Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 05 phần 1
Chương 5:
Đền Cán Hoa
Cô gái họ Nhậm ngồi bên suối Cán Hoa giặt giúp vị hòa thượng chiếc áo cà sa hôi tanh vì những vết lở loét của bệnh phong, lạ thay, từ chiếc áo lại trôi ra từng khóm, từng khóm hoa sen thơm ngát. Một cô gái nhỏ bé bình thường đã làm nên điều kì diệu, trở thành vị anh hùng lưu danh sử sách ngàn đời.
Theo ghi chép của hai cuốn “Tân Đường Thư” và “Cựu Đường Thư” thì khi trưởng thành, cô gái họ Nhậm này được tiết độ sứ Tây Xuyên của Chấn Thục tên là Thôi Ninh (còn gọi là Thôi Hồ) lấy về làm thiếp. Đại lịch năm thứ ba (tức Công nguyên năm 768, ba năm sau khi Đỗ Phủ rời thành), Thôi Ninh được triệu vào triều, em trai Thôi Ninh là Thôi Khoan thay anh giữ thành. Thích sử Lô Châu là Dương Tử Lâu thừa cơ nổi loạn, kiêu binh tấn công đánh chiếm thành trì. Thôi Khoan dốc sức chiến đấu, Dương Tử Lâm giận bừng bừng như lửa đốt. Đúng lúc nguy cấp này, cô gái họ Nhậm liền lấy 10 vạn quan tiền của gia đình chiêu mộ hàng nghìn dũng sĩ chỉ trong một đêm, thành lập quân đội và tự cầm quân ra trận, tấn công Dương Tử Lâm. Nữ anh hùng này đã đánh thắng quân phản loạn một cách dũng cảm khiến bọn Dương Tử Lâm hồn bay phách lạc. Nhờ có công bảo vệ thành trì, bảo vệ sự thống nhất nên cô gái được triều đình trọng thưởng và phong là “Tề quốc phu nhân”.
Tề quốc phu nhân Nhậm Thị bảo vệ Thành Đô, lưu danh sử xanh, nhân dân hết lòng sùng kính và lập đền thờ bà. Từ nhỏ, Nhậm Thị đã sống bên bờ suối Cán Hoa cho nên đền thờ bà cũng được lập ngay bên dòng suối này, được giọ là “Đền Tế quốc phu nhân”. Tuy nhiên, vì bà sinh ra bên bờ suối này và những truyền kì quan bà cũng gắn liền với dòng suối nên người ta gọi bà là “phu nhân Cán Hoa”, vì vậy đền thờ bà cũng được gọi là “Đền Cán Hoa”.
Buổi trưa, Tuyên Nhụy quay trở lại Đài ăn cơm, thật may là trong nhà ăn có cà chua ngọt – món ăn khoái khẩu của cô ta, cô ta hứng khởi kể cho tôi nghe câu chuyện về đền Cán Hoa.
Tôi hỏi: “Cậu học khoa Tài chính khi còn học đại học thật à?”
Tuyên Nhụy nói: “Lão đây nói dối làm gì?” Đôi mắt to đen lay láy của cô ta chớp chớp, cười hì hì: “Nếu không tin câu chuyện của lão đây thì cứ đi hỏi đi, nếu không có vấn đề gì cứ đến mắng cho lão đây một trận”.
Các địa danh của Thành Đô là những nơi lãng mạn nhất trong số các địa danh của những thành phố mà tôi biết, chưa kể đến truyền kì về phu nhân Cán Hoa, chỉ riêng từ cái tên Cán Hoa thôi, tôi đã cảm nhận được sự thanh cao thuần khiết toát ra từ nó. Tôi tâm sự với Tuyên Nhụy cảm xúc đó ình, cô ta nói: “Mới đó mà cậu đã thấy thích rồi thì khi đến Thành Đô cậu phải kiếm một cuốn sổ thì mới ghi xuể”.
Vừa lúc đó, Tề Phi bưng đĩa cơm đến ngồi bên cạnh chúng tôi và hỏi Tuyên Nhụy: “Sao buổi sáng tôi gọi lại thấy cô tắt máy?”
