Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 06 phần 2
Sự tưởng tượng đó khiến ắt tôi thâm quầng khi thức dậy còn chân thì mềm nhũn.
Lúc tôi rửa mặt, Tuyên Nhụy đột nhiên đi vòng qua phía sau lưng, cười hì hì nói: “Đừng có tưởng tượng phong phú quá mà nghĩ rằng quá khứ của lão đây có quan hệ với một gãn đàn ông trung niên đã có vợ đi xe màu trắng”. Tôi giật mình, mặt vẫn đầy bọt sữa rửa mặt. “Tuyên Nhụy, cậu đúng là một con yêu tinh, sao cái gì cũng biết vậy?”
Tuyên Nhụy vừa chải mái tóc đen nhánh của mình vừa cười: “Vì đạo pháp của cậu còn nông quá mà lại thiếu tri thức cơ bản”.
Tôi nhào tới véo miệng cô ta: “Chẳng phải vì bộ dạng như bà điên của cậu hay sao?”
Đột nhiên Tuyên Nhụy nhìn tôi một cách nghiêm túc, làm tôi hơi nhụt chí, cho rằng cô ta có cao kiến gì đó nên dừng tay, lúc đó cô ta thong thả đi ra ngoài, nói với vẻ đoan trang: “Trên mặt cậu lại có thêm mụn rồi đấy”.
Tôi đuổi theo, chặn ngang lưng ôm chặt lấy Tuyên Nhụy, bôi hết bọt sữa rửa mặt vào tấm lưng để trần của cô ta. Tuyên Nhụy cười thoải mái và trắng trợn.
Tôi và Tuyên Nhụy đều không có việc gì, chơi cờ phú ông ở nhà tôi một lát rồi cũng thấy tẻ nhạt. Tuyên Nhụy nói: “Đến cơ quan xem xem”. Tôi nói: “Cậu vẫn muốn đi giáo huấn Khả Tuệ?” Tuyên Nhụy nói “Ngọc bất trác bất thành khí”[18], Khả Tuệ là một mầm mống yêu tinh tốt như vậy, để bị hủy hoại trong tay lão già háo sắc Trung Cơ đó quả là đáng tiếc”. Tôi nói: “Thứ nhất, Trung Cơ chưa hẳn là một lão già háo sắc, thứ hai không bị hủy hoại trong tay hắn cũng có thể bị hủy hoại trong tay người khác, thứ ba hôm qua Khả Tuệ bị một sự kích động lớn như vậy chưa chắc giờ này đã ở cơ quan”. Tuyên Nhụy nói: “Thứ nhất, che dấu thân phận đã có vợ của mình để đi dụ dỗ những cô gái trẻ tức là gã rùa đen háo sắc, mà còn có thể thăng ba cấp để làm một gã rùa đen siêu cao cấp, thứ hai chỉ cần hắn ta chưa hủy hoại Khả Tuệ, thì lão đây có đủ bản lĩnh để khiến cho những kẻ khác chỉ có thể bị Khả Tuệ hủy hoại hoặc không thể hủy hoại nổi con yêu tinh nhỏ này, thứ ba là chắc chắn bây giờ Khả Tuệ đang ở cơ quan”.
[18] Ý nói con người không qua rèn luyện không nên người.
Tôi và Tuyên Nhụy đánh cược bằng một tấm vé máy bay khứ hồi đi du lịch Thượng Hải vào hai ngày cuối tuần.
Tôi thật không đoán nổi những gì yêu tinh và mầm mống yêu tinh suy nghĩ, lúc đến cơ quan, tôi nhìn thấy Khả Tuệ như chẳng có việc gì xảy ra ngồi cắt những tư liệu hữu ích trên tờ “Nhân dân nhật báo” cùng Tiểu Xuân. Chúng tôi đi vào mà nó cũng chẳng ngửng đầu lên, vẫn nói chuyện cười đùa với Tiểu Xuân như cũ.
Tôi đặt ba lô lên bàn làm việc, hai mắt nhìn chăm chú.
Tuyên Nhụy cười hì hì, nói với tôi: “Quách Doanh, lão đây chỉ đi máy bay của hàng không Nam Kinh thôi, tiếp viên ở đó rất xinh”.
