Yêu tinh tình yêu

Chương 19 phần 3


Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 19 phần 3

Ăn lẩu xong, đúng là lúc cảnh chiều nhạt, hai má Hiểu Sa phớt hồng, khuôn mặt thuần khiết không chút tì vết, nhìn Tuyên Nhụy nói: “Chị Tuyên Nhụy, chị đừng đi, chị đi em sẽ không được ăn lẩu nữa”.
Tuyên Nhụy ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”
Hiểu Sa nói: “Ngoài chị ra chẳng có ai đưa em đi ăn lẩu cả”.
Tuyên Nhụy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng phải, em là cô gái đẹp như tiên thế này, thực sự không có ai nỡ đem em đến đây, nhưng sao em không tự đi?”
Hiểu Sa mặt bỗng đỏ ửng lên, lúc sau lí nhí thốt ra câu: “Em sợ nói chuyện với người phục vụ”.
Tuyên Nhụy như sắp ngã bổ nhào xuống đất: “Sợ nói chuyện với người phục vụ á?”
Hiểu Sa gật gật đầu: “Khi em nhỏ, bố em mở một quán rượu, em cứ đến chỗ đó chơi là bị những người phục vụ vây xung quanh véo má, từ đó em không bao giờ tự đo đến những quán ăn, thà tự mình nấu còn hơn”.
Tuyên Nhụy đang định nói gì thì chiếc xe Toyota màu trắng lăn trên đường đến bên họ, dừng lại, Tuyên Nhụy quay đầu, thấy khuôn mặt Mã Tắc như đang cười. Cô muốn đi tiếp, thì Mã Tắc đã xuống xe.
Mã Tắc hình như đã quên thái độ lạnh nhạt từng có với Tuyên Nhụy, cười nói: “Thật vừa khéo”.
Tuyên Nhụy nói: “Thành Đô rộng lớn như thế này, mà vẫn có thể gặp được. Đúng là oan gia ngõ hẹp”.
Mã Tắc đi đến bên cạnh họ, vẫn cười: “Vừa ăn cơm rồi à?”
Tuyên Nhụy trả lời: “Chờ anh mời cơm chắc là chết đói rồi”.
Tuyên Nhụy nói: “Ngoài bố mình, đây là lần đầu tiên mình nói với một người đàn ông với giọng giận dỗi như vậy, khi đó hoàn toàn không nhận thấy có điều gì khác cả”.
“Khi ấy mình chỉ là một cô bé, không hiểu những lời nói này khi vào tai người đàn ông có gia đình rồi thì sẽ bị suy diễn ra thành cái gì”.
“Cho đến về sau, mình mới hiểu, chỉ tiếc là đã quá muộn”.
Mã Tắc nhìn Hiểu Sa đang trốn sau lưng Tuyên Nhụy nói: “Đây là…”
Tuyên Nhụy nói: “Cô em cùng trường”.
Mã Tắc gật gật đầu: “Chẳng có chuyện gì, chỉ đưa các em đi ra ngoài chơi”.
Tuyên Nhụy đáp: “Em không đi”.
Mã Tắc cười nói: “Đến quán bar”.
Mắt Tuyên Nhụy sáng lên: “Uống rượu?”
Mã Tắc nói: “Đúng vậy”.
Tuyên Nhụy nói: “Từ khi quen mình, anh ấy đã không cho phép mình uống rượu, một ngụm cũng không được. Anh ấy nói phụ nữ không thể uống rượu, uống vào sẽ trở thành người đàn bà đáng ghét. Nhưng mình lại luôn nghĩ rằng, rượu chẳng có gì không tốt, người con gái nào đã uống rồi, đều hiểu ý nghĩa đơn giản đó”.
