Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 03
Chương 3:
Đời Tống có một người kỹ nữ tên là Nghiêm Nhụy, cầm, kỳ, thi, họa, ca, múa đều rất tinh thông, lại còn biết làm thơ viết từ. Học giả Đường Trung Hữu rất yêu thích, có khi yến tiệc thường mời nàng đến góp vui.
Đề đốc Chiết Đông là Chu Hi vốn có mối thù với Đường Trung Hữu, sàm tấu Trung Hữu đam mê tửu sắc, bắt giam Nghiêm Nhụy, dùng hình tra khảo, muốn nàng khai man để buộc tội Trung Hữu. Nghiêm Nhụy chịu mọi sự tra tấn khổ hình nhưng kiên quyết không khai làm hại Trung Hữu. Đến khi Chu Hi mãn nhiệm được điều đi dnơi khác, người kế nhiệm là Nhạc Thương thương hại cảnh ngộ của Nghiêm Nhụy, muốn nàng viết từ tự thuật chuyện của mình. Nghiêm Nhụy ứng khẩu bài từ “Xem bói”: “Không phải thích phong trần, là sai lầm từ kiếp trước. Hoa nở hoa tàn tất có thời, đừng trách tại gió đông. Cuối cùng sẽ phải đi, ở cũng không thể ở! Nếu hoa trên núi rơi đầy đầu, đừng hỏi thiếp về đâu”. Nhạc Thương nghe xong vô cùng khâm phục, lập tức hạ lệnh cho nàng hoàn lương.
Tôi mù tịt “Cái cô Nghiêm Nhụy này thì liên quan gì đến Thành Đô? Sao mình lại nhớ câu chuyện này xảy ra ở Đài Châu thuộc Chiết Giang nhỉ?”
Tuyên Nhụy không buồn mở mắt, nói: “Lão đây có bảo cô ta liên quan đến Thành Đô đâu”.
Tôi ôm lấy cô ta cù: “Trêu mình hả?”
Tuyên Nhụy cười lớn: “Con rùa con này sờ sẩm làm lão ngứa ngáy quá, kể cho cô điển cố này là vì trong tên của cô gái đó cũng có chữ “Nhụy”, đột nhiên nhớ ra, cảm thấy thú vị thì kể thôi”.
Lúc ấy tôi mới dừng tay, kéo lệch gối ra nằm cuộn lại, nói: “Sao mình lại thấy cô Nghiêm Nhụy đó hơi giống cậu, đều yêu thích những thứ văn thơ chua chát ấy, đều có khí phách mạnh mẽ… Vậy cậu định baogiờ hoàn lương?”
Không nghe thấy Tuyên Nhụy nói gì, tôi đoán là câu nói đùa này đã động chạm gì đến cô, vội ngóc đầu dậy nhìn, quả nhiên thấy sắc mặt Tuyên Nhụy nặng nề rất khó coi, liền nói: “Xin lỗi nhé, mình không cố ý”.
Tuyên Nhụy lắc đầu: “Không phải vì vậy…” Cô ta thở dài thườn thượt, đây là lần đầu tiên kể từ khi quen Tuyên Nhụy tôi nhìn thấy sự buồn phiền trong mắt cô. Tuyên Nhụy nói chậm rãi: “Tớ không nghĩa khí như vậy, tớ không có khí phách mạnh mẽ như nàng ấy, tớ là một đứa con gái nhu nhược yếu hèn”. Nói xong, nhắm mắt lại, yên lặng như tia nắng mặt trời đang khẽ khàng lọt qua rèm cửa vào phòng.
Buổi trưa, anh chàng nằm trên giường đột nhiên ngồi phắt dậy, cái giường phát ra một tiếng động rất lớn làm tôi và Tuyên Nhụy đều bừng tỉnh, Tuyên Nhụy thò đầu từ dưới chăn ra, gầm ghè: “Lão đây còn chưa ngủ đủ giấc, gì mà ồn ào thế?” Tôi cũng ngửng đầu nhìn anh ta, đồng thời thu chân vào trong chăn.
