Yêu tinh tình yêu

Chương 06 phần 1


Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 06 phần 1

Chương 6:
Thời Nam Bắc triều, con gái của Võ Lịch Dương, một người có tính đố kỵ bẩm sinh được gả làm vợ Nguyễn Tuyên Võ. Trong sân nhà có một cây đào, hàng năm xuân đến đều nở những đóa hoa rực rỡ, đẹp vô cùng. Một lần, Tuyên Võ khen hoa đào đẹp trước mặt vợ, Võ Thị bèn nổi cơn ghen, sai tì nữ mang đao đến chặt tan nát cây đào mới xả được hết nỗi ghen ghét trong lòng.
Tuyên Nhụy vừa xem hóa đơn taxi vừa cười nói: “Đàn bà hễ ghen là làm càn, bất kể đối phương là nam phụ, lão, ấu, hay lợn, gà, chó, mèo gì đều không yên hết”.
Thang Ninh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô ta, thấp giọng nói thầm: “Vậy khi nào em sẽ ghen anh nhỉ?”
Tôi tựa vào giường đọc sách, nói: “Hai người đừng có mà ở đây tán tỉnh nhau nữa, đã bảo rồi, ở chỗ tôi không đón tiếp, hai người mau ra nơi khác mà thuê phòng đi”.
Tuyên Nhụy ném quyển tạp chí đến, chửi: “Con ranh này, không phải mày mời lão lão mới đến đây sao?”
Lúc này, điện thoại của Thang Ninh đổ chuông, anh ta nhận điện, bên kia là một giọng nữ thỏ thẻ, nhưng không nghe rõ nói gì. Thang Ninh bảo: “À, à, anh ấy nằm ở bệnh viện số 3, sợ cô biết thì lo lắng, mà cô lại bận nên anh ấy không báo”. Nói thêm vài câu nữa rồi tắt máy.
Bỏ điện thoại xuống, Thang Ninh nhìn Tuyên Nhụy bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Tuyên Nhụy, em ghen đi!”.
Tuyên Nhụy cửa như cười, nửa như không, mở to mắt nhìn Thang Ninh, không nói không rằng. Cô ta dường như đã quen với anh chàng trẻ con muốn vứt đi mà không vứt được này, rất ít khi đột nhiên bỏ trốn như trước.
Đối với Thang Ninh mà nói, có thể thỉnh thoảng ở bên cạnh Tuyên Nhụy đã là ân huệ lớn mà ông trời ban phát ình. Anh ta thỏa mãn với thực trạng hiện nay.
Dù rằng, có thể nói thẳng ra là ân huệ đó do tôi ban tặng.
Không hiểu vì sao, đối với mỗi người con trai tốt xuất hiện bên Tuyên Nhụy, tôi đều hy vọng từ tận đáy lòng rằng bọn họ sẽ trở thành chàng hoàng tử cuối cùng của Tuyên Nhụy. Những người con gái có nhiều quá khứ rất dễ cảm thấy mệt mỏi. Tôi chỉ mong một người xinh đẹp và thông minh như Tuyên Nhụy sẽ có điểm dừng chân yên lành.
Đương nhiên, đó chỉ là cách nghĩ của tôi khi tôi còn chưa hiểu gì về Tuyên Nhụy.
Tôi hỏi Thang Ninh: “Vẫn là người đồng nghiệp bị đánh của cậu phải không? Vẫn chưa xuất viện à?”
Thang Ninh nói: “Ừ, não bị chấn động, xương sườn gãy hết, cô tưởng dễ ra viện thế ư?”
Tôi nói: “Cắt đứt đường tiền tài của người ta, không bị đánh mới là lạ. Bên Cổ Lâu đó buôn lậu cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, quản lý thị trường còn không làm gì nổi, mình anh ta đơn thương độc mã thì giải quyết được cái gì?”

Thang Ninh nói một cách nghiêm túc: “Những thứ gọi là hàng buôn lậu đó là không thực sự là hàng buôn lậu, một phần là hàng gia công do một số nhà máy ở địa phương sản xuất rồi dán mác giả vào; một phần khác cô biết là gì không? La rác thải của nước ngoài, phần lớn được chuyển đến từ các bệnh viện hoặc lấy trên cơ thể những người đã chết đem đi hỏa táng ở Nhật Bản. Tôi và Tiểu Tôn đã ngầm dò hỏi ở những người trong nhà máy gia công Tiểu Bát Lĩnh, những người này lôi ra từ trong chiếc chậu lớn bẩn thỉu những chiếc còn nhìn rõ vết bẩn và vết máu rồi lấy bàn chải đánh đi, sau đó bán từng loạt ba tệ một chiếc cho đám con buôn. Không chỉ những người thu nhập thấp mới mua mà những cái gọi là cửa hàng chất lượng cao cũng bán những hàng tốt hơn một chút trong số đó với giá ngất ngưởng, các kênh tiêu thụ thì nhiều, phạm vi tiêu thụ thì rộng, quả là khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi”. Khi nói những câu này, trong đôi mắt hay cười của Thang Ninh đầy vẻ nghiêm túc.