“Những quán rượu năm 2001 không giống những quán rượu hiện nay, những quán rượu lúc đó, bảo là thuần chất cũng được, bảo là thấp hèn cũng được, nhưng hoàn toàn không giống bây giờ, trở thành nơi làm mấy trò mất tư cách, cho dù chỉ là quán đơn thuần hay là quán thấp hèn, đều rất chân thực, không giả tạo”.
“Xin lỗi Quách Doanh, cậu thích tìm hiểu về quá khứ, mình không thể đưa cậu tới cái quán rượu mà đến giờ vẫn còn tồn tại để cậu suy đoán tình hình năm đó, vì thế mình từ chối nói ra tên của quán”.
Hiểu Sa nhấp nhổm không yên trên ghế sau, nói nhỏ: “Chị Tuyên Nhụy, em muốn về”.
Tuyên Nhụy ngồi cạnh Mã Tắc theo thói quen, cười nói: “Hiểu Sa, đi chơi mà, chút thôi là về”.
Mã Tắc nhìn Hiểu Sa qua gương chiếu hậu, nói: “Em học vũ đạo à?”

Hiểu Sa mím chặt môi không trả lời.
Tuyên Nhụy nói: “Sao anh biết?”
Mã Tắc thản nhiên và tỉnh bơ: “Anh có mấy cô bạn, đều học vũ đạo”.
Hiểu Sa ngồi đằng sau nghe thấy câu này, mở to mắt ngẩng đầu lên: “A!” Rỗi bỗng thấy mình có vẻ thất thố quá, đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyên Nhụy cười hì hì: “Anh đừng có dọa con bé này”.
Tối đó, Mã Tắc và Tuyên Nhụy cứ uống từng chén từng chén, còn sáng tạo ra các cách uống như bảy điều vui, lan lưỡi rồng hay suối nước khoáng, Mã Tắc uống nhanh hơn Tuyên Nhụy rất nhiều, Tuyên Nhụy nắm lấy tay anh say khướt cười nói: “Anh muốn đổ cho em say hả?” Cô nắm lấy cà vạt của anh hỏi: “Đúng không?”
Mã Tắc chẳng tránh chẳng né, chẳng để ý, chẳng quan tâm, cứ thế ngồi uống rượu, không màng đến Tuyên Nhụy. Hiểu Sa khiếp sợ ngồi thu người nơi ánh đèn mờ mờ ảo ảo nhìn hai người điên khùng không ngừng uống rượu kia, cuối cùng cô nói giọng như sắp khóc: “Chị Tuyên Nhụy, chúng ta về thôi”.
Tuyên Nhụy đã hoàn toàn say mèm, cười lớn: “Hiểu Sa, em cũng cùng uống đi, nào”.
Mã Tắc một tay giữ tay Tuyên Nhụy đang giơ chén rượu ra trước mặt Hiểu Sa, thản nhiên: “Em say rồi”.
Tuyên Nhụy cười chảy cả nước mắt: “Không say, em chưa say”.
Mã Tắc thở dài: “Đi thôi, không uống nữa, đi nào”.
Tuyên Nhụy kêu la: “Đi cái đít ấy, để tôi ngồi uống chứ”.
Mã Tắc nói: “Đi thôi, không đi em sẽ hối hận đấy”.
Tuyên Nhụy nói: “Không hối hận, thế nào cũng không hối hận”.
Mã Tắc nhìn cô, nhìn rất chăm chú, nói: “Không hối hận chứ?”
Tuyên Nhụy cười có vẻ xỏ lá: “Ai hối hận người đó là cháu con rùa”.
Mã Tắc nhìn Tuyên Nhụy đăm đăm nói: “Nói cho tôi biết vì sao em không hối hận?”
Tuyên Nhụy cười nghiêng ngả: “Sao tôi phải nói cho anh, lại không…” Cô kéo dài giọng, rồi trượt từ trên ghế của quầy rượu xuống, khuất tầm nhìn của người đứng quầy.
