Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 04
Chương 4:
Sở điệu khúc – Ngâm bạc đầu[12]
Trác Văn Quân
Trắng xóa như tuyết trên núi, mờ như trăng khuất trong mây
Biết chàng đã hai lòng, tình xưa lẽ nào đoạn tuyệt
Hôm nay chung ly rượu nhạt, ngày mai xa mặt cách lòng
Bướm còn vẩn vơ bên khe suối, nước suối chảy về đâu
Lạnh lẽo nối đêm thâu, chuyện lấy chồng sao phải khóc
Nguyện trong tim chỉ có một người, bạc đầu không xa cách
Cành trúc đang lay động, cá quẫy dưới trăng đêm
Nam nhi trọng chí khí, sao chàng nỡ vội quên
Theo truyền thuyết, sau khi Tư Mã Tương Như[13]công thành danh toại, dần dần quên lãng ngón đàng, suốt ngày ngập chìm trong phấn son nhung lụa, thậm chí còn muốn lấy thêm Mậu Lăng làm vợ lẽ. Trác Văn Quân không nhẫn nhịn nổi, nên viết bài “Ngâm bạc đầu” này, gửi cho Tương Như. Cuối bài ngâm còn viết thêm “Hoa xuân thơm ngát, sắc màu rực rỡ đua chen, đàn vẫn còn đây mà khúc nhạc xưa không còn nữa! Nước có chim uyên, Hán cung có nước, tâm đổi tính dời, than trách thế nhân, lóa mắt cõi dâm không tỉnh ngộ! Dây đàn đứt, gương sáng đã mờ, sương sớm trong veo, bạc đầu ngâm, cảm thương ly biệt, mãi không quên những ân tình khi trước, tình cảm với chàng như nước cuộn trôi dòng!”.
[12] Khúc là thể loại văn vần, ngâm là một thể thơ cổ.
[13] Tương truyền Tư Mã Tương Như đánh đàn rất giỏi. Trác Văn Quân vì cảm tiếng đàn mà đem lòng yêu, nửa đêm bỏ nhà trốn đi theo Tương Như rồi nên vợ nên chồng.
Tư Mã Tương như đọc xong một lượt, nhớ lại những tháng năm vợ chồng ân ái bên nhau, bỏ hẳn ý định nạp thiếp, thương yêu Văn Quân như lúc ban đầu.
Tôi và Tuyên Nhụy ngồi tựa lưng vào nhau, cô ta vẫn cứ hút thuốc, hút không biết chán, còn tôi dõi theo chiếc chuông gió đang đung đưa trên cửa sổ. Cả hai chúng tôi đều thần người ra.
Một lúc lâu sau, Tuyên Nhụy đột nhiên nói: “Lão đây xưa nay chưa hỏi cô về những chuyện ngày trước nhỉ?”
Tôi nói nhỏ: “Ừ”. Sau đó nói: “Giống như mình cũng chưa hỏi cậu về những chuyện ngày xưa của cậu vậy”.
Tuyên Nhụy cười, thở dài: “Phụ nữ không nên nhớ lại những chuyện ngày xưa, vì nhớ lại chuyện cũ thì đã già rồi”.
Tôi ngẩng đầu, vươn vai: “Thế thì chúng mình đừng nhớ chuyện cũ nữa nhé”.
Tuyên Nhụy chộp lấy miếng khoai bỏ vào miệng, sau đó vỗ tay rồi kéo cái túi của cô ta lại, lôi từ trong đó ra vài tờ giấy, vừa nhai tóp tép miếng khoai vừa nói nhồm nhoàm: “Vừa mới đến cơ quan, tài liệu Tứ Bình đưa cho lão đây, bảo đó là một xí nghiệp tư nhân, sáng mai đến phỏng vấn họ”.
Tôi nói: “Lại là một hình thức quảng cáo mềm à?Không biết kiếm của anh ta bao nhiêu tiền?”
Tuyên Nhụy cười: “Không phải, anh ta vừa được bầu là một trong mười thanh niên ưu tú, có nội dung để viết, không chừng chỉ tiêu bình xét sáu tháng đầu năm sẽ phụ thuộc vào chuyến phỏng vấn anh ta lần này, lão đây phải để tâm một chút. Tháng sáu đến rồi, hàng ngày Tứ Bình lại đòi bài, không như cậu, chẳng phải khổ sở gì, không cần phải tham gia cuộc khảo hạch này”.
Tôi cũng cười: “Cậu tưởng mỗi tháng cầm về số tiền hơn của tớ ba trăm đồng thì không có cái giá của nó à? Nhưng cũng làm gì đến nỗi, đã lần nào cậu phải thức qua đêm mới đối phó xong đâu? Phải nói cậu tốt số thật đấy, liên tục ba lần được gửi lên tỉnh, chiến tích thật phi thường”.