Tuyên Nhụy lấy máy ra xem rồi ấn nút mở máy, hỏi: “Anh tìm lão đây có chuyện gì không?”
Tề Phi ăn thêm một miếng bánh rồi mới lắc đầu hỏi: “Bây giờ thì không có chuyện gì rồi”.
Tôi nghĩ bụng: chắc không phải dưới những lần ám thị liên tiếp của tôi Tuyên Nhụy quả thực đã thế nào với taychim bìm bịp đó chứ? Nghĩ vẫn vơ một lúc tôi mới chợt nhớ ra rằng sáng nay Tuyên Nhụy có cuộc phỏng vấn phải ghi âm nên cô ta mới tắt máy.
Ăn xong, Tuyên Nhụy đề nghị tới phòng đánh cờ, nhà Tiểu Xuân và Vương Lâm đều ở đây nên như thường lệ, buổi trưa họ không ở lại, chúng tôi tới văn phòng tìm Khả Tuệ nhưng không thấy, thật mất hứng. Tề Phi bảo: “Tôi có một người bạn mới mở một tiệm bán hoa ở Cổ Lâu, hay chúng ta đi mua ít hoa về cắm đi”.
Kể cũng lạ, ở cái Đài phát thanh nhiều con gái như thế này mà lại chẳng có mấy cô thích hoa hoét, chỉ toàn là các cậu con trai thích thú mua về cắm. Tuyên Nhụy tỏ ra không mấy thích thú, nói không muốn đi. Cuối cùng cô ta quay sang dặn dò Tề Phi một cách trịnh trọng: “Dạo này đời sống tình dục của Quách Doanh không được tốt thì phải, trên mặt sắp nổi nhiều mụn quá này, Tề Phi, nếu anh ra tay giúp được cô ấy thì lão đây sẽ cảm tạ thật hậu hĩnh đấy!”.
Đó cũng chỉ đơn giản là một lời nói bông đùa mà thôi. Trong Đài dù toàn mấy cô cậu thanh niên trẻ trung, quan hệ rất thoải mái với nhau, nhưng chẳng có đôi nào vì nam thì chê chủ nghĩa nữ quyền mạnh mẽ của nữ, nữ thì chê nam cương dương không đủ. Hiện tượng “Thỏ không ăn cỏ cạnh ổ của mình” này nổi lên rất rõ ràng.
Tôi và Tề Phi vừa bước tới cửa tiệm hoa “Mỹ nhân tu” thì một thanh niên chạy vụt qua chúng tôi, mặt anh ta suýt va vào tôi, phía sau còn 4, 5 người đàn ông khác đang chạy rượt theo, vừa chạy vừa hét: “Đừng để nó chạy thoát”. Mấy người đó phút chốc đã chạy biến, tôi thì đứng ngây ra một lúc – khuôn mặt anh thanh niên đó có nét gì rất quen thuộc. Thế nhưng trong mấy người bạn tôi quen, người nào kém nhất cũng có cái xe đạp, nghĩ mãi chẳng ra ai có thể khiến cho người ta rượt đuổi như vậy trên đường phố, nghĩ vậy, tôi liền bỏ qua suy nghĩ về anh ta.
Về tới văn phòng cũng vẫn chẳng có việc gì làm, Tề Phi ngồi tỉ mẩn cắm hoa, tôi và anh ta chỉ nói với nhau dăm ba câu chuyện phiếm.
Trong đám chúng tôi Tề Phi giống người chủ trì nhất, biểu hiện nổi bật nhất của anh ta là hễ nhớ ra là lại lần lượt gọi điện cho bạn bè ở khắp Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến nói chuyện rất lâu, hỏi han họ về những tin tức mới, trò giải trí mới, sau đó đi chơi thử và nếu thấy hay thì đều đưa chúng tôi đi chơi để xả stress.
Đó cũng là lí do vì sao mà khoản thu nhập hơn một vạn tệ mỗi tháng của anh ta chẳng bao giờ tiết kiệm được đồng nào.
Một “Nguyệt quang tộc”[16] điển hình.
[16] Một cụm từ dùng cho những người luôn tiêu sạch lương hàng tháng.