Khi tỉnh lại, Tuyên Nhụy thấy mình đang nằm trên giường, quay đầu sang, thấy Mã Tắc và Hiểu Sa đang đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, tiếng của Mã Tắc trầm, chậm rãi kể: “Anh không có sinh nhật, bố nuôi nhận anh về ngày nào, ngày đó là ngày sinh nhật của anh…”
Tuyên Nhụy bỗng thấy đầu đau nhức, miễn cưỡng ngồi dậy, gọi: “Mã Tắc”.
Mã Tắc quay đầu lại, mỉm cười với cô, nói: “Tỉnh rồi à?”
Lúc đó, Hiểu Sa long lanh nước mắt hai tay ôm lấy ngực hỏi: “Còn sau đó? Sau đó thế nào?”
Tuyên Nhụy dừng lại, tay ôm lấy đầu, người run lên bần bật.
Cuối cùng tôi phải hỏi: “Sau đó? Sau đó thế nào?”
Trưa hôm sau về trường, Hiểu Sa ngừng cây kim đang thêu, nghĩ ngợi một lúc, hỏi Tuyên Nhụy lúc đó đang đọc sách: “Chị Tuyên Nhụy, anh Mã Tắc khi đó thật nghĩa khí mà cũng rất nặng tình, vì sao có thể trở thành như bây giờ được nhỉ?”
Tuyên Nhụy ngây ra một lúc: “Trở thành thế nào?”
Hiểu Sa nói: “Chị không thấy cuộc sống của anh ấy bị đèn nén, rất khổ sở hay sao?”
Tuyên Nhụy lắc đầu: “Không thấy, chị chỉ thấy anh ấy sống rất rõ ràng”.

Hiểu Sa cười nói: “Thế thì có thể là do em hay suy nghĩ lung tung, nhưng em luôn cảm thấy, anh ấy có nhiều tâm sự, điều này khiến em rất tò mò”.
Lúc này tiếng Mã Tắc vọng lên qua cửa sổ: “Tuyên Nhụy, Hiểu Sa”.
Hai cô gái đều hoảng hồn nhảy xuống, nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy Mã Tắc đang đứng đó hét ầm hết ĩ, còn Thường Khoan thì tươi cười tay cầm một bó hồng lớn đang ngẩng đầu nhìn lên.
Bó hồng đó thế nào mà lại mở ra một tuần lễ hoa ở ký túc. Tuyên Nhụy, Hiểu Sa, Thường Khoan, Mã Tắc cùng trải qua tuần lễ hoa này. Đến khi tuần lễ hoa kết thúc, Thường Khoan mới nói cho Tuyên Nhụy biết anh đã ly hôn.
Tuyên Nhụy nói: “Anh nói vơi se việc này làm gì? Em không quan tâm.” Thường Khoan nói: “Chỉ là muốn nói ra thôi”. Sau đó hai người đều im lặng.
Trong một thời gian dài, Hiểu Sa luôn rất vui, không ốm yếu ngồi trong phòng cả ngày đọc sách viết lách nữa, khi thích Mã Tắc cô ấy thường hét tên của mình và Tuyên Nhụy, thích Mã Tắc đưa bọn cô đi chơi, thích vén váy đi chân trần trên vùng núi non sông nước, thích trò trẻ con từ đằng sau chạy đến òa Tuyên Nhụy, nụ cười luôn đọng trên môi. Cuộc sống này, là cuộc sống cô ấy chưa từng nếm trải.
Có một ngày Mã Tắc hỏi: “Hiểu Sa, em có vui không?”
Hiểu Sa cười nói: “Rất vui!”
Khi đó chẳng có ai chú ý rằng khi nghe lời nói này, trên mặt Mã Tắc có nét tuyệt vọng dù chỉ thoáng qua nhưng rất rõ ràng.
