Yêu tinh tình yêu

Chương 19 phần 2


Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 19 phần 2

Ngày 15 tháng 10 năm 1999, Tuyên Nhụy vừa ngủ trưa dậy, đang ôm gối đọc báo chí, thì mở cửa, cô Kim người quản lý ký túc cười bước vào: “Tuyên Nhụy, ngủ dậy rồi à?”
Tuyên Nhụy và các giáo viên giảng dạy trong trường có quan hệ khá bình thường, với những nhân viên làm việc trong trường thì rất gần gũi, cô đặt quyển tạp chí xuống cười nói: “Có chuyện gì thế cô Kim?”
Cô Kim cười: “Có chút chuyện. Tôi có cháu gái ở xa, năm nay vừa thi đỗ, nó nhát gan lắm, mọi người ở ký túc hôm nay đều lên núi Nga My, tối tôi lại trực ban, liệu có thể cho nó ngủ ở chỗ cháu tối nay được không?”
Tuyên Nhụy nhìn sang chiếc giường trống bên cạnh nói: “Thì chỗ này cũng không có ai ở, cô bảo nó qua đây”.
Cô Kim vừa cám ơn vừa nói: “Con bé học vũ đạo ở Học viện Nghệ thuật, thế thì đợi chút tôi kêu nó qua đây”.
Đến khi cô Kim đi rồi, Tuyên Nhụy mới nhớ ra, ngay cả tên cô cháu gái đó cũng quên chưa hỏi”.
Ăn cơm tối xong, Tuyên Nhụy đang ngồi trên giường chơi trò chơi, bỗng nhiên nghe thấy có hai tiếng gõ cửa rất nhẹ, tiếp theo là một giọng nói dịu dàng hỏi: “Chị Tuyên Nhụy có nhà chứ ạ?”
Cách cô ấy dùng từ nghe vừa dễ chịu vừa cổ điển.
Tuyên Nhụy gọi: “Vào đi”.
Cửa nhẹ mở ra, một cô gái đang xấu hổ đứng trước cửa, mình mặc cái váy trắng.
Cô ấy chính là Sở Hiểu Sa.
Tuyên Nhụy nói: “Đúng thực là thiên tiên giáng thế, cô ấy đứng đó xinh tươi đẹp đẽ, tinh khiết như hoa”.
Cô ta im lặng một lúc, rồi nói: “Cô ấy là viên ngọc không cần phải mài giũa, chỉ cần ai nhìn thấy cô ấy thì không thể rời mắt đi được”.
Sở Hiểu Sa tính tình hiền dịu, khiến cho ngay cả Tuyên Nhụy cũng muốn che chở bao bọc, cô ấy ở trong phòng của Tuyên Nhụy hai tối, gập gọn gàng sạch sẽ giường chiếu để bừa bộn của Tuyên Nhụy, xong xuôi thì ngồi nghe Tuyên Nhụy kể chuyện, luôn mỉm cười hiền hòa.
Qua kỳ nghỉ dài mừng ngày Quốc khánh, cô bạn gái ở cùng phòng với Tuyên Nhụy phải đi thực tập ở ngoài, giường chiếu vẫn để trống nên Tuyên Nhụy gọi cho Sở Hiểu Sa, bảo cô ấy chuyển đến ở.
Tiếng Sở Hiểu Sa trong điện thoại nghe trong veo như nước: “Chị Tuyên Nhụy, em đang phải tập một điệu múa cổ điển, phải bàn bạc một chút với bạn học cùng phòng về các động tác, đợi khi diễn xong em sẽ đến tìm chị”.
Tuyên Nhụy nói: “Cô ấy chủ yếu học múa cổ điển, khi diễn vở ‘ấn tượng Đôn Hoàng’ cô ấy luôn là Phật bà quan âm đứng đằng trước, đẹp không thể tưởng nổi”.
Cô ta hít một hơi thuốc nói: “Hiểu Sa là người duy nhất không có nam sinh nào dám thừa nhận thích cô ấy vì sợ làm vấy sự tinh khiết như thánh thần của cô ấy”.