Anh chàng nhóc mắt tròn mắt dẹt nhìn hai chúng tôi, tay cầm chiếc áo ngủ màu phấn hồng của tôi mà Tuyên Nhụy mặc dở tối qua, không thốt nên nổi một câu.
Tuyên Nhụy nhảy vọt từ dưới chăn ra với khí thế hung hãn, cứ lõa lồ như vậy đi tới bên giường, giật lấy chiếc áo khoác lên người, sau đó quỳ trên giường lấy ngón trỏ dứ dứ vào ngực cậu ta: “Nhìn cái mông ấy! Lúc bé bú tí mẹ nhìn còn chưa đủ hả? Mau đi đi! Hôm nay anh đã đến muộn nửa ngày rồi, may mà còn chưa có ai gọi điện đến, chứng tỏ người ta còn chưa định đuổi việc đấy. Còn không đi mau lên? Chờ gì nữa hả?”
Anh ta ngồi đờ ra trên giường, mặt đỏ dừ, mãi mới lí nhí nói được một câu “Nhà… nhà… nhà vệ sinh ở đâu?”
Tuyên Nhụy hét lên: “Nhà vệ sinh, lại còn nhà vệ sinh nữa. Ra khỏi cửa rẽ phải, công tắc đèn ở bên trong”.
Đến lúc anh ta đi ra cửa buồng ngủ thì Tuyên Nhụy đã châm xong điếu thuốc, bộ mặt rầu rĩ nhìn tôi đang cười nôn ruột: “Đồng cảm với người ta một chút được không? Lão đây rầu lòng đến bạc cả tóc rồi, cô còn rảnh hơi để cười được hả”.
Tôi nói: “Ai bảo cậu mắt lé, kiếm được một anh chàng nhóc chẳng biết gì cơ, buồn cười quá. Để mình xem lần này cậu giải quyết thế nào? Mình thấy anh ta có vẻ thích cậu thật, cậu thô lỗ như vậy mà cũng không sợ, hừm, anh ta tên gì?”
Tuyên Nhụy rầu rĩ trả lời: “Thang Ninh”.
Thang Ninh từ nhà vệ sinh đi ra, gấp gọn chăn lại, vuốt phẳng ga trải giường, sau đó nói với chúng tôi: “Tôi đi làm cơm”. Nói xong đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh ra xem có gì ở bên trong.
Tay Tuyên Nhụy như đông cứng, để tàn thuốc cháy dài, nói “Lão đây đã tha về một thiên sứ”. Sau đó, cô ta lập tức cởi bộ ngủ ra, mặc quần áo của mình vào, vỗ vỗ má tôi, xách túi nhón chân đi biến mất.
Tôi tựa lưng vào gối, cười đến mức không thở nổi. Thang Ninh nghe thấy tiếng sập cửa, cầm cái bát trứng đang đánh đi ra, thấy Tuyên Nhụy đã biến mất, cười cười, nói với tôi: “Tôi là Thang Ninh, vừa được phân về tờ Tin chiều, phóng viên ảnh”. Vừa nói, tay vừa đánh trứng trông cực kỳ thành thạo.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta cười “Ừm, đã nghe kể về anh rồi, tôi tên Quách Doanh, biên tập viên Đài phát thanh, người vừa chạy mất là phóng viên tập hợp tin của chúng tôi, Tuyên Nhụy”.
Thang Ninh mỉm cười để lộ ra chiếc răng khểnh, nói: “Tôi biết”.
Hôm đó tôi ăn ngon lành một bữa cơm phong phú, tay nghề của tên Thang Ninh này quả là rất tuyệt. Lúc tiễn anh ta về, tôi trịnh trọng mời nếu rảnh cứ đến đây chơi.