Trung tuần tháng sáu, ngày tốt nghiệp của Tuyên Nhụy đã mỗi lúc một đến gần, trong khuôn viên trường chỗ nào cũng có vài nữ sinh mặc những bộ quần áo cử nhân màu đen ríu rít tìm chỗ thích hợp để chụp ảnh lưu niệm. Rất nhiều người hỏi Tuyên Nhụy sẽ về đâu, Tuyên Nhụy thản nhiên trả lời: “Tôi đang định thất nghiệp”.
Thường Khoan gọi điện đến: “Tuyên Nhụy, công ty bọn anh đi nghỉ ở đập Đô Giang, em và Hiểu Sa đi không?”
Tuyên Nhụy nói: “Công ty của bọn anh đi nghỉ thì bọn em đi làm gì?”
Thường Khoan nói: “Có thể mang theo người nhà hoặc bạn bè mà”.
Tuyên Nhụy cười: “Thế em được coi là người nhà hay là bạn của anh đấy?”
Thường Khoan vốn đã quen nói đùa với Tuyên Nhụy lần này lại không tiếp lời, anh có vẻ như đang nghĩ gì đấy, sau đó hỏi Tuyên Nhụy: “Bọn em đi không?”
Tuyên Nhụy hỏi Hiểu Sa: “Em đi không?”
Hiểu Sa lúng túng nói: “Còn năm ngày nữa thi hết kỳ, em sợ không kịp…”
Tuyên Nhụy nói với Thường Khoan: “Không đi”.
Thường Khoan vội nói: “Thế thì thôi”. Rồi dập máy.
Chưa đến mười phút, điện thoại lại réo, lần này là Mã Tắc.
Mã Tắc nói: “Tuyên Nhụy, rủ Hiểu Sa cùng đi, coi như làm kỷ niệm cho em trước khi tốt nghiệp”.
Tuyên Nhụy nói: “Không đi, Hiểu Sa sắp phải thi”.
Mã Tắc im lặng một lúc rồi nói: “Đi đi, đi gặp vợ và con trai anh”.
Tuyên Nhụy và Hiểu Sa ngồi trên xe của Thường Khoan tán gẫu, Tuyên Nhụy hỏi Thường Khoan: “Vợ anh Mã Tắc là người thế nào?”
Thường Khoan như không để ý, chầm chậm nhả từng chữ: “Có một nửa phần công ty, nhưng nếu không có một nửa phần này thì công ty Cam tươi cũng đã bị chiếm mất rồi”.
Hiểu Sa hỏi: “Anh Mã Tắc còn có con trai nữa à?”

Thường Khoan nói: “Có, ba tuổi bị bệnh thiểu năng bẩm sinh”.
Hai cô gái đều ngạc nhiên: “Anh Mã Tắc thông minh như thế, vợ anh ấy tài cán théế mà con trai sao lại…”
Thường Khoan thở dài: “Vì công ty, chị vợ anh ấy đã hao tổn quá nhiều tâm sức”.
Đang nói đến đó, thì đã đến chỗ hẹn ở đường Vĩnh Phong, Thường Khoan nói phải đi lấy những đồ nấu bếp dành cho cuộc dã ngoại do khách hàng cung cấp.
Xe của Mã Tắc cũng ở đó, anh đang đứng bên đường nói chuyện với một người lùn béo, một người đàn bà ngồi ở ghế lái phụ hút thuốc với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, phía sau có một người phụ nữ hình như là bà bảo mẫu đang ôm chặt một đứa bé.
Thường Khoan đi qua chào: “Chào bà chị”, người đàn bà đó lạnh nhạt nhìn anh, tiếp tục hút thuốc.
Cất đồ nấu ăn vào cốp sau, Mã Tắc và Thường Khoan lên xe đi tiếp, khi sắp đến đường cao tốc, xe Mã Tắc đi đằng trước đột nhiên dừng lại bên lề đường, người đàn bà vừa chửi mát vừa bước xuống, đứng bên đường châm thuốc.
Thường Khoan cho xe chạy qua rồi dừng lại, nhưng cũng không hỏi gì, không nói gì.
Mã Tắc gọi điện thoại, không lâu sau, một chiếc xe từ đằng sau trờ tới, người lái xe nhảy xuống cười nói: “Bà Chủ tịch, ngồi xe tôi nhé”.
Người đàn bà đó lạnh lùng liếc Mã Tắc một cái, chui vào chiếc xe kia, người bảo mẫu ôm đứa bé cũng xuống theo.
Nhìn theo chiếc xe đó đi lên đường cao tốc, Mã Tắc mới quay xe đi theo hướng ngược lại.
Thường Khoan không nói tiếng nào cũng quay xe đi cùng hướng với Mã Tắc.
Tuyên Nhụy hỏi: “Sao thế?”
Thường Khoan không trả lời.
Dần dần họ ra khỏi thành phố theo một con đường khác, đường càng đi càng lạ.
Tuyên Nhụy hỏi: “Đi đâu đây?”
Thường Khoan không trả lời.
Đường không những lạ mà còn hoang vu hẻo lánh.
Đúng lúc này, xe của Mã Tắc dừng lại một bên con đường hẻo lánh này.
Thường Khoan cũng phanh xe, giữ một khoảng cách với xe của Mã Tắc, tay nắm chặt vô lăng.
Tuyên Nhụy hỏi: “Rốt cuộc là thế nào đây? Đây là nơi nào?”
Mã Tắc thò đầu ra khỏi xe, thản nhiên gọi: “Hiểu Sa, qua đây”.
Hiểu Sa nhìn Tuyên Nhụy ngạc nhiên rồi lại nhìn Thường Khoan, song vẫn mở cửa xe, bước qua vũng bùn lầy lội, đi sang xe kia.
Tuyên Nhụy mở cửa xe định xuống, nhưng bị Thường Khoan nghiêm mặt lắc đầu. Tuyên Nhụy chẳng hiểu gì nhìn Hiểu Sa vào xe của Mã Tắc, thấy Mã Tắc từ ghế trước xuống ngồi ở ghế sau. Bỗng nhiên đồng tử của cô mở to. Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Hiểu Sa.
Tuyên Nhụy thất kinh, giằng co với Thường Khoan: “Thả tôi ra, Hiểu Sa sao thế?” Tay của Thường Khoan giống như gọng kìm giữ chặt lấy cổ tay cô.
Qua cửa kính xe sau, Tuyên Nhụy nhìn thấy Mã Tắc điên cuồng xé toạc váy áo của Hiểu Sa, thấy trong chiếc xe đang lắc lư, anh ta thô bạo ấn đầu Hiểu Sa xuống, thấy đôi cánh tay thon dài của Hiểu Sa không ngừng khua lên, lúc thấy lúc không, tiếng khóc xé lòng của Hiểu Sa qua cửa kính xe đóng không kín kia vẳng tới.
Tuyên Nhụy phát điên, cô cào, cắn tay Thường Khoan, miệng kêu thét: “Các người làm gì thế? Các người muốn làm cái gì?”
Thường Khoan khổ sở nhìn Tuyên Nhụy: “Đều là do cô mà ra, đều là do các cô”.
Tuyên Nhụy hung hãn cắn vào mặt anh ta, liều lĩnh xông tới trước xe của Mã Tắc, dùng hết sức đạp vào cửa xe: “Mã Tắc, mày là thằng khốn, mày định làm gì? Mày đang làm gì? Mày dừng tay lại, dừng tay…”
Tiếng của Mã Tắc dường như đã mất hết lý trí: “Việc này chẳng phải việc các cô muốn hay sao? Đây chẳng phải là việc các cô muốn làm hay sao? Các cô có khác gì thứ hàng rẻ tiền không? Các cô ngày ngày như lũ yêu tinh bám lấy ta đến phát ngấy chẳng phải chờ ta ngủ với các cô sao?”