Tuyên Nhụy nghiêng đầu nhìn Thang Ninh nói: “Kể cả như vậy thì bọn anh có thể làm được gì? Truy cứu trách nhiệm của hải quan hay chỉ trích quản lý thị trường vô tác dụng?”
Thang Ninh nói: “Nếu quy mô của loại buôn lậu gia công này còn lớn hơn sự tưởng tượng của cơ quan ban ngành các cấp thì sao? Nếu nó là một vụ án thì cũng khó tham gia, nhưng bây giờ chưa có án, chỉ mới là hiện tượng, nếu các cơ quan chủ quản không thể phát hiện kịp thời thì chúng ta càng phải nhắc nhở họ”.
Tôi hỏi: “Vậy anh ta bị đánh rồi, bài báo sẽ làm thế nào?”
Thang Ninh nhìn tôi bằng vẻ kỳ quái: “Báo chiều qua đã đăng rồi, còn có kết quả xử lý vụ Tiểu Tôn bị đánh”.
Tôi cười: “Ồ, ồ, tôi không có thói quen xem báo chiều, lần sau cậu mang đến cho tôi một tờ nhé, để xem xem bài viết được đổi bằng máu thế nào”.
Tuyên Nhụy nói một cách uể oải: “Kẻ nào đánh phóng viên là kẻ ngu dốt nhất, vốn chỉ là một tai họa nhỏ, bây giờ có thể biến thành một tai họa cực kỳ lớn”.
Thang Ninh cười: “Nếu không nhìn từ góc độ công đức mà chỉ nhìn từ góc độ lợi ích, thì đánh cũgn rất đúng”.
Tuyên Nhụy chọc vào ngực anh ta: “Câu này nói rất chuẩn”.
Thang Ninh được voi đòi tiên, nói bằng giọng đáng thương: “Ít nhất khi thấy anh chuẩn thế này, nên tối nay chúng ta cùng đi ăn nhé”.
Sắp đến cuối tuần, lúc chúng tôi đến không đặt chỗ trước nên các bàn trong nhà hàng Á Khẩu đã chật kín người. Tuyên Nhụy thích ăn sườn Kinh Đô, lại lười đi tiếp nên đến nhà hàng phụ phía Tây Á Khẩu, ngồi chờ bàn trống trong phòng nghỉ cạnh sảnh, vừa đọc tạp chí vừa chờ.
Trên quyển tạp chí chuyên dành cho OL mà tôi đang xem có bài viết tả chân về cuộc sống của các cô gái đẹp làm việc trong những văn phòng cao cấp. Thang Ninh lấy từ trong ba lô anh ta mang theo những tác phẩm anh ta chụp lúc rảnh rỗi đưa cho tôi xem: “Sao ý tưởng này giống của tôi thế nhỉ?”
Tôi xem qua, quả rất giống, lại xem kỹ lưỡng hơn, thấy nghi ngờ: “Sao mà đến cả model cũng giống thế này?”
Thang Ninh cười hì hì, tôi lật ra tấm ảnh ở phía sau, thấy viết ngay ngắn tên Thang Ninh bèn cười, chửi: “Không biết đền ơn, ngược lại còn lừa tôi ư?” Anh ta vội giải thích “Đâu có, đâu có, đùa thôi mà, là do 1 người bạn nhờ tôi làm giúp”.
Tuyên Nhụy cầm lấy xem, nói: “Cô bé này rất ăn ảnh”.
Tất cả có ba cô gái được chụp, một người trông có vẻ điềm đạm cúi đầu, một người trông có vẻ điềm đạm cúi đầu, một người trông hoạt bát, mặt mày sống động, còn một người thì từ đầu đến cuối toàn chụp nghiêng. Tôi chỉ cô gái trông hoạt bát, nói: “Cô này có vẻ tự tin thoải mái, ăn ảnh nhất”.

Tuyên Nhụy và Thang Ninh cùng lắc đầu, Tuyên Nhụy nói: “Cô này là người kém tự tin nhất”.