Tôi đang gác chân lên bàn đọc báo “Thời thượng” thì đột nhiên một cái đầu thò vào, khuôn mặt bảnh bao tươi tỉnh của Thang Ninh hiện ra, trên mũi vẫn còn lấm tấm mồ hôi “Quách Doanh, Tuyên Nhụy đâu?”
Suýt nữa thì tôi ngã ngửa khỏi chiếc ghế: “Sao cậu lại lên được đây, sao anh bảo vệ không thèm gọi điện gì cả mà đã cho cậu lên rồi nhỉ, chẳng may là phần tử đánh bom khủng bố thì làm thế nào?”
Thang Ninh cười: “Tôi á? Cái mặt tôi đi đến đâu trong tỉnh mà người ta chẳng cho qua, nhìn mặt vừa thành thật vừa thành khẩn thế này đã biết ngay là hạt giống tốt và thuần khiết lớn lên dưới lá cờ đỏ của tổ quốc rồi”.
Tôi bỏ chân xuống đất, đứng dậy: “Giá mà trước mặt Tuyên Nhụy cậu cũng nghịch thế nhỉ?” Nhắc đến Tuyên Nhụy, cái mặt cười tinh nghịch của anh ta chuyển sang ửng đỏ, thấy vậy tôi không trêu thêm câu nào nữa, chỉ bảo: “Cậu ấy đang ở phòng chế bản trên tầng 11 ấy, tôi đưa cậu đi nhé”.
Lúc đứng vượt lên trên bức vách ngăn, tôi mới phát hiện ra Thang Ninh đang đeo một chiếc ba lô căng phồng, tay còn xách một chiếc túi vải buồm rất lớn, mặt phải mặt trái đầy các túi con, chiếc túi lệch sang một bên lộ ra ba chiếc túi khác ở một ống quần.
Tôi nhấc chiếc túi lên vẻ không tin: “Cậu đi mua gạo về à? Sao mà toàn thân căng phồng thế?”
Anh ta trả lời: “À, tôi vừa đi phỏng vấn về”.
“Đi phỏng vấn?” Tôi trêu anh ta: “Thế mà trông như người đi tị nạn”.
Thông thường, cứ ăn món cà vào là Tuyên Nhụy cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng khi nhìn thấy Thang Ninh, cô ta cáu bẳn không ra cáu bẳn, quay đầu lại giả vờ như không nhìn thấy tôi đang đứng ở bên ngoài cửa kính vẫy tay thật lực. May mà tôi cũng có thẻ từ của căn phòng này nên mở cửa bước vào, ai dè bị Tuyên Nhụy lớn tiếng mắng đốp vào mặt luôn: “Dám bán đứng lão đây, tối nay cô ngủ dưới nền nhà”.
Thang Ninh ngượng ngập, hơi lắp bắp: “Tuyên Nhụy… tôi đi qua…”
Xem ra Tuyên Nhụy chẳng thèm để ý đến anh ta, thế nhưng khi nhìn thấy người anh ta đầy túi thì buồn cười giống như tôi: “Anh mới đánh trận ở đâu về thế?Afghanistan hay Iraq? Trong túi có gì thế đưa cho lão đây xem nào? Cái gì đây?”
Thang Ninh quả thực rất nghe lời, ngoan ngoãn lấy hết đồ trong các túi từ đầu đến chân bỏ bên cạnh máy tính trên chiếc bàn dài đựng tài liệu, bút này, sổ ghi chép này, bật lửa này, phim dự phòng này, pin này, ống kính này… lại còn cả một chiếc khăn tay. Đồ trong túi hoành tráng hơn, đó là một chiếc máy chụp ảnh kiểu truyền thống, một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, một chiếc camera nhỏ.
Nhìn thấy đống đồ của anh ta trên bàn tôi ngạc nhiên hỏi: “Thang Ninh, cậu đi phỏng vấn hay chuyển nhà đấy?”
Tuyên Nhụy cầm chiếc khăn tay lên xem, giọng nói mềm mỏng hiếm thấy: “Tìm lão đây có việc à?”
Thang Ninh nhìn tôi rồi nói: “Chẳng có chuyện gì cả, nhớ em thôi”. Mặt khó tránh khỏi ửng đỏ lên.