Buổi trưa ngày mùng 9 tháng 10, Tuyên Nhụy đang ôm một túi đồ ăn bước xuống xe buýt, thì nhìn thấy cửa phòng ở của mình có một cái xe Toyota, người đàn ông trung niên có khuôn mặt gầy gò đang tựa người vào đầu xe nhìn cô.
Tuyên Nhụy hơi bất ngờ: “Anh Mã Tắc?”
Mã Tắc mỉm cười gật gật đầu, thần thái tự nhiên: “Đợi em một lúc rồi”.
Tuyên Nhụy cười nói bừa: “Thế à? Có chuyện gì không?”
Mã Tắc nói: “Không, qua thăm em thôi. Tìm em thật dễ, ngay cả danh sách sinh viên cũng không phải giở ra, người ta trực tiếp dẫn anh đến căn phòng này”.
Tuyên Nhụy cười nói: “Ồ, nhưng phòng nữ anh không lên được, chẳng có cách nào mời anh ngồi được cả”.
Mã Tắc nói: “Anh vốn định qua đây đón em đi, em cất đồ đi, anh chờ”.

Tuyên Nhụy càng ngạc nhiên: “Đưa em đi à?”
Trong mắt Mã Tắc như có ánh cười: “Không dám à?”
Tuyên Nhụy cười: “Có gì mà không dám?”
Đồ của cô để luôn vào xe của Mã Tắc, còn cô thì ngồi vào ghế phụ lái.
Mã Tắc nghiêng mặt nhìn Tuyên Nhụy: “Nói chung con gái thường không dám ngồi cạnh người lạ”.
Tuyên Nhụy nói: “Chủ yếu là nghĩ cho anh, ngồi cạnh có một cô gái xinh đẹp, thì anh sẽ càng có thể thiện hơn chứ”.
Mã Tắc cười không thành tiếng, quay mặt đi, vừa lái xe vừa nói: “Thường Khoan bỏ rơi em, thật không nên”.
Lòng Tuyên Nhụy như trầm xuống: “Bỏ rơi em ư?”
Mã Tắc lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Tuyên Nhụy lại châm một điếu thuốc, nhìn tôi nói: “Quách Doanh, cậu có biết hôm đó anh ta đưa mình đi đâu không?”
Tôi lắc đầu.
Tuyên Nhụy hít một hơi thở sâu rồi nói: “Khách sạn”.
Tuyên Nhụy trừng mắt nhìn Mã Tắc: “Anh muốn gì?”
Mã Tắc mỉm cười, tay phác một cử chỉ để cô yên tâm, sau đó lấy trong tủ ra chiếc đàn nhị mà Tuyên Nhụy đã xem, rồi nói: “Hôm đó em muốn sờ mà không được sờ, nên hôm nay anh chủ định mang đến đây”.
Tuyên Nhụy thấy thật kỳ quặc: “Chính là vì cái này ư?”
Mã Tắc nói: “Chính là vì cái này”.
Tuyên Nhụy cầm cây đàn lên nói: “Thật đấy?”
Mã Tắc đứng đó một lúc rồi cởi bộ âu phục treo vào tủ, nói: “Đúng vậy”.
Tuyên Nhụy bỏ cây đàn nhị xuống, nói: “Tôi đã xem rồi, cũng đã sờ được nó rồi, tôi đi đây”.
Mã Tắc có vẻ muốn ngăn cô lại nhưng cuối cùng cũng không ngăn được.
Tuyên Nhụy cứ thế ra khỏi phòng.
Ánh mắt của Tuyên Nhụy có vẻ hoang mang: “Sau này anh ta thường tới tìm mình, đầu tiên là mỗi tuần một lần, sau này là mỗi ngày một lần, sau nữa là mỗi ngày vài lần, cho dù mình không đi thì anh ta vẫn cứ đến”.
Cô ta cúi đầu nói: “Anh ta chẳng gọi điện bao giờ, có thể đến ký túc xá hoặc đến trường đợi, đợi lúc nào đến đợi, lúc nào ra về, rất có quy tắc, không vượt quá giới hạn”.
Ngày 27 tháng 10, Mã Tắc đưa Tuyên Nhụy đi uống trà thì gặp Thường Khoan.
