Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 07 phần 1
Chương 7:
Tuyên Nhụy đi Bắc Kinh công tác, trước khi đi hai tiếng còn ngồi uống cà phê với tôi ở quán “Ngư”, điện thoại thì tắt khiến Tứ Bình lo cuống cuồng. Đến khi Tuyên Nhụy chậm rãi tới sân bay, Tứ Bình đã tìm một lượt những người có thể tìm. Tôi hỏi: “Chủ nhiệm, sao chị không gọi điện cho em?” Mắt Tứ Bình tóe lửa: “Gọi bao nhiêu lần mà cô có nghe máy đâu?” Tôi câm tịt, mở túi xách ra, thấy mình không mang theo điện thoại.
Tuyên Nhụy nhận giấy tờ lên máy bay xong, nói: “Ở nhà vui vẻ”.
Tứ Bình nói: “Đi đường cẩn thận”.
Quan niệm thời gian và tính trật tự có lẽ là ưu điểm lớn nhất của người làm tin tức, nhưng trên thực tế, chúng tôi đều không có đủ.
Tề Phi đã từng tổng kết quy luật hoạt động của chúng tôi, ví dụ phổ biến nhất là biểu hiện việc mọi người không có quan niệm thời gian và tính trật tự là hẹn hò liên tục. Những người khác hẹn chúng tôi thì phải hẹn trước hai ngày thậm chí lâu hơn, còn chúng tôi hẹn người khác thì phần lớn toàn đột ngột, bất kể ngày đêm, muốn gặp là gọi điện, không nghĩ ngợi chút nào là có làm phiền người khác hay không, bất kể cuộc hẹn có thành công hay không.
Tiểu Xuân nói một cách khoa trương: “Cảm tính, đây gọi là cảm tính”.
Tuyên Nhụy bĩu môi cười: “Triệu chứng thần kinh ngắt quãng phát tác”.
Tôi cực kỳ tán đồng câu nói này của Tuyên Nhụy, rất có thể đây là thứ mà ở tất cả các công việc của cơ quan thông tấn cần đến nhất – dễ nghe một chút thì gọi là tính nhạy cảm, hơi khó nghe thì gọi là chất thần kinh. Những thứ này chỉ biểu hiện một hai lần trong các hoạt động lớn hàng năm, cá tính, cá tính tuyệt đối, cá tính tổng quát, cá tính ba hoa thiên địa mới là thứ mà nghề nghiệp này cần đến. Cái gọi là rừng lớn thì chim gì cũng có, cá tính nhiều thì không người nào bị khiếm khuyết, ngày ngày chúng tôi quan sát lẫn nhau, thưởng thức lẫn nhau, vui vẻ vô cùng.
Tiểu Xuân lại có suy nghĩ khác tôi, nói: “Vậy họa sỹ thì sao? Nhà văn thì sao? Nhà thơ thì sao?”
Tuyên Nhụy nói: “Đó không gọi là công việc, đó là sáng tác”.
Cuộc sống thiếu vắng Tuyên Nhụy khiến cho hai người không biết phải làm thế nào, một là tôi, một là Thang Ninh.
Nửa đêm tỉnh giấc đúng giờ, vừa vặn là hai giờ sáng, đúng giờ Tuyên Nhụy thường hay gõ cửa, tôi dậy đi tắm”.
Thói quen này được hình thành trong những ngày sống cùng Thạch Duệ, hễ thức dậy là tôi đi tắm, dù chỉ ngủ được một tiếng cũng vậy. Thạch Duệ nói người con gái thường xuyên tắm đều rất yếu đuối, cho nên tôi nghĩ khi tôi sống chung với anh ta tôi đã bắt đầu trở nên yếu đuối.
Những câu nói trong đêm đầu tiên Tuyên Nhụy đưa Thang Ninh đến nhà tôi đã ngấm sâu vào lòng tôi.
Thạch Duệ kém tôi hai tuổi, giống như Thang Ninh nhỏ hơn Tuyên Nhụy hai tuổi vậy. Anh ta cũng có làn da trong suốt và sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú đẹp trai, tính tình hoạt bát, mặt dạn mày dày quấn lấy tôi. Chỉ có điều không phải tôi dụ dỗ anh ta mà là anh ta dụ dỗ tôi.