Tuyên Nhụy đặt chiếc khăn lại đống đồ trên bàn, nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính rồi nói: “Đừng làm ra vẻ như chúng ta có chuyện gì khuất tất thế”.
Đúng lúc đó, điện thoại của Thang Ninh reo, anh ta cầm máy nghe, mặt bỗng nhiên biến sắc: “Ở đâu? Ở Cổ Lâu á? Được, tôi tới ngay đây”. Sau đó anh ta nhanh chóng thu dọn lại đống đồ đạc, mau lẹ và chuẩn xác.
Tôi hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Anh ta nói: “Tiểu Tôn ở chỗ tôi bị đám người bán hàng buôn lậu ở Cổ Lâu đuổi đánh, người của sở cảnh sát đang xử lý, tôi phải đến chụp hiện trường”. Nói xong, khoác ba lô vội vội vàng vàng: “Tuyên Nhụy, tối nay em có thể đi ăn cơm với anh được không?”
Tuyên Nhụy di chuyển con chuột máy tính, mặt lạnh lùng không nói gì.
Thang Ninh quay đầu vội vã chạy đi.
Tôi bảo Tuyên Nhụy: “Tuyên Nhụy, cậu hay nhỉ, thái độ hơi tàn nhẫn với con nhà người ta rồi đấy”.
Tuyên Nhụy không ngước đầu lên nhìn tôi, chỉ nói: “Lão đây nói rồi, không thích bọn trẻ con, vả lại, nếu sau này lão đây thích người khác rồi thì cũng gây ảnh hưởng không tốt cho quá trình sinh trưởng cậu ta, đúng không?”
Tôi độp ngay: “Thích người khác á? Tuyên Nhụy, cậu thừa nhận là thích cậu ta rồi nhé”.
Tuyên Nhụy đánh trống lảng, quay đầu nhìn tôi cười hì hì: “Đừng làm ra vẻ nghiêm trọng thế, tối hôm qua vẫn còn khuyến khích lão đây bắt con chim bìm bịp đó, hôm nay đã hi vọng lão đây thích chú nhóc này, thôi, biến đi cho lão nhờ, chiều nay lão đây phải gửi bài phỏng vấn đến Thủy Thành rồi, không có thời gian cãi nhau tay đôi với cô”.
Tôi cười: “Phải nhanh nhanh tìm cho cậu một anh chàng để hót cậu đi mới được, kẻo cứ nửa đêm lại tới gõ cửa nhà mình”.
Trở về phòng làm việc, tôi gặp Tề Phi đang đi ra làm chương trình, Tề Phi nói: “Ồ, Quách Doanh, vừa rồi có điện thoại tìm cô đấy”.
Tôi cầm điều khiển từ xa của vô tuyến chuyển kênh lung tung hỏi: “Người ta có nói ở đâu không?”
Anh ta vừa mở vừa nói: “Anh ta nói anh ta là một bác sĩ tư”.
“Bác sĩ tư? Ngay cả y tá mình còn chẳng dám quen, nữa là bác sĩ, lại còn là bác sĩ tư ư?” Tôi hỏi Tề Phi: “Anh ta có nói có chuyện gì không?”
Tề Phi trả lời: “Anh ta nói lát nữa sẽ gọi lại”.
“Anh ta không nói tên gì?” Tôi vẫn tò mò.
Tề Phi bước ra ngoài nói vọng vào: “Có, anh ta nói tên là Lang Trung, lát nữa sẽ gọi lại”.
Bàn tay tôi giữa tháng tư mà bỗng nhiên trở nên lạnh cóng, chiếc điều khiển tuột khỏi tay rơi xuống đất, mà lúc đó, trên kênh văn nghệ của Đài Truyền hình Lục Thành hiện lên khuôn mặt của cô gái dẫn chương trình xinh đẹp, đó lại là Nhiễm Địch.
Cứ vậy, những thứ tôi đã lãng quên hoặc cố giấu trong đáy lòng mình giờ đây đang trào lên như núi lửa hoặc như nước suối nguồn, hiện hữu rất rõ ràng trước mắt tôi không sao kìm giữ được.