Nhưng rất kỳ lạ là tôi cảm thấy Thang Ninh có phong thái cởi mở, nói năng đâu ra đấy, xử sự đàng hoàng, không có vẻ một đứa trẻ con, khác hẳn điệu bộ lúng túng lúc vừa ngủ dậy.
* * *
Tề Phi là người chủ trì chuẩn nhất trong số những người chủ trì mà tôi và Tuyên Nhụy biết, hoặc là nói ở con người Tề Phi có đầy đủ các đặc trưng công việc và đặc trưng cuộc sống của một người làm chủ trì chương trình.
Anh ta làm chủ trì đã được 14 năm, trong khi tuổi đời mới chỉ là 28. Từ chương trình thiếu nhi hồi còn nhỏ, đến chương trình giải trí sau này, tiếp nữa là các chương trình phỏng vấn khách mời trực tiếp dường như anh ta đều làm rất tốt, từ khoản lên kế hoạch, biên tập, phỏng vấn, phát sóng, từng chi tiết anh ta đều có sự tích lũy, nên được mọi người gọi là “Đại Bách khoa toàn thư” của Đài. Anh ta khiêm tốn nói “Quyển thượng quyển thượng”[10], mọi người tò mò không hiểu vì sao, anh ta trả lời: “Nghĩa là với những gì tôi không hiểu tôi có thể nói là nó nằm trong quyển hạ”.
[10] Cách phân tập sách ở Trung Quốc: Quyển 1 thường gọi là “Quyển thượng” còn quyển 2 gọi là “Quyển hạ”.
Đồng thời, anh ta cũng là người hội đủ các bệnh nghề nghiệp ở trong Đài; viêm họng mãn tính, viêm mũi dị ứng, viêm dạ dày mãn tính, viêm khớp vai nhẹ.
Nói ra thì rất lạ kỳ, làm cái nghề phát thanh này, ngoài một vài người chủ trì chuyên mục tin tức ra thì chủ yếu tuổi đời còn rất trẻ.
Năm ngoái tôi và Tuyên Nhụy còn là người bảo vệ lứa tuổi 24 trẻ nhất của Đài này, năm nay vừa bổ sung thêm vài đứa sinh viên thực tập trẻ măng, tôi liền nhận thấy mình bắt đầu thành lớp già dù mới 25 tuổi, nhường vị trí ấy lại cho tụi 23.
Tuổi của mỗi người đều đang tăng lên, cũng có nghĩa là, khi mỗi người tăng thêm một tuổi thì lứa tuổi trẻ nhất lại giảm xuống một tuổi. Ví dụ như Khả Tuệ, tốt ngihiệp đại học chuyên ngành chính quy mà lại sinh năm 1984. Nó nói: “Em 6 tuổi vào lớp một, chẳng qua là vì sau này học vượt lớp mà thôi, việc này rất phổ biến mà”. Lại còn rất phổ biến, thật không hiểu có phải mấy đứa trẻ con này hàng ngày ăn vi cá mập hay không mà xem chừng đứa nào cũng mặt nhăn mày nhở, không biết trời cao đất dày là gì, nhưng khi hỏi kỹ ra thì đứa nào cũng có một chồng bằng cấp dày cộp.
Tuyên Nhụy lại không có cảm giác gì đặc biệt với những chuyện này, không giống tôi luôn đầy những nỗi lo hiền, cuộc sống đối với cô ta rất giản đơn: công việc, hưởng thụ. Ngoài bản thân mình ra, cô ta luôn luôn duy trì một sự quan tâm đầy chủ nghĩa thực dụng với mọi người xung quanh, nếu không thể lợi dụng hoặc tranh thủ được thì cô ta không hề lưu tâm một tẹo nào.
“Trái tim là một căn gác nhỏ, công việc và đàn ông đã chiếm một vị trí khá lớn rồi, những thứ vô dụng khác thì để vào đâu?” Tuyên Nhụy ngả người trên giường tôi, hút thuốc một cách lười nhác.
