Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 05 phần 2
Tôi nói: “Ừ”. Trong bụng thì nghĩ: Người ta đã đổi được một năm rồi.
Hình như lúc đó Lang Trung đang hút thuốc, ngừng một lúc mới nói: “Thế nhưng hình như tìm được cậu chẳng mấy khó khăn thì phải, cứ hỏi 114 số điện thoại của tổng đài cơ quan cậu, sau đó hỏi số máy văn phòng cậu là biết ngay”.
Tôi trả lời: “Ừ”.
Im lặng một lúc, Lang Trung nói: “Vừa rồi anh chàng nhấc máy nghe điện thoại có giọng nói hay quá nhỉ, anh ta có đẹp trai không?”
Tôi thật thà đáp: “Có”.
Anh ta cười lớn: “Ồ”.
Không khí câu chuyện có chút ngượng ngùng, tôi tự hỏi không biết mặt anh ta đang dừng lại ở kiểu cảm xúc nào, chỉ biết mặt mình thì đã đông cứng lại. Tôi chuyển qua đề tài mà mình đang thực sự quan tâm: “Nhiễm Địch đến Lục Thành khi nào thế?”
Ví như anh ta tỏ ra ngạc nhiên một chút và bảo tôi rằng anh ta cũng không biết thì có lẽ tôi đã thấy anh ta đáng yêu hơn, trái lại với suy nghĩ của tôi, anh ta trả lời: “Cũng được nửa năm rồi đấy”. Anh ta cũng chẳng hỏi tôi vì sao không liên lạc với Nhiễm Địch, có lẽ cái gì anh ta cũng biết.
Anh ta hít một hơi dài rồi bảo tôi: “Dế con, khi nào đến Thành Đô chơi nhé”.
Tôi cười và bảo: “Ừ, khi nào rồi sẽ đến”.
Anh ta nói: “Ồ”, sau tiếp: “Cậu bận hả, có gì liên lạc sau nhé!”.
Tôi nói: “Ừm”.
Nhiễm Địch ngồi yên lặng trên ghế lái chiếc xe BMW màu lam sẫm của cô ấy, khác hẳn với vẻ mặt nói cười lúc nãy trên tivi mà tôi nhìn thấy. Nếu tôi nhớ không nhầm thì chiếc BMW đó ít nhất cũng phải 69 vạn tệ. Từ trước tới giờ tôi không bao giờ có khái niệm về nhãn hiệu xe hơi, chỉ có điều lại rất thích dáng xe này nên mới nhớ.
Tôi ngồi bên cạnh ghế lái, mặt quay ra ngoài cửa xe hỏi: “Đến được nửa năm rồi à?”
Nhiễm Địch quay tay lái không thành thạo mấy, cũng không trả lời, chỉ hỏi: “Đi đâu ngồi nhé”. Rồi không đợi tôi trả lời, cô ấy bảo luôn: “Đến “Đạm Bộc” nhé, ở đó yên tĩnh”.
“Đạm Bộc” là một câu lạc bộ nằm ở ngoại ô phía tây Lục Thành, cái vẻ yên tĩnh của nó không phải vì nằm cách xa thành phố mà vì nó không mở cửa cho người ngoài vào, hội viên câu lạc bộ này mỗi năm phải đóng phí 15 vạn tệ.
Trong hai năm ở Lục Thành, tôi cũng mới chỉ tới có một lần, đó là khi một cổ đông nhỏ của câu lạc bộ, bạn của Tuyên Nhụy mời chúng tôi đi. Nói thật là đối với tôi, đó là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Tiền lương cả năm của tôi không đủ cho tôi nói cười thoải mái tự nhiên ở nơi này.
Tôi và Nhiễm Địch ngồi ở một bàn cà phê nhỏ bên hồ, trên mặt hồ có mấy đôi chim uyên ương đang bơi lội. Nhiễm Địch cười bảo: “Mỗi lần nhìn thấy chúng mình đều buồn cười, ở một nơi hiện đại thế này mà lại có chim uyên ương, đúng là không thể ngờ được, không có tềin nuôi thiên nga thì cũng nuôi mấy con ngỗng cho vui mà”.
Tôi hỏi Nhiễm Địch: “Sao đến đây lâu thế rồi mà không liên lạc với mình?”
Nhiễm Địch ngả người về sau dựa lưng vào chiếc ghế màu trắng ngọc, tay cầm tách cà phê lên bằng động tác nhã nhặn, đôi mắt to mơ màng nhìn ra phía mặt hồ, một lúc mới nói: “Dế con, nhìn thần sắc cậu cũng không tồi nhỉ?”
Rất lâu, rất lâu chúng tôi lặng yên không nói gì. Nhiễm Địch vẫn ngồi kiểu cũ, hai chân vắt chéo, chân phải đặt sau chân trái một cách duyên dáng, đường cong của cổ rất thanh tao.
Trời tối dần, có người tới đặt dưới chân chúng tôi một loại hương liệu chống muỗi, cả khu hồ bắt đầu sáng ánh đèn, Nhiễm Địch nắm lấy cánh tay tôi và bảo: “Dế con này,… tháng 10 năm ngoái, Lang Trung và Vương Âu đã kết hôn rồi”.
Tôi hiểu nguyên nhân vì sao cô ấy không liên lạc với tôi, trong mắt cô ấy, có lẽ đó sẽ là cú sốc lớn thứ hai với tôi từ sau khi Thạch Duệ bỏ đi. Tôi cười nhạt: “Cứ thần thần bí bí, hóa ra là vì chuyện này?”
Nhiễm Địch nhìn tôi kinh ngạc.
Tôi bỗng nhiên rất muốn giới thiệu cho Tuyên Nhụy người con gái bất kể lúc nào cũng rất có giáo dục này, cảm giác đó cứ dồn dập thôi thúc trong lòng.
Nhiễm Địch đến Lục Thành chẳng phải vì lý do gì đặc biệt, chỉ là vì ở đây gần biển, mà cô ấy đột nhiên lại thích ăn hải sản tươi. Tuy các nhà hàng Tân Hán Thông, Hướng Dương Ngư Cảng của Lục Thành ở Nam Kinh đều có chi nhánh nhưng cô ấy vẫn thích ăn hải sản bên bờ sông.
Tôi trêu cô ấy: “Lái xe BMW đi ăn hải sản, cậu được đấy nhỉ?”
Lúc đầu, tôi tưởng chiếc xe này là của đài truyền hình phân cho cô ấy, sau mới biết đó là chiếc xe của Thiên Hồng tặng. Nhiễm Địch chẳng giấu giếm chút gì về quan hệ giữa cô ấy và Thiên Hồng, với tôi, cô ấy chẳng có gì phải giấu giếm.
Thiên Hồng quê gốc ở Tứ Xuyên, ông nội là thương nhân nổi tiếng ở Thành Đô, tuy không đến mức cực giàu, nhưng cũng là người có gia sản đáng kể. Sau khi tốt nghiệp, Thiên Hồng vào thực tập tại một công ty con ở Thượng Hải, sau nửa năm thì tới Thành Đô giúp ông nội làm ăn, Lang Trung chính là do anh ta đưa từ Bắc Kinh về.
Nhiễm Địch nói: “Vì chiếc xe này, suýt nữa vợ anh ấy cào rách mặt anh ấy ra”.
Tôi hỏi: “Cậu ta lại kết hôn khi nào thế? Ngay cả cậu ta cũng không thèm liên lạc với mình”.
Nhiễm Địch cười cười: “Lần đó khi anh ấy đi Nam Kinh, gia đình đã chuẩn bị hôn sự rồi, khi trở về được ít hôm liền tổ chức cưới ngay, anh ấy nói vợ anh ấy cực kỳ hung dữ, giới thiệu với mọi người rất xấu hổ, cho nên không đến chào chúng ta”.
Tôi hỏi: “Hôn nhân liên quan đến sự nghiệp à?”
Đôi mắt đẹp của Nhiễm Địch nhướng lên: “Cô gái đó xuất thân từ gia đình tiểu thị dân tiêu biểu, hôn nhân sự nghiệp gì cơ chứ?”
Tôi rất tò mò, biết rõ vấn đề này hỏi Nhiễm Địch không thích hợp, nhưng không kìm nổi: “Thế tại sao Thiên Hồng lại lấy cô ta?”
Nhiễm Địch uống một ngụm nước cam tươi, nói một cách lạnh nhạt: “Người xuất thân từ thành phần tiểu thị dân được nuôi dưỡng khá tốt, ăn uống chỉ cần nhiều tiền hơn một chút đã coi là phí phạm rồi, không có đầu óc và tư tưởng mưu mô như bọn tư sản các cậu, rất an toàn tin cậy”. Câu nói này của cô ấy không hề mang vẻ giễu cợt mà ngược lại có ý thông cảm.
Tôi tiếp tục hỏi: “Vậy cậu và anh ta…”
Nhiễm Địch lơ đãng nhìn vào móng bàn tay trái ngay ngắn không dính bụi bẩn và nói: “Anh ấy đến, mình hoan nghênh, anh ấy đi, mình cũng vui vẻ tiễn”. Cô ấy mỉm cười: “Dế con, mình là một người rất thích vật chất, anh ấy người đàn ông theo đuổi cảm giác, thực ra về bản chất quan hệ giữa chúng mình chắc khác biệt hôn nhân là mấy, lợi dụng lẫn nhau, mỗi bên đều đạt được mục đích của mình”.
Tôi nghĩ đến so sánh của Tuyên Nhụy giữa yêu tinh và kỹ nữ. Tôi nhìn người con gái hoàn mỹ không có sự giả tạo trước mắt mình, xem ra cô ấy là người thanh cao tinh khiết như thiên sứ, nhưng tại sao cô ấy có thể nói về vụ trao đổi tiền-tình giữa cô ấy và một người đàn ông một cách thản nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra thế chứ?
Dường như thông thuộc tư tưởng tình cảm của tôi, Nhiễm Địch nói: “Một người phụ nữ có thể tiếp nhận đồ cống nạp lớn nhất của người đàn ông si mê cô ta, đây là sự khẳng định lớn nhất của người đàn ông này, chỉ có sự khẳng định được anh ta, tâm lý lung lay bất an của anh ta mới có thể xác định được cậu để ý đến anh ta. Nếu quả thực cậu chung tình với một người đàn ông, thì nên thỏa mãn sự hư vinh và lòng tự tôn của anh ta, không cần phải vì sự soi mói của người ngoài mà làm bộ làm tịch, quyết không nhận, đó mới là sự lăng nhục tồi tệ nhất đối với người đàn ông”.
Cô ấy bình tĩnh như một màn đêm: “Dế con, khi cậu miêu tả với một người về một người khác, sẽ miêu tả anh ta mặc quần áo nhãn hiệu gì, đi xe gì, sẽ giới thiệu thu nhập mỗi năm của anh ta bao nhiêu, cũng có thể giới thiệu giá trị của căn nhà anh ta đang ở, vậy thì tại sao lại không muốn đề cập đến tiền? Cậu hãy nhớ, tiền mãi mãi là một thứ đồ tốt, cuộc sống có tiền mới là cuộc sống”.
Tôi hỏi: “Cậu đối với đàn ông thế nào? Tiêu chuẩn cân đo chính là tiền ư?”
Nhiễm Địch cười mỉm quay đầu lại, nhìn chăm chú vào mắt tôi một cách dịu dàng: “Ít nhất cậu cũng không có cách nào tìm thấy tiêu chuẩn khác tương xứng so với tiền, kẻ đốn mạt trong số những người có tiền lúc nào cũng ít hơn những kẻ đốn mạt trong số người nghèo”.
Tôi chẳng bảo đúng cũng chẳng bảo sai, Nhiễm Địch nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay tôi, nói: “Cậu vẫn không hiểu”.
Tôi nhìn cô ấy và cười: “Chỉ là cảm thấy cách nghĩ của cậu hơi tuyệt đối, kì thực mình mình chỉ nghe thấy câu nói: “Vi phú bất nhân[17]”.
[17] Không giàu thì không nhân ái.
Nhiễm Địch rút tay lại, ngả người về sau một cách thoải mái, nói với vẻ uể oải: “Không đúng, thực ra là khi một người có tiền, có rất nhiều g anh ta không cần phải vắt óc suy nghĩ, anh ta cũng không cần phải “chó cùng dứt giậu”, liều chết đến cùng. Phong độ của một người đàn ông, tỉ lệ thuận với thu nhập của anh ta, tại sao anh ta phải làm việc xấu chứ? Anh ta thậm chí không cần phí lời có thể đạt được những thứ mà anh ta mong muốn, ví dụ như tình cảm, ví dụ như phụ nữ, cho nên sự lừa gạt của anh ta ít hơn so với những người đàn ông không có tiền đó rất nhiều lần, mà hễ anh ta thích cậu, thì thường thường kéo rất dài”.
Tôi nhìn cô ấy: “Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, anh ta là người đã có gia đình”.
Nhiễm Địch cười: “Nếu anh ấy chưa kết hôn, mình nghĩ mình đã sớm chia tay anh ấy rồi”.
Tôi nhìn Nhiễm Địch với một chút ngạc nhiên:”Cậu nói gì cơ?”
Nhiễm Địch chớp chớp đôi mắt đẹp mê hồn: “Một người phụ nữ mài nhẵn góc cạnh của anh ấy, làm cho anh ấy trở nên khoan dung nhẫn nhịn, còn thói đời tính khí thất thường củang phụ nữ kia lại khiến cho anh ấy hướng về sự tài tình và thanh tao của mình, chỉ đơn giản vậy thôi. Cậu cần biết, trong quá trình rèn giũa nam giới, phụ nữ có thể bị hao tổn, bất luận về khí chất hay tâm lí, mình cũng không nhẫn tâm để bản thân mình bị hao tổn, cho nên mình cần người đàn ông đã từng trải trong hôn nhân”.
Tôi nói: “Như thế này thì thật không công bằng với Thiên Hồng”.
Nhiễm Địch nhìn xa xăm: “Công bằng với chính bản thân mình là đủ rồi, đối với đàn ông, mình không có cách nào làm tới mức trọn tình vẹn nghĩa”.
Tôi đột nhiên nhìn thấy trong con mắt giống như thiên sứ của Nhiễm Địch một tia sáng yêu tinh, kỳ dị bất thường, lạnh như băng giá.
Tuyên Nhụy cười gật đầu với Nhiễm Địch, Nhiễm Địch vẫn luôn cao ngạo đột nhiên đứng dậy, vừa cười vừa giơ tay ra.
Hai mỹ nữ xuất hiện cùng lúc, khiến cho nhà hàng Á Khẩu ít nhiều cũng sôi động ẳhn lên. Vài người phục vụ ra vào như con thoi, ánh mắt của nam nữ trong nhà hàng đều liếc về họ.
Tuyên Nhụy châm điếu thuốc, đưa bật lửa vào bao thúôc cho Nhiễm Địch, Nhiễm Địch cười mỉm xua tay.
Tuyên Nhụy cười, sau đó không nói câu gì.
Ba người chúng tôi đều thích món sườn Kinh Đô của nhà hàng này, vị chua ngọt hợp khẩu vị, thật đáng nhớ. Trước đó Nhiễm Địch cũng đến đây nhiều lần, thật đáng tiếc chúng tôi chưa một lần gặp nhau. Tôi kinh ngạc phát hiện ra rằng Tuyên Nhụy và Nhiễm Địch đều cầm đũa tay trái, đều rất thích ăn chua, không dùng giấy ăn, đều tự mình mang khăn tay – thứ mà trong thời đại này quả là hiếm thấy.
Sự kết giao tình bạn giữa phụ nữ và phụ nữ là điều mà trước nay tôi không tin. Đàn ông xem ra thích độc lập một mình, thực ra bọn họ đều có nhu cầu tụ tập vô cùng mãnh liệt, phụ nữ quen túm năm tụm ba, nhưng từ trước đến nay quả thật không gì có thể khiến họ đoàn kết mật thiết lại với nhau.
Đàn ông là loài chó, loại tốt hơn một chút là chó sói, kết thành bầy đi tìm kiếm lương thực để cùng thưởng thức; phụ nữ là loài mèo, mỗi con đều là mèo Ba Tư, đừng nói là đồng loại mà ngay cả đối với chủ nhân cũng không thèm để ý.
Nhiễm Địch và Tuyên Nhụy đều là những cô gái nhanh mồm nhanh miệng, nhưng bữa cơm hôm đó, hai người bọn họ chỉ cười mỉm mà không nói gì. Tôi luôn có cảm giác bọn họ đều né tránh ánh mắt của đối phương, mà ánh mắt của cả hai thật sự sâu không thể nào đo được.
Sau bữa ăn, Nhiễm Địch đưa tôi về, Tuyên Nhụy cũng ở lại nhà tôi.
Ăn xong hoa quả, Tuyên Nhụy nhìn ra chỗ khác và nói: “Quách Doanh, người đàn ông xui xẻo đó là ai thế?”
Tôi nhất thời không kịp phản ứng, rồi ngẩn ra: “Cái gì mà người đàn ông xui xẻo?”
Tuyên Nhụy cười mỉm ngồi xuống chiếc ghế ngả, nói: “Người đàn ông mà Nhiễm Địch vương vấn ấy”.
Tôi nói: “À, một người bạn chơi thân từ nhỏ của bọn mình, không phải cô ấy vương vấn, mà là người đàn ông đó cam tâm tình nguyện đấy chứ”.
Tuyên Nhụy lắc đầu, than thở: “Thật đáng tiếc ột người đàn ông tốt”.
Tôi thấy lạ lùng với trực giác nhạy bén của cô ta, cô ta quay đầu nhìn ra ngoài và nói: “Người bạn tên là Nhiễm Địch này của cậu đúng là loại cao cấp nhất trong số yêu tinh, người đàn ông kia, chẳng phải lên Thiên Đường, mà chính là xuống Địa Ngục mất rồi”.