Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 02
Chương 2:
Thời Ngũ Đại, một người sáng tác từ[9] tên là Vi Trang ở Tứ Xuyên lấy được một người vợ xinh đẹp và đàn hay múa giỏi, tên là Duyên Thần. Vi Trang viết từ, Duyên Thần múa hát, hai người sống quấn quít bên nhau vui vẻ vô cùng.
[9] Một thể loại văn vần, được phát triển từ thơ ngũ ngôn, thất ngôn và ca dao, có thể phối nhạc thành điệu hát.
Chủ đất Thục là Vương Kiên biết chuyện, bèn giả vờ mời Duyên Thần vào cung dạy đàn hát cho cung nữ, sau đó lừa nàng ở lại luôn trong đó, chiếm làm vợ lẽ của mình.
Sau khi mất Duyên Thần, Vi Trang ngày ngày buồn bã, viết ra bài từ “Tiểu Trùng Sơn” bày tỏ nỗi khổ tương tư. “Thấm thoắt xuân đi lại xuân về, đêm lạnh nơi cung cấm dài dằng dặc, mộng thấy phu quân. Nằm nhớ thương về những ngày qua, vạt áo lụa loang đầy nước mắt. Tiếng hát bị ngăn bằng cánh cửa dày, quanh vườn quấn quýt cỏ xanh. Trăm muộn ngàn sầu biết tỏ cùng ai? Ngẩn ngơ trước thềm, nơi cung điện đã chạng vạng hoàng hôn”.
Duyên Thần nghe được bài này vô cùng đau đớn, tuyệt thực mà chết.
Tuyên Nhụy lắc đầu lia lịa: “Xem này, xem này, đây rõ ràng là một người đàn ông, đã không thể giữ được tình yêu của mình, lại còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn viết ra những lời ca ai oán, khiến người đàn bà đau khổ, không có cách gì tha thứ cho bản thân mình mà tìm đến cái chết. Giả dụ mặt dày hơn một chút, vì sợ chết mà tiếp tục sống thì cũng phải chịu sự giày vò nội tâm ghê gớm, vật vã nuối tiếc và tự trách mình, sống cũng không bằng chết”.
Đĩa ô mai trước mặt nhanh chóng vơi đi, còn sự nghi ngờ của tôi lại không ngừng tăng lên. Cuối cùng không kìm được, tôi mở miệng: “Tuyên Nhụy, mình lại thấy hình như gần đây chủ nghĩa nữ quyền của cậu liên tục mở rộng ra hay sao ấy? Theo cách nhìn của nam giới chẳng phải là hơi nóng vội quá ư? Phải biết hôm nay Tề Phi và Tiểu Xuân đều có ở đây”.
Tuyên Nhụy cười hi hi: “Cậu bảo họ là nam giới à?”
Tôi nghĩ lại, cũng bật cười: “Đâu có!”.
Tiểu Xuân đánh Tuyên Nhụy một cái, tỏ vẻ thẹn thùng, rồi xoay người nói với giọng điệu kéo dài: “Đáng ghét quá, đáng ghét quá, hai người các ngươi thật đáng ghét”. Nói xong, mặt tỉnh bơ tiếp tục ăn quả ô mai.
Tôi và Tuyên Nhụy thấy lạ mà không cho là lạ, Khả Tuệ đang từ bên cạnh Tề Phi đi qua, cười đến nỗi đầu chúi xuống dưới bàn.
Tề Phi giật mình, giọng nói cực kỳ hấp dẫn bỗng nhiên bật ra: “Chẳng phải sao? Cô”.
Đài phát thanh cũng giống Đài truyền hình, đều là những nơi không bao giờ thiếu phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp, nhưng duy nhất có một điều khác biệt là: nam giới của Đài phát thanh, đặc biệt là những anh chàng đẹp trai tương đối thiếu thốn, cho nên việc cả hai anh đẹp trai Tề Phi và Tiểu Xuân có thể đồng thời ở trong cùng phòng chúng tôi không thể không nói rằng đây là diễm phúc. Tuy nhiên, mọi người đều là chị em tốt, anh em tốt, về mặt tình cảm không thể thèm thuồng bọn họ được, nhưng khi bọn họ nhận được hoa chúng tôi đều được thưởng thức, khi bọn họ nhận được quà tặng là đồ chơi thủ công mỹ nghệ thì chúng tôi đều có thể được dùng, ngay cả đồ ăn vặt cũng sung công. Nhận được một chút ân nghĩa, còn phải báo đáp lại như sông như suối, huống hồ là được hưởng thụ như thế này?
Nói một cách thẳng thắn, so với đại đa số đàn ông làm chủ trì chương trình trong Đài phát thanh, dường như Tiểu Xuân và Tề Phi không có thiên hướng bị nữ tính hóa, sẽ không có chuyện nhón tay cầm chiếc cốc ỏn à ỏn ẻn, cũng sẽ không có chuyện đứng trước gương nói một cách kinh ngạc: “Trời ơi, gần đây tia tử ngoại thật lợi hại”, tuy nhiên, bọn họ đều có dáng người dong dỏng cao, nước da trắng nõn, mặc quần áo bó sát người hoặc mặc quần nhiều túi, trên điện thoại di động post đầy nội dung những tác phẩm mới nhất của mình.
Con người Tề Phi tỏ rõ đầy kiêu ngạo, khuôn mặt hầu như lúc nào cũng lạnh tanh, nhưng tiếp xúc một thời gian dài mới cảm thấy anh ta chân thực với mọi người, coi trọng nghĩa khí bạn bè; ngược lại, Tiểu Xuân có khuôn mặt thành thực, tuy vậy nhỏ thì làm khó người ta, lớn thì chống lại không chấp hành các ý kiến trong Đài, đa số các lần đều là anh ta tự đưa ra ý kiến của mình, sau đó Tuyên Nhụy hoặc Tề Phi thực hiện. Đối với anh ta mà nói, hễ không có tổn thất thì có thể thực hiện được ý định của riêng mình – Chung qui lại, hai con người này – Tuyên Nhụy và Tề Phi, lãnh đạo nào trong Đài cũng phải giữ một chút thể diện cho bọn họ.
Một anh chàng khác – Vương Lâm lại rất ít khi có mặt ở văn phòng, khi có mặt, cũng rất ít tụ tập với vài người chúng tôi, nhiều nhất là lấy một chút đồ ăn vặt ngồi vào một chỗ xem sách, có lúc nghe thấy chúng tôi nói chuyện về một vấn đề gì đó mà anh ta thấy rất hào hứng với chủ đề thì mới ngẩng đầu lên, chêm vào một hai câu.
Duy nhất có một ưu điểm mà anh ta có đó là khi các công ty cung cấp một vài vé ưu đãi, thẻ khách quý, anh ta có thể đảm bảo là mang đến với số lượng lớn cho chúng tôi đầu tiên, nhưng mà có đi có lại, một vài cuộc biểu diễn quy mô lớn do Đài tổ chức, chỉ cần không mang tính thương mại thuần túy, anh ta luôn có thể lấy từ chỗ Tề Phi một vài hoặc mười mấy tấm vé xem biểu diễn. Tuy nhiên, những chiếc vé này từ trước đến giờ không phải lấy ình hoặc bạn bè mà là giao cho khách hàng quảng cáo lớn nhỏ của Đài phát thanh, đương nhiên, số thứ tự từ lớn đến nhỏ. Về điểm này mà nói, Vương Lâm thật sự nghĩ cho lợi ích tập thể, mỗi bước đều là điển hình của cách làm việc thật sự, khác với tôi và Tuyên Nhụy. Điểm này cũng là nguyên nhân mà mỗi người trong một phòng như thế này đều không thể xem nhẹ người chỉ có học lực trung học cơ sở như anh ta.
Vài người đang nói chuyện phiếm, Tứ Bình bỗng nhiên chạy tới với vẻ mặt nghiêm túc: “Mười lăm phút nữa đến phòng hội nghị họp”. Khi gặp phải một số chuyện trọng đại, chị ta luôn cầm chặt trong tay cặp tài liệu màu đen, lúc này thứ đó đang ở trong tay chị ta”.
Khả Tuệ chưa hề gặp sự việc tương tự như vậy, hỏi một cách nghi ngờ: “Hôm nay là thứ tư, cũng chẳng phải là ngày ngừng hoạt động máy móc để kiểm tra, họp gì thế nhỉ?”
Tiểu Xuân vò đầu nó nói: “Con bé này, bảo họp thì họp, nói nhiều làm gì, cầm lấy nhật kí làm việc đi”.
Tứ Bình ngồi vào trước chiếc bàn dài trong phòng họp với vẻ mặt nghiêm túc, nhìn mấy nhân viên biên tập và phát thanh viên bao gồm cả chúng tôi, hỏi: “Từ ngày 12-3 đến 17-3, ai nhận sân khai trương Trung tâm Thương mại Hữu Bối, sàn nhảy Hữu Bối và quán cà phê Hữu Bối?”
Cái gọi là nhận sân chính là chủ trì hoạt động kinh doanh. Chủ trì hoạt động kinh doanh ở nơi công cộng, đặc biệt là hoạt động kinh doanh có thù lao, trong con mắt của người làm chương trình thì là sự việc không lạ lùng gì. Người chủ trì với thu nhập mỗi tháng tương đương nhân viên văn phòng đa số sống dựa vào công việc đang rất thời thượng này. Căn cứ theo số năm hành nghề, trình độ chủ trì và mức độ nổi tiếng phân thành cấp bậc khác nhau, sự khác biệt rất lớn, vừa tính mỗi tiếng hàng nghìn tệ, cũng có buổi năm trăm tệ trở lên, thậm chí có trường hợp cá biệt còn bắt bẻ nơi biểu diễn và thời gian tổ chức chương trình, chỉ có qua bạn bè giới thiệu mới có thể mời được.
Người chủ trì trong Đài phát thanh và Đài truyền hình đặc biệt là người chủ trì chuyên mục tin tức không được phép tùy ý nhận hoạt động thương mại và biểu diễn thương mại, điều này được qui định rõ bằng văn bản, trừ trường hợp đặc biệt thì do Đài phê chuẩn, ví dụ một số chương trình hoạt động của khách hàng quảng cáo hoặc của đơn vị có quan hệ.
Cho dù như vậy, vẫn có người tranh tối tranh sáng để nhận, chẳng qua là trong Đài để cho nhân viên có thêm thu nhập hoặc vì nguyên nhân nào khác mà mắt nhắm mắt mở cho qua rất nhiều lần, nhưng ai cũng biết, một khi đã truy cứu thì đây chắc chắn là chuyện lớn.
Rõ ràng seri hoạt động của Hữu Bối này không thuộc loại trong Đài có thể mắt nhắm mắt mở được.
Lẽ nào seri Hữu Bối này lại có vấn đề?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai nói câu gì. Tuy nhiên tôi nhớ rõ chính là công việc Tuyên Nhụy nhận, 3 lần 5000 tệ, trong đó một phần tôi tiêu cùng cô ta nữa.
Tứ Bình cao giọng: “Tôi hỏi lại, ai đã nhận 3 hoạt động khai trương này?”
Vẫn không ai nói gì. Tôi hơi lo lắng nhìn sang Tuyên Nhụy, cô ta vẫn cười vui vẻ, không thấy chút hoảng loạn nào.
Tứ Bình nhìn mặt mọi người một lượt, khi nhìn Tuyên Nhụy liền dừng một lúc, thấy cô ta có dáng vẻ dửng dưng và không liên quan, liền nói một cách không bằng lòng: “Mọi người kiện cáo, điện thoại đến phòng làm việc của giám đốc Đài, nói chính là người trong Đài chúng ta đã chủ trì các hoạt động không hợp lệ làm ảnh hưởng đến dân này! Giám đốc Lâm rất bực, rốt cuộc là ai, mau thừa nhận đi!”
Tuyên Nhụy cười vui vẻ nói: “Đúng vậy đúng vậy, trung tâm thương mại của người ta có vấn đề, đương nhiên là vì người chủ trì đã làm quảng cáo giả nên mới phát sinh, nhất định phải truy cứu đến cùng; Chủ nhiệm, chị nhất định phải điều tra, nhưng chị đừng nhìn tôi, tôi không phải là người chủ trì, đúng không?”
Một câu nói nghẹt đến nỗi Tứ Bình không biết là ai, mà cơ bản biết đó là Tuyên Nhụy, chỉ có điều muốn mượn cớ đánh vào cái tính ngông của Tuyên Nhụy mà thôi. Tuy nhiên, lời nói của Tuyên Nhụy cũng rất rõ ràng: “Tôi không phải là người chủ trì, tôi là phóng viên, không có quy định nào cho phép phóng viên có thể ra ngoài chủ trì hoạt động thương mại đúng không? Vậy thì tôi đã vi phạm điều nào?”
Tứ Bình vốn định hù dọa Tuyên Nhụy một chút như vậy nhưng chắc lại liên tưởng đến cục trưởng Liêu, nên cũng không nói lại nhiều, chỉ nhấn mạnh một cách mơ hồ kỉ luật nghề nghiệp của những người làm về tin tức, và tuyên bố thứ 3 tuần sau học trọng điểm nguyên tắc đạo đức làm việc của biên tập viên và phóng viên, sau đó giải tán.
Trở lại phòng làm việc, Khả Tuệ không hiểu sự việc và nói: “Tại sao đang điều tra lại không điều tra nữa. Chủ nhiệm làm sao vậy?”
Tuyên Nhụy cười to, tỏ vẻ ngông nghênh: “Đây là vụ án không đầu mối, càng điều tra càng loạn”.
Tề Phi đóng cửa phòng lại, nhìn Tuyên Nhụy một cách nghiêm túc: “Cô không cần phải đối đầu với Tứ Bình như vậy”.
Tuyên Nhụy cười có vẻ hung dữ: “Tôi và bà ta đối đầu? Chẳng phải lần nào bà ta cũng cố truy tìm để nắm được đuôi tôi hay sao? Nhưng thật đáng tiếc, chức vị quá thấp, bắt cũng không bắt được”.
Tôi cũng cảm thấy Tuyên Nhụy làm hơi quá, trong Đài ngoài giám đốc Lâm ra, thật sự chẳng có ai có thể giống như Tuyên Nhụy, có thể khống chế Tứ Bình một cách tỉnh bơ.
Lần này Tiểu Xuân lại không nói những câu nghiệt ngã, khi ngồi xuống anh ta nói với Tuyên Nhụy: “Tuyên Nhụy, hôm nay cô không nên làm như vậy với Tứ Bình”.
Tuyên Nhụy có phần không hiểu, chỉ cười mà không hỏi lại. Lúc này, điện thoại di động của cô ta đổ chuông, cô ta cầm điện thoại lên nghe, giọng nói hơi ỏn ẻn: “Vậy thì tốt rồi, tối nay anh đợi em ở nhà hàng Á Khẩu, ăn xong chúng ta đi uống trà”. Tắt điện thoại, cô ta hướng sang tôi: “Tối nay có thời gian không? Đi với lão đây đến nghiền một anh trai”.
Tôi hỏi cậu ấy: “Ai thế? Mình có biết không?”
Mặt Tuyên Nhụy lộ vẻ tà đạo: “À, cái anh chàng đẹp trai mới tốt nghiệp của tờ Tin chiều ấy mà”.
Tôi than thở: “Mới 2 ngày đã không chịu nổi phải gọi điện cho cậu, thật là một anh chàng trẻ con chưa được thấy thế giới này”.
Tiểu Xuân thò đầu sang hỏi câu hỏi tương tự như tôi hỏi lúc đầu: “Đã thành niên chưa?”
Tuyên Nhụy cười chửi: “Coi lão đây là loại người gì vậy… Chẳng qua vì anh ta còn rất trẻ con, không thấy khi nói chuyện với anh ta lão đây không nói bậy à”. Quay sang nhìn Khả Tuệ đang nhíu mày lại, Tuyên Nhụy tiếp tục chửi: “Con bé này, giả bộ ngây thơ gì vậy, đi chơi với lão đây một chút, ba ngày là mùi sữa trên người sẽ bay đi hết”.
Khả Tuệ vẫn chưa nói gì, Tề Phi tiếp lời: “Được rồi, bà hồ ly tinh, tha cho con bé này đi, đừng để mối tình đầu của người ta dâng hiến cho người tình không biết tên tuổi của cô”.
Tuyên Nhụy cười hì hì nói: “Tóm lại không bằng dâng hiến cho ông hả? Ông chồn vàng”.
Tôi nói: “Tối nay mình đã hẹn với một biên tập viên bàn về bản thảo, cũng là của tờ Tin chiều, nên không tham gia cùng cậu được rồi”.
Tuyên Nhụy bán tính bán nghi nhìn tôi: “Lão cảm thấy cô gần đây không phải lắm, làm việc gì cũng không đi, nói, có phải là không thể tiếp tục làm yêu tinh được đúng không?”
Tôi vừa chỉnh sửa lại chiếc túi, vừa thản nhiên nói: “Mình chưa bao giờ là yêu tinh”.
Tuyên Nhụy với vẻ mặt mơ màng đến hất váy của tôi lên: “Hì hì, có đúng thế không? Cho tớ xem cái đuôi đã giấu kĩ đi chưa?”
Bàn bạc bản thảo xong quay về nhà, ngâm mình trong bồn nước nóng, tôi xoa sữa tắm mùi hương mật ong và đào lên khắp người, không hiểu tại sao, ngồi thần ra nhớ lại những câu chuyện Tuyên Nhụy kể, trong lòng ngấm ngầm cảm thấy bất bình với người con gái tên Duyên Thần đó, cũng rất chê cười người đàn ông của nàng.
Theo thứ tự người thân, vua, thầy, thì người thân còn xếp trước cả vua, người đàn ông đó không có gan để chửi mắng một tiểu chủ của vùng đất nhỏ, có thể thấy, Duyên Thần không phải “người thân” của ông ta.
Giết cha đoạt vợ, bất kính với trời, người đàn ông này không những bất kính với trời, thậm chí còn không dám chửi, có thể thấy ông ta không coi Duyên Thần là vợ.
Vậy thì, tại sao Duyên Thần phải chết? Tại sao lại phải vì một người đàn ông yếu đuối như vậy mà vứt bỏ đi mạng sống tươi đẹp như hoa như ngọc của mình? Dù Vương Kiện chỉ là một tiểu chủ, nhưng đã sủng ái nàng, bất chấp bị người đời chửi là đi cướp vợ người ta để đem được nàng về cạnh bên mình, sao nàng lại không trân trọng tình cảm của ông ta, dù cho tình cảm đó chỉ trong một sớm một chiều cũng vẫn hơn người đàn ông yếu hèn bất lực kia…
Đang nghĩ ngợi lung tung, sắp sửa nghĩ đến bản thân mình thì chuông điện thoại reo.
Tôi rũ nước trên tay cầm điện thoại nghe, vẫn chưa nói gì thì thấy Tuyên Nhụy đang la lối “Mau đến quán bar “Hưởng” đi! Tên nhóc đó bị lão đây chuốc cho nhiều quá rồi, lão đây không vác nổi hắn về”.
Quán bar “Hưởng” do một phóng viên bên Đài truyền hình chung vốn với người khác mở ra, bên trong trang hoàng khá đẹp, mà diện tích lại lớn, tính riêng tư của các phòng đơn rất tốt, người thích kín đáo nhất cũng thích nơi này.
Tuy vậy Tuyên Nhụy thích quán này lại là vì cái tên của nó, cô ta nói đời người chính là một sự hưởng thụ lớn, có thể hưởng thụ thì sống cũng không có gì đáng tiếc.
Lúc tôi đến, trông thấy Tuyên Nhụy đang ủ ê ngồi trong đó uống rượu, trong tay cầm hai con xúc xắc đảo đi đảo lại, trên ghế salon bên cạnh là một anh chàng tương đối cao gầy, chỉ tiếc mặt quay xuống dưới nên không nhìn rõ.
Tôi không nhịn nổi bật cười “Làm thế nào bây giờ?”
Tuyên Nhụy nói: “Để ý nhiều quá đấy, trước tiên đưa về chỗ cậu rồi tính tiếp”.
Ngồi trên taxi Tuyên Nhụy không nói không rằng, ôm đầu anh chàng đó trong lòng, thỉnh thoảng lại vuốt ve trán anh ta.
Đến nhà tôi, Tuyên Nhụy dìu anh chàng thẳng đến giường tôi, đặt nằm xuống.
Tôi kháng nghị: “Chẳng phải cậu nói là sẽ không đem đàn ông đến chỗ mình à? Sao lần này lại vậy?”
Tuyên Nhụy uống hơi nhiều rồi, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, mặt lộ vẻ xót xa ân hận: “Đàn ông? Nó là một thằng bé, còn đàn ông á, tớ đã để kệ rồi”.
Cô ta lắc lư đi vào nhà vệ sinh, tôi tò mò quay mặt anh chàng nhóc ra nhìn.
Quả thực là một thanh niên đẹp trai, có vẻ mới ngoài hai mươi, làn da căng mịn, rõ ràng còn đẹp hơn da tôi, lông mày cong và đen, lông mi rất dài, mũi cao, đôi môi mỏng khép chặt lại, lúc ngủ say khóe môi không cười mà như cười, bộ mặt toát ra vẻ xinh trai của tuổi thiếu niên – thảo nào trong lần đầu tiên hẹn với anh ta mà Tuyên Nhụy đi ngay, trước đây nếu không phải đối phương năm lần bảy lượt hẹn hò thì cô ta cũng nhất quyết không ra mặt.
Tôi thấy hơi thương hại anh chàng nhóc này, cởi giầy anh ta ra, đắp ột lớp chăn.
Đêm hôm đó tôi và Tuyên Nhụy ngủ trên tấm đệm bông tôi vẫn thường nằm để xem VCD, Tuyên Nhụy hút thuốc liên tục, nói: “Cứ nghĩ rằng hắn ta có thể uống được thật, đưa cho bao nhiêu uống bấy nhiêu, về sau lão đây cứ tưởng hắn ta giả vờ say để được lão chiều, chắc là trước đây cũng đã gặp người nhiều tuổi và kinh nghiệm như lão đây rồi, nào ngờ say thật, gọi cũng không tỉnh nổi”.
Tôi cười hì hì: “Vậy hôm nay cậu hết cô đơn rồi? Không vấn đề gì, dù có người khác ở đây, cậu có làm gì anh ta cũng không tỉnh đâu, còn mình thì làm như không nghe thấy”.
Tuyên Nhụy cũng cười, nhưng không liến thoắng nói bừa giống mọi khi, cô ta với chai sữa uống ừng ực rồi nói: “Lão đây không thể đụng vào cậu nhóc này, sinh chuyện mất”.
“Anh ta giả bộ à?”
Tuyên Nhụy nhỏm dậy, nhoài người trên giường nhìn, đột nhiên cởi áo ngủ ra, sau đó trèo lên. Tôi hoảng sợ, nói: “Tuyên Nhụy, không phải thế chứ? Thật đấy à?”
Cô ta quay người, thỏa mãn trèo xuống: “Không phải giả bộ gì đâu, nhìn thấy người lão đây cũng chẳng có phản ứng gì”.
Anh chàng nhóc đó ngủ một cách ngon lành và an giấc, cho đến gần sáng tôi và Tuyên Nhụy mệt mỏi ngủ thiếp đi thì tư thế của anh ta vẫn nguyên si không thay đổi.