“Sớm muộn cậu cũng có ngày bị thiêu chết trên giường,” tôi lo lắng nhìn tấm ga trải giường màu phấn hồng của mình, “Cái ga này là đồ thủ công của một người bạn mang từ Thổ Nhĩ Kỳ về đấy, cậu mà đốt cháy một lỗ thì không đền nổi đâu”.
Tuyên Nhụy vỗ má tôi, “Người thuộc cung Xử Nữ thường thích sạch sẽ gọn gàng và yêu quý đồ vật một cách quá đáng, lão đây chúc cô sau này sẽ tìm được một ông chồng không thích rửa chân và quan hệ lăng nhăng”. Vừa nói xong, chiếc điện thoại của cô ta để bên gối đổ chuông, nhạc chuông rất lạ, tôi nghe kỹ thì đó là đoạn nhạc “Quỷ vào làng” do Tuyên Nhụy tự biên tập.
Tôi cười: “Ai vậy? Tứ Bình hay giám đốc Lâm”.
Tuyên Nhụy nói “Thang Ninh”. Nói xong nghe máy, lơ đãng ậm ậm ừ ừ mấy tiếng, sau đó bảo: “Thế à? Vậy thì tốt rồi, thế này đi, lát nữa gặp ở nhà hàng Á Khẩu”. Tắt máy, cô ta hít mấy hơi rồi vứt tàn thuốc vào trong chiếc đĩa pha lê tôi thường để ô mai, quay đầu nhìn tôi, “Có hứng thú với hắn không?”
Tôi cười nói: “Chuyển nhượng à? Thôi đi, con mắt anh ta nhìn cậu toàn màu xanh, hơn nữa mình cũng không thích tình yêu chị em, đầy mệt mỏi, cũng đầy tà khí”.
Tuyên Nhụy cười hì hì: “Lão nói à biết, tên nhóc này rất tuyệt, bỏ qua thì tiếc lắm”.
Tôi hơi hào hứng nhìn dáng vóc yêu kiều của cô ta “Nếu thấy rất tuyệt thì sao bản thân cậu không ôm lấy?”
Tuyên Nhụy nằm gối đầu lên tay, nói: “Lão đây là yêu tinh, không có cơ sở thích phụ đạo người khác những tri thức cơ bản, hơn nữa tâm lý của tụi trẻ con hơi mềm yếu, ngộ nhỡ đối đãi không chu đáo, gây ra chướng ngại tâm lý hay sinh lý nào đó thì chẳng phải hại cả đời hắn hay sao? Yêu tinh là yêu tinh, lão đây là yêu tinh tốt, thấy rõ ràng tên nhócnày có thể giao ột yêu tinh vừa nhẫn nại vừa có tính từ mẫu như cô, cô phụ đạo tốt cho hắn ta cũng chính là để phúc cho các chị em sau này còn gì nữa. Đây là một việc có công đức, đàng hoàng ngay thẳng, chẳng phải là thứ cả đời cô theo đuổi ư?”
Lời nói của cô ấy sắc bén đâm thẳng vào những góc sâu kín nhất trong lòng mình, khíên tôi mãi không nói được một lời.
Tuyên Nhụy liếc nhìn tôi, không hỏi gì, lại châm một điếu thuốc: “Đợi chút nữa đi cùng với lão đến Á Khẩu, giải quyết chuyện này với hắn ta, cứ kéo dài mãi sẽ làm hỏng mất hứng thú của lão đây với đàn ông, chậm chạp lờ đờ đi mất”.
Yêu tinh chân chính nhất cũng phân thành nhiều loại.
Tiêu chuẩn phân biệt cụ thể quả thực rất nhiều, tạm thời không liệt kê từng thứ một ra, phần sau sẽ dần dần nhắc tới.
