Yêu tinh tình yêu

Chương 07 phần 2


Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 07 phần 2

Có hai người đến chào Nhiễm Địch, đều là khách hàng của Đài truyền hình, Nhiễm Địch giữ khoảng cách tương đối để đáp lời. Đợi hai người đó đi qua, Nhiễm Địch uể oải thở dài: “Một năm mấy trăm ngàn tiết mục quảng cáo đã trông vào người ở đài truyền hình rồi, nhưng hễ có cơ hội là giả bộ vẫn qua lại tình cảm, bây giờ bên quảng cáo và bọn mình không quan hệ nữa, chả buồn nói chuyện”.
Tôi cười: “Vẫn mạnh hơn Đài phát thanh của bọn mình nhỉ? Một năm mà có mấy trăm ngàn quảng cáo thì là khách hàng lớn rồi”.
Nhiễm Địch nói: “Chỗ các cậu cũng nói đại loại như “tiếp khách” hả?”
Không khí trở nên nhẹ nhõm, tôi cười ha ha: “Ừ, trước khi quảng cáo chuyến đến trung tâm, đi làm thì gọi là “đến lầu xanh”, lúc về gọi là “ra khỏi lầu xanh”, người đến đọc quảng cáo gọi là “tiếp khách”, tuy nhiên những người “tiếp khách” ở cơ quan mình đều là đàn ông”.
Nhiễm Địch cũng cười: “Khách hàng phần lớn cho những cô em xinh đẹp đến, kết quả là bị một lũ đàn ông độc hại đã học đầy đủ về kinh tế và kinh doanh quấy rối, thật khốn khổ”.
Lúc ấy một cô gái đi qua trước mặt chúng tôi, Nhiễm Địch nhìn theo lưng cô ta, đột nhiên cười mỉm lắc đầu. Tôi hỏi: “Quen à?” Nhiễm Địch đáp: “Không quen”. Tôi hỏi: “Vậy cậu cười gì?”
Nhiễm Địch nhìn tôi nói: “Cậu biết cô gái đó lương một năm là bao nhiêu không?”
Tôi nói: “Cô ta tự đến đây, có lẽ lương cũng cao”.
Nhiễm Địch cười tựa lưng vào thành ghế, gạt kính râm lên đỉnh đầu, nói: “Không quá năm mươi ngàn tệ”.
Tôi thấy quái lạ: “Hội viên bình thường ở đây cũng phải nộp một trăm năm mươi ngàn tệ kia mà? Cậu nói… cô ta là…”
Nhiễm Địch lại lắc đầu: “Cô ta không phải là con mèo được nuôi mà trái lại, là một con mèo cấp bách cần người nuôi”.
Tôi không hiểu: “Chẳng phải cậu không quen ư?”
Nhiễm Địch lại thở dài: “Dế con à, những người con gái thuộc cung Xử nữ như cậu thật là đểnh đoảng với môi trường bên ngoài, con bé ấy đến cùng lúc với bọn mình, nhưng mới được một lúc đã đi, mà di động lại không đổ chuông”.
Tôi vẫn thấy mù mờ: “Có lẽ hẹn với người ta, vội vàng đi”.
Nhiễm Địch cười: “Cậu hẹn người ta sau đó lại vội vội vàng vàng đi bơi hai nhăm phút á?”
Chính xác, tôi lặng im không nói.