Tôi không hoài nghi lúc đó anh ta có yêu tôi. Đối với người đàn ông ở tuổi anh ta mà nói, tình yêu đích thực là bánh mì và sữa bò, chỉ tiếc rằng chúng tôi đều là người Trung Quốc, ngoài bánh mỳ sữa bò ra còn ăn cả quẩy rán, sữa đậu nành, bánh bao và cháo nữa.
Những ngày sống cùng Thạch Duệ đau buồn nhiều hơn sung sướng. Không phải là Thạch Duệ không tốt, ngoài chuyện không làm việc nhà ra thì anh ta là một người tình rất tuyệt vời. Cho đến tận bây giờ tôi cũng không hận anh ta, đối với gã tình nhân nhỏ tuổi tràn đầy sức sống, dịu dàng đáng yêu đó thì không người con gái nào hận nổi. Tôi chỉ đau khổ, một sự đau khổ đầy tự ti.
Khi anh ta chuyển đến tôi ngồi vắt chân trên ghế salon đờ đẫn, tóc để xõa, nhìn anh ta mắc từng chiếc quần áo vào tủ tường, nhìn anh ta để những đồ dưỡng da vào toilet, sau đó là mấy hòm đĩa CD và máy tính.
Tôi quen tưởng tượng về kết cục khi bị vứt bỏ trước lúc bắt đầu yêu. Trong sách tướng số nói đây là tính cách của người thuộc cung Xử nữ, tôi hơi hoài nghi vì Thạch Duệ cũng thuộc cung Xử nữ, nhưng từ trước đến nay anh ta chưa hề lo lắng sẽ mất tình yêu. Anh ta là một người đàn ông khá có niềm đam mê, nhưng không giống tôi, niềm đam mê chỉ giới hạn trong quần áo. Người anh ta giống như một cây nấm lớn, có thể yên tâm sống sạch sẽ chỉnh tề trong môi trường bẩn thỉu.
Trước khi Thạch Duệ xuất hiện, cuộc sống của tôi cũng không phải là luôn trống rỗng, đã từng thích, cũng từng được thích, không liên quan đến xác thịt, chỉ hưởng thụ tình cảm. Về phương diện lý thuyết, tôi thành thạo đến mức không thể bắt bẻ được, thường viết những bài xúi giục tình cảm cho tạp chí, dạy dỗ cho tụi con trai con gái không hiểu gì về lý thuyết yêu đương.
Nhớ lại, sở dĩ bây giờ Thạch Duệ có thể thành thục trong tình yêu như vậy, nghệ thuật đến với xác thịt của anh ta trước là nhờ ảnh hưởng của tôi, sau là do tài năng thiên bẩm của anh ta.
Tôi nghĩ người đàn bà không nên tự bồi dưỡng cho người đàn ông, vì bạn hao tổn tâm huyết và thời gian để cho anh ta thứ này thứ nọ, bao gồm cả đối nhân xử thế, tâm lý phụ nữ, nhưng kết quả khi người đàn ông thành công, người đàn bà bị gạt ra. Đặc biệt là khi người đàn bà chiến thắng bản thân mình tiếp nhận một người đàn ông nhỏ tuổi hơn, cuối cùng người đàn ông này lại bỏ bạn mà ra đi, sự đả kích về tâm lý sẽ cực kỳ lớn lao.
Cho nên, không nghĩ đến tình yêu nữa, tôi cảm thấy cuộc sống như thế này rất tuyệt, không cần chăm sóc ai, cũng không cần ai chăm sóc mình, sạch sẽ gọn gàng, nhìn thoáng là thấy ngay.
Tình cờ cũng nhớ Thạch Duệ, nhưng chỉ là nhu cầu sinh lý đơn thuần, còn về tình yêu thì tôi không yêu cầu.
Tắm táp là thứ mà người con gái nên hưởng thụ, sữa tắm mát lạnh thấm tận xương, tấm bọt tắm thô ráp ma sát lên người, còn có mùi hương hoa thơm ngát tỏa lan, sự dịu dàng này người đàn ông vĩnh viễn không thể ình.