Tuyên Nhụy không cho là đúng, nói: “Số ư? Cái lão đây không tin nhất chính là cái này. Phải gọi là thực lực biết không? Lão đây vốn đã nghiềm ngẫm kĩ tâm lý của các chuyên gia, lớn thì là bối cảnh chính sách, nhỏ thì là nỗi khổ dân sinh, phải có tính câu chuyện, phải có tính dẫn dắt, phải thăng hoa, phải phát triển… Có ai đã nhọc công giống như lão đây kia chứ? Lão đây không được giải, trời đất lương tâm đều nói không xuôi”.
Mấy trang đó gửi qua fax tới, Tuyên Nhụy chửi: “Xem xem tên tiểu tử này tự đánh trống thổi kèn thế nào, những thứ được gửi đến từ bên trong nội bộ của đối phương thì quả thực không thể xem nổi, xem đến là nổi da gà khắp người rồi”.
Nghe tiếng giấy sột soạt, tôi lại nhớ đến bài thơ đầy buồn thương của nàng Trác Văn Quân, bất giác cười buồn một tiếng.
Đúng lúc này, Tuyên Nhụy bỗng cười ha ha, cười đến bò lăn ra đất, dây thắt lưng váy tuột cả ra.
Tôi ngơ ngác nhìn cô ta.
Tuyên Nhụy vẩy vẩy tờ giấy trước mặt tôi, cười chảy nước mắt mà nói: “Ha ha, lão đây cười đến chết mất”.
Tôi cầm lấy tờ fax, chỉ thấy phía trên có một hàng chữ giới thiệu đơn giản, rất đúng phép tắc, quy củ, chẳng có gì đáng buồn cười cả, hỏi: “Cười cái gì vậy?”
Tuyên Nhụy dùng đầu ngón tay búng vào tờ giấy kêu “bục bục”: “Ha ha ha, tên này là Điền Trung Cơ, ha ha ha, Điền Trung Cơ, Điền Kê[14], chim bìm bịp…”
Tôi cũng vui lây: “Còn chưa phỏng vấn mà cậu đã có tâm lý như thế này rồi, chắc là lại toàn cười thôi”.
[14] Cơ và Kê có âm đọc giống nhau, Điền Kê có nghĩa là Chim bìm bịp.
Tuyên Nhụy đã cao hứng thì không chịu dễ bị làm ất hứng: “Ha ha, không biết có đeo kính hay không, nếu có đeo kính thì sẽ là chim bìm bịp bốn mắt…”
Tứ Bình không yên tâm nhìn Tuyên Nhụy đang lắc lư, nói: “Mấy phóng viên cũ của trung tâm báo chí đã đi xuống cơ sở hết rồi, cô lần đầu tiên phỏng vấn một nhân vật trong lĩnh vực kinh tế, mà lại không xác định chủ đề gì, cô phải hết sức…”
Tuyên Nhụy ghé sát mặt lại, cười hì hì: “Hay là chị dán hộ ột tờ giấy để tôi còn nhớ?”
Tứ Bình chẳng biết nói gì nữa, quay qua nói với Khả Tuệ: “Khả Tuệ, em đi với cô ta để học hỏi”.
“Vâng”. Khả Tuệ đáp rõ ràng, hôm nay con bé mặc áo sơ mi trắng, váy kẻ ca rô, trông dáng sao mà giống con nhóc con vừa mới từ cấp ba lên đại học, nhưng khuôn mặt thì hoàn toàn là của một thiếu nữ trưởng thành. Một lần trong khi nói chuyện phiếm, Tuyên Nhụy nói với tôi đó là khuôn mặt trải đời. Tôi bảo: “Người ta vẫn là trẻ con, cậu đừng có nói linh tinh”. Tuyên Nhụy nhìn qua tôi, trầm giọng nói: “Con nhóc nào sớm muộn gì rồi cũng sẽ trở thành một loại cao cấp trong giới yêu tinh, nếu gặp được người đàn ông tốt, thì chưa biết chừng sẽ được nâng thành tiên nữ”.
Tuyên Nhụy lái xe rất vững, thật khó tưởng tượng rằng, khi cô ta lái xe, thân mình cô ta nghiêng hẳn về phía trước, cảm giác như mắt dán chặt vào kính xe. Tuyên Nhụy thi lấy bằng lái xe từ rất sớm, khi mà phần lớn mọi người vẫn chưa ý thức rằng sẽ dùng để làm gì, thì cô ta đã có rồi.
