vẻ mặt không vui không buồn, không biểu tình đặc biệt.
-Con thấy Lãnh Hà thế nào?
Chàng chợt nhớ đến hai đóa bạch mai cài trên tóc mình mấy ngàn năm trước, bất giác mỉm cười bình thản an nhiên.
-Có thể trở thành một phu quân tốt.
Ánh trăng trên cao bàng bạc màu sương khói, khuyết mảnh thành vành như nụ cười lạnh nhạt mỉa mai. Đôi mắt nâu trầm chợt xa xăm vô định, mẹ chàng vẫn chất giọng dịu dàng.
-Con hãy cùng Bạch Mai đến Luân Hồi Đài.
Chàng xoay chén trà đã nguội trong tay, im lặng gật đầu không thắc mắc.
.
Kiếp thứ hai hoàn toàn là người phàm, chàng thức tỉnh trong thân xác nữ nhi, chuyện quá khứ đều đã nhớ hết, chỉ có nàng trong thân phận anh trai quên đi tất cả. Nàng bình yên sống cuộc đời hạnh phúc, bình yên cưới người con gái mình yêu, người mang linh hồn hẹn ước ngàn năm trước. Chàng lặng lẽ chờ đợi vận mệnh được an bài, không hối hận bi thương, không vui mừng hạnh phúc.
Chỉ hy vọng mọi thứ thuận theo như nguyện.
Nhưng sự chờ đợi hóa thành vô vọng. Cuộc sống bình yên đến lúc vỡ tan.
Thiên tai dịch bệnh hoành hành khắp chốn, chiến tranh loạn lạc máu chảy đầu rơi. Dược sư như chàng sao có thể khoanh tay lãnh đạm, sao có thể nhìn sinh linh đau thương ca thán. Hơn mấy mươi năm hành y chữa bệnh, cùng pháp sư tiên tri được tôn kính ngưỡng vọng, được ban tặng quyền năng cao quý, chàng vẫn cô độc một mình dù mái tóc điểm bạc pha sương.
Chàng không thù hận trách phiền ngài bội ước, cũng không sinh tâm luyến tiếc bất cứ ai. Bản thân chàng là người thay thế, không yêu thương chỉ vì trách nhiệm, càng không phải nhi nữ thường tình sao có tư cách khóc than người phụ bạc, dù mơ hồ chút thất vọng thoáng qua.
Cõi lòng trống rỗng vô tình đến tĩnh lặng hóa băng.
Thời gian thấm thoát như gió thoảng mây bay, một kiếp nhân sinh phù du ngắn ngủi. Chàng cùng nàng trở về Âm Dương Đảo, linh hồn Đình Phương được chấp nhận ngụ cư. Chuyện đính ước cha mẹ không còn bức ép, bắt đầu tính đến việc hủy hôn. Phiền phức dây dưa bao nhiêu năm đến hồi kết thúc.

Anh em chàng với ngài không duyên không phận.
Một tiếng thở dài hòa cùng nụ cười nhàn nhạt trong đêm.
Nhưng Thụy Hà Thần Nữ nhất quyết khước từ đề nghị hủy hôn, lại nhiều lần đến Thần Y Cốc. Chàng cùng nàng vẫn phải đổi vai ứng phó vì thế nghe được khá nhiều chuyện về ngài. Có than thở, có ngợi khen, có tán dương, có trách cứ … nhưng cảm nhận sâu sắc chính là tấm lòng người mẹ bao la như biển cả, luôn mong con mình hạnh phúc bình yên.
Khi cha mẹ biết tin ngài gây họa, ý định hủy hôn càng thêm cương quyết. Chàng hiểu mọi chuyện không thể vãn hồi, càng không nên vãn hồi. Trái tim ngài mang hình bóng người con gái khác, hai gia đình cố chấp cưỡng cầu đính ước năm xưa, chẳng phải bi kịch lại nối thêm bi kịch. Em gái chàng dù yêu thương ngài cũng khó lòng chấp nhận, huống chi quá khứ đã oán hận chất đầy, một chút tơ tình cũng tuyệt nhiên không có.