Hiểu Sa khóc muốn đứt hơi: “Anh Mã Tắc, không được mà, không được!”
Mã Tắc cười hung ác: “Không được? Bây giờ không được sao? Cô muốn không được thì không được à? Các cô mê hoặc tôi, dụ dỗ tôi, cuối cùng khi tôi đụng vào các cô thì lại bảo không được à?”

Tuyên Nhụy đập vào cửa kính xe khóc trong tuyệt vọng: “Anh Mã Tắc, anh không thể làm thế với Hiểu Sa, không thể!”
Mã Tắc gầm lên giận dữ: “Không thể ư? Vì sao không thể? Tôi đã để cho các cô bao nhiêu cơ hội để các cô tránh xa tôi ra, các cô không chịu, bây giờ lại bảo không thể? Cô cho tôi là ai chứ? Cho rằng tôi là thứ đồ tiêu khiển cho các cô à?”
Hiểu Sa giữ chặt tay che ngực, nhưng vẫn bị Mã Tắc kéo phanh ra, bộ ngực nhỏ xinh lồ lộ hiện ra, mặt và cánh tay cô còn hằn vết máu, cô há miệng, nước mắt lăn dài cùng với nỗi tuyệt vọng.
Tuyên Nhụy đá cửa xe khóc lóc nói rằng: “Tôi phải báo cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát…” Cô mở máy di động định ấn số để gọi, Thường Khoan đến đằng sau giằng lấy máy của cô, tức giận nói: “Báo cảnh sát! Xe cảnh sát đến đây ít nhất cũng mất một tiếng. Báo cảnh sát! Cô báo cảnh sát thì cô ấy sẽ sống cuộc đời còn lại như thế nào?”
Tuyên Nhụy hoảng hốt không biết làm gì túm lấy Thường Khoan nói: “Thường Khoan, cứu Hiểu Sa với, cứu Hiểu Sa với, không thể như thế này được, không thể để anh Tắc làm như thế này, việc này sẽ hủy hoại cả hai người bọn họ!”
Mã Tắc vừa giữ tay Hiểu Sa vừa nói: “Cứu ư? Thứ đồ rẻ mạt như các cô có gì tốt đẹp mà cứu? Ngủ với các cô là đã coi trọng các cô rồi, chơi với những người đàn ông đã có vợ rồi? Các cô chơi được không? Tôi đã tưởng các cô băng thanh ngọc khiết lắm, hóa ra chỉ là thứ hàng rẻ tiền qua đường, ngoài vợ tôi ra, các cô đều là đồ rẻ tiền qua đường thôi”.
Tuyên Nhụy vẫn còn đang khẩn cầu Thường Khoan, Thường Khoan lạnh lùng nhìn cô, buột miệng: “Vốn dĩ phải là cô”.
Tuyên Nhụy kinh ngạc: “Cái gì?”
Thường Khoan cắn chặt răng nói: “Đáng lẽ người nằm trong xe kia phải là cô, cô nghe rõ chưa? Là tôi đã nói với anh ấy, tôi đã ngủ với cô rồi”.
Tuyên Nhụy quên cả khóc, ngạc nhiên nói: “Anh nói cái gì?”
Thường Khoan hét ầm lên: “Đã bao lần nhắc nhở cô, thẳng thừng có, xa xôi có là hãy tránh xa chúng tôi? Cô cứ không nghe, có vài lần lương tâm tôi lên tiếng bảo tha cho cô, nhưng các cô có chịu tha cho chúng tôi đâu, nếu muốn bám lấy chúng tôi, khid adx bám lấy rồi thì đừng có giả bộ đứng đắn nữa. Lần đầu tiên anh ấy đưa cô đi uống trà gặp tôi, tôi đã hôn cô để nhắc với anh ấy hãy tha cho cô, con điếm là cô lại chẳng phát giác ra điều ấy? Vài ba lần tha cho cô rồi, cô thực sự nghĩ rằng anh ấy là thần tiên hay sao? Không có dục vọng nào sao?”