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, Tuyên Nhụy là loại vô cùng hiếm thấy, loại ưu tú nhất đồng thời cũng sắp tuyệt chủng trong số yêu tinh, có những chuẩn mực làm yêu tinh nghiêm khắc nhất. Loại yêu tinh cô ta coi thường nhất là loại rõ ràng thích hoặc không thích một người đàn ông nhưng thái độ lại lưng chừng, không nói không cũng không nói có, không từ chối qua lại với anh nhưng cũng không đồng ý lên giường với anh, cứ vậy níu kéo anh, làm mất thời gian của anh, lãng phí tiền bạc của anh, khiến anh ở lại thìkhó chịu mà đi thì tiếc.
Cô ấy nói: “Đây là loại yêu tinh ích kỷ và vô liêm sỉ nhất, còn đáng ghét hơn bọn yêu tinh giả tạo gấp nhiều lần. Quách Doanh, cậu nhớ kỹ, yêu tinh ưu tú chân chính nhất từ trước đến nay không làm những việc khiến người ta đau khổ, yêu tinh chân chính phải đem lại niềm vui ình và người đàn ông, niềm vui về tinh thần và thể xác, ngoài niềm vui ấy ra, dù là danh hay lợi đều không thể có, hễ có thì không phải là yêu tinh nữa mà là kỹ nữ”.
Trong quãng thời gian quen với Tuyên Nhụy, quả thực tôi thấy với bất cứ người đàn ông nào cô ta cũng vậy, ngoài thể xác ra thì không có bất cứ dây dưa lằng nhằng gì.
Thậm chí tôi còn cảm thấy Tuyên Nhụy là một yêu tinh còn trong sạch và đẹp đẽ hơn đại đa số những đứa con gái ra dáng được gọi là thục nữ hay OL[11].
[11] Người con gái chưa chồng.
Cô ta qua lại với đàn ông, hoặc là nói cô ta tuyển chọn đàn ông với tiêu chuẩn khá là nghiêm khắc. Cô ta tuyệt đối không giống những đứa con gái nông cạn hơi tý là huênh hoang làm bộ làm tịch, đến đâu cũng liến thoắng, uốn éo tấm thân dương liễu lượn lờ mọi nơi, không phải thỉnh thoảng lại trang điểm điệu đà, chơi đùa bỡn cợt, càng không phải loại tạp nham hễ thấy đàn ông là lẳng lơ tán tỉnh, khoe khoang sự phong tình. Cô ta coi thường tất cả những cô “con gái nhà lành” có gan muốn mà không có gan làm, đặc biệt là bọn con gái đã vượt quá giới hạn với đàn ông nhưng lại quả quyết nói rằng mình là người con gái tốt.
Lý lẽ của cô ta thực ra rất giản dị. Đàn ông bỏ mồ hôi và tâm huyết để theo đuổi tình yêu, nếu đàn bà không thể cho được thì thôi, hà tất phải phiền phức, hà tất phải lừa gạt người ta.
Tuyên Nhụy rất hà tiện tình cảm của mình, chỉ có đối với người hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của mình thì cô ta mới thực sự bị khuất phục, mới thực sự bộc lộ những mặt xuất sắc và mê mẩn lòng người của mình ra. Ngoài thứ đó, bất kể là tài tử hay tài phiệt, bất kể là anh chàng đẹp trai hay người có quyền thế, cô ta chưa hề giữ thể diện cho họ, dứt khoát gọn gàng, có khi còn từ chối đến mức không để ý phép tắc gì. Nhưng ở một phương diện khác, đối với người đàn ông phù hợp với tiêu chuẩn của mình thì cô ta lại tuyệt đối có tình có nghĩa.
Cô ta cũng coi thường loại yêu tinh mê hoặc nhiều người đó, cho rằng những yêu tinh cứ luôn luẩn quẩn giữa đám đông đàn ông thì đã không có chức năng thăng cấp, chỉ có thể không ngừng mài mòn bản thân mình, cuối cùng chẳng qua là đem tình cảm và thể xác của mình mà làm thỏa mãn đối phương, còn bản thân mình thì chỉ có một kết cục trắng trơn và trống rỗng.