Tôi nhìn cô ta khó hiểu.
Tuyên Nhụy nói: “Khuôn mặt người con gái đẹp hoặc không đẹp thì biểu cảm chiếm phần rất lớn, một khuôn mặt bình thường, người hóa trang có thể khiến nó được tám điểm, nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp có thể khiến nó đạt chín điểm, nhưng để đạt mười điểm thì phải có biểu cảm tuyệt đối tự tin. Cô bé này có biểu cảm rất tốt, nhưng khuôn mặt không đạt được mười điểm vì cô ta phải dùng tất cả biểu cảm trên khuôn mặt mới có thể đứng trước ống kính chụp hình”.
Thang Ninh vừa gật đầu vừa chỉ cô gái chụp nghiêng, nói: “Cô này mới là người đẹp nhất, hóa trang nhẹ nhàng, mà lúc chụp vốn không nhìn thẳng vào ống kính, vì cái đẹp ẩnh của cô ta vốn không cần dùng đến mắt, dùng tình cảm để biểu đạt, thứ tự tin này mới là chân thực”.
Tuyên Nhụy cười, nói: “Đây là lý do vì sao những cô gái không xinh đẹp đều thích biểu hiện mặt hướng ngoại của mình, bởi vì họ cần được nhìn nhận, cần thế giới bên ngoài nhất là đàn ông nhìn nhận, rất có ý nghĩa, phải không?”
Tôi cười nói: “Hình như hai người thỏa thuận ngầm với nhau hử?”
Thang Ninh bắt đầu đỏ mặt, còn Tuyên Nhụy thì thờ ơ như không có chuyện gì.
Một lát sau, cô tiếp viên đi tới, trên mặt là nụ cười cứng nhắc thường trực của nghề nghiệp đó: “Mời ba vị vào trong, trên lầu đã có bàn trống rồi”.
Thang Ninh ở bên dưới gọi món, tôi và Tuyên Nhụy lên tầng đợi. Lúc tới cầu thang, Tuyên Nhụy quay sang chiếc thang máy cửa kính trong suốt bên cạnh, đột nhiên ánh mắt nhìn trân trối.
Tôi nhìn theo ánh mắt cô ta, cũng tròn mắt đờ người: Điền Trung Cơ trong bộ complê khoác tay một cô gái mặc chiếc váy dây màu trắng nói cười vui vẻ đi ra ngoài, dáng người mảnh dẻ và thon dài đó, dù chỉ nhìn nghiêng nhưng tôi vẫn nhận ra là Khả Tuệ.
Năm nay Khả Tuệ tròn hai mươi tuổi, theo cách nói của Tuyên Nhụy thì là chim non mới ra ràng. Ở cơ quan thỉnh thoảng Tuyên Nhụy lại nhắc nhở nó nên đi làm đầu hoặc nên thay kiểu áo lót. Khả Tuệ không quen nói những chuyện kín đáo của phụ nữ trước mặt Tề Phi và Tiểu Xuân nên luôn đỏ mặt, tim dồn dập, muốn trừng mắt lại thôi. Tuyên Nhụy làm ra vẻ như đang thưởng thức, nâng cằm Khả Tuệ lên nói: “Bé ơi, nếu lão đây mà là đàn ông chắc sẽ giống hệt như một yêu tinh thực thụ”. Khả Tuệ tỏ ra tức giận. Tuyên Nhụy còn bồi thêm: “Được, được, không làm yêu tinh, làm tiên nữ”.
Tuyên Nhụy sùng sục chạy xuống thang, tiếng gót giày da Ý vang lên thành một chuỗi.
Tôi gọi một tiếng, cô ta cũng không quay lại, đành chạy xuống theo.
Khi chúng tôi chạy đến cửa, nhìn rõ thấy Trung Cơ cười bả lả mở cửa xe cho Khả Tuệ, khuôn mặt thanh tú trong sáng của Khả Tuệ sáng rỡ, một lọn tóc tõa trên trán trông hết sức phong tình, Trung Cơ đưa tay gạt lọn tóc đó ra sau tai Khả Tuệ.

Tuyên Nhụy chạy tới, nắm lấy cánh tay Trung Cơ hất sang một bên, sau đó nắm cánh tay Khả Tuệ lôi ra khỏi cửa xe.
Trung Cơ sững người, nhưng lập tức cười: “Tuyên Nhụy, hóa ra là cô, xin chào”.
Tôi gấp gáp chạy tới, giữ lấy tay Tuyên Nhụy: “Tuyên Nhụy”.