“Nắm chắc mọi cơ hội để hoàn thiện bản thân”. Khẩu hiệu của Tuyên Nhụy trực tiếp và rõ ràng.
Tôi chẳng có chuyện gì làm nên cũng cùng đi với hai người bọn họ.
Tuyên Nhụy nói: “Đi mà xem chim bìm bịp”.
Khả Tuệ không hiểu: “Cái gì là chim bìm bịp?”
Tôi và Tuyên Nhụy cười nghiêng ngả.
Theo những tư liệu khá đơn giản và rõ ràng, thì tay Điền Trung Cơ này là một thanh niên tài trí không còn phải nghi ngờ gì nữa, hơn ba mươi tuổi đầu, sự nghiệp thành đạt, tuổi trẻ đầy triển vọng, còn có học hàm tiến sỹ, tuy là về lĩnh vực lịch sử không hề liên quan gì đến lĩnh vực kinh tế, tên gọi thì khá rắc rối, không nhớ được, giống như là tên nhân vật trong lịch sử Đường Tống vậy.
Trong tài liệu không hề đề cập đến nội dung mà thông thường các công ty hay tuyên truyền như khó khăn khi thành lập ra sao, phải nắm bắt cơ hội như thế nào, ngược lại còn liệt kê tên các luận văn, tên sách mà anh ta đã tự mình hoàn thành hay tham gia cùng làm.
Tôi nói với vẻ đầy khâm phục: “Thương gia khiêm tốn đấy”.
Tuyên Nhụy liếc mắt nói: “Hoặc là một người khiêm tốn thật, hoặc là tay nói giỏi hơn làm thôi”.
Tôi cười: “Hơi võ đoán rồi đấy”.
Tuyên Nhụy cười nhạt: “Hì hì, đối với bọn đàn ông động vật bậc thấp này, lão đây có tư cách phát ngôn hơn cô”.
Điền Trung Cơ 31 tuổi, người cao, không đeo kính, đầu tóc húi cua kiểu IT trông sạch sẽ, nhìn tổng thể thì thấy đây quả nhiên là một người nho nhã, giọng nói nhẹ nhàng, đầu óc nhanh nhạy, diễn đạt rất lôgíc nhưng câu trả lời lại không hề đề cập đến những thứ nằm ngoài câu hỏi.
Khả Tuệ không ngẩng đầu, mắt cũng không ngẩng lên, chỉ biết cắm cúi ghi, Tuyên Nhụy ngoài việc đặt ra những câu hỏi thì chỉ dùng ánh mắt đầy vẻ khiêu khích thăm dò Trung Cơ – ánh mắt lạnh lẽo thấm vào xương tủy của cô ta đã từng khiến vô số đàn ông không biết sống chết là gì mà muốn tìm hiểu người con gái bí mật này, rồi sau đều bị đóng băng trong đó.
Trung Cơ lại không hề lẩn tránh ánh mắt ấy một lần, mà anh ta còn có thời giờ để thỉnh thoảng nhìn tôi hay nhìn Khả Tuệ, con người này không lạnh nhạt với bất kỳ ai có mặt mà ánh mắt lại không có biểu hiện làm điệu làm bộ khiến cho tôi có ấn tượng khá tốt với anh ta.
Đương nhiên, phần lớn thời gian ánh mắt hiền hòa của anh ta vẫn chăm chú nhìn Tuyên Nhụy.
Tôi cảm thấy anh ta và Tuyên Nhụy rất đẹp đôi.
Lúc này Tuyên Nhụy đang hỏi một câu: “Anh có nhìn nhận thế nào về mối quan hệ giữa gia đình và công việc?”
Trung Cơ ngẩn ra, rồi cười nói: “Bố mẹ tôi ở xa tận Giang Tô, tôi thì đơn thân chiếc bóng, nói gì đến việc nhìn nhận?”
Câu này khiến tôi trong một chốc lát càng khẳng định điều mình vừa suy nghĩ: Tuyên Nhụy à, không chừng đây chính là chân mệnh thiên tử của cậu đấy, viên kim cương Vương Lão Ngũ[15] vừa học rộng vừa hiền lành như thế này, không nắm giữ lấy thì thật là đáng tiếc.
[15] Chỉ những người nhiều tuổi, giàu có nhưng chưa lấy vợ.
Tuyên Nhụy gập quyển sổ phỏng vấn lại, tắt máy ghi âm, trên mặt vẫn vẻ lạnh lùng không hiểu nổi: “Tàm tạm rồi, giám đốc Điền, hẹn gặp lại”.
Trung Cơ mỉm cười nói: “Liệu ba cô có nể mặt tôi cùng ăn một bữa cơm đạm bạc không?”