Thạch Duệ không ở đây, sự tự ti của tôi cũng không còn, tôi thấy yêu bản thân mình. Cho nên thời gian tắm mỗi lúc một dài.
Lúc đó chuông điện thoại vang lên, tôi ngạc nhiên và không thoải mái ra khỏi bồn tắm, khoác khăn tắm đi vào phòng ngủ, thấy số của Tuyên Nhụy. Nhận điện, Tuyên Nhụy đang gào lên trong tiếng nhạc ầm ầm của quán bar: “Tuyên Nhụy đang uống say ở quán “Hưởng”, sắp phát điên, giúp lão đi xem xem thằng nhóc đó với.”
Tôi cáu tiết: “Tuyên Nhụy, từ khi tôi gặp cô đến giờ chưa từng được tắm tử tế một lần.”
Tuyên Nhụy dịu dàng: “Đợi lão đây về sẽ đưa cô đi tắm Uyên Ương nhé.”
Tôi mặc kệ cô ta, tắt máy.
Tôi bắt đầu thấy quý Thang Ninh từ lần anh ta nấu cho bữa cơm ngon, tôi có một kiểu tình cảm như là thương xót đến đứa trẻ lớn này, Tuyên Nhụy nói đúng, tố chất làm mẹ của tôi hơi mạnh, nhìn thấy vẻ ngây thơ vô tội trong mắt người ta là lập tức sản sinh ra nỗi xúc động muốn chăm sóc người ta.
Tuyên Nhụy nói: “Như vậy không tốt, Quách Doanh, về tư tưởng là yêu tinh, về hành động là thiên sứ, chỉ có thể tự làm khổ bản thân mình.”
Nhưng tôi còn biết làm gì? Luôn không thể phớt lờ mọi chuyện.
Kỳ thực không phải Thang Ninh đang làm ồn, chỉ là say bét nhè, tôi đoán là anh ta gọi điện cho Tuyên Nhụy để bày tỏ tình yêu. Chủ quán “Hưởng” là người của Đài truyền hình, quen Thang Ninh, chọn riêng mấy em phục vụ anh ta. Tôi đi tới kéo tay, anh ta hơi tỉnh ra, gọi to: “Quách Doanh, Quách Doanh, bao giờ Tuyên Nhụy về?” Tôi nói lại với anh ta nhưng anh ta không nghe thấy, nói lung tung một hồi.
Tôi đang cùng với mấy cô tiếp viên đỡ anh ta ra ngoài thì một người đi vào phòng.
Đó là Nhiễm Địch.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy không bộc lộ chút cảm xúc nào: “Nghe thấy anh ta gọi tên cậu.”
Chỉ có một mình cô ấy.
Trên đường tiễn tôi về, Nhiễm Địch hỏi: “Lại tìm một người ít tuổi hơn cậu nữa à? Trông mặt trẻ con lắm.”
Tôi nói: “Là bạn thôi, phóng viên báo, đang theo đuổi Tuyên Nhụy.”
Nhiễm Địch không nói gì nữa.
Tôi và Nhiễm Địch dìu Thang Ninh vào phòng, Thang Ninh có một điểm tốt, uống say không hát, không làm ồn ào, không nôn mửa, ngủ luôn.
Nhiễm Định nhìn thấy tôi giúp anh ta cởi giày, lau mặt, ánh mắt hơi lạnh lùng, sau đó hỏi: “Tuyên Nhụy đâu?”
Tôi nói: “Đến Bắc Kinh dự lễ đề cử giải thưởng rồi.”
Nhiễm Địch ngồi xuống, không có ý định đi.
Tôi rót trà cho cô ấy, lấy một ít trái cây từ tủ lạnh ra.
Đột nhiên Nhiễm Địch cười, ánh mắt trở nên cực kỳ sáng và êm dịu: “Dế con, cậu vẫn vậy. Đừng có đối xử với mọi người tốt quá, sẽ tự làm tổn thương mình đấy”.
Tôi cười: “Sao nói giống Tuyên Nhụy thế, các cậu không hẹn mà gặp”.
Nhiễm Địch cười, uống trà, lời lẽ mềm mại đáng yêu. “Dạo này bận không? Ra đâu đó ngồi đi”.
Đêm ấy, một người luôn soi mói về môi trường sống thoải mái dễ chịu như Nhiễm Địch đã ngủ cùng tôi trên tấm đệm bông ngoài phòng khách – Nhiễm Địch nói không quen ngủ chung phòng với đàn ông, vậy là chúng tôi lại kéo đệm ra ngoài phòng khách như ở nhà tôi mười năm trước.
Tôi hỏi Nhiễm Địch: “Tôn Hạo cũng từ Nam Kinh đến rồi hả? Anh ấy dạy học ở trường chẳng phải rất tốt ư?”
Dường như Nhiễm Địch đang nghĩ gì đó, mãi mới nói: “Làm phóng viên cũng rất tốt, bây giờ anh ấy làm mục tin tức xã hội ở báo Tin chiều”.
Tôi đột nhiên nhớ ra: “Ấy, cậu nhóc trong phòng cũng làm ở đó, tên là Thang Ninh, chuyên chụp ảnh”.
Nhiễm Địch kinh ngạc: “Cậu ta là Thang Ninh á? Người thì chưa gặp nhưng đã nói qua điện thoại mấy lần rồi”.
Tôi nhớ đến hôm đó Thang Ninh nhận điện, có lẽ đó là Nhiễm Địch gọi, bèn hỏi: “Tôn Hạo nằm ở bệnh viện số 3 phải không? Cậu và anh ấy…” Phần sau của câu tôi không nói nốt.
Hình như Nhiễm Địch rất tránh nhắc đến Tôn Hạo, nói qua loa đại khái: “Đã mời một y tá riêng chăm sóc. Bọn mình vẫn tốt đẹp”.
Sau đó cả hai đều không nói gì cho đến khi trời sáng.
Trong ấn tượng của tôi Nhiễm Địch là một cô gái rất có nền nếp, đó chỉ là về thói quen sống của cô ấy.
Hàng ngày cô ấy ăn trái cây, uống sữa đủ lượng, đúng giờ, một ngày hai lít nước, trong mỗi bữa ăn khá là coi trọng sự phối hợp các chất, nếu ăn ở ngoài cũng sẽ nghiêm khắc căn cứ vào yêu cầu của bản thân mình, thậm chí còn không ngần ngại bảo người phục vụ truyền đạt yêu cầu đặc biệt của mình đến đầu bếp. Cô ấy không hút thuốc, rất ít uống những thứ rượu khác ngoài Hồng tửu, mặc quần áo của một thương hiệu cố định, dùng một loại nước hoa xịt phòng cố định, đọc những sách bán chạy do tạp chí giới thiệu, trong trường hợp không có gì đặc biệt sẽ ngủ vào lúc mười giờ sau khi hoàn thành quá trình chăm sóc da phức tạp, sáu giờ sáng dậy, uống ngay một cốc nước ấm.
Cho nên khi sáng sớm thấy cô ấy xuất hiện một mình ở quán “Hưởng”, tôi biết ngay là đã có chuyện gì đó.
Về cá tính của Nhiễm Địch rõ ràng đã có sự thay đổi, nếu nói mùa xuân năm ngoái trước khi đính hôn, cô ấy hoạt bát nhanh nhẹn như Tuyên Nhụy vậy thì bây giờ cô ấy lại trầm lắng mà không thể dự đoán được, nhưng cực kỳ thu hút người ta. Tôi giống như đang đi lảo đảo trong bụi tường vi tươi đẹp, đầy sự đắm say, hiếu kỳ và lo sợ.
Lúc sáu giờ, di động của cô ấy đổ chuông, cô ấy lại tắt đi và không dậy.
Thang Ninh vừa nấu nước vừa nói một cách ngại ngùng: “Quách Doanh, lại làm phiền cô rồi”.
Tôi rửa chiếc khay, nói: “Lần sau phải trả tôi tiền thuê phòng và tiền vận chuyển”.
Nhiễm Địch dựa vào cửa bếp – cô ấy kỵ mùi dầu, không vào những chỗ thế này. Cô ấy cầm cốc nước quả vừa ép, uống từng ngụm nhỏ, miệng hơi mỉm cười.
Thang Ninh hỏi: “Nhiễm Địch, hôm nay cô có chương trình không?”