Khi ăn cơm trưa, tôi đang bàn bạc với Tuyên Nhụy buổi chiều đi chơi đâu đó thì Khả Tuệ bưng khay cơm đi đến, ngồi xuống cười ngọt lim: “Chị Tuyên Nhụy, em thấy ở Trung tâm thuơng mại quốc tế có bày túi xách mới của Versace, chiều nay chị đi xem cùng em được không?”
Tuyên Nhụy cũng cười dịu dàng: “Mắt nhìn không sai, bắt đầu dùng loại túi nữ tính rồi”.
Khả Tuệ cười: “Học của chị Tuyên Nhụy đó”.
Tôi nhìn nụ cười và lời nói không rõ hàm ý của hai cô gái xinh đẹp, tự nhiên cảm thấy kỳ quái vô cùng. Nhưng tôi vừa chú ý đến con bé Khả Tuệ mới vào đời vẫn còn đầy mùi học sinh này quả thực đang trưởng thành nhanh chóng hoặc là nó đang lột xác thành một cô gái vô cùng quyến rũ, dáng vóc mảnh mai bước vào thời kỳ phát dục lần hai cũng bắt đầu khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Buổi trưa chúng tôi ngồi trong phòng làm việc tán chuyện về mấy shop chuyên bán một nhãn hiệu quốc tế mới mở gần đây, Tề Phi rất thạo về lĩnh vực này, mặt mày tươi tỉnh nói vô cùng hăng hái.
Lúc đó Thang Ninh như thường lệ đeo chiếc ba lô dã chiến, mặc bộ quần áo phóng viên đi vào, trước tiên nhe hàm răng trắng cười toe toét với Khả Tuệ, sau đó vứt tờTin chiều cho tôi, cuối cùng đến bên Tuyên Nhụy, khêu gợi thẳng thừng: “Tuyên Nhụy, chiếc váy em mặc hôm nay đẹp thật”.
Tuyên Nhụy quát: “Hôm qua lão đây cũng mặc chiếc này”.
Thang Ninh đáp lời: “Càng nhìn nhiều càng thấy mới, nhìn một trăm lần thì không ghét nữa”.
Lúc này một người trong phòng kêu Tuyên Nhụy đi nghe điện, Tuyên Nhụy bảo anh ta kêu người đó gọi đến máy trong phòng chúng tôi, anh ta bảo: “Là một người nước ngoài, không biết tiếng Hán, tôi cũng không biết nói tiếng Anh, chỉ hiểu được tên cô, cô đến đây nghe đi”. Tuyên Nhụy cười, chửi thề một tiếng rồi đi ra.
Thang Ninh đã đến đây mấy lần, Tiểu Xuân và Tề Phi đều quen mặt, ngồi nói chuyện với anh ta.
Đang nói chuyện, Tứ Bình cầm một xếp tài liệu đi vào, định nói gì thì thấy Thang Ninh, mặt đầy ngạc nhiên lẫn mừng vui: “Wa, Thang Ninh, sao cậu đến đây thế này?” Mắt lướt qua Khả Tuệ: “Đến tìm Khả Tuệ?”
Tứ Bình họ Cảnh, Thang Ninh cười nói: “Cô Cảnh, cháu đến tìm Tuyên Nhụy”.
Tứ Bình bừng tỉnh hiểu ra, “Ồ” một tiếng kéo dài, sau đó nói với Tiểu Xuân: “Đến phòng tôi một chút”. Rồi quay sang cười với Thang Ninh: “Có thời gian cứ đến chơi nhé!”. Sau cùng vừa thì thầm với Tiểu Xuân vừa đi ra khỏi.
Tôi nhìn Thang Ninh khó hiểu: “Sao cậu lại thân quen với chủ nhiệm của chúng tôi như thế?”
Thang Ninh cười không nói, lúc đó chuông điện thoại reo, anh ta nghe máy, ậm ừ vài câu rồi tắt luôn, sau đó bảo: “Đồng nghiệp của tôi đang chờ bên dưới, cô nói hộ với Tuyên Nhụy một tiếng là tối hết giờ làm tôi đến chơi nhé”. Nói xong, gật gật đầu với Khả Tuệ và đi xuống.
Đợi anh ta đi rồi, tôi hỏi Khả Tuệ một cách mù mờ “Nhà Thang Ninh ở Nam Kinh phải không? Sao đến đâu cũng quen người thế?”