Tuyên Nhụy đờ ra quỳ thụp dưới bùn, khuôn mặt bỗng như cười mà không cười, ngẩng đầu nhìn Thường Khoan: “Còn anh? Anh thực sự coi tôi là con điếm sao?”
Thường Khoan lạnh lùng nói; “Không coi cô là con điếm, tôi lại cưới cô gái người Nhật?”
Giọng Thường Khoan đầy châm biếm: “Bám lấy người đàn ông trung niên, thể hiện phong tình, có mấy người không phải là lẳng lơ kia chứ?”
Thường Khoan khinh miệt nói: “Lúc này việc gì phải giả bộ thuần khiết?”
Tuyên Nhụy bỗng nói: “Nếu anh thực sự coi tôi như vậy, sao còn mấy lần ngầm giúp tôi?”
Thường Khoan như bị đánh trúng điểm yếu, không nói được câu nào.
Tuyên Nhụy mỉm cười đứng dậy, bàn tay cô đầy bùn nắm vào tay Thường Khoan nói: “Anh nói là đã ngủ với tôi, thế thì hãy làm thật đi”. Cô kéo tay anh đi ra sau xe.
Hiểu Sa khóc đến đứt từng khúc ruột: “Chị Tuyên Nhụy, đừng đi, chị Tuyên Nhụy, cứu em với”.
Nhưng Tuyên Nhụy đã bỏ ngoài tai.
Hiểu Sa vùng vẫy chống cự, nhưng bị Mã Tắc cắn chặt môi, không cả thở được…
Tuyên Nhụy ấm áp ôm lấy đầu Thường Khoan, cô mỉm cười nhưng những giọt nước mắt không ngừng theo khóe mắt lăn xuống.
Thường Khoan mệt mỏi rã rời gối đầu lên ngực cô, rì rầm nói: “Vì sao lại như thế này, vì sao?”
Ở trong chiếc xe kia, Mã Tắc đang ôm Hiểu Sa khóc thút thít, trong mắt anh là nỗi khổ sở sâu sắc.
Tiếng khóc của Tuyên Nhụy bị lẫn trong chăn, nhưng thanh âm khàn khàn ấy vẫn rõ ràng thốt ra: “Mình và Hiểu Sa đều là gái trinh”.
Tôi định ôm lấy Tuyên Nhụy, nhưng bỗng nghe ngoài cửa có tiếng khóc nghẹn lại, bèn ra mở cửa, Hiểu Sa đứng chân trần ngoài cửa, mái tóc rối bời phủ ngang lưng, nước mắt cô ấy chảy xuống, có cả tiếng khóc, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuyên qua tôi đến nơi Tuyên Nhụy đang nằm trùm chăn.
Rất lâu sau, dưới lầu văng vẳng tiếng khúc đàn “Nhị Tuyền ánh Nguyệt”, và tiếng thở dài của một người đàn ông.
Hóa ra, ban đêm ở Thành Đô đầy muộn phiền như vậy.
Tất cả đều đã được phơi bày. Tuyên Nhụy sau khi kể lại câu chuyện Nghiêm Nhụy, tự cho rằng bản thân không có nghĩa khí như thế, bản thân là người phụ nữ yếu đuối, Tuyên Nhụy hết lòng yêu thương Khả Tuệ, cô tuyên bố “Không đụng vào đồ có chủ”, cũng là nguyên nhân Tuyên Nhụy có thái độ chơi đùa với tình yêu.
Tất cả chân tướng sự việc đã rõ rồi ư?
Tôi ôm Tuyên Nhụy, nhưng không rõ vì sao, tôi cảm thấy trong lòng vẫn có điều nghi hoặc, nhưng nghĩ mãi không ra là điều gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.