Chàng mơ hồ phiền não không ngừng, càng không hiểu nguyên nhân phiền não.
-Nếu mẹ để con thay Bạch Mai lần nữa thì sao?
Chàng nghe câu hỏi ngẩn người một chút. Vài giọt trà óng ánh rơi xuống đá vỡ tan. Mẹ chàng vẫn bình thản an nhiên. Chàng bối rối mỉm cười không đáp.
Chẳng phải che giấu tâm tư tình cảm mà thật lòng chẳng rõ ra sao.
-Con hãy chuẩn bị đến Luân Hồi Đài cùng Bạch Mai… sẵn tiện nghĩ xem trong lòng con mấy ngàn năm qua, ngoài gia đình thì còn ai nữa không?
Chàng hoang mang nhìn thẳng vào đôi mắt nâu trầm thuần khiết. Mẹ chàng khẽ cười chẳng nói gì thêm.
.
Kiếp thứ ba không nhớ gì quá khứ, mỗi người đúng vị trí của mình. Chàng sống cùng mẹ và em gái ở tộc Thang Tuyền, cuộc đời bình yên an cư lạc nghiệp.
Chàng có một người bạn tên Hàn An, nhỏ hơn chàng hai ba tuổi, lúc nào cũng bám lấy chàng như hình với bóng, đôi khi tặng chàng vài thứ linh tinh. Thời thơ ấu qua nhanh theo năm tháng, ai cũng phải đến lúc trưởng thành, rồi một ngày anh nói mình yêu thương Khiết Dược, cầu mong chàng chấp nhận se duyên. Chàng nhìn vẻ ngượng ngùng của anh im lặng gật đầu, trên môi nở nụ cười động viên khích lệ nhưng đôi mắt trong vắt ẩn hiện nét buồn tênh.
Chàng nhìn hai người quyến luyến không rời, nửa phần vui mừng, nửa phần trống rỗng, cảm giác mất mát như bị bỏ rơi. Chàng biết mình ngớ ngẩn nghĩ nhiều, nhưng thật sự không biết vì ai mà bi thương đau khổ.

Vì anh vì nàng hay là vì một điều gì khác.
Cõi lòng thêm nặng trĩu cô liêu không thể giải bày, tựa như mang tâm sự ưu phiền từ muôn ngàn kiếp.
Chàng ở Thủy cung với tâm trạng hy sinh, không còn hoài mong luyến tiếc bất cứ điều gì, chỉ muốn bình bình an an sống qua ngày tháng.
Nhưng vận mệnh thường không theo ý nguyện.
Chàng bất giác quan tâm kẻ gây ình thương tích, bất giác bị đôi mắt đen huyền thăm thẳm như vực sâu vô đáy xuyên qua. Gương mặt ngài khôi ngô anh tuấn, mang nét cười lạnh nhạt ngạo khinh, phong thái rất cao nhã uy nghiêm lại thêm phần băng lãnh cố chấp… Mọi thứ từng ngày bất giác khắc sâu, tựa như nhân ảnh chìm trong tiềm thức, mơ hồ hiện lên lúc mộng mị canh tàn. Chàng sợ hãi bị phát hiện tâm tư, sợ rơi vào bóng đêm không lối thoát. Chàng dựng ình rào cản vô hình, bình thản an nhiên đứng nhìn mọi chuyện.
Chàng nhận mệnh lệnh cũng không tức giận, lại cảm thấy có chút buồn cười, vở tuồng này khác nào tuyệt vọng nhưng chỉ im lặng cố gắng thi hành.
Chàng bất giác ưu phiền vì câu chuyện đã nghe, bất giác trầm tư vì vóc dáng cô liêu trắng bạc. Thâm tâm rối loạn không ngừng khi ánh mắt vô tình chạm vào kẻ muôn trùng xa cách, càng khổ sở hơn khi phải ngày đêm thân thiết diễn tuồng. Nhưng trái tim thầm hạnh phúc mong manh dù lý trí tĩnh lặng luôn kiên cường cự tuyệt.
Lúc cùng ngài âu yếm trong tiểu đình lả tả hoa rơi, chàng không biết nên cười hay khóc. Cảm giác khốn khổ ngập tràn tâm khảm khi nhận ra bản thân đang khao khát điều gì. Hành động thân mật chỉ là giả dối, bất quá thêm một chút trêu đùa, chàng không ngu ngốc muốn biến thành sự thật, càng không điên khùng tự buông bỏ bản thân. Chàng hiểu rõ trong tâm trí ngài chỉ có rừng mai trắng, càng hiểu rõ mình không can đảm liều lĩnh một tình yêu.
Nhưng thoáng dao động trong đôi mắt thâm trầm băng lãnh, cùng cử chỉ cợt nhã không kiêng kỵ giữa nam nhi làm chàng phải buông lời tự hỏi.
Liệu rừng bạch mai có bao nhiêu uẩn khúc không thể thành lời.
Liệu suy nghĩ của chàng có phải là hoang tưởng.
Nhưng chàng hiểu khả năng thấu cảm của dược sư không chỉ là huyền thoại, cảm nhận bi thương cô độc từ ngài cũng chẳng phải ảo giác mơ hồ. Chàng muốn một lần nhìn qua bức tường phong kín tâm tư kẻ cao ngạo uy nghiêm, muốn một lần được đến gần ngài dù là trong khoảnh khắc. Câu chuyện kể lên có bao nhiêu thật giả, đến cuối cùng bản thân chàng cũng không thể định phân, chỉ là cảm giác của kẻ đồng cảnh ngộ, như mất mát như bị bỏ rơi.
Cõi lòng hóa băng dần tan ra sương khói.
Chàng vừa sợ hãi lại vừa mệt mỏi, nhưng chỉ cần đôi tay ấm áp ôn nhu chạm vào, hay ánh mắt dịu dàng nhẹ nhàng nâng đỡ, thì tâm trạng hoang mang lại tức khắc biến tan, dù chàng biết đó chỉ là trách nhiệm và giấc mơ trong đêm là ảo ảnh không thành. Vở tuồng chàng đang diễn có bao nhiêu đau xót tận trong tim đã hiểu rất rõ ràng, tuy nhiên bản thân lại cam tâm tình nguyện, không hoài mong níu kéo cưỡng cầu.
Chàng chỉ cần được ở bên cạnh ngài, chỉ cần chân tình không ai phát hiện.
Chuyện bản thân rơi vào nguy hiểm cùng hành động chăm sóc dịu dàng làm chàng bất giác buông lơi cảm xúc. Bức tường bảo vệ vững chắc chàng dựng nên bằng phong thái bình thản an nhiên bị đôi mắt tĩnh lặng thâm trầm ẩn tàng cuồng phong bão táp phá vỡ tan tành trong khoảnh khắc. Chàng lo sợ tình cảm bị ngài khinh miệt xem thường, lo sợ yêu thương không xóa được lằn ranh thể thống.
Nhưng khi bàn tay ngài siết chặt tay mình, khi ánh nhìn trìu mến chiếu thẳng vào mình, chàng bình tâm can đảm mà tin tưởng tương lai.
Chỉ cần có thể ở cạnh nhau, hy sinh kiếp này không oán không hối.

Chỉ cần có thể ở cạnh nhau, bao nhiêu đau khổ cam tâm tình nguyện.
.
Đồng Tháp – 00:13 AM – 25/07/2012
.Chợ Âm Dương
Chợ nằm ở địa phận làng Ó, xã Võ Cường – thị xã Bắc Ninh. Mỗi năm, chợ chỉ họp một lần vào đêm mồng 4 rạng ngày mồng 5 Tết, tháng Giêng âm lịch. Tương truyền nơi đây xưa là bãi chiến trường do đó có nhiều người chết. Chợ họp là để tạo cơ hội cho người chết và người sống gặp nhau.
Chợ bắt đầu họp vào lúc lên đèn, trên một bãi đất trống, cạnh ngôi miếu có tiếng là linh thiêng. Không có lều, quán, không sử dụng đèn, nến. Nhiều người đi chợ mang một con gà đen đã được chăm sóc cẩn thận làm vật tế Thành Hoàng làng. Trong chợ cũng có những dãy hàng mã, hương, nến, cau, trầu …
Ở đây, người mua không mặc cả, người bán không đếm tiền. Trong bóng đêm, chỉ thấy bóng người đi lại và tiếng thì thào. Người ta “mua may, bán rủi”. Người cõi trần đi chợ với người ở cõi âm. Ở đầu chợ, người ta đặt một chậu nước để thử tiền âm hay tiền dương. Có người sớm hôm sau xem trong túi đựng tiền toàn là vỏ hến, lá đa, thậm chí cả một mẩu yếm sồi. Họ đều rất vui vẻ vì coi đó là dịp làm điều phúc, điều thiện với người đã chết. Chợ tan khi còn đêm.
Sau khi tan chợ, những người đi chợ mời nhau uống nước, ăn trầu và hát Quan Họ cho đến sáng. Đây chính là một sinh hoạt văn hoá mang màu sắc tín ngưỡng dân gian rất đặc trưng của vùng Kinh Bắc. Bởi họ quan niệm rằng có như vậy việc làm ăn hoặc mùa vụ năm đó mới được thuận lợi, đôi khi tương tự lễ hội cầu mùa ở các địa phương khác.
.Tảo hôn
Tảo hôn có nghĩa là việc kết hôn của những người vị thành niên chưa đến tuổi kết hôn. Cho con cái kết hôn ngay từ tuổi vị thành niên là một tập tục cổ xưa ở phương Đông. Tập tục này thấy được ở Trung Quốc, Mông Cổ, Ấn Độ và Việt Nam. Việc tảo hôn có thể từ lý do kinh tế. Cô con gái nhà nghèo, có nhan sắc, và sắp lớn gia đình bên nam thường bỏ tiền ra cưới cho con trai để trong nhà có thêm người lao động. Bởi vì trong lao động nông nghiệp và nội trợ xưa phụ nữ đóng một vai trò chính yếu, trừ đi cày, còn hầu như tất cả các việc đồng áng và bếp núc họ phải đảm nhiệm. Việc tảo hôn có thể từ lời hứa hẹn của hai gia đình, muốn môn đăng hậu đối. Cho nên trong tảo hôn, phụ nữ thường lớn tuổi hơn nam giới, có khi nam còn bé dại.
Trên thực tế tuổi tảo hôn của phụ nữ có thể là từ 9 đến 15 tuổi Âm lịch, còn nam thì sớm hơn từ 5 đến 7 tuổi. Người con gái thường lớn hơn con trai từ 4 đến 10 tuổi. Tình trạng đó, người ta phải quản lý anh con trai, ngoài 10 tuổi thì thi thoảng được vào nằm với vợ, và đến 15 tuổi thì cho tự do. Việc cho nằm chung của hai đứa trẻ con cũng là một vấn đề, đôi khi chúng không chịu và đánh nhau chí tử, cho đến khi biết thích người khác giới thì tự ổn thỏa.
Tục tảo hôn, thực ra không phổ biến ở những người nông dân nghèo, mà thường chỉ ở những nhà tương đối khá giả. Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến tình trạng đa thê sau này. Người phụ nữ thường già nhanh. Ông chồng nhà giầu, tiếp tục tìm một cô vợ bé trẻ trung khác, và để yên ổn gia đình, tốt nhất là người vợ già tự đi tìm vợ để cưới cho chồng. Tục tảo hôn cũng để lại nhiều bi hài, xuất hiện rất nhiều cao dao cười nhạo, nhưng cũng là một thời của loài người.
Bồng bồng cõng chồng đi chơi
Đi đến chỗ lội đánh rơi mất chồng
Chị em ượn cái gàu sòng
Đi đến chỗ lội múc chồng tôi lên
(Ca dao)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.