Đúng vào giờ cơm trưa, một lời mời lúc này không có lý do gì để mà từ chối, ai ngờ Tuyên Nhụy còn chẳng thèm nhìn anh ta: “Phải về biên tập lại, lần sau nhé”.
Trên đường về, tôi nói: “Con người anh ta cũng hay đấy”.
Tuyên Nhụy thờ ơ liếc vào gương chiếu hậu: “Anh ta nói dối”.
Tôi và Khả Tuệ ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau: “Nói dối cái gì?”
Trên mặt Tuyên Nhụy điểm một nụ cười châm biếm: “Dấu vết nhẫn cưới trên ngón tay anh ta vẫn còn rõ rành rành ra đấy và trên bàn làm việc của anh ta cũng có một chỗ trống không hài hòa cho lắm, vừa vặn để đặt một chiếc khung ảnh, thế mà lại nói với chúng ta mình đang đơn thân lẻ bóng”.
“Có lẽ anh ta đã ly hôn rồi chăng?” – Tôi đoán.
Tuyên Nhụy đầy vẻ coi khinh: “Vừa mới ly hôn trước khi chúng ta đến thì? Bức ảnh đó rõ ràng vừa mới được cất đi, nếu không đã để đầy văn bản giấy tờ lấp vào rồi, sao mà còn chỗ trống rõ ràng như thế chứ?”
Tôi vẫn muốn loại bỏ suy nghĩ của Tuyên Nhụy: “Anh ta có cần thiết phải lừa chúng ta không?”
Tuyên Nhụy cười không thành tiếng: “Chỉ cần đó là phụ nữ, liền xem xem có cơ hội hay không, loại người này lão đây đã gặp rồi”.
Tuyên Nhụy bỗng nhiên tăng tốc, trong xe trở nên im lặng.
Bài phỏng vấn “Bầu trời kinh tế của tiến sĩ lịch sử” của Tuyên Nhụy vẫn thành công, giám đốc Lâm với con mắt chuyên môn đã khẳng định chất lượng bài phỏng vấn chuyên đề này, đồng thời gửi tập bản thảo cùng đĩa tiếng này tới cho các chuyên gia mình quen biết trong tỉnh, để xem có thể khai thác được những khía cạnh sâu hơn không.
Tay Điền Trung Cơ đó vẫn không gọi cho Tuyên Nhụy, việc này khiến cho ấn tượng của Tuyên Nhụy với anh ta có phần được cải thiện.
Tuyên Nhụy gọi điện thoại dụ dỗ tôi: “Đến đi mà, cô nhất định phải đến đấy, hôm nay lão đây sẽ đem những thứ còn giấu kín dưới đáy hòm để kể cho cô nghe, chẳng phải cô muốn tìm hiểu con yêu tinh là lão đây hay sao?”
Tôi đang ngâm người trong bồn tắm, chẳng hào hứng gì nói: “Không đi, mình chỉ muốn được yên ả thư thái mà tắm một cái thì cậu lại kiếm chuyện, hôm nay không đi đâu cả”.
Tuyên Nhụy cười hì hì nói: “Không đến thì thật đáng tiếc, lão đang có một đống anh trai ở đây, cô đến thì chia cho hai người”.
Tôi hung hăng: “Không, cậu cứ giữ cả lấy”.
Tuyên Nhụy nói: “Có một anh chàng rất giống Lưu Đức Hoa”.
Tôi không còn khí thế nữa, hỏi dồn: “Thật không, thật không?”
Tuyên Nhụy nói chắc như đinh đóng cột: “Thật chứ, thật đấy, đặc biệt là cái mũi… ai dà…”
Tôi mê Lưu Đức Hoa đến nỗi không còn suy xét gì nữa, đánh giá một người đàn ông có phải đẹp trai hay không chỉ có một tiêu chí duy nhất là xem giữa người đó và Lưu Đức Hoa có giống nhau chỗ nào hay không, bèn bì bõm đứng lên khỏi bồn tắm, phấn chấn nói năng lộn xộn: “Giữ anh ta lại ình nhé, mình đến ngay”.
Cuối cùng tôi đã đến lô trong cùng của quán cà phê “Ngư” với mùi hương KENZO trên người, Tuyên Nhụy với bộ mặt ngây thơ đang đung đưa trên ghế xích đu, tay cầm chai Coca to, ngoài cô ta ra chẳng còn ma nào cả.
Tôi tức giận: “Tuyên Nhụy, cậu không phải lần đầu lừa mình đâu nhé”.
Tuyên Nhụy cười: “Hì hì, ai bảo cậu vẫn bị mắc lừa? Chính là chiêu này mà lão đây vẫn trăm dụng trăm linh, nữ lang xinh đẹp suy nghĩ giản đơn quá”.