Trong giọng nói của Nhiễm Địch đầy vẻ lạnh lùng: “Cô ta đến câu cá, đem số tiền tích lũy trong một hai năm thậm chí lâu hơn để đầu tư, mong câu được một con cá sộp”. Cô ấy cười cầm cốc lên: “Trước khi câu được, cô ta cần mông má mình lên, không lãng phí một cơ hội nhỏ, lúc không có việc gì thì đến hưởng thụ miễn phí một lát, kỳ thực loại con gái như thế này đã mỗi lúc một nhiều”.
“Chỉ tiếc rằng…”, cô ấy tăng nặng thêm ngữ khí: “Chỉ tiếc rằng dụng ý rõ ràng quá, thông thường mà nói, con cá sộp có thể tồn tại một cách yên bình đến mức độ này, đều khá là giảo hoạt. Những đứa con gái loại này phần lớn đều lấy mình làm mồi, sau đó thì các con cá sộp cơ bản đớp mồi, đớp mồi mà thôi, không có gì khác. Kết quả thì sao, người và tiền đều mất hết”.
“Có thể đưa ra kết luận gì không?” Tôi biết cô ấy cực kỳ giỏi tổng kết quy nạp.
Nhiễm Địch nói: “Kết luận chính là đàn bà không thể tính kế với người đàn ông không yêu mình”.
Tôi hỏi: “Thế còn suy luận?”
Nhiễm Địch cười: “Suy luận là đàn bà nhất định phải tính kế với người đàn ông yêu mình.”
Tôi thấy hiếu kỳ, tiếp tục khai thác: “Vậy cậu với Thiên Hồng thì sao?”
Nhiễm Địch không nói nữa, thôi cười, chớp mắt, không biết đang nghĩ gì.
Tư thế bơi của Nhiễm Địch vô cùng hoàn hảo, mỹ nhân ngư có chân còn hấp dẫn đàn ông hơn mỹ nhân ngư có đuôi dài. Mấy người đàn ông ngồi rải rác xung quanh bể bơi đều đờ ra nhìn cô ấy.
Tôi là một con vịt cạn, bẩm sinh đã sợ những chỗ có nước ngập đến eo, nên chỉ có thể nhìn Nhiễm Địch bơi.
Lúc ấy, điện thoại của Nhiễm Địch reo, cô ấy dừng lại hỏi: “Số máy bao nhiêu?”
Tôi đọc lên, cô ấy cười: “Thiên Hồng đấy, cậu nghe đi”.
Tôi a lô, Thiên Hồng sững ra một lát rồi lập tức nhận ra tôi, tỏ ra hơi ngại: “A, dế con, lâu rồi không liên lạc, đây là…”
Tôi cười: “Không có gì, bây giờ đang ở đâu?”
Thiên Hồng nói: “Tôi đến Thủy Thành có chút việc, buổi tối làm xong sẽ qua đó, cùng đi ăn cơm nhé?”
Tôi trêu cậu ta: “Bằng lòng vì tôi mà lãng phí thời gian vàng ngọc ư?”

Thiên Hồng cười khô khốc: “Hay là cậu đến đây với tôi đi”.
Tôi cười lớn: “Cậu càng ngày càng tham, tìm hoa ghẹo liễu quen rồi hả?”
Thiên Hồng nghiêm túc: “Đừng nói những câu này trước mặt Nhiễm Địch. Tôi tuân thủ kỷ luật lắm, ngoài Nhiễm Địch ra không có ai đâu”.
Tôi hỏi: “Thế còn vợ cậu?”
Thiên Hồng lại ngại ngùng: “Ai ya, lúc đó khá là vội vàng, vợ lại hung hãn quá, nên không chào hỏi mọi người được, cái này…”
Nhiễm Địch lau khô tóc nghe điện, giọng nói dịu dàng ngọt lịm: “Tối qua à? Được.”
Đợi những câu ngọt ngào nói hết, tôi nhìn cô ấy: “Rốt cuộc cậu yêu Thiên Hồng đến thế nào…”
Nhiễm Địch tỉnh bơ: “Dế con, mình không cần giấu cậu, mình không yêu Thiên Hồng, một chút cũng không”. Nhìn bộ mặt kinh ngạc của tôi, cô ấy lại nói: “Nhưng mình không thể rời xa Thiên Hồng, không thể rời xa, điểm này không quan hệ tuyệt đối với tiền, mình cần sự quan tâm ấm áp, cần những tình tiết chết đi sống lại, anh ấy có thời gian, có tinh thần và sức lực, có điều kiện, có cảm giác, thứ gì mình cần anh ấy đều có thể ình”.
Dù bọn họ là tình nhân, nhưng Thiên Hồng vẫn là người bạn mà tôi quan tâm, tôi hơi nổi cáu: “Nhiễm Địch, cậu coi Thiên Hồng là gì vậy? Đạo cụ hay là sân khấu?”
Đôi mắt to vô tội mê hoặc người ta của Nhiễm Địch nhìn tôi: “Dù là đạo cụ hay sân khấu thì anh ấy vẫn là cam tâm tình nguyện”.
Tôi không biết nói gì, đột nhiên trông thấy ảnh Hoàng Cái quỳ dưới chân Chu Du nước mắt giàn giụa: “Đô đốc, mạc tướng nguyện vì Đông Ngô mà tận hiến chút sức mọn của mình”. Hoàng Cái bị đánh vì nghĩa lớn nên ông ta sung sướng, ông ta hạnh phúc. Còn cô nàng Chu Du xinh như hoa như mộng trước mắt mình thì sao? Ngay cả nước mắt cũng không cần nhỏ ra, cô ấy vẫn là người sung sướng và hạnh phúc.
Tôi không biết nên quy việc Thiên Hồng đã biết Nhiễm Địch không yêu mình mà vẫn yêu thương cô ấy là tình yêu đích thực hay gọi nó là không tự trọng.
Là một người bạn, tôi muốn tán thưởng sự dâng hiến của cậu ta, là một người bàng quan, tôi chỉ có thể thở dài một tiếng.
Nhưng ai biết chứ? Thiện tai, thiện tai.
* * *
Thiên Hồng không thay đổi mấy so với năm ngoái, ngoan ngoãn vâng lời, ân cần hơn với Nhiễm Địch. Cậu ấy vẫn không biết tôi đã biết chuyện Lang Trung và Vương Âu cưới nhau, trong lời nói luôn cố tránh không nhắc tới hai người bọn họ, tôi thấy vừa tức vừa buồn cười, hỏi thẳng: “Bao giờ Vương Âu sinh cho chúng ta một Lang Trung con thế?”