Nhiễm Địch cười mỉm, nói: “Tuần trước thu hai kỳ rồi, tuần này không có việc gì”.
Thang Ninh cười: “Nhiễm Địch, người cô còn đẹp hơn giọng nói”.
Nhiễm Địch không nói gì, quay người đi ra phòng khách, một lát sau, tiếng vô tuyến vọng lại, đó là mục 30 phút tin tức của một đài truyền hình trung ương.
Nhiễm Địch cũng cho rằng tay nghề của Thang Ninh khá ngon lành.
Thực ra việc làm tôi kinh ngạc là Nhiễm Địch ở lại ăn cơm, vì cô ấy luôn cho rằng bộ dạng lúc ngủ và ăn là bộ dạng khó coi và nhếch nhác nhất của con người, nếu không phải là với những người đặc biệt quen thân thì tuyệt đối cô ấy sẽ không để người ta nhìn thấy mình trong lúc đó – Thói quen này có từ khi mỗi tháng cô ấy có năm mươi đồng tiêu vặt, cho nên Nhiễm Địch là một nữ sinh duy nhất không ăn cơm tập thể với mọi người, những đứa bạn cùng lớp đều cảm thấy cô ấy cao ngạo. Thực ra không phải vậy, Nhiễm Địch là một cô gái cực kỳ dễ gần và thoải mái, tuy nhiên chỉ với những người đáng để cô ấy gần gũi và thoải mái.
Ăn cơm, dọn dẹp bếp xong, Thang Ninh lại đem nụ cười như ánh mặt trời của anh ta đi mất.
Còn lại tôi và Nhiễm Địch, cô ấy chăm chú bóc quýt, tôi ngơ ngẩn nhìn vô tuyến.
Con người thật kỳ lạ, thật dễ dàng thay đổi, bất kể là tình yêu hay tình bạn, đã từng chết đi sống lại, đã từng cùng nhau trải qua gian khó, chỉ cần qua thời gian là xa cách.
Tôi đột nhiên cảm thấy bây giờ tôi và Nhiễm Địch cũng giống như tôi với Vương Âu, lúng túng không biết nói gì, hai bên thăm dò lẫn nhau.
Trầm mặc hồi lâu, Nhiễm Địch nói: “Cậu có liên lạc với Lang Trung không?”
Tôi không có cảm giác gì lạ thường, nói: “Gọi điện thoại một lần, hỏi han mấy câu chẳng có gì quan trọng”.
Nhiễm Địch ăn quýt nói: “Chuyện của Lang Trung và Vương Âu mình không nên nói với cậu”.
Tôi nói: “Chẳng có gì, nghe ra xem chừng chẳng quan hệ gì đến mình.”
Nhiễm Địch bảo: “Tuần trước Thiên Hồng vừa mới đến, chưa nói cho cậu biết”.
Tôi cười: “Wa, chẳng bây giờ đã biết rồi ư?”
Nhiễm Địch cũng cười: “Hay là đến “Đạm Bộc” đi, mình không thích hợp với môi trường ở nhà lắm”.
Tôi nhìn cô ấy: “Trong nhà ngột ngạt quá à?”
Mắt Nhiễm Địch trong suốt, thần thái lại hơi hoang mang, nói: “Không biết, trong môi trường thế này mình rất tự ti”.
Câu này làm tôi kinh ngạc. Tự ti? Tôi tưởng câu này chỉ có tôi mới dùng đến chứ.
Quả thực như vậy.
Lúc ngồi bên hồ bơi của “Đạm Bộc”, Nhiễm Địch nhô lên trong chiếc khăn lông lớn cao quý và xinh đẹp, mặt mày sinh động, cử chỉ hoàn toàn hòa nhập với xung quanh. Đôi chân dài mịn màng của cô ấy gác lên chiếc ghế dài; vẻ phong tình không cần tô vẽ.
Cô ấy nói: “Mình cảm thấy cuộc sống của mình nhất định phải gắn liền với những thứ này, những thứ do đồng tiền trần trụi chất đống vào mới có thể làm nổi bật lên sự cao quý và cao ngạo của mình”.
Đúng là con gái chia làm thật nhiều loại, có những người mãi mãi không thể nào thích ứng được với những thứ này.