Tôi không nói gì, hậm hực ngồi xuống: “Hôm nay mình phải uống cà phê Lam Sơn hạng nhất, hết cốc này đến cốc khác”.
Tuyên Nhụy lim dim mắt nhìn tôi: “Được thôi, tùy cậu, nhưng cậu mời nhé”.
Tôi kêu lên: “Được, mình mời khách, cậu trả tiền”.
Tuyên Nhụy càng ti hí mắt hơn: “Được, cậu mời khách, tớ trả tiền, lấy tiền của ai? Lấy tiền của cậu”.
Tôi ném cái túi sang bên cạnh nói: “Quá nửa đêm gọi mình tới đây làm gì?”
Tuyên Nhụy xem di động, rồi nói: “Thứ nhất, giờ chưa phải quá nửa đêm, mới 11 giờ, cuộc sống đêm rực rỡ mê đắm vừa mới bắt đầu; thứ hai, lão đây không phải gọi mà là lừa cậu đến, về tính chất hoàn toàn khác nhau; thứ ba, nhất định phải có việc gì mới gọi cậu đến được hay sao? Cậu xem một đêm cuốn hút như thế này…”
Tôi nhìn Tuyên Nhụy, biết là cô ta lại có vấn đề, hễ gặp phải người đàn ông vừa ý thì cô ta liền đưa ra những lập luận ngang phè phè, lôi ra một đống những thứ không giới hạn, tôi hỏi cô ta: “Ai? Người nào? Làm gì?”
Tuyên Nhụy cười hì hì, khuôn mặt đầy thỏa mãn: “Một người khó mà gặp được”.
Tôi sốt ruột: “Quá nửa đêm kéo mình dậy để khoe khoang chiến lợi phẩm của cậu à? Mình vẫn còn độc thân đấy”.
Tuyên Nhụy: “Hay là cho cậu mượn một đêm? Khá hay đấy”.
“Anh phản đối” – Giọng một người đàn ông vang lên.
Tôi quay đầu lại.
Người từ phía ngoài bước vào, lại là Thang Ninh.
Thang Ninh nói: “Đàn ông và bàn chải là thứ mà ngay cả người bạn tốt nhất cũng không thể ượn được”.
Thang Ninh vẫn đang theo đuổi Tuyên Nhụy đấy chứ? Mới có mấy ngày mà có vẻ đã hơi khoa trương quá rồi đây?
Tôi hơi chậm lời, hỏi Tuyên Nhụy: “Anh ta à?”
Tuyên Nhụy ngồi trên ghế đu, trợn mắt nhướng mày nhìn Thang Ninh, trên mặt cô ta không rõ là vui hay buồn, nói một tràng: “Sao lại mò được tới đây thế? Âm hồn vẫn chưa tan hả!”.
Thang Ninh mỉm cười, ra dấu cho tôi ngồi xuống, sau đó ngồi cùng vào xích đu với tôi, nhìn Tuyên Nhụy: “Anh và mấy người bạn ở ngoài kia, đúng lúc thấy Quách Doanh đi vào, định đến chào một câu”. Cậu ta nói câu nào rất hùng hồn, sau đó mặt lại đỏ lên.
Tôi nhất thời không hiểu hai người này có ý như thế nào, nghĩ xem liệu có nên tránh đi hay không. Tay tôi vừa chạm vào túi thì nhận được ánh ắmt đầy uy hiếp của Tuyên Nhụy, tôi lập tức hiểu rằng người đàn ông mà cô ta nói tới không phải là Thang Ninh.
Ba người đều không nói gì, rất lúng túng. Thực ra chỉ có mình tôi là không có chuyện gì để làm, ngồi trơ ra, Tuyên Nhụy cầm một chai Coca to uống rất tự nhiên, Thang Ninh đang “bập bập” ngồi chơi trò ZIPPO mô phỏng lối cổ, bận cúi đầu đỏ mặt.
Đúng lúc trầm lắng thế, bỗng nhiên cửa bị đẩy “kẹt” một tiếng, một người đàn ông có khuôn mặt trắng trẻo bước vào và cười nói: “Ôi, Quách Doanh!”. – Tôi vừa nhìn là nhận ra, đó là biên tập viên Nhất Phong của tờ Tin chiều, liền cười chào anh ta. Anh ta cứ ở đó nói cười rổn rảng: “Thang Ninh nói có bạn ở đài phát thanh. Tôi đoán là muộn như thế này mà còn ra ngoài chứng tỏ là những thanh niên chưa có gia đình, thế thì lúc này đúng là thích hợp cho cả hai việc là gặp gỡ và nghỉ ngơi, không nghĩ là các cô. Bản thảo bài phỏng vấn mấy hôm trước ở cơ sở gửi trở lại tôi và các đồng nghiệp mới nghiên cứu hôm nay, rất hay, rất hay”. Ánh mắt anh ta vừa lia qua Tuyên Nhụy, liền kinh ngạc thốt lên: “Cha cha, cũng là người của Đài phát thanh à?”