Mặt Tuyên Nhụy vì quá nghiêm túc mà trắng bệch ra, ngực thở hổn hển phập phồng, bảo Khả Tuệ: “Đi với tôi”.
Khả Tuệ nhìn Tuyên Nhụy với vẻ lạ lùng và chẳng hiểu ra làm sao cả: “Chị Tuyên Nhụy?”
Trung Cơ nhón chân một cách nhã nhặn: “Wa, vừa hay chúng tôi định đến “Đạm Bộc” ngồi, nếu cô Tuyên Nhụy và cô Quách Doanh có thời gian thì đi cùng luôn”.
Tuyên Nhụy không thèm để ý đến anh ta, kéo Khả Tuệ đi: “Khả Tuệ, đi theo tôi”.
Khả Tuệ rõ ràng hơi bực, lại chưa từng trải qua những chuyện thế này, đanh giọng hỏi: “Chị Tuyên Nhụy, chị làm gì vậy?” Con bé ngang bướng giằng cánh tay bị kéo lại, mắt nhìn Trung Cơ với vẻ đáng thương.
Trung Cơ nắm lấy tay của hai người, cười mỉm nói “Cô Tuyên Nhụy, phải chăng có hiểu lầm gì?”
“Hiểu lầm cái đầu anh ấy!”. Câu này của Tuyên Nhụy tuyệt đối không phải nói đùa, cô ta nhìn Trung Cơ một một cách hung hãn: “Tránh xa con bé này ra, nghe rõ chưa hả? Muốn chơi bời thì tìm người khác, nó không chơi được với anh đâu”.
Sắc mặt Trung Cơ không hề biến đổi: “Quả thực cô Tuyên Nhụy hiểu lầm tôi, tôi chỉ mời Khả Tuệ ăn cơm, không có ý gì khác cả”.
Tuyên Nhụy vừa túm chặt Khả Tuệ vừa nói: “Trung Cơ, anh dừng có mà giả giọng với lão đây, nếu anh không muốn làm to chuyện thì lập tức cút ngay”. Đôi mắt côt anh lóe lên sự phẫn nộ và cảnh cáo, rõ ràng nói với tất cả mọi người rằng cô ta đang cố gắng kiềm chế tình cảm của mình không để nó bùng nổ lên như núi lửa.
Trung Cơ đứng sứng người một lát, miễn cưỡng cười cười: “Nếu cô Tuyên Nhụy đã kiên quyết nói như vậy thì tôi cũng không tiện giải thích điều gì, gửi Khả Tuệ cho hai cô vậy. Khả Tuệ, cô Tuyên Nhụy, cô Quách Doanh, lần sau gặp lại”. Nói xong, đi sang cửa bên ngồi vào và lái xe đi. Chiếc xe màu trắng ngọc thoáng cái đã chạy xa tít.
Tuyên Nhụy hung hãn ném chiếc xắc LV trong tay theo hướng xe chạy, lớn tiếng chửi: “Lại là màu trắng, lại là xe màu trắng! Sao bọn đi xe màu trắng toàn là một lũ rác rưởi thế!”. Chửi xong ngồi xổm xuống đường mà thở dốc.
Khả Tuệ đã sợ đến đần mặt ra không biết làm gì, úp mặt vào lòng sẽ sụt sịt khóc. Còn tôi cũng đã hiểu nguyên nhân vì sao Trung Cơko đến tìm Tuyên Nhụy nữa, vì sao mấy lần chúng tôi đến tìm Khả Tuệ đánh bài đều không thấy nó ở đó.
Tuyên Nhụy nhảy vọt lên nắm lấy vai Khả Tuệ, hung dữ tới mức mắt tóe lửa: “Hai người gặp nhau mấy lần rồi? Đã phát triển đến mức nào rồi? Hắn ta dã làm gì cô chư? Hả? Cô khóc thì có tác dụng gì, nói cho lão xem nào!”. Khả Tuệ bị Tuyên Nhụy tủm đau nhưng không dám giãy ra, chỉ biết khóc.
Mấy người bảo vệ đang đứng túm tụm vào thì thầm, vài cô tiếp viên cũng ngó đầu ra, nhưng cuối cùng đều đứng từ xa nhìn lại thưởng thức chứ không tới hỏi han gì.