Trước khi bắt đầu một giai đoạn tình cảm mới, bạn phải kết thúc giai đoạn tình cảm trước kia. Đây không những là sự tôn trọng với hai người đàn ông trước và sau mà cao hơn là tôn trọng bản thân mình. Đồng thời, chỉ có tôn trọng người đàn ông thì người đàn ông mới tôn trọng bạn.
Về điểm này, liệu có mấy yêu tinh làm được? Khi Tuyên Nhụy đang nói đến đoạn trên, tỉnh táo và suy nghĩ sâu xa cô ta ngậm một điếu thuốc Wantaro: “Những thằng đàn ông bận tâm vì bọn yêu tinh giả hoặc yêu tinh dùng dằng này đều là bọn ngốc, không những lãng phí tinh lực mà còn lãng phí tinh dịch”.
* * *
Thang Ninh ngồi im lặng phía đối diện, ăn cơm húp canh, trên khuôn mặt thuần khiết là một nụ cười mỉm dịu dàng.
Tuyên Nhụy quyết định tránh đi, lý do của cô ta là “Vốn chưa từng bắt đầu, nói kết thúc cũng chẳng ra làm sao, không đi thì mất mặt người ta”. Khi tôi nói là cô ta chủ động dụ dỗ người ta trước, mặt Tuyên Nhụy đầy vẻ lưu manh kiểu đã sai thì sai luôn cả thể: “Ai bảo anh ta có bộ dạng của một hồ ly tinh đực? Đấy thuần túy là một sự hiểu lầm, lão đây giao anh ta cho cô, muốn hiếp muốn giết tùy cô đấy”. Nói xong bèn xách chiếc túi hiệu LV của cô ta đi mất.
Tôi đành thay quần áo, lái xe đến nhà hàng Á Khẩu.
Kết quả là trước mặt Thang Ninh, tôi lại giống như một đứa trẻ, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói Tuyên Nhụy có việc đột xuất phải đi.
Thang Ninh cười: “Tôi biết là Tuyên Nhụy cho tôi leo cây”.
Người thông minh không nói những câu ngốc nghếch. Tôi không có lời giải thích hay ho nào, xem ra anh ta đã chuẩn bị trước việc Tuyên Nhụy sai hẹn. Tôi rất tò mò, sự tò mò này kéo dài từ lần trước khi Tuyên Nhụy lén lút chuồn đi mà Thang Ninh vẫn thản nhiên bình tĩnh, cho đến bây giờ. Tên nhóc này dù mới ngoài hai mươi tuổi đầu, trước mặt Tuyên Nhụy cũng có vẻ chưa từng trải đời anh ta có một vẻ gì đó rất thâm trầm, rất quảng đại, đó dường như là cốt cách từ lúc sinh ra vậy.
Tôi tin rằng cảm giác của mình không sai.
* * *
Trưa hôm sau, Tuyên Nhụy mắt la mày lét hỏi tôi: “Quả xanh ăn có ngon không?”
Tôi liếc cô ta một cái: “Quả xanh vẫn ở trên cây, cậu không chọc thì nó không rơi xuống”.
Tuyên Nhụy như quả bóng xì hơi: “Xem ra rắn quá nhỉ”.
Tề Phi nhìn chúng tôi, đột nhiên ngâm một câu thơ bằng chất giọng mộc mạc của anh ta: “A, hoa hồng của ta, ngọn giáo của kỵ sỹ cũng mềm lại vì ngươi”.
Tiểu Xuân nhìn anh ta như nhìn thấy quỷ: “Thơ của ai vậy? Kiều Thụ? Tuyết Thái?”
Tề Phi nói: “Buổi sáng ngồi trong toa lét, nhớ ra”.