Tôi biết Tuyên Nhụy vốn dĩ ghét nhất là những tên đàn ông nói nhiều và hay quá kinh ngạc trước một sự việc nào đấy, y như rằng nhìn thấy trên mặt cô ta có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, vội vàng nói: “Đây là Tuyên Nhụy bạn đồng nghiệp của tôi, là phóng viên”.
“Tuyên Nhụy?” – Nhất Phong có vẻ ngạc nhiên, vỗ tay vào trán nói: “Ô, ô ô, đã biết đã biết, chính là phóng viên có phong cách nhất ở Đài phát thanh của các bạn đây mà, văn phong tôi cũng đã xem qua rồi, rất sắc bén mà lại ngắn gọn súc tích. Xin chào, xin chào”. Vừa nói anh ta vừa giơ hai bàn tay tràn trề nhiệt tình của mình ra.
Tuyên Nhụy ngồi không động đậy gì, đôi mắt to chớp chớp, tỏ vẻ rất vô tội: “Đây là ai thế?”
Nhất Phong không hẳn giơ tay ra cũng không hẳn rụt tay lại, tôi vội vàng chạy vòng qua: “Phải trách tôi đã quên không giới thiệu, đây là biên tập viên phụ trách trang xã hội của tờ Tin chiều, tên là Đỗ Nhất Phong”.
“Ồ” Ánh mắt của Tuyên Nhụy càng tỏ ra ngây thơ vô tội, trịnh trọng bắt tay anh ta, “Ồ, đã biết đã biết, biên tập viên có phong cách nhất của tờ Tin chiều đây”. Nói xong là cười.
Nhất Phong vốn dĩ rất ngượng, nhưng nhìn thấy nụ cười của Tuyên Nhụy giống như một đóa hoa, nên cũng cười theo, ngay cả câu cô ta nói để chọc quê cũng coi như không nghe thấy.
Nhất Phong nói với Thang Ninh: “Vì thiếu cậu, cậu Tôn đi rồi, đánh bài thiếu mất chân”.
Tuyên Nhụy cười hì hì: “Các anh ở quán cà phê đánh bài song cúc, rất hay đấy”.
Những lời móc ruột móc gan mà lại tỉnh queo ấy khiến tôi toát mồ hôi, nghĩ bụng: Hôm nay Tuyên Nhụy thế nào ấy nhỉ? Sao cứ như ăn phải gừng, chẳng đếm xỉa gì đến thể diện và tình cảm cả. Thật may, Nhất Phong về chuyện nghe lời nói, âm thanh thì giống như một đứa trẻ vậy, thực sự rất trong sáng đơn thuần, không nghe ra ẩn ý, quay sang hỏi Tuyên Nhụy: “Tiểu thư Tuyên Nhụy không qua đây chơi một lúc?”
Tuyên Nhụy đang chống tay lên mặt bàn kính, hai bàn tay nắm vào nhau đầy vẻ yếu đuối, giọng nói dịu dàng nhưng đầy vẻ ấm ức: “Biên tập viên Đỗ, tôi vừa định cùng Thang Ninh thuê buồng khách sạn, anh xem thật chẳng đúng lúc gì cả, thế thì thôi vậy, các anh đánh bài đi. Thang Ninh, chúng ta hẹn lần khác nhé”. Nói xong, không đợi ba chúng tôi phản ứng gì, cô ta đa xách túi ra khỏi phòng giống như một cơn gió cuốn.
Bản lĩnh cho người khác leo cây của Tuyên Nhụy thuộc loại hàng đầu, cô ta có bản lĩnh trong bất kỳ trường hợp nào, bất kỳ thời điểm nào, với bất kỳ lý do nào đều bỏ mặc người ta, nhưng thông thường đều có người giúp cô ta giải quyết hậu quả, giúp cô ta ứng phó mọi sự, điểm này hết sức là kỳ quái. Thêm nữa, tôi thường trở thành người giúp cô ta giải quyết hậu quả, tôi bắt đầu phải lưu tâm về chức năng đặc biệt này của cô ta.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy mỗi lần trở thành người giúp cô ta, tôi đều không có cách nào từ chối được. Hay nói cách khác, cô ta lúc nào cũng khiến người khác có cảm giác ngoài mình ra thì không có ai có thể giúp cô ta, nên dù thế nào cũng không có cách gì để từ chối, chỉ đành nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
Một người con gái cùng tuổi, cùng giới với cô ta như tôi còn phải vậy, thì việc những người đàn ông kia thất điên bát đảo tôi cũng chẳng lạ gì.