Đột nhiên Tuyên Nhụy buông tay, đẩy một cái làm Khả Tuệ xiêu vẹo, rồi lại ngồi xổm xuống một cái cách bạc nhược, miệng lầm rầm: “Sao mình không nghĩ tới kia chứ, sao mình không nghĩ tới kia chứ…”

Thang Ninh chọn món xong chạy khắp mọi nơi mà không tìm thấy chúng tôi đâu cũng đã đi ra, đến bên Tuyên Nhụy ngồi xổm xuống, hỏi một cách thiết tha: “Sao vậy, sao vậy?” Ngẩng đầu lên nhìn thấy Khả Tuệ, anh ta giật mình: “Khả Tuệ? Sao em lại ở đây?”
Khả Tuệ gần như trông thấy vị cứu tinh, nhào vào lòng Thang Ninh khóc toáng lên.
Khả Tuệ rửa mặt xong trông đã khá hơn một chút, nhưng nước mắt vẫn không ngăn nổi.
Thang Ninh nhẹ nhàng an ủi: “Khả Tuệ, đừng khóc nữa”.
Tuyên Nhụy mặt trắng bệch, tóc tai rối bù tựa lưng vào đầu giường, giống như vừa ốm nặng một trận, giọng khàn khàn hỏi: “Khả Tuệ, rốt cuộc hai người đã có chuyện gì chưa?”
Khả Tuệ lắc lắc đầu. Lúc ấy, Tuyên Nhụy mới thở phào như cất được gánh nặng, châm một điếu thuốc, mệt mỏi mà tham lam hít một hơi dài, từ từ nhả khói ra, noó từng chữ một: “Khả Tuệ, cô phải nhớ giùm lão đây, không thể quan hệ với người đàn ông đã có vợ, đặc biệt là đàn ông trung tuổi, càng không thể qua lại được”. Đột nhiên cô ta ôm Khả Tuệ vào lòng giống như đang có cảm xúc dạt dào, “Khả Tuệ, xin lỗi, chị không nên hung hãn với em như vậy, nhưng em cần phải biết, chị thực sự muốn tốt cho em”.
Tôi trông thấy trong mắt Tuyên Nhụy dường như có một chút ánh sáng lóe lên nhưng vụt tắt ngay.
Khả Tuệ và Thang Ninh đã quen nhau trước khi quen tôi và Tuyên Nhụy rất lâu, hai người bọn họ cùng lớn lên trong một doanh trại quân đội, bố của Khả Tuệ sau khi chuyển ngành về làm việc ở Thượng Hải, Thang Ninh lại học ở đây, nên hai người thường xuyên qua lại.
Khả Tuệ học giỏi hơn Thang Ninh, bởi vậy tốt nghiệp sớm hơn một năm, đến làm việc ở Lục Thành, còn Thang Ninh cũng không nghĩ ra hỏi con bé làm ở đâu, không ngờ nó làm ở đài phát thanh, lại còn cùng phòng Tuyên Nhụy, càng không ngờ rằng lại gặp nhau trong trường hợp thế này.
Tối hôm đó Tuyên Nhụy đưa Khả Tuệ về nhà, tôi và Tuyên Nhụy đều không ngủ được. Tuyên Nhụy hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, uống nước liên tục, thỉnh thoảng lại thở dài.
Tôi gác tay ra sau gáy, không kìm được, hỏi: “Tuyên Nhụy, có phải cậu định nói gì với mình không?”
Tuyên Nhụy nói dứt khoát: “Không”.
Tôi nói: “Phản ứng của cậu hôm nay hơi có phần quá nhỉ?”
Tuyên Nhụy nói: “Không thấy thế”.
Tôi hỏi: “Sao cậu nói “lại là xe trắng”? Chữ “lại” có nghĩa gì?”
Tuyên Nhụy nói: “Lỡ mồm”.
Đêm đó, tôi bị tiếng thở dài và mùi thuốc của Tuyên Nhụy làm cho không ngủ nổi, những thứ ám ảnh tôi vẫn là chuyện quá khứ mà Tuyên Nhụy giấu kín không nói ra. Chí ít tôi cảm thấy, tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng những mảnh vỡ trong quá khứ của cô ta. Tôi nghĩ ngợi liên miên, tưởng tượng ra một câu chuyện đau buồn năm 20 tuổi, Tuyên Nhụy đã luấn quấn với một người đàn ông trung niên đã có vợ, đi ôtô màu trắng, tưởng tượng ra đằng sau vẻ khinh đời của cô ta là một con người bị tổn thương vì tình yêu chân thật.
Tôi tưởng tượng người đàn ông đó đẹp trai giàu có đến thế nào, vì yêu Tuyên Nhụy mà triền miên đau khổ biết bao nhiêu, cuối cùng lại gác lại tất cả, càng nghĩ càng thấy giống như bộ phim tâm lý hạng 3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.