Thiên Hồng nhìn Nhiễm Địch, cười nói: “A, việc gia đình nhà người ta tôi làm sao mà biết được, tôi cũng có giúp được đâu”.
Địa điểm ăn cơm cũng là ở “Đạm Bộc”, rõ ràng là Thiên Hồng rất quen thuộc với nơi này, đề nghị sau khi ăn xong sẽ đi chơi bóng cát. Tôi thấy rõ khi cậu ta nói câu này có vẻ không thực tâm mời, nên ăn xong bèn đi trước.
Vì tiểu não không phát triển mấy nên tôi không thi nổi bằng lái xe, nói chung là không có chuyện lái chiếc BMW về nhà.
Thiên Hồng nói: “Dế con, ngày mai tới chơi nhé, tôi chưa đi ngay, ở lại đến 15 tháng 7”.
Tôi cười “15 tháng 7? Giở trò lén lút ư?”
Thiên Hồng cười thật thà, nhưng nói lại không thành thật: “Tôi đến đây chính là muốn giở trò lén lút mà, làm quỷ hiếu sắc”.
Nhiễm Địch cười mà như không cười.
Về đến nhà, vẫn là đi tắm, sau đó tôi ngồi đờ người ra trước máy tính.
Những người con gái viết văn đều cô độc. Bên mình có ngàn cánh buồm nhưng vẫn là một chiếc thuyền cổ buồm vá víu và lẻ loi; trước mặt là vạn trùng cây cối xanh tươi còn mình thì vẫn là một thân cây bệnh tật.
Tôi mò tìm được một bao ESSE Tuyên Nhụy quên ở nhà mình, khó khăn lắm mới tìm được diêm, châm lửa hút.
Một người con gái chỉ cần hút thuốc là có chuyện.
Chuyện của tôi là do ai kia? Thạch Duệ? Lang Trung? Nếu vì Thạch Duệ một năm trước thì hơi có phần chậm chạp, vì Lang Trung thì lại hơi khiên cưỡng.
Tôi nhớ vô cùng thời trung học, đó là những tháng năm thật sự vui vẻ.
Thực ra rất nhiều người sẽ có cảm giác giống như tôi, đó không phải là lạ. Trước trung học thì hơi nhỏ, chẳng hiểu biết cái gì, vào đại học thì lại bận rộn bao nhiêu là môn học, nào là hiệu quả và lợi ích, nào là phong tục thế giới, nào là ở đâu có áp bức ở đâu có phản kháng… cho nên thời gian học phổ thông với áp lực khá lớn nhất là năm lớp 12 đã trở thành thời gian khó quên nhất của nhiều người. Không ít tình yêu đầu đã vội vàng hé nở từ những tháng năm này.
Khi đó Nhiễm Địch là một cô bé xinh đẹp với tóc tết đuôi sam, tôi tin rằng cho đến hôm nay dải tóc đen nhánh đó vẫn xuất hiện trong giấc mơ của nhiều cậu con trai. Những cô gái tóc dài luôn ở rất gần với tình yêu, nhưng chỉ là gần, khi phần lớn bọn con trai có dung mạo bình thường đã nếm trộm trái cấm trong cơn đói khát của mối tình đầu thì sự việc ghê gớm nhất của Nhiễm Địch chẳng qua cũng chỉ là khi leo núi bị trật chân được Thiên Hồng cõng xuống.
Mỗi khi tôi nhớ lại chuyện của một thời gian nào đó, tôi luôn phát hiện ra rằng đến tận điểm cuối cùng của hồi ức cũng không có bản thân mình. Hình như từ lúc sinh ra tôi đã có thói quen quan sát người khác, nhớ về việc mọi người, còn bản thân mình, sau khi ẩn thân trong tất cả các chi tiết và tình tiết, giấu kín tình cảm, thay đổi tâm tư của mình.
Tình yêu đầu tiên của tôi thì sao? Lang Trung của ngày đó đã là người yêu được hai bên gia đình chấp nhận của Vương Âu, chỉ có điều hai bên chưa thừa nhận hẳn; Thiên Hồng yêu đơn phương Nhiễm Địch, Nhiễm Địch cũng không phủ nhận. Còn tôi?
Tôi giở tập ảnh 8 năm về trước, nhìn năm khuôn mặt chưa nếm trải chuyện đời trong khói thuốc bay lãng đãng.

Lúc còn trẻ như vậy, tại sao không nếm trải một cuộc tình kia chứ? Có thời gian, có sức lực và tinh thần, có tiền, có thể tiêu xài thoải mái, có thể đi tìm kiếm, có thể nghĩ ngợi lung tung. Tôi hít điếu thuốc đầu tiên trong đời, nước mắt trào ra.
Người con gái không thể có tình yêu, dù cho trúc trắc, dù không đi được đến cùng nhưng chỉ cần được một người con trai yêu thương, để ý đến, đó chính là hạnh phúc. Về điểm này, tôi rất thỏa mãn, có Thạch Duệ, tôi rất thỏa mãn.
Tôi là loại con gái có thể dựa vào hồi ức mà tiếp tục sống, tôi không quá yêu cầu tình yêu hoàn hảo, tôi chỉ không muốn hàng đêm tỉnh dậy trong sự cô đơn lẻ bóng, không ai nghe mình lảm nhảm; cũng không muốn phải bỏ một tiếng ra làm cơm, nửa tiếng ăn xong, sau đó một mình đối mặt với đống bát đũa đầy dầu mỡ.
Tôi luôn không công nhận mình là yêu tinh, chính là vì bây giờ tôi không có tình yêu – dù là yêu Thạch Duệ, nhưng khi anh ta ra đi thì đây không còn là tình yêu nữa mà là nỗi tương tư. Tương tư một phía.
Yêu tinh tình yêu, yêu tinh tình yêu, Tuyên Nhụy, Nhiễm Địch, nói ình, rốt cuộc các cậu là yêu tinh hay bản thân tình yêu vốn là yêu tinh?
Hôm sau tôi không tới “Đạm Bộc”, Thiên Hồng và Nhiễm Địch cũng không gọi điện, tôi có thể tưởng tượng ra hai người quấn quýt triền miên, nên cũng rất điềm nhiên ngồi đờ đẫn trước máy tính, viết truyện, hút điếu ESSE thứ hai, sau đó là điếu thứ 3, 4,…
Buổi trưa Thang Ninh gọi cho tôi, nói ngày mai có một buổi dã ngoại do một công ty du lịch cung cấp cho, hỏi tôi có đi không.
Tôi nghĩ ngợi rồi bảo thôi.
Nửa tiếng sau Tuyên Nhụy gọi đến, giọng lưu manh: “Quách Doanh, công lao của cô rất lớn, sau khi về lão đây mời cô, địa điểm do cô chọn”.
Tôi hỏi: “Phát tài à?”
Tuyên Nhụy cười: Lương tâm trỗi dậy”.
Cả buổi chiều, tôi ngâm mình trong bồn tắm, trước mắt luôn là khuôn mặt hai người đàn ông.
Thạch Duệ.
Còn có Lưu Đức Hoa.
Một con bé sinh năm 85 đến thực tập đã từng kinh ngạc nhìn khung ảnh pha lê trên bàn làm việc của tôi: “Trời ơi, chị vẫn còn thích ông Lưu á?”
Tôi điềm nhiên ăn kẹo, nói: “Chị cải chính cho em, anh ấy ít hơn bố chị 10 tuổi, nên chỉ gọi là chú Lưu thôi”.
Lúc đi Thiên Hồng gọi điện cho tôi, hai bên không thân không sơ, qua loa vài chuyện.
Trong mấy ngày tiếp theo, Nhiễm Địch im hơi lặng tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.