Bạn đang đọc Yêu Thầm: Yêu thầm – Chương 5
Chuyện của tôi đã bị em tôi kể hết cho Trâm nghe…. Thật sự đến giò phút này cứ nghĩ Thuyên không còn hiện hữu trong tâm trí của tôi… nhưng sự thật tôi đang đánh lừa bản thân của mình… Thuyên luôn ở trong trái tim của tôi.. liệu Trâm có đủ mạnh để thay thế hình bóng Thuyên trong trái tim tôi…còn Thy ban đầu những nụ hôn đó … chắc có lẽ lần đầu tiên tôi được chạm vào môi của người con gái tôi thấy hiếu kì hay gì đó… nói chung là với Thy tôi không cảm giác nhiều…
Lúc đó ở nhà chủ tịch Ngô có hai người bạn thân nhất của Thy qua thăm…. Chúng ta có nhớ Quân và Như không nhỉ? hì hì… chúng ta sẽ quay lại với hai người bạn nhí nhố này nhá…
-dạ! có Thy ở nhà không vậy? – Quân hỏi
-thưa có… mời hai người vào – tiếng của người mở cổng, lúc đó quân và như vào nhà rồi lên thẳng trên lầu vào phòng của Thy.
-hi! Bạn yêu của tui! Soa òi sao òi! Chừng nào đám cưới! – Như tươm tướp
-ủa? ảnh đâu? ảnh đâu? – quân chạy vòng vòng kiếm tôi
-đám cưới gì nửa? tên đó đi nước ngoài rồi! – thy nói
-Sao? Sao kì vậy? – quân thắc mắc
-hai người cãi nhau ah… – Như đoán
-ah … thui tui hiểu rồi… – quân nói – tên đó không đồng ý … cũng đơn giản thui… hắn không yêu bà là thứ nhất… thứ hai hắn còn yêu cái người gì gì đó nửa ah….
-ờ…. Thui đừng có bực…. mau già – Như nói- cũng không trách được đâu… người ta không yêu bà mà…..
-nhưng bực mình…
-nè nè….. –quân tính nói điều gì đó .. – bà đừng có nói với tui là bà thích cái tên đó nhoa
-làm gì có … tui đâu có điên…
-ờ… chứ tai sao một hai đòi lấy tên đó làm chồng thía… – mặt Như gian manh
– ờ ờ… thì -,- tên đó đàn hoàn vậy thui….
-hì hì… không thích thì tốt rồi….- quân nói
-tối nay chúng mình đi bar đi… biết đâu quen anh chàng nào đó cực cute thì sao? – Như nói
-uh.. có lý.. – Thy chấp nhận với ý kiến của hai người bạn thân của mình
Ở nhà Thuyên và Minh.
-em sao vậy? – Minh hỏi
-em thấy nhớ mèo quá! – Thuyên buồn rầu
-uhm…hog biết nó đi chừng nào về nhỉ? Thui hay là em rủ nhi đi đâu chơi cho khây khỏa đi …
-anh không đi chung với em sao?
-anh còn việc ở công ty nửa, chưa xong chủ anh đuổi việc mất… ông chủ khó tính lắm …
-chán ghê! Muốn đi chơi với anh mà cũng không được…
-thui mà… – Minh ôm Thuyên từ phía sau- anh xin lỗi, xong việc anh và em sẽ đi chơi với nhau, giờ em đi chơi với Nhi đi…
-chừng nào anh mới xong việc?
-anh nghĩ chắc tuần sau …. Vì lần này có công ty đối tác nước ngoài về…
-anh cứ lo công việc của anh xong đi …. Để em gọi cho Nhi vậy?- Thuyên lấy điện thoại gọi cho Nhi- alo mày hả? đang làm gì ah..
-tao tính qua rủ mày đi chơi đây…
-trùng hợp quá vậy… tao cũng tính rủ mày đi chơi nè…
-đúng là bạn thân có khác nhỉ? Tư tưởng giống nhau… vậy giờ tao qua chở mày đi nha.
-uhm…- rùi Thuyên cúp máy quay qua nói với Minh- Nhi nó qua chở em đi liền
-uhm…. Em cứ đi đi … cho khuây khỏa.. giờ anh phải lên công ty rồi…
-dạ. – thuyên đáp nhẹ nhàng trước khi đi Minh không quên hôn nhẹ lên má của Thuyên
MỘt lúc sau là Nhi đã có mặt ở nhà Thuyên…
-nhanh dữ vậy trời? – Thuyên ngạc nhiên sao Nhi đến nhanh dữ vậy
-hì hì… tao mà… mày quên là tao là siêu thần tốc sao?
-biết là vậy nhưng đường xá bây giờ nguy hiểm lắm.. chạy cho đàn hoàn … đi chơi thui mà, đầu cần gấp gáp gì đâu..
-thui lên xe đi … tao chở mày đến nơi này ….
-đi đâu?
-cứ lên đi rùi biết…
Nhi đưa Thuyên đến quán bar nơi mà có Thy, Quân và Như ở đó….
-sao quán bar hả? không được đâu? >” -trời ơi… không có gì hết…. có tao lo rồi không sao đâu
-thui không được, gia đình chồng mà biết là chết đó…
-tao nói không có gì là không có gì hết… vào đây uống nước thui…
-trời trơi.. vậy thui qua quán bên kia hay hơn không?
-nhưng lâu rồi … tao không có vào… vào chút xíu thui rùi ra… – Nhi năn nỉ
-uhm… chỉ một chút thui đó …
-hehe.. đúng là bạn tốt có khác …
Thế là Thuyên chiều lòng theo Nhi… Thuyên coi thía ma rất yếu lòng chỉ cần năn nỉ một chút là Thuyên chấp nhận liền, nhạc vũ trường đối với Nhi là một việc hết sức bình thường, nhưng với Thuyên nó là loại nhạc khó nghe, nhức tai, Thuyên như muốn nổ tung với cái vũ trường này, đèn thì chớp liên tục làm ắt của Thuyên cũng chớp liên hồi và gây cảm giác rất khó chiu. Khi Nhi và Thuyên đi vào thì một ánh mắt đã để ý đến họ chính là Thy… Thy đang uống rượu cùng Quân và Như liền bỏ ly rượu xuống và cố gắng nhìn theo Thuyên và Nhi…
-nè! – tiếng của Như kêu – nhìn cái gì mà chăm chú vậy hả? ah… aha… để ý anh nào rùi hả?
-không có! – ánh mắt Thy vẫn nhìn theo Thuyên
-không có thì ra đằng kia nhảy đi – quân reo hò
-hai đứa bay đi đi …. Tao đi lại đây một chút …- thế là Thy bỏ mặc hai người bạn của mình lần theo những ánh sáng chớp tắt với tiếng nhạc xầm xình… và Thy cuối cùng cũng xác định được đó là Thuyên .. nhưng Thy chưa đến bắt tay nói chuyện mà đứng nhìn một hổi và suy nghĩ “cô ta đến đây làm gì nhỉ? Mà người đi chung với cô ta là ai?”
-thui tao muốn về! – thuyên hối thúc nhi
-ở lại tý đi …
-xin chào! – Thy bước đến
-cô là ai vậy? – vì ánh đèn nên Thuyên không thể nhận mặt được đó là Thy
-hì hì… cô không nhớ tôi sao? Ah mà thui tốt nhất là không nhớ sẽ hay hơn.. nhưng tôi thì biết cô đấy…
-cô kiếm tôi có chuyện gì không? – Thuyên đang nói chuyện thì Nhi nhìn Thy
-ah… chỉ là qua chào hỏi người quen thôi… sao cô lại ở đây nhỉ? Người như cô đáng lẽ không phải ở đây…
-cô là ai sao mà hỏi nhiều vậy? – Nhi lên tiếng – bạn tôi, tôi rủ đi không được sao? Cần phân biệt loại người sao?
-hì hì…caca dạo này khỏe không?
-cô là ai? Sao biết caca… – nhi nói
-caca đi nước ngoài rồi… không biết chừng nào dìa…
-hắn không liên lạc hỏi thăm gì Thuyên ah…
-chuyện đó cô không cần biết … – câu nói đó làm cho Thy tức ứa gan … cứ như Thy chẳng là gì của tôi cả… mà đúng mà -,- …. Thy đâu là gì của tôi đâu…..
-uhm… thui tui đi đây..chào
-ờ chào….- thế là cô ta đi kèm theo cơn tức giận, lúc đó Thuyên cũng hối thúc Nhi về chẳng muốn ở lại chỗ này chút nào cả, thật là lộn xộn không khéo thì gây xích mích hay ẩu đả thì lại mệt… Nhi cũng nghe lời và đi về nhà…
-cái con hùi nãy là con nào vậy? sao nó đến hỏi mày tùm lum vậy? – nhi bực mình
-tao cũng không biết nửa… hồi nảy đèn chớp liên tục không nhận mặt được..
-đã vậy còn hỏi caca là sao? – Nhi suy nghĩ- có khi nào là người yêu của caca không? – Nhi chỉ được cái đoán lung tung -,-………….
-caca chưa có bạn gái đâu… nếu có caca sẽ nói cho tao biết rồi..
-tao nói vậy thui chứ thật sự caca yêu….. – Nhi khựng lại
-caca yêu ai? – Thuyên thắc mắc
-ờ không có gì ….
-mày phải nói cho tao biết chứ… để tao còn chúc mừng cho caca chứ – sao em vẫn cứ vô tư như thế….. [tôi đang trách em ]
-người caca yêu thương suốt mấy năm trời là mày đó Thuyên…
-sao? – Thuyên bỗng dưng đứng hình vì câu nói đó….
-sự thật là vậy? đáng lẽ tao phải ày biết sớm hơn.. nhưng khi biết tin mày đi lấy chồng thì việc đó không còn quan trọng nửa….
-sao hôm nay mày mới cho tao biết…
-tại hôm nay hog biết sao trời xui khiến làm cho tao phải nói ra…
-nhưng người tao yêu là Minh chứ không phải là caca….- giọng của Thuyên buồn đi rất nhiều – cảm giác khi biết một người bạn rất thân yêu mình.. mà mình chỉ xem người đó là bạn… cảm giác thật vô tâm và cảm thấy tội lỗi…
-chính vì điều đó mà caca không dám nói… caca sợ mất đi tình bạn giữa mày và caca đã có bao lâu nay… sợ mày không còn dám vô tư như trước nửa… tao vẫn còn nhớ rất rõ khuôn mặt hạnh phúc của caca khi cõng mày lúc mày bị đau chân, trầy sướt mình mảy… nhưng mày thì không hề biết.. lúc đó mày đã mệt và đã ngủ trên lưng của caca mất…- Nhi đang kể về kỉ niệm lúc mà chúng tôi cùng nhau cắm trại vì Thuyên đi không để ý và bi trượt chân nên té
-uhm… tao biết ….
-nhưng thôi….. caca bây giờ chỉ mong mày có thể hạnh phúc…
-có khi nào caca đi là vì tao không?
-uhm.. – nhi gật đầu đồng tình với ý của Thuyên
-mày nói ra tao thấy mình có lỗi quá… nhưng tình yêu không thể chia đôi được.. tao yêu Minh và tao xem caca là bạn thân không thể thiếu… dù biết được chuyện hôm nay là như vậy… tao vẫn xem và quý caca nhiều hơn … -lúc đó em mỉm cười rồi nhìn lên bầu trời
Rùi ngày ngày trôi qua khi chuyện xảy ra với tôi thì Trâm cũng không có nói chuyện với tôi nhiều như lúc trước, tôi chỉ biết im lặng vì sự thật tôi còn yêu Thuyên rất nhiều, mấy ngày trước Trâm vẫn chăm sóc và lo cho gia đình nhỏ bé của tôi, thật sự cả nhà tôi càng ấm cúng hơn khi có trâm bên cạnh quan tâm chăm sóc, người hài lòng nhất là ba tôi, lúc nào Trâm cũng làm cho ba tôi vừa ý nhất, tuy tôi là con đôi lúc không làm được như trâm. mẹ tôi rất vui khi có người cùng làm bếp chung cùng tâm sự cùng bà, đứa em gái của tôi tuy nó 20 rồi mà nó vẩn cứ như con nít chẳng chững chạc bao nhiêu, mẹ tôi rất mệt với nó…. có Trâm mẹ tôi nỏ nụ cười nhiều hơn hằng ngày… có lúc tôi từ trên lầu đi xuống thấy Trâm đang ngồi nói chuyện với ba tôi rồi còn bốp vai, pha trà cho ba tôi uống, tôi mỉm cười và có một chút suy nghi, tuy gần đến noel tôi hay đi ra ngoài để xin việc cho tạm ổn bên đây.. chắc có lẽ tôi sẽ không về Việt Nam nửa.. tôi có suy nghĩ như thế nhưng việc thực hiện được nó là một chuyện với tôi vô cùng khó khăn….
Đúng là ở bên đây tôi tìm công việc tuy khó khăn một chút nhưng nó phù hợp với tôi , họ bảo rằng tôi muốn làm chứ cao hơn thì cần phải học tiếp theo để lấy bằng cấp cao hơn, để có cuộc sống ổn định hơn…thế là tôi phải vừa đi học tiếp tục và đi làm, khi tôi về nhà tôi nghe tiếng cười vui ở phòng khách. mẹ tôi và trâm cùng em gái của tôi họ đang may nón len rất vui vẻ thế là tôi xà vào để tăng thêm niềm vui ..
-ủa?cả nhà đang may nón len hả? – lúc đó tôi vô tình ngồi kế trâm mà không để ý
-hì hì… thấy rùi còn hỏi …- mẹ tôi nói
-may nón len cho cả nhà luôn hả mẹ? vậy nón của con đâu? – tôi chồm chồm nhìn
– nón của con người kế bên đang làm kìa…. – mẹ tôi cười
-hì hì… – tôi cười rùi gãy đầu thì thấy Trâm đang từng chút một đan nón len cho tôi, màu mà tôi ưa thích là màu đỏ xẩm- cảm ơn trâm nha, hum bửa mua cái khăn choàn giờ còn đan len cho caca nửa …
-con có mua khăn choàn cho caca ha? – mẹ tôi hỏi trâm
-dạ…
-ghê quá nha! – em tôi nó lên tiếng – sao chị không mua cho em mà mua cho hai không vậy?
-lo đan đi , nhiều chuyện … – tôi nói nó
-con đi phỏng vấn công ty có nhận không con?
-dạ có.. nói chung là ổn thưa mẹ..
-chúc mừng caca nha… – trâm nhìn tôi cười
-hì hì.. có gì đâu…
-em mún có cái khăn – em tôi nó hét lên cứ như nó bị bỏ rơi vậy…
-được rồi… tối nay noel dẫn đi mua .. – tôi nhíu mày nhìn nó… mà có nón lên òi khỏi mua đi ha – tôi đá lông mày
-ah mẹ ơi… con có chuyện muốn nói …. – nó đang che giấu một việc hết sức tội lỗi… tôi nhìn mặt nó đoán mà không biết có đúng không nhỉ?
-gì vậy con?
-tối nay cho con đi chơi với bạn con được không mẹ?
-wow…. wow…. nàng út nhà ta… dắt bạn trai đi choi? – tôi chọc nó
-cái gì? em không có dắt … bạn em mời >” -người đó là ai? có đàn hoàn không con?
-tiêu chuẩn là phải cỡ hai của em trở lên .. mới được làm em rể của hai đó nhá… – tôi tự tin vuốt tráng làm cho trâm và mẹ tôi cười
-ple ple …- nó le lưỡi – hứ … đẹp, thanh nhã….. hơn hai nhiều… ple ple…
-ghê … ghê… để hai chóng mắt xem tên nào mà gan dữ vậy…..
-thui caca đừng chọc em nửa.. lát nửa có chuyện bây giờ .. – trâm nói
-hì hì….uhm… may cho em là có chị trâm cản đó … không là em te tua rua rồi…
-haiz… mẹ chừng nào hai mình đám cưới vậy? – nó nói câu đó làm tôi mở to hai mắt nhìn nó
-ê… mới nó cái gì vậy hả?
-con này… chuyện của hai con … hỏi mẹ sao mẹ biết được …
-giả bộ hoài -,- …- nó đưa mắt nhìn tôi và trâm, tôi thì nhìn nó như nuốt sống còn trâm thì một chút ngượng một chút buồn …
-nín… chuyện người lớn con nít không có xía vào…
Tôi biết ngồi đó thế nào cũng tùm lum chuyện nên tôi rút trước cho chắc ăn, để lại ba người cùng truyện trò, lên tới phòng chẳng biết làm gì tôi lấy lại món quà giáng sinh của Thuyên tặng cho tôi lúc trước, nhìn món quà rồi tôi tự cười một mình, nhưng tôi hơi bực là nó bị xúc ra một chút cho em tôi làm, tôi còn nhớ đã la cho nó một trận nám mặt, nên từ đó trở đi nó không dám táy máy vào đồ của tôi nửa, rùi đêm giáng sinh cũng đến tôi đứng nhìn ra cửa sổ tuyết đang rơi… nhìn xuống thì thấy em tôi nó bước ra khỏi nhà đi chung với một đứa con trai nhìn cũng hiền lành… tôi an tâm khi thấy em mình quen được con người đàn hoàn rồi tiêng gõ cửa phòng làm tôi giật mình….
-con không đi chơi ah…- giọng của ba tôi
-dạ… con không biết đi đâu… với lại ngoài đường đông nên con cũng ngán đi …
-uhm… lại một mùa noel trôi qua… ba nghe nói trâm tặng cho con khăn quấn cổ hả?
-dạ…
-uhm… nó có vẻ lo lắng và thương con ..
-dạ chuyện này…
-ba chỉ nói vậy thôi… thấy nó vì gia đình mình nhiều thứ quá .. con nên làm gì đó để thay lời cảm ơn…
-ý chết.. ba nhắc con mới nhớ… con phải chạy ra cửa hàng trang sức cái đã….- vừa nói xong là tôi xin phép ba ra ngoài để lấy quà cho Trâm. tôi có dặn làm một sợi dây chuyền mòng nhỏ hình ông già noel nhỏ xinh đang vác túi quà. may sao tôi vừa đến cửa là nhân viên nó tính đóng cửa… rùi tôi cũng quay về nhà kịp lúc …đêm giáng sinh năm nay cũng như mọi năm thôi có điều năm nay em tôi nó đi chơi cùng với bạn, có sự xuất hiện của tôi và trâm … thể là 4 chúng tôi cùng dùng một bửa tối ấm áp bên lò sưởi… dùng bửa tối xong thì ba mẹ tôi đi ngủ trước chỉ còn có tôi và trâm cùng ngồi nói chuyện ở bên lò sưởi …….
Cả hai chúng tôi ngồi trước lò sưởi, sưởi ấm cả căn nhà nhỏ của chúng tôi… lúc đầu cả hai im lặng không biết nói gì… rồi tôi mới móc trong túi mình ra hộp quà nhỏ đưa cho Trâm…
-tặng trâm nè!
-ủa? cái gì vậy?
-hì hì… trâm mở ra đi ùi biết – thế là trâm mở từ từ ra, nhưng trâm không nói gì cả chỉ nhìn nó- trâm không thích hả? – tôi hỏi
-không! trâm thích lắm!
-sao thấy trâm không nói gì cả
-tại đây là lần đầu tiên caca tặng cho trâm món quà… trâm bất ngờ … thôi ah…- câu nói đó làm tôi thấy mình có vẻ vô tâm quá… thật sự khi tôi qua Việt Nam tôi chẳng còn nhớ gì đến trâm nửa.. tâm trí tôi chỉ biết có mỗi Thuyên mà thôi
-caca xin lỗi! – tôi cuối mặt
-gì… sao lại xin lỗi chứ …
-caca vô tâm quá….
-thui không sao đâu… trâm hiểu tại sao caca lại như vậy mà..
-để caca đeo cho trâm sợi dây chuyền hen…- tôi lấy sợi dây chuyền đeo vào cổ cho trâm, lúc đó tôi được gần trâm, mùi hương từ mái tóc của trâm làm tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng, lúc đó tôi kê mũi lai gần hơn để có thể ngữi thấy mùi hương nhẹ nhàng đó, rùi nước da trắng hồng của trâm cũng có mùi hương nhẹ nhàng. qua thật lúc đó tôi không biết trạng thái mình làm sao? có lẽ tôi được gần một người con gái nên tôi mới thấy như vậy…- xong rồi! nhìn cũng dể thương quá hen…
-cảm ơn caca nhiều nha!
-hì hì… caca phải cảm ơn trâm mới đúng?
-sao lại cảm ơn trâm chứ?
-vì thời gian qua không có caca ở đây…. trâm đã lo lắng và chăm sóc cho ba mẹ caca rồi cả đứa em của caca nửa… thật sự caca không biết phải nói lời cảm ơn bao nhiêu mới đủ
-caca không cần cảm ơn đâu…. ba mẹ caca đối xử rất tốt với trâm…. ba mẹ caca cũng giống như ba mẹ của trâm mà … em của caca cũng giống như em của trâm thôi…
-….-tôi chỉ biết im lặng nhìn vào đám lửa, rồi móc trong túi áo của mình ra món quà của Thuyên, tôi nhìn nó mỉm cười buồn
-có phải đó là quà của Thuyên làm cho caca không?
-uhm…..tiếc là con em nó quậy quá .. làm xúc tý dây
-đưa đây Trâm sửa lại cho …..
-trâm chỉnh được hả? – vì tôi rất quý món quà của Thuyên nên tôi sợ sửa không được còn hư thêm….- mà thui có tý àh … không sao đâu… tôi bỏ vào túi
-caca sợ trâm làm hư nên không dám đưa phải không?
-hì hì.. không đâu.. sợ phiền trâm thui – tôi nói dối để không làm cho trâm buồn
-hì hì… caca không nói dối được đâu…. đưa đây trâm sửa lại cho … trâm hứa không hư đâu mà…
-chắc là không hư đúng không? – tay tôi đưa vào trong túi áo lấy ra từ từ
-uhm… hihi.. trâm hứa … – trâm cười gật đầu làm tôi có cảm giác an tâm , với bàn tay khéo léo từ nhỏ trâm chỉnh lại cho tôi … nó có vẻ cứ như lúc Thuyên mới tặng cho tôi vậy, tôi vui lắm
-wow… hehe.. cứ như là mới dc tặng … – tôi nhìn vào cây viết chì
-xong ùi nè! – trâm đưa tôi rùi cười
-cảm ơn trâm nha….
-caca yêu thuyên phải không? – trâm hỏi tôi và tôi như đứng hình với câu hỏi đó
-sao trâm hỏi vậy?
-thấy cