Cô Dâu Thủy Thần

Chương 26 : Ngoại truyện 


Bạn đang đọc Cô Dâu Thủy Thần: Chương 26 : Ngoại truyện 


˜– …{… —™
Ngài nhận một nửa huyết thống Hồng Bàng tộc, chào đời đã mang nguyên thể Kim Long cùng sức mạnh nguyên tố Thủy trong Ngũ Hành, tương lai đã định đoạt trở thành Thủy Thần. Thần tiên thuần huyết thời gian sinh trưởng cũng khác á thần hay người phàm, để trưởng thành cần hai ba vạn năm. Ngài sống mấy trăm năm thể trạng vẫn là một đứa trẻ, tâm tính cũng là một đứa trẻ.
Ngài được nhũ mẫu Thạch Diệp chăm sóc từ thuở bé, tình cảm với Người cũng tốt như thân mẫu. Lúc ngài vừa hơn bốn trăm tuổi, nhũ mẫu thành hôn với Tử thần Quân Vũ, chuyển đến sống ở Âm Dương Đảo, mấy mươi năm mới gặp Người một lần. Vào dịp Tết Nguyên Đán, ngài được cha mẹ dẫn đến Thần Y Cốc, vừa du ngoạn vừa thăm nhũ mẫu. Nhưng ở đó, ngài chẳng được vui chơi đùa giỡn, còn phải ngồi nghiêm chỉnh nghe người lớn bàn chuyện khó hiểu.
Khi ngài gục đầu che miệng ngáp đến lần thứ ba, nhũ mẫu liền bảo chị gái tên Bạch Mai dẫn ngài ra ngoài. Ngài nghe vậy vui mừng vô cùng, vội vàng nắm tay người đối diện chạy đi, nhanh chóng thoát khỏi nơi chán ngắt đó.
Tiết xuân se lạnh, hoa mai trong vườn nở trắng xóa như mây, ngàn cánh hoa rơi như tuyết bay ngập trời. Không gian bình yên nghe rõ tiếng chim ríu rít, tiếng suốt róc rách, tiếng gió rì rào. Từng đàn bướm ngũ sắc chập chờn bay lượn. Ngài thích thú nhìn đàn thỏ trắng thông thả gặm cỏ dưới mấy gốc mai, phấn khởi chạy qua định bắt chúng liền vấp rễ cây ngã nhào trên đất, chân bị trầy rướm máu, người dính đầy bụi cát.
Nàng vội vàng đỡ ngài dậy phủi sạch khố áo, lo lắng ôm ngài đi vào tiểu đình, lấy khăn nhúng nước lau sạch vết thương, rắc thuốc bột lẩm bẩm thuật chú. Ngài im lặng nhìn nàng ân cần chữa trị ình, cắn chặt răng không than một tiếng. Ngài chợt nhớ ngày xưa nhũ mẫu cũng chăm sóc mình chu đáo như vậy.
Khi vết thương đã lành, ngài lập tức chạy đến chỗ đàn thỏ nhưng chúng thấy lạ liền hoảng sợ nhảy mất. Ngài quay sang nhìn nàng phụng phịu, kéo kéo tay áo nàng lắc lắc, hứa sẽ không làm chúng bị thương. Nàng im lặng nhìn ngài một lúc bật cười, bảo ngài ngồi xuống bãi cỏ non, lấy cây sáo giắt nơi thắt lưng ra thổi.
Khúc nhạc êm ái du dương làm cỏ cây chim muôn đều im lặng lắng nghe. Giai điệu trầm bổng nhẹ nhàng như ru hồn mọi vật dù vô tri vô giác. Khi thanh âm cuối cùng tan vào trong gió, đàn thỏ trắng đã xuất hiện xung quanh. Chúng ngoan ngoãn gặm cỏ cọ lông, không sợ hãi chạy trốn như trước.
Ngài nhìn nàng ôm một con thỏ trắng đi đến chỗ mình. Váy áo thướt tha trắng bạc nhẹ lay trong gió lất phất hoa rơi. Mái tóc nâu đồng óng ánh màu nắng vương vài cánh bạch mai mỏng manh. Nụ cười ánh mắt đều thuần khiết băng thanh. Phong thái cao nhã dịu dàng thoát tục.
Ngài phát hiện ra nàng hình như xinh đẹp hơn nhũ mẫu, mỉm cười cũng khả ái hơn nhũ mẫu, giọng nói cũng hay hơn nhũ mẫu.
Cả ngày ở Thần Y Cốc, ngài được nàng dẫn đi khắp nơi. Ngài được ăn bánh đậu xanh, được ăn mứt bí, được cắn hạt dưa… còn được nghịch nước, chơi ném pao thả diều, chơi ô ăn quan… Nàng không giận dữ trách mắng như mẫu thân khi ngài nghịch nước lỡ tay làm ướt sũng y phục cả hai. Nàng không nhiều lời dạy bảo như nhũ mẫu khi ngài làm rách con diều phá hỏng đồ chơi. Nàng cũng không lớn tiếng oán trách như hai cô em họ khi ngài ném quả pao quá mạnh trúng người đau buốt.
Bạch Mai lúc nào cũng rất bao dung hiền dịu nhìn ngài, mỉm cười với ngài.
Đến lúc phải về, ngài kéo nàng ngồi thấp xuống, cài lên tóc nàng hai đóa bạch mai. Ngài ôm chặt nàng, vui mừng cười nói.
-Em rất thích chị Bạch Mai.
Nàng im lặng một lúc rồi bật cười đưa tay xoa đầu ngài.
Một năm sau, ngài lại đến Thần Y Cốc lần thứ hai. Đất trời tươi thắm vào xuân, hoa bạch mai nở trắng xóa hoa viên như mây bay sương phủ. Ngài vẫn bám theo nàng như lần đầu gặp mặt, cùng nàng cười đùa, cùng nàng đi chơi.
Lúc hai người cho thỏ ăn trong hoa viên, một chàng trai bất ngờ xuất hiện. Chàng có dung mạo giống Bạch Mai như tạc, chỉ thấp hơn một chút, nhìn mảnh khảnh hơn một chút, cười hồn nhiên vui tươi hơn một chút.

Ngài biết đó là Ngạo Tuyết, anh song sinh của nàng.
Chàng nói vài câu với nàng về ai đó mang tên Đình Phương. Nàng vội vàng rời đi, lát sau trở lại cùng giỏ thuốc. Chàng nhanh chóng cầm lấy, trước khi đi trừng mắt nhìn ngài, đưa tay nhéo má ngài đỏ ửng, bảo ngài không đáng yêu cũng chẳng dễ thương. Nàng không nói gì, mỉm cười hiền dịu xoa chỗ đau cho ngài, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo dáng chàng khuất sau bờ tường đá. Ngài cũng nhăn nhó nhìn theo một lúc.
-Chị Bạch Mai không thích em?
Ngài kéo kéo tay nàng, vẻ mặt bất an. Nàng muốn đi cùng Ngạo Tuyết, không muốn chơi cùng ngài, muốn bỏ rơi ngài.
-Chị rất thích em.
Nàng mỉm cười đưa tay xoa đầu ngài.
-Vậy từ nay về sau, mỗi lần em đến đây, chị phải đi chơi cùng em, được không?
-Được.
Tết Nguyên Đán năm sau, ngài không được cha mẹ dẫn đến Thần Y Cốc, thay vào đó nhũ mẫu cùng bá phụ đến hồ Động Đình. Ngài hay tin vui mừng phấn khởi nghĩ rằng Bạch Mai sẽ cùng đến, lúc ra đón mới biết mình thất vọng. Ngày đó, Hoàng Lạc cùng Bạch Hy cũng sang chơi. Hoàng Lạc bám theo ngài phiền nhiễu không ngừng, tâm trạng ngài không tốt lại càng xấu đi. Cuối cùng, ngài bỏ mặc hai nàng ở hoa viên chạy tìm nhũ mẫu.
Ngài đến nhà khách, đứng bên cầu thang một lúc, định bước lên lại nghe tiếng nhũ mẫu vọng ra, bảo rằng Bạch Mai đã thành hôn. Ngài không hiểu thành hôn chính xác những gì, nhưng hiểu rằng nó vô cùng hệ trọng, thế nên nàng mới không sang thăm. Ngài chợt nhớ sau khi nhũ mẫu thành hôn đã không ở cạnh mình, không chơi đùa cùng mình. Nếu Bạch Mai thành hôn, sau này có thể cũng như vậy.
Ngay lúc đó, Hoàng Lạc lại chạy đến, bướng bỉnh kéo ngài đi chơi cùng, ồn ào rắc rối không chịu nổi. Ngài dùng sức đẩy nàng ra, bực dọc quay lưng bỏ đi. Nàng ngã xuống cỏ, khóc la một trận long trời lở đất. Ngài bị cha phạt quỳ cả ngày tê cứng tay chân, cơm không cho ăn, nước không cho uống. Mẹ cùng nhũ mẫu cầu xin hết lời ngài mới được tha tội. Sau lần này, bao nhiêu thiện cảm với Hoàng Lạc đã vơi gần hết.
Tết Nguyên Đán năm sau, ngài xin cha mẹ dẫn đến Thần Y Cốc, hy vọng có thể gặp Bạch Mai. Nhũ mẫu thành hôn ngài vẫn được gặp, nàng thành hôn chắc cũng như vậy. Nhưng khi đến nơi chỉ có mình Ngạo Tuyết. Ngài không thích Ngạo Tuyết, không thích bị nhéo má đỏ ửng, không thích ánh mắt ác cảm và chán ghét của chàng lần trước nhìn mình.
Hoa viên vẫn trắng xóa bạch mai nhưng nàng đã không còn. Nàng không giữ lời hứa. Người lớn hứa với trẻ con thì không cần giữ lời.
Cảm giác chính là vừa tức giận vừa bi thương.
Từ đó về sau, ngài không bao giờ đến Thần Y Cốc, cũng không bao giờ hỏi về Bạch Mai.
.
Một cái chớp mắt đã ba ngàn năm, mọi chuyện khi xưa quên quên nhớ nhớ, nhưng ấn tượng đã vô thức khắc sâu. Đó là hình ảnh rừng mai trắng xóa bạt ngàn lả tả hoa rơi cùng bóng dáng người con gái váy áo trắng bạc đứng trong nắng sớm, mái tóc nâu đồng óng mượt xõa dài, nụ cười thuần khiết dịu dàng, phong thái tao nhã băng thanh. Người con gái tên Bạch Mai luôn đối với ngài bao dung hòa nhã, ân cần quan tâm.
Ký ức tuy đẹp nhưng rất xa xăm.

Ngài biết chuyện đính ước chưa tức giận đến mức giết người, tuy tâm trạng thật sự rất không tốt, nhưng nghe đến hai chữ thành hôn thì không kiềm chế được. Đính ước vẫn còn thời gian gặp mặt tìm hiểu, nhưng bức ép thành hôn ngay lập tức thì không thể vãn hồi. Cho nên chuyện gì sau đó cũng chẳng cần nghe.
Cuối cùng, hôn nhân đại sự đành hoãn lại.
Không phải vì ngài cương quyết từ chối, không phải vì nàng đổi ý khước từ, mà vì Tam tầng Tứ giới xảy ra Thiên kiếp. Xích Quỷ quốc phân định, Quỷ Yêu tộc nổi loạn. Nhân gian chìm trong khói lửa chiến tranh, thiên tai loạn lạc. Ngài và thần nữ kia chính là duyên phận chưa đến, cả gặp mặt cũng chưa có cơ hội.
Hai mươi năm qua xương rơi máu chảy, Nhân gian cũng đến lúc thái bình. Chuyện hôn nhân cha mẹ lại đôi lần nhắc đến, chỉ nhẹ nhàng chứ không bức ép như xưa. Nhưng ngài đã trải qua chiến trận chém giết, đối mặt với sinh ly tử biệt, tâm tính không còn đơn giản là nông nổi bướng bỉnh của thanh niên, bao nhiêu trầm tĩnh lãnh đạm hòa với khinh ngạo cố chấp đã hình thành khí chất khó lòng lay chuyển.
Hôn nhân đính ước vào tai ngài cũng chỉ là gió thoảng mây bay.
Lâm Nguyên Sơn Thần, ân nhân của ngài, bằng hữu của ngài, lớn hơn ngài hai ngàn năm tuổi, đôi lúc hỏi ngài về thần nữ kia khi uống rượu thưởng trà. Ngài chỉ cười phẩy tay cho qua, nghĩ đến càng thêm phiền lòng.
Ngài suy tính nhiều năm, ngoài Bạch Hy với Hoàng Lạc thì chẳng còn ai. Mẹ ngài trước nay đều xem họ như con gái trong nhà, vừa lòng thuận ý. Nhưng ngài thì không thể chấp nhận, bất quá là em gái mà thôi. Ngài không muốn ai trong bọn họ bước vào cuộc sống của mình, gây bao nhiêu phiền phức rắc rối, nhất là Hoàng Lạc.
Ngài không cần một cuộc hôn nhân, ngài chỉ cần một người hiểu tâm sự của mình. Người không bỏ rơi ngài, không lừa dối ngài, không phản bội ngài.
Người không thất hứa với ngài.
Người như thế ở bên cạnh ngài cũng chỉ có Lâm Nguyên.
Ngài đã có thiện cảm với anh từ lần đầu gặp mặt bởi ánh mắt ôn hòa bao dung, nụ cười thân thiện ấm áp cùng khí chất trầm tĩnh điềm đạm. Mỗi khi trò chuyện với anh, ngài luôn cảm thấy tâm hồn mình bình yên thanh thản, bao nhiêu ưu tư phiền não đều tan biến. Anh đối với ngài luôn ân cần quan tâm đến mức che chở bảo vệ như anh em huyết thống.
Anh là người không thể so sánh, càng không thể thay thế.
Nhưng bằng hữu thâm giao cũng không phải là người thuộc về ngài, cho dù tình cảm gắn bó keo sơn qua mấy trăm năm. Ngày biết tin Lâm Nguyên cùng Bạch Hy thành hôn, cảm giác mất mát thất vọng hoá bi thương cuồng nộ, ngài không thể khống chế bản thân.
Không lừa dối, không bỏ rơi, không phản bội. Tất cả đều thất hứa bởi hai chữ thành hôn.
Mấy trăm năm qua, ngài thường ngắm rừng bạch mai trắng xóa, một mình uống rượu, một mình thưởng trà, dần dần hối hận về những việc đã làm. Ngài đã vị kỷ đến mức tổn thương những người mình yêu mến quý trọng. Ngài đã ngộ nhận đến mức hành động sai lầm. Cả ngàn năm qua, ngài vẫn luôn chìm đắm trong ảo ảnh của rừng mai trắng xóa, vẫn luôn tìm kiếm sự dịu dàng bình yên, quan tâm bảo vệ. Nhưng ngài không còn là một đứa trẻ, ngài đã trưởng thành, ngài phải đối diện với hiện thực.
Bạch Mai hay Lâm Nguyên đều không thuộc về ngài.
Nhưng lời xin lỗi đôi khi không dễ nói.

.
Áp lực hôn nhân với ngài ngày càng lớn, lớn đến mức thở cũng không nổi. Mẹ ngài nhắc đến cũng không nói tên người, chỉ bóng gió xa gần ngài đã gặp, cùng bên thông gia giao hảo nhiều năm. Nhưng Bạch Hy đã thành hôn, cô dâu của ngài chỉ là Hoàng Lạc. Nếu phải kết hôn với nàng thì cả đời ngài sống cô độc tốt hơn. Ngài không phải khinh thường nàng, cũng không phải quá ghét bỏ nàng, nhưng để vĩnh kết đồng tâm, răng long đầu bạc thì rất xa vời.
Ngài cũng muốn thật lòng thật dạ yêu thương một người nhưng tìm kiếm mấy trăm năm cũng không thể gặp. Những cô dâu giả mạo mẹ ngài phát hiện cũng chẳng phải giả mạo hoàn toàn. Những giao ước yêu thương đối phó thường “lộng giả thành chân” nhưng chuyện tình của ngài đều “lộng chân thành giả”. Quen biết bao nhiêu người, lựa chọn bao nhiêu người, cuối cùng chỉ mang lấy tiếng đào hoa.
Đa tình chẳng khác nào vô tình.
Hoàng Lạc từng phẫn uất hét vào mặt ngài.
-Họ đều nhìn anh giống như em nhìn anh, yêu thương đến tuyệt vọng.
Ngài im lặng để nàng tức giận bỏ đi, chén trà lạnh trên tay không vơi một giọt, mảnh trăng bàng bạc trên cao soi vóc dáng cô liêu. Thái Âm Thần Nữ thật sự đang trêu đùa ngài, trừng phạt sự ngoan cố của ngài, không muốn ban cho ngài một tình duyên viên mãn. Ngài kiên quyết chống đối chỉ liên lụy kẻ khác, càng cố chấp tránh né, càng bi thương phiền não.
Cõi lòng trống rỗng mệt mỏi đến lạnh giá hóa băng.
Cuộc hôn nhân sắp đặt là vận mệnh. Nhưng ngài vẫn muốn cược thêm một lần.
Lúc gặp mặt Tế Nữ, ngài đột nhiên nghĩ rằng vận mệnh đã đổi thay nhưng sự thật phơi bày làm mọi hy vọng mong manh đều tan biến. Ngài nổi giận không chỉ vì sự nhầm lẫn tai hại khi hiến tế mà vì chưa đặt cược đã chắc chắn thua. Màn trút giận đẫm máu thể hiện sự bất lực của chính bản thân ngài, từ bỏ mọi thứ xuôi theo vận mệnh. Tuy nhiên, ngài không vội viết thư đồng ý gửi cha mẹ, vẫn muốn yên bình sống những ngày tháng tự do còn lại.
Nhưng kẻ mới đến Thủy cung không để ngài thanh tĩnh.
Chàng sở hữu một vẻ đẹp thuần khiết băng thanh đến mức vừa nhìn đã thán phục tận tâm. Chàng mang phong thái cao nhã an nhiên mà thần tiên cũng hiếm ai đạt được. Chàng có khí chất ôn hòa điềm đạm nhưng không kém phần kiên cường thách thức làm kẻ khác phải âm thầm tán thưởng. Chàng cũng là dược sư mang huyết thống dòng tộc Thạch Diệp mà gia đình ngài giao hảo lâu năm.
Tất cả đều hoàn hảo trừ một điều duy nhất.
Chàng là nam nhân.
Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt chàng, đôi mắt trong suốt như làn nước hồ thu, đôi mắt bình thản tĩnh lặng không vương chút sợ hãi bất an khi đối diện cái chết, ngài đã bị thu hút. Sức mạnh vô hình không cách nào kháng cự luôn bắt ngài vô thức dõi theo chàng.
Ngài nhiều lần không nhẫn tâm trừng phạt nên cuộc sống của chàng ở Thủy cung rất tự tại an nhàn, chỉ trong giữ Tàng Thư Các và quản lý mấy chuyện liên quan đến dược liệu cỏ cây. Ngài thường vô thức nhìn chàng chăm chú đọc sách, vô thức nhìn chàng âm thầm đứng dưới hiên ngắm mưa, vô thức nhìn chàng cẩn thận cắt tỉa từng chậu hoa bụi cỏ, vô thức nhìn chàng lặng lẽ đi lại trong rừng mai trắng xóa bạt ngàn…
Mỗi lần vô thức như vậy, ngài đều cảm thấy nhân ảnh kia thân quen kỳ lạ, đôi mắt băng lãnh cũng thấp thoáng nét ôn nhu, chỉ là ngài không nhận ra.
Ngài bắt đầu mơ hồ tức giận mỗi khi vô thức nhìn chàng. Ngài muốn thấy nhiều hơn những biểu cảm trên gương mặt chàng chứ không chỉ duy nhất ôn hòa bình thản. Ngài muốn nhìn tận cùng con người thật của chàng chứ không phải vỏ bọc hoàn hảo vô song. Và ngài thực hiện việc đó bằng mệnh lệnh vô tình vô lý. Ngài đặt chàng vào nhiệm vụ bất khả thi như một cách trêu đùa, như vở tuồng đã biết trước đoạn kết.
Chỉ là việc đã vượt ngoài mong đợi, đành phóng lao thì phải theo lao, tâm trạng của ngài cũng không ngừng phiền não.
Ngài không lo sợ quá nhiều phía cha mẹ. Ngài sợ hãi cảm giác bản thân mình.
Khi gặp chàng trong váy áo thần nữ đứng trên thềm nhà vương hoa ngập nắng, ngài thật sự kinh ngạc bàng hoàng, không chỉ vì nét tương đồng mà huyết thống dược sư mang lại, mà chính vì ngài bỗng dưng có ham muốn chạm vào. Ngài hiểu rõ chàng là một nam nhân, càng hiểu hơn hậu quả khôn lường phía trước nhưng lý trí áp đảo tình cảm quá khó khăn, trong bất lực lại hóa thành tức giận mà dựng lên rào chắn lạnh lùng.

Ngài nhìn chàng cam chịu lớp hóa trang, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ cuối khuê phòng, cảm giác vẻ thuần khiết băng thanh trong bóng tối tịch liêu bỗng nhuộm màu bi thương cô độc. Ngài chậm rãi bước đến gần chàng, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lọn tóc rối, đôi mắt sâu thẳm trong một khắc lại hiện nét say mê. Ngài ngắm chàng một lúc lâu, nhận ra mình vừa thấy qua một góc khác nơi con người an nhiên bình thản.
Ngài muốn thấy nhiều hơn trước khi để mọi thứ trôi vào quên lãng và chuyện sáng sớm đã mang đến ý hay, vừa tiễn bước Hoàng Lạc, vừa thử thách được chàng.
Đáng tiếc ngài không thấy thêm điều gì khác, chỉ rõ hơn cảm giác của chính mình. Nếu người kia không thản nhiên đối diện ngài với đôi mắt tĩnh lặng bình yên, nếu rừng bạch mai không nhắc nhở những tháng ngày xưa cũ, có lẽ những kiềm chế cuối cùng đều vỡ vụn tan tành và hành động đùa cợt khiêu khích cũng không theo dự định.
Ngài đã hiểu thế nào là bỏng tay khi chơi đùa với lửa.
Ngài mệt mỏi với tâm tư rối loạn, khi nhận thư lại mệt mỏi hơn, chỉ muốn ngồi yên tĩnh một mình, muốn suy nghĩ tận tường mọi chuyện, nhưng kẻ vô tình gây nên cớ sự lại thản nhiên xuất hiện không màng cảnh cáo. Chuyện quá khứ, chuyện hiện tại quấn vào tâm trí như mạng nhện giăng lối vườn hoang, cảm giác bản thân hơn cả quẫn bách cùng đường.
Tuy nhiên, vẻ buồn thảm nao lòng cùng tình yêu đơn phương hòa trong tiếng sáo làm trái tim lạnh giá ngập tràn thương cảm, tâm hồn phiền não cũng trở nên thanh thản bình yên.
Ngài nhìn thấy trong đáy mắt trong vắt tĩnh lặng sự trống rỗng bi thương, nhìn thấy sự cô độc hoang mang như cảm giác bị bỏ rơi thất hứa. Ngài đã nhìn thấy một con người khác, một vẻ mặt khác của chàng nhưng càng không thỏa nguyện, càng muốn nhiều thêm, không phải vì hiếu thắng tò mò, mà vì muốn hiểu hơn con người trước mắt.
Phải yêu để có thể hiểu và phải hiểu để có thể yêu.
Mấy lời trải lòng vô tình hữu ý lại mang đến nhiều hơn một sự cảm thông.
Sự quan tâm âm thầm trong hành động cử chỉ không còn vô thức, sự yêu thương lặng lẽ trong đôi mắt băng lãnh tăng thêm từng ngày. Ngài nhìn chàng cố gắng không ngừng để thực hiện mệnh lệnh bất khả, cõi lòng chất chứa bao nhiêu xúc động. Ngài thấy chàng đôi khi lúng túng thể hiện sự dịu dàng, bất giác bối rối trước vài lần trêu chọc, tâm tình thú vị lại bao hàm ấm áp. Vở tuồng kia, vai diễn kia đối với ngài đã biến thành hiện thực.
Nhưng bức tường vô hình của hoài nghi định kiến vẫn tạo nên khoảng cách dù sự kiềm chế đã gần đến giới hạn cuối cùng.
Ngài nhìn chàng bình yên chìm trong giấc ngủ, bóng tối hắt hiu làm vẻ đẹp say đắm lòng người. Ngài không thể ngăn mình vươn bàn tay chạm vào gương mặt thuần khiết băng thanh, lướt những ngón tay trên làn da trắng xanh mềm mại, đặt nụ hôn lên đôi môi mê hoặc mang tư vị ngọt ngào. Chàng vô thức trở người. Ngài giật mình choàng tỉnh. Ngài vội vàng đến máng nước ngoài hiên, để dòng thác thanh tĩnh thần trí. Ngài bất giác cười nhạo chính mình khi toàn thân đã ướt sũng lạnh băng, gần đến sáng mới bình tâm an giấc.
Đống chăn nệm trên sàn đã ngăn giữa hai người.
Cánh tay đẫm máu như ngọn lửa thiêu rụi sự điềm tĩnh lạnh lùng. Cơn tức giận hòa cùng lo lắng như ngàn vạn mũi kim đâm vào tâm trí. Ngài không muốn nhìn thấy chàng tổn thương, nhìn thấy chàng đau đớn. Ngài muốn ôm lấy chàng, muốn ghì chặt chàng trong vòng tay che chở. Ngài mặc kệ chàng là nam hay nữ cũng muốn giữ chặt không buông.
Nhưng quá khứ vẫn chưa giải quyết, còn hiện tại thì vẫn mơ hồ, có thể nào dễ dàng hạnh phúc. Nếu lần nữa ngộ nhận yêu thương, ngài lo sợ sẽ không thể quay đầu.
Khi hai ánh nhìn tĩnh lặng chiếu thẳng vào nhau, ngài hiểu rằng không chỉ mình khao khát, không chỉ mình kiềm chế đến tột cùng. Tầng rào cản sau cuối bị quét sạch bởi cuồng phong bão táp ẩn tàng trong đôi mắt thường bình thản an nhiên.
Ngài biết mình sẽ không buông tay, không hối tiếc.
Ngài biết chàng sẽ không thất hứa, không phản bội.
Yêu thương sẽ không phải sai lầm nếu như đó là yêu thương chân thật.
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.