Tuyên Nhụy đặc biệt thích mặc cái áo ngủ bằng lụa gần như trong suốt màu phấn hồng của tôi, thường cô ta cứ nửa đêm gõ cửa, đến chỗ tôi kiếm cái để ăn, kiếm chỗ để ngủ, thời gian giữa lúc ăn và lúc ngủ thì cô ta lấy xà phòng hương cỏ của tôi đi tắm, rồi mặc chiếc áo ngủ của tôi để trình diễn một thân thể hút hồn với những đường cong hấp dẫn.
Có một lần tôi vừa nấu mì cho cô ta ăn vừa lải nhải: “Cậu cứ vất vưởng ở ngoài chán thì lại về qua đêm ở chỗ mình, nửa đêm kêu đói, không để ình ngủ, cậu không thể ngủ đến sáng rồi đi làm được à? Mà đồ ăn ở nhà hàng đâu phải không có”.
Tuyên Nhụy giống như con chuột nhai miếng cà rốt tôi chuẩn bị để cho vào mỳ, rất kiên quyết nói: “Lão đây không thích”.
Tôi nói: “Những người đàn ông mà cậu quan hệ cơ bản đều là thanh niên trẻ tuổi, chắc là không có tật xấu như ngáy ngủ hay nói mê, hơn nữa, theo mình biết, cậu ngủ cứ như lợn ấy, cái gì cũng không nghe thấy, sau này cậu dứt khoát phải ra ngoài mà ngủ”.
Tuyên Nhụy nói: “Lão đây chỉ lên giường với những người đàn ông mình thích thôi, còn ngủ là chuyện chỉ có với người mình yêu”.
Câu nói này như một tiếng sám đánh vào khiến tai tôi như tê đi, tôi không dám tin quay đầu nhìn Tuyên Nhụy: “Tuyên Nhụy?”
Tôi thề, trong một chốc tôi nhìn thấy có điều gì đó sâu thẳm trong mắt cô ta vụt lóe sáng, tuy chỉ có trong giây lát đó thôi, nhưng cái đó tôi thấy rất rõ. Đó quả thực là sự nghiêm túc thuần khiết, hết sức thuần khiết.
Tuyên Nhụy giãn gân cốt, cười tươi tắn: “Nhìn gì mà nhìn? Không nhận ra lão đây à?”
Mỳ hôm đó nấu hơn nhừ, Tuyên Nhụy vừa ăn vừa chỉ trích tôi không để ý.
Cô ta nói: “Rau sống thì thái to quá, cà rốt thì cho vào sớm quá, nước thì hơi ít, nhiều muối quá… muốn ngược đãi lão đây à? Lần sau phải chú ý đấy nhé”.
Tôi nghe cô ta thầm thầm thì thì, không nhịn được hỏi: “Tuyên Nhụy, cậu đã yêu chưa vậy?”
Tuyên Nhụy ra vẻ tập trung xì xụp ăn mỳ, sau đó vứt bát ra: “Con rùa rửa bát, lão buồn ngủ rồi, đi ngủ đây”.
Thứ năm, tôi có giờ làm sớm, hơn năm giờ trời vừa hửng sáng đã phải ra khỏi cửa để đón xe. Trên đường, người đi tập thể dục buổi sáng rất đông, ông già bà già chiếm đa số, tôi thấy một ông già vừa chạy vừa quay mặt lại trách mắng một bà lão đằng sau: “Nhanh lên, không chạy Diêm Vương nắm lấy chân của bà đấy”. Giọng điệu của ông như thể đang mắng một đứa trẻ chưa biết gì, còn bà lão nói với vẻ ấm ức: “Chạy không nổi nữa”. Ông già quay người vừa nói vừa mắng, vừa lôi vừa kéo.
Nước mắt tôi bỗng nhiên trào ra, sau đó ngồi xổm bên đường khóc thút thít.
Xem chừng thời gian không kịp, tôi mới lau nước mắt gọi xe đi tiếp, trên xe, vừa xem sắp xếp công việc trong ngày, vừa thấy thương cảm, nhưng khi đến cơ quan xuống xe thì cảm xúc đã trở lại bình thường.
Khi thang máy chạy lên, tôi bỗng nhớ đến nàng Trác Văn Quân, nhớ đến sự sôi nổi lúc đầu và những vắng vẻ tiếc nuối khi về già của nàng, nghĩ đến Tư Mã Tương Như đã khiến cho nàng phải võ vàng tiều tụy. Nghĩ như thế, không hiểu vì sao tự nhiên lòng nhẹ nhàng thoải mái.