Lang Trung là người đầu tiên mà tôi dành tình cảm trong trạng thái mơ hồ của cuộc đời mình. Tôi cũng không nhớ rõ tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng tôi, nó làm cho tôi căm hận và lạnh nhạt với cậu ta trong suốt một thời gian dài. Nói thật, tôi không ghét người đàn ông ấy, thậm chí còn luôn có tình cảm rất tốt với cậu ta là khác, chỉ có điều, tôi không dám chắc là khi đó cậu ta có quay lưng lại với mong muốn của tôi hay không… kể cả là tinh thần… hay thể xác…
Tôi nhìn chăm chăm vào điệu bộ nói cười sinh động của Nhiễm Địch trên màn hình.
Đây không phải là một kiểu chuyển đổi chương trình, mà từ cái cách phối hợp ăn ý của Nhiễm Địch với anh chàng MC đó đã đủ thấy rằng giữa họ không phải chỉ đơn giản là chuyện ngày một ngày hai. Nhiễm Địch rời kênh tin tức Nam Kinh sang chương trình văn nghệ Lục Thành ư? Tại sao cô ấy lại rời bỏ một vị trí trong kênh chính của đài truyền hình cấp thành phố để đến làm cho cái thành phố mà sự nghiệp văn hóa mới phát triển thế này? Và tại sao cô ấy lại chẳng hề liên lạc gì với tôi?
Tôi miên man trong vô vàn suy nghĩ. Từ khi Thạch Duệ bỏ đi, đã một năm tôi không dùng tới cái bộ não đáng thương ấy của mình.
Chuông điện thoại réo vang, tôi lặng lẽ nhấc ống nghe. Đầu dây bên kia là tiếng thở đều.
Tôi hít một hơi dài rồi nói: “Alô”.
Tuyên Nhụy đã từng nói với tôi, cô ấy không hề thích cái từ “làm tình” một chút nào. Cô ấy bảo: “Tình thì làm sao mà làm ra được? Yêu là bản năng bẩm sinh, nó tồn tại ở một trạng thái vô định, không phải âm, không phải dương, không phải sống, không phải chết, bất kể một ngày bạn lên giường tám lần hay cả đời không mảy may động đậy thì nó vẫn tồn tại”.
Tôi hỏi cô ấy thích dùng từ nào, cô ấy cười tinh nghịch rồi trả lời: “Đào giếng”.
Tôi mắng Tuyên Nhụy phong tình bỉ ổi, cực kỳ biến thái, cô ấy hỏi lại tôi thích dùng từ gì, tôi bảo: “Giao hợp”. Cô ấy cười rúc rích: “Phần lớn mọi người đều “giao” nhưng chẳng “hợp” chút nào”. Tôi cười cô ấy tinh quái, cô ấy cười tôi ít kinh nghiệm sống.
Khi một người đàn ông và một người đàn bà đã qua lại thân mật với nhau thì kể cả lời nói hay hành động đều rất khác. Người trong cuộc thì không mấy để ý tới điều đó nhưng người đứng ngoài thì nhìn rất rõ.
Tôi chạy trốn trong khói thuốc mịt mờ của Lang Trung, ngay cả tắm cũng không kịp. Từ đầu đến cuối, anh ta chẳng động đậy gì, chẳng nói một lời nào, nếu không phải là chiếc quần trong của tôi bị làm bẩn thì có lẽ chính tôi cũng phải nghĩ rằng giữa chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lại nghĩ đến Nhiễm Địch, hình như từ sau lần tôi lặng lẽ trở về Lục Thành không lời cáo biệt, Nhiễm Địch chỉ gọi điện một lần hỏi qua loa dăm ba câu, từ đó, chúng tôi bặt tăm tin tức về nhau. Đáng lẽ điều đó không thể xảy ra với chúng tôi mới phải, vậy mà tôi đành ngậm ngùi cay đắng vì đó là sự thật. Còn tôi, tôi bắt mình quên đi tất cả những gì thuộc về quá khứ, tất cả những cái gọi là hoài niệm.
Thế mà bây giờ, đột nhiên tất cả mọi thứ lại hiện hữu rõ rệt trước mắt, không thể nào trốn tránh được.
Giọng nói của Lang Trung trong điện thoại như đang cười: “Dế con, cậu đã đổi số di động và số máy nhắn tin à?”