Khả Tuệ mím môi cười: “Anh chị quen biết nhau lâu như vậy rồi, chị quả thực không biết hay giả vờ không biết thế? Bố anh ấy chính là sếp của sếp chúng ta đấy”.
Tôi nhất thời chưa phản ứng được ngay: “Vậy là ai cơ?”
Khả Tuệ không nhịn được cười: “Công tác bảo mật của Thang Ninh tốt thật, bố anh ấy chính là cục trưởng Liêu”.
Cằm tôi suýt rơi ra: “Cục trưởng Liêu nào?”
Khả Tuệ nói: “Bạn chiến đấu của bố em, cục trưởng cục Phát thanh Truyền hình ấy”.
Tôi kinh ngạc: “Thang Ninh họ Thang mà!”.
Khả Tuệ nói: “Ông ngoại anh ấy là phó Tư lệnh Quân khu Nam Ninh, anh ấy theo họ mẹ”.
Tôi nghĩ bụng: Ngoan nào, Tuyên Nhụy, xem ra cậu chạy đâu cũng không thoát rồi. Sau đó lại thấy lòng hơi cảm khái: một sự chủ định sâu xa, Tuyên Nhụy, việc cậu thuận miệng nói bừa lúc đầu không ngờ lại ứng nghiệm rồi.
Chờ Tuyên Nhụy gọi điện xong quay lại, tôi lôi cô ta ra khỏi một bên bảo rằng Thang Ninh là con trai cục trưởng Liêu, Tuyên Nhụy nghe thấy trợn tròn hai mắt, một lúc lâu chợt cười hì hì: “Lão đây đã sớm cảm thấy con thỏ non này hơi nguy hiểm, không nghĩ ra là vì vậy”.
Tôi nói: “Việc này mà xong, nếu Tứ Bình còn thế nào với cậu, chưa biết chừng cục trưởng Liêu sẽ cho bà ta nghỉ thật”.
Tuyên Nhụy không cho là đúng: “Cái gì và cái gì? Sao có thể được, lão đây và Thang Ninh đã có gì đâu”.
Tôi say sưa ngây ngất: “Mình đã sớm cảm thấy ở con người Thang Ninh có khí thế mạnh mẽ, hóa ra quả nhiên là con cái danh gia vọng tộc”.
Tuyên Nhụy cười đến mức bò toài ra bàn: “Cô định dụ dỗ con rùa vàng này chắc? Để lão đây giúp đỡ”. Thấy tôi muốn đánh, cô ta cười rồi trốn đi: “Được rồi, được rồi, nói đùa cho vui thôi”.
Hóa ra là một giáo viên nước ngoài ở trường ngôn ngữ đã từng gặp Tuyên Nhụy một lần gọi đến tìm cô ta nhờ giúp, nói ông ta đánh mất hộ chiếu lúc đi ra đường mà lại sắp phải về nước, thời gian đang cực kỳ gấp gáp, liệu có thể giúp ông ta đăng báo hay không.
Tuyên Nhụy nói với ông ta muốn đăng báo tìm giấy tờ trên đài phát thanh phải nộp tiền và cần đăng ký trước. Người nước ngoài tên James đó hỏi một cách nghiêm túc: “Không phải là Đài phát thanh nhân dân à? Tôi cũng là nhân dân, tại sao nhân dân nhờ giúp đỡ mà vẫn phải trả tiền?” Tuyên Nhụy suýt chút nữa thì ngất xỉu bên điện thoại.
May mà cô ta còn phản ứng nhanh, đưa ra một ví dụ: “Nếu mỗi người đều có việc cần giúp, vậy thì chúng tôi sẽ không còn thời gian dành cho các chương trình nữa, từ đầu đến cuối toàn là thông báo miễn phí mất”.
James khá là thỏa mãn với lời giải thích của Tuyên Nhụy, có lẽ là vừa gật đầu vừa nói: “Ừm, ừm, vậy có thể phát thông báo trước không? Tôi sẽ lập tức nộp tiền”.
Tuyên Nhụy nghĩ bụng, sự việc vốn không lớn, lại là một người nước ngoài, có thể miễn được thì miễn, bèn nói: “Được rồi, được rồi, ông không cần đến nữa, không nộp tiền cũng được”.