Tuyên Nhụy nói tôi là một con yêu tinh có tính cách mẹ hiền, cô ta nói đúng một nửa. Tôi không phải là yêu tinh, nhưng đúng là tính mẫu ở tôi có thừa.
Thứ gì đã qua đều không được.
Thành Đô vĩn viễn là một thiên đường cho người thích ăn uống.
Thành Đô càng là một thiên đường cho những người đang yêu đi tìm tình yêu hoặc bạn tình.
Tôi nghĩ rằng nếu tôi có điều phiền muộn trong lòng thì tôi sẽ đi Thành Đô chơi, môi trường ở đó cũng khá thích hợp để làm dịu tâm hồn.
Cửa phòng làm việc mở, tôi bồn chồn bước vào, thấy Tuyên Nhụy vẫn thản nhiên ngồi trước máy tính đánh máy, ngón tay cô ta múa trên bàn phím thành một vòng hoa. Tôi mắng một cách nghiêm túc: “Hôm trước cậu vỗ đít mà đi, báo hại mình ở đó ngượng quá, Tuyên Nhụy, cậu thật là không có giới tính mà cũng không có nhân tính”.
Tuyên Nhụy thái độ vui vẻ cười hì hì: “Thì để lão đây xin lỗi cô nhé, lần sau lão đây nhất định sẽ không vỗ đít mà đi nữa mà sẽ biến thẳng luôn”.
Tôi vừa ký tên vào sổ ghi chép trực ban vừa nói: “Hôm nay đến sớm làm gì thế?”
Tuyên Nhụy gửi cho tôi một ánh mắt âu yếm và một nụ hôn gió: “Bạn thân yêu ơi, chiều hôm qua Tứ Bình gọi điện tới, bài viết đóc ủa lão được gửi thẳng từ tỉnh đến Bắc Kinh rồi”.
Tôi rất vui: “Lần này mà không mời liên hoan là không được đâu nhé?”
Tuyên Nhụy nói: “Vẫn chưa đến lúc được mời đâu, Tứ Bình muốn lão đây phải sắp xếp lại một lần nữa, liên hệ giữa việc xây dựng cây cầu vượt biển ở vịnh Hàng Châu với chủ đề lớn là sự phát triển kinh tế tư nhân, khả năng giành giải thưởng chắc cắhn sẽ có thể còn cao hơn”.
Tôi không kìm được nói ngay: “Lại phải đi phỏng vấn thêm cái tay chim bìm bịp đó à? Tuyên Nhụy, không phải mình lắm chuyện đâu, nhưng mình cảm thấy cậu và anh ta rất hợp, từ ngoại hình đến tính cách bên trong…”
Tuyên Nhụy chỉ tập trung vào việc đánh máy: “Tên họ Điền đó có chỗ nào tốt với cậu chứ? Sao lại tốn công như vậy”.
Tôi nói: “Mình cũng không biết, anh ta có chỗ nào không xứng với cậu, không hiểu sao mình cứ cảm thấy anh ta còn hay hơn nhiều những đứa trẻ ranh mà cậu cặp đôi cùng?”
Tuyên Nhụy đáp: “Đồ đã có chủ, lão đây không đụng đến, kẻ cắp mới làm loại chuyện này, lão đây không làm”.
Nửa đêm tôi tỉnh dậy muốn đi vệ sinh, phát hiện Tuyên Nhụy đã không còn nằm trên giường. Tôi dụi mắt ngó trước ngó sau, thấy cửa ra ban công khép hờ, đi ra đó, mắt vẫn còn ngái ngủ toét nhoèn, tôi thấy Tuyên Nhụy đang nằm hút thuốc trên ghế dài tôi vẫn hay nằm sưởi nắng đọc sách, đôi chân thon dài cuộn tròn lại, để lộ chiếc quần lót màu trắng.
Tôi thấy cô ta đang ngáp: “Quá nửa đêm rồi cậu còn chưa ngủ à? Mai còn phải đi phỏng vấn thêm, không thể ngủ nướng được đâu”.
Tuyên Nhụy cười bỏ chân xuống, bắt chéo phía trước, liếc mắt nhìn ra ngoài: “Trăng tròn quá”.
Ánh trăng sáng bạc mềm mại như nước, tôi quay mặt thò đầu ra nhìn trăng: “Đúng thì đúng rồi, nhưng cậu trở nên hủ lậu từ bao giờ thế?”
Tuyên Nhụy cười nhưng không nói gì, rít một hơi thuốc, đốm lửa lóe lên trông đầy yêu khí.