Thường Khoan nhìn hai người lạ lẫm, ngây ra một lúc rồi mới đi tới, nhưng lại rất tự nhiên ôm lấy eo Tuyên Nhụy: “Nhụy à”.

Mã Tắc nhìn thái độ thân mật của Thường Khoan, tỏ vẻ không vui.
Nhưng Tuyên Nhụy thấy không tự nhiên, cô bỏ tay anh ra.
Thường Khoan nói: “Tôi đi công tác mới về”.
Mã Tắc cười cười, đi vào phía trong.
Anh ta vừa đi khỏi, Thường Khoan đã thay đổi sắc mặt, anh trợn mắt nhìn Tuyên Nhụy nói: “Em sao lại đi với anh ta?”
Tuyên Nhụy giọng xót xa: “Em đi cùng anh ta thì sao? Anh không gặp em thì cũng koc ho người khác qua lại với em sao?”
Thường Khoan mặt đầy vẻ ảo não: “Anh ta bao lâu lại đến tìm em?”
Tuyên Nhụy nói: “Hàng ngày, thì sao?”
Thường Khoan thở dài, vò đầu bứt tai, khổ sở nói: “Ôi, em à!”
Tuyên Nhụy quay người định đi, Thường Khoan ôm chặt lấy cô, hôn cô dưới ánh mắt của bao nhiêu người.
Ở đó tiếng chuyện trò ăn uống ầm ầm, nhưng Tuyên Nhụy không còn biết gì nữa.
Cái khác biệt lớn nhất giữa đàn ông và đàn bà chính là đàn ông nghĩ đến mục đích, đàn bà nghĩ đến cảm giác.
Tuyên Nhụy cười nói: “Đó thật sự là nụ hôn tuyệt vời, nụ hôn đã làm nhen lên tình yêu trong mình”.
Cô ta cười nhưng cười đấy mà ánh mắt lại nhuốm vẻ đau buồn.
Sau khi Thường Khoan xuất hiện trở lại, mọi việc lại bình thường như trước, Mã Tắc thì biệt tăm biệt tích. Nhưng Thường Khoan chỉ gọi điện, cũng không qua chỗ Tuyên Nhụy, Tuyên Nhụy trong lòng nghi hoặc nhưng không thể hiện ra, cũng không truy hỏi.
Ngày mùng 5 tháng 11, Sở Hiểu Sa chuyển đến chỗ Tuyên Nhụy ở.
Có một người con gái thông minh hiền hậu bầu bạn bên cạnh, sự sắc nhọn nơi Tuyên Nhụy đã dần dần trở nên mềm mại hơn, không nóng nảy nữa, chỉ để tâm đến vui chơi mua sắm, đọc rất nhiều sách văn thơ.
Ngày mùng 10 tháng 11, Tuyên Nhụy xuống lầu lại nhìn thấy cái xe Toyota màu trắng của Mã Tắc.
Mã Tắc nói: “Đưa em đi chơi”.
Tuyên Nhụy đi với anh ta, trên đường không ai nói một câu gì.
Lần đó, Mã Tắc kể cho Tuyên Nhụy nghe quá khứ của mình.
Tuyên Nhụy nói: “Mã Tắc không phải là người Thành Đô, năm 1964 sau khi sinh, anh ấy đã bị bỏ rơi trong một bến xe của một thị trấn nhỏ, một kỹ sư đến đó công tác, không cầm lòng được đã đem anh ấy về nuôi, khi đó mặt anh ấy đầy vết nứt nẻ do giá rét, gần như sắp tắt thở. Khi vừa mới biết đi thì anh ấy lại gặp một tai họa lớn, vì không tìm được người làm chứng về việc nhặt nuôi nên anh ấy trở thành tội chứng để người ta khép bố nuôi anh vào hội quan hệ nam nữ bất chính, thêm các việc khác nữa, người kỹ sư đó bị đưa đi nông trường lao động cải tạo ở Hắc Long Giang. Một đi không trở lại, mấy người con của bố nuôi coi anh ấy như kẻ đã làm hại gia đình họ, thường ức hiếp anh ấy, mẹ nuôi đối xử rất tốt, nhưng khi anh ấy mười lăm tuổi, bà cải giá. Khi đó những đứa con trai con gái của bà đều đã lập gia đình hoặc đã có sự nghiệp riêng, người đàn ông mà mẹ nuôi lấy không đồng ý cho bà đem anh theo, mẹ nuôi đã ôm lấy anh ấy khóc, đưa hai đồng, bảo anh ấy đi ăn xin. Mã Tắc cày ruộng thuê cho người ta, bốc vác xi măng, khi đói quá đã từng ăn cám lợn, nhưng không bao giờ ăn cắp, ăn xin”.
“Năm 1984, khi đó Mã Tắc hai mươi tuổi, nhận làm công nhân lao động giản đơn ột thương nhân Ôn Châu, trong một lần đưa ông này đi ký hợp đồng làm ăn thì gặp cướp, thực ra tiền ông này mang theo không đáng kể gì, định đưa bọn cướp cho khỏi phiền phức, nhưng Mã Tắc lại xông đến không để ông ta đưa cho bọn kia, kết quả là bị đánh ột trận ê ẩm, tren ebả vai còn trúng một dao. Khi đến bệnh viện băng bó ông chủ nói: Cậu Mã. Sao cậu phải làm thế? Cũng có phải tiền của cậu đâu. Mã Tắc nói: Ông không biết rằng khoản tiền này có thể cứu sống một mạng người à?, rồi lại kể chuyện ngày bé của mình cho ông này nghe. Người đàn ông Ôn Châu nghe chỉ thở dài, nói rằng để anh ấy làm những việc lặt vặt thì phí quá, liền giới thiệu anh ấy với người bạn khác của mình ở đó.

“Vài năm sau, khi phần lớn nhân dân đã yên tâm với cuộc sống no ấm, thì Mã Tắc đi cùng ông chủ người Ôn Châu đi khắp Nam cùng Bắc, nhìn thấy quá trình chuyển biến khó khăn mà đầy kỳ tích từ nền kinh tế kế hoạch vĩ mô sang nền kinh tế thị trường”. Sau đó anh ấy cũng ra nước ngoài với ông chủ của mình trong tám năm, ông chủ của Mã Tắc mở cho anh ấy hai con đường đi, thứ nhất là thay ông quản lý sản nghiệp lớn, thứ hai là tự mình lập nghiệp, Mã Tắc đã chọn con đường thứ hai”.
“Những khó khăn trong việc lập nghiệp mà Mã Tắc đã trải qua, anh ấy thản nhiên nói: Trong năm năm, anh không ngủ được giấc nào yên ổn. Năm 1998, Cam tươi Mã Tắc trở thành mặt hàng hàng đầu trong ngành sản xuất đồ uống Thành Đô, Mã Tắc cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm”.
Mã Tắc nói với Tuyên Nhụy: “Năm đó việc mà anh muốn làm nhất chính đến Hắc Long Giang tìm mộ của bố nuôi, đem tro xương ông về Thành Đô. Nhưng anh đã tìm hơn nửa năm trời mà vẫn không tìm thấy”.
Mã Tắc nói: “Anh không biết mình được sinh ra vào ngày nào, bố nuôi nhận về nuôi ngày nào, ngày đó chính là sinh nhật của anh”.
Anh ta nhìn Tuyên Nhụy nói: “Ngày ông ấy nhận anh về là ngày mùng 10 tháng 11 năm 1964”.
Anh nói: “Tuyên Nhụy, cảm ơn em đã cùng anh trải qua sinh nhật cuối cùng của những năm bản mệnh trước đây”.
Tuyên Nhụy cười cười, rồi lại châm thuốc hút: “Mã Tắc là một người đàn ông rất nhẫn nại, hơn nữa anh ấy lại có cây đàn nhị, cho dù là loại nhạc cụ gì đi chăng nữa, chỉ cần nó là nhạc cụ thì rất dễ khiến một người con gái xao lòng”.
Vợ anh ấy mê anh ấy chính vì cây đàn nhị này, cùng anh ấy lập nghiệp trong năm năm. Năm 1998, Mã Tắc từ Hắc Long Giang trở về, không bao lâu sau thì họ kết hôn”.
Tuyên Nhụy búng búng tàn thuốc: “Cảm tình và tình yêu không giống nhau, những trải nghiệm khi còn bé khiến cho anh ấy rất quyến luyến với cuộc sống gia đình, anh ấy không cần tình yêu, hay nói rằng, nếu đem tuổi trẻ đi theo đuổi tình yêu, thì với anh ấy cái giá phải trả cho nó là quá cao”.
Đến cuối tháng 11 năm 2000, Tuyên Nhụy luôn là một thính giả của Mã Tắc, mỗi lần hai người gặp nhau, ngoài việc chuyện trò, thì không có gì khác, hoàn toàn trong sáng.
Ngày 12 thang 12 năm 2000, Thường Khoan kết hôn với một cô gái người Nhật Bản, anh ta và Tuyên Nhụy dường như chưa có sự ngỏ lời chính thức nên không có gì vướng mắc, hai người vẫn giữ thói quen thăm hỏi lẫn nhau.
Tuyên Nhụy cười nói: “Thực ra, điều người con gái không hiểu nhất là phải quý trọng tình cảm, khi đó mình bị quá nhiều kẻ theo đuổi, nuông chiều hư hỏng, mình thích vui thì vui, mình thích tức giận là tức giận, mà không nghĩ rằng đàn ông cũng có tự trọng của họ, sự chọn lựa cuối cùng của Thường Khoan chính là vì không thể chịu nổi tính khí của mình khi đó”.
Tuyên Nhụy nói: “Nghĩ lại cũng thấy tiếc, nhưng cũng không hối hận, anh ấy đã không đợi được mình trưởng thành hơn, là do mắt anh ấy không tinh tường, bỏ qua mình là sự bất hạnh của anh ấy”.
Tuyên Nhụy nói: “Thực ra Mã Tắc không phải người đàn ông trung thành với gia đình, đàn bà quanh anh ấy rất nhiều, nhưng anh ấy luôn tránh nói đến, có lúc mình bắt gặp một người nào đó trong số họ, gầy béo tròn cao, kiểu nào cũng có”.
Tuyên Nhụy nói: “Cũng chính vì Mã Tắc không có yêu cầu gì quá đáng với mình, không coi mình là một trong số những người đàn bà kia, vì thế mình vẫn muốn ở bên anh ấy, ở bên cạnh một người đàn ông như thế, mỗi giây phút đều có thêm những kinh nghiệm nhân sinh tinh tế nhất”.
Tuyên Nhụy nói: “Anh ấy dạy mình tất cả những gì tinh hoa nhất của cuộc sống, việc này giúp mình nhìn rõ rất nhiều cạm bẫy, cũng ít khi gặp những đường đi khúc khuỷu trong cuộc sống”.
Tuyên Nhụy nói: “Những tố chất cơ bản nhất để trở thành yêu tinh phần lớn là do anh ấy dạy mình”.
Thấm thoát đã đến tháng ba năm 2001, sau ngày khai giảng không lâu, rất nhiều bạn học của Tuyên Nhụy đã tìm được đơn vị ký hợp đồng hoặc đơn vị thực tập, chỉ có Tuyên Nhụy là không vội vàng gì. Cả ba năm rưỡi đại học Tuyên Nhụy luôn trốn tiết, đến nửa năm cuối cùng lại là học sinh duy nhất không trốn buổi nào, các hoạt dộng giao lưu tài năng, cuộc họp tuyển dụng đua nhau mở ra, Tuyên Nhụy ôm sách vở chạy như con thoi giữa phòng học hoặc phòng tự học, tất cả chỉ nhằm lấy được giấy chứng nhận tư cách tại trường, khi đã có đủ những thứ cần thiết, thì cô ta bắt đầu trốn tránh bữa rượu tốt nghiệp.
Thành Đô vào tháng ba thời tiết còn hơi mát, hoa đào vẫn còn nở rực rỡ sắc màu.
Mã Tắc hỏi Tuyên Nhụy: “Tốt nghiệp xong em đi đâu?”
Tuyên Nhụy lười nhác tựa người vào ghế sôpha nghịch tóc mình: “Còn chưa biết”.
Mã Tắc hỏi: “Thượng Hải? Thâm Quyến? Hay Bắc Kinh?”
Tuyên Nhụy nhướng mày: “Sao không có Thành Đô, không hy vọng em ở lại Thành Đô à?”
Mã Tắc cười nhưng không đáp, rót cho Tuyên Nhụy một tách trà.
Ánh đèn hắt vào từ phía bờ sông khiến cho Tuyên Nhụy một phen hãi hùng, cô vừa muốn thăm dò, vừa trêu chọc nói: “Mã Tắc, anh có hy vọng em sẽ ở lại Thành Đô không?”
Mã Tắc dựa người vào ghế, hơi mỉm cười một chút, sau đó đứng lên: “Muộn quá rồi, đưa em về thôi”.
Tuyên Nhụy “Ừ” một tiếng, đứng dậy lấy áo khoác.
Sau đó Mã Tắc lại biến mất tăm mất tích.

Tuyên Nhụy tò mò, Tuyên Nhụy tức giận, lần đầu tiên Tuyên Nhụy gọi di động ột người đàn ông.
Mã Tắc nhận máy nhưng giọng nói cực kỳ lạnh nhạt.
Tuyên Nhụy chỉ nghe hai câu thì tắt máy.
Tuyên Nhụy vò tóc mình, cười nói: “Kỳ thực, một người con gái, mình nói đến những người con gái chưa từng hiểu biết gì về xã hội trong đó có cả mình, gặp chuyện gì cũng chỉ nghĩ đến bề ngoài của sự việc, phỏng đoán từ những tiểu tiết nhỏ rồi đâm ra tức giận, mà không nghĩ rằng qua những biểu hiện giản đơn bên ngoài thì bên trong ẩn chứa điều gì, ví dụ như mê hoặc, ví dụ như cạm bẫy”.
Tôi im lặng.
Tuyên Nhụy nói bằng vẻ cảm khái: “Đúng như vậy, khi đó mình không nghĩ ra hai lần anh ta biến mất là có ý gì, cũng không nghĩ rằng cuộc điện thoại mà mình chủ động gọi có ý nghĩa gì, có những cái sai, mà khi bắt đầu rồi, thì không dễ gì dừng lại được”.
Những ngày không có Mã Tắc và Thường Khoan, Tuyên Nhụy vẫn sống cuộc sống vui vẻ, cô từ chối tất cả những buổi liên hoan đấu rượu, chỉ chuyên tâm học hành và lấy bằng chứng nhận, khi nào Sở Hiểu Sa rảnh rỗi thì hai cô đi dạo phố Xuân Hi, vừa đi, vừa cười nói, vui tươi như mùa xuân, trẻ trung không vết gợn.
Cái mới của Thành Đô là những chàng trai, cô gái đẹp đẽ. Đẹp trai trong mắt Tuyên Nhụy không phải thật cao, nhưng với chiều ột mét sáu tám, cô không dễ chấp nhận một người đàn ông chỉ cao hơn mình chưa đầy chục phân hay những người thấp hơn mình, vì vậy phần lớn những người đàn ông ở Thành Đô có khuôn mặt đẹp, mày thanh mục tú đều bị cô loại ra hết, thực sự mà nói, Thường Khoan là số khác biệt duy nhất trong lý luận về vẻ đẹp người đàn ông của cô. Cho dù là người con gái xinh đẹp, tiêu chuẩn của Tuyên Nhụy chỉ có đơn nhất là quần áo không che giấu nổi khí chất bên trong, hay nói cách khác, chính là: “Hóa trang không thể che giấu hết vẻ đẹp và sự thông minh tuyệt đỉnh”.
Sở Hiểu Sa xinh đẹp như tiên giống như cây hoa xấu hổ đưa Tuyên Nhụy giống như bông cúc Ba Tư mới hé nhụy đi chơi khắp mọi nơi.
Năm đó việc khai phá ở miền Tây về cơ bản vẫn chỉ là khẩu hiệu, Thành Đô năm đó cũng là thành phố phồn hoa, cũng có ham muốn hưởng thụ vật chất, nhưng trình độ còn non yếu, nên vì thế cũng không thể trách cứ gì việc thành phố này chỉ có nhu cầu một cuộc sống yên vui, cơm no áo ấm.