Người nước ngoài đại khái là không hiểu ý Tuyên Nhụy, cho rằng cô ta nghe không rõ, nên cực kỳ nghiêm túc nói lại một lượt nữa: “Tôi sẽ lập tức đến thật đấy, chắc chắn sẽ nộp bù tiền, các cô giúp tôi phát thông báo trước, xin cô đấy”.
Tuyên Nhụy lại muốn xỉu, cảm thấy cần giải thích với ông ta hơi khó nên đáp ngay: “Được rồi, tôi sẽ cho phát ngay, một lát nữa ông mang tiền đến nhé”.
James dùng thói khoa trương của người Mỹ nói một cách cảm kích: “Nhụy, tôi yêu cô”.
Lần này thì Tuyên Nhụy xỉu thật.
Tôi lên mặt dạy bảo Tuyên Nhụy: “Trả lời sai rồi, cậu nên bảo ông ta, gọi là Đài phát thanh nhân dân không sai, nhưng vì ông ta là công dân Mỹ, là bọn phản động, là con hổ giấy, không được coi là nhân dân của chúng ta, nên phải thu phí”.
Tuyên Nhụy cười ha ha, “Đừng, người Mỹ thường rất nghiêm túc, nhỡ coi đó là thật, nói chúng ta kỳ thị người nước ngoài, đi kiện cáo gì đó, thế chẳng phải là tự dưng rước việc vào người không?” Nói xong lại như nhớ ra điều gì đó: “Cậu có nhận thấy không, hình như gần đây người nước ngoài ở Lục Thành ngày một nhiều hơn”.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, người da đen, da trắng, cao, thấp, thấy khắp nơi, trong ngõ hay trên phố đều gặp cả”. Tôi chợt nhìn Tuyên Nhụy: “Không thể nào chứ? Lại động lòng với người nước ngoài rồi hả?”
Tuyên Nhụy cười giễu, đáp: “Thà dùng đồ nội mới tinh còn hơn đồ ngoại second hand”.
Mấy ngày rồi Nhiễm Địch không liên lạc với tôi, không biết đang bận rộn việc gì.
Cô ấy làm chuyên mục “Sân chơi các ngôi sao” phát hàng tuần của đài truyền hình, một mặt giới thiệu, tuyên truyền cho những ngôi sao mới của các công ty âm nhạc, một mặt giới thiệu những ca sỹ có tiềm năng ở địa phương cho các công ty đó. Kỳ thực giống như những ca sỹ trước khi trở nên ăn khách như bây giờ đều phải trải qua một quãng thời gian thê thảm trong các quán rượu, vũ trường đêm, số ca sỹ trẻ có tài trong các tụ điểm giải trí như vậy ở Lục Thành cũng rất nhiều.
Về điểm này Nhiễm Địch làm rất tốt, chuyên mục “Sân chơi các ngôi sao” đều do cô ấy làm trọn vẹn từ khâu đưa ý tưởng lên kế hoạch cho việc mời các ca sỹ. Kinh tế của Lục Thành đang phát triển, về phương diện văn hóa thì cũng chưa thể so sánh với các thành phố và tỉnh lớn ở miền Bắc, cô ấy đến Lục Thành tuyệt đối không vội vàng, mang theo quy cách vận hành chương trình của đài truyền hình Nam Kinh và một mạng lưới thông tin liên lạc cực kỳ lớn đến, việc này đối với kênh văn nghệ non trẻ của Lục Thành mà nói thì quả đúng là Cập thời vũ[19], còn bản thân cô ấy được gọi là Chúa cứu thế cũng không phải quá khoa trương.
[19] Mưa kịp thời, ý nói rất đúng lúc.
Tôi rất ít xem ti vi, nên cũng không biết lắm về mức độ được hoan nghênh của Nhiễm Địch, khi nói chuyện với Tiểu Xuân và Tề Phi mới biết, Nhiễm Địch mới đến chưa được nửa năm đã lặng lẽ đẩy những nữ chủ biên chương trình khác xuống hàng trợ lý, trong những buổi dạ hội ở thành phố này đã có nhiều khán giả biết mặt gọi tên Nhiễm Địch.
Kỳ thực tôi đã dần dần trở nên xa lạ với Nhiễm Địch, cảm giác này bắt đầu xuất hiện từ khi tôi đi Nam Kinh dự lễ đính hôn của cô ấy một năm về trước, mà tôi có thể dự cảm, cô ấy cũng có cảm giác xa lạ với tôi. Nhưng nguyên nhân là gì? Nguyên nhân nằm ở đâu? Chỉ là vì cô ấy sợ tôi đau lòng nên giấu việc Lang Trung đã kết hôn? Chỉ đơn giản vậy thôi ư?
Tôi cầm điện thoại lên xem số của Nhiễm Địch, cuối cùng vẫn đặt xuống, sau đó mở tờ báo chiều qua mà Thang Ninh đưa cho, đập vào mắt là một hàng chữ lớn “Phóng viên của báo thăm dò được việc buôn lậu kinh động ở Cổ Lâu”. Sát tiêu đề là một đống quần áo cũ chất cao như núi trong kho. Tôi xem lướt qua rồi đọc bên phải, ở trên viết: “Phóng viên thâm nhập hiện trường bị đánh, lãnh đạo Đảng ủy thành phố đến thăm”. Sát tiêu đề là ảnh chụp một người nằm trên giường đầu quấn đầy băng, phó bí thư Trương ở Đảng ủy đang nắm chặt tay anh ta. Mặt sau còn vài tấm ảnh nhỏ, là ảnh chụp cảnh phóng viên bị đánh và cảnh sát chấp pháp đến giải cứu, chụp rất sinh động, đúng là những bức ảnh hôm đó Thang Ninh chớp được.
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt người phóng viên trên báo, phát hiện ra đó chính là người đàn ông tôi thấy quen quen mà hôm đó tôi và Tề Phi đã gặp ở cửa hàng “Mỹ nhân” của Cổ Lâu, vậy thì những người đuổi theo anh ta chính là bọn bán quần áo buôn lậu. Thế giới này quả là nhỏ.
Khuôn mặt người đàn ông đó không thật đặc biệt, cũng không phải là dạng cực kỳ thông thường, tôi bắt đầu suy nghĩ xem tại sao lại cảm thấy quen như vậy, nghĩ mãi mà chẳng có manh mối nào, đột nhiên chửi mình đần độn, bèn đi tìm tên của người phóng viên này.
Thứ tôi nhìn thấy là một cái tên tôi vốn không hề nghĩ tới:
Tôn Hạo.
Là chồng chưa cưới mà một năm trước Nhiễm Địch đã đính hôn.
Phải rồi, Thang Ninh vẫn luôn miệng nói Tiểu Tôn, sao tôi không liên hệ giữa Tiểu Tôn và Tôn Hạo lại chứ? Huống hồ Nhiễm Địch đã đến Lục Thành, sao tôi không nghĩ ra anh ta cũng đến? Tôi thậm chí còn nhớ ra lần đó ngồi trong quán “Cà phê Ngư” gặp Thang Ninh và biên tập viên Nhất Phong, lúc ấy Nhất Phong nói Tiểu Tôn mới đi, vậy thì chắc Tiểu Tôn đó cũng là Tôn Hạo nhỉ?
Tuy vậy, kỳ lạ là…
Tôi cầm báo lên, ngớ người: chuyện giữa Nhiễm Địch và Thiên Hồng, phải chăng Tôn Hạo không hay biết tý gì? Không lẽ nào, chiếc BMW lớn như vậy không thể từ trên trời rơi xuống, dù là Nhiễm Địch hàng tháng đều tham gia nhận sân, nhưng chi tiêu ăn mặc đi lại của cô ấy hơi chênh lệch so với thu nhập. Tôn Hạo không biết một tý gì hay vốn không để ý?
Tôi càng thấy kỳ lạ hơn là, một người cao ngạo như Nhiễm Địch tại sao có thể ở cùng người đàn ông như Tôn Hạo, theo lương tâm mà nói thì từ ngoại hình đến tài sản, anh ta không bằng một phần mười của Thiên Hồng.
Tôi đoán chắc về ý nghĩ của mình: Không ngờ một người đàn ông trông có vẻ chính trực lại sống nhờ vào một người con gái.
Ý nghĩ này khiến tôi phút chốc đầy cảm giác căm ghét đối với anh ta, bèn vứt tờ báo sang một bên.