Tuyên Nhụy năm đó chưa phải là yêu tinh, chỉ là cô sinh viên đại học năm thứ tư có cá tính, có tiền đồ rộng mở, vô lo vô nghĩ, có lúc hứng chí, có lúc hung hăng, coi thường đàn ông, nhưng lại không ghét sự ân cần chăm sóc của bọn họ.
Sở Hiểu Sa năm đó lại là nàng Tây Thi tái thế, chỉ khác là không giặt lụa đầu suối, mà thích một mình dạo bước ở bên khe Cán Hoa.
Đương nhiên, năm đó ở khe Cán Hoa cũng hiếm thấy quần thể những biệt thự cao tường kín cửa tôn nghiêm như bây giờ cho dù đã không thấy hương thơm của những đóa phù dung trong vòng trăm dặm quanh thành Cẩm Quan khi xưa nữa.
Đến cuối tháng tư năm đó, Tuyên Nhụy đã quên sạch Thường Khoan và Mã Tắc.
Thứ ba, ngày 15 tháng 5, Tuyên Nhụy đang ngồi trên giường lật xem luận văn tốt nghiệp, Hiểu Sa ngồi trên giường đối diện đang dùng khung căng tấm vải hoa ra, Tuyên Nhụy liếc nhìn cô rồi nói: “Thời đại nào rồi mà em còn rỗi rãi làm cái trò này?”
Hiểu Sa mím miệng cười: “Việc này đâu có quan hệ gì tới thời đại đâu, chỉ là niềm vui của cá nhân mà thôi”.
Tuyên Nhụy đặt tập luận văn dày cộp xuống, ngả người ra giường nhìn Hiểu Sa: “Thật là một mỹ nhân thời cổ, nếu chị là đàn ông chắc chắn sẽ cưới em, sẽ nuông chiều em, cưng nựng em”.
Mặt của Hiểu Sa hơi đỏ lên một chút, quay mặt đi không để ý đến Tuyên Nhụy nữa.
Tuyên Nhụy lại càng thấy muốn trêu, nhảy tới ôm lấy Hiểu Sa: “Bé ngoan, còn đỏ mặt lên nữa này?”
Sở Hiểu Sa sợ hãi nhảy xuống, quay người trốn: “Đừng có chạm vào em”.
Tuyên Nhụy ngưng lại, rồi cười khanh khách: “Hiểu Sa, em giữ gìn thân thể như giữ ngọc vậy, cả chị Tuyên Nhụy đây cũng phải phòng ngừa?”
Hiểu Sa cũng cảm thấy hơi vui, mỉm cười nói: “Từ nhỏ em đã không thích người khác đụng vào người, không biết như thế nào, chỉ cảm thấy tay người khác rất bẩn”.
Thời tiết bên ngoài dã bắt đầu vào hè, ánh nắng ấm áp và rực rỡ, Tuyên Nhụy nói: “Hiểu Sa, chúng ta ra ngoài chơi đi”.
Ra khỏi ký túc, Hiểu Sa khum tay che mắt hỏi: “Chị Tuyên Nhụy, chị tốt nghiệp xong thì đi đâu làm? Cứ nghĩ đến việc chị sắp ra trường, em lại không chịu nổi”.
Tuyên Nhụy cười nhưng không nói gì.
Tuyên Nhụy dụi dụi mắt, mệt mỏi chui vào chăn: “Không biết vì sao, trong chốc lát, mình bỗng nghĩ đến Thường Khoan, đến Mã Tắc, nghĩ đến hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất”.
Tuyên Nhụy sờ đến bao thuốc thấy trống không, bất lực cuộn nó lại: “Không biết vì sao lại nhớ đến hai người họ, nhưng thực sự vào đầu tháng năm năm đó mình không nhớ, nhưng vào cái ngày hôm đó lại nhớ rất lâu”.
Tuyên Nhụy cười khổ sở nói: “Không thể nghĩ đến, thực sự là không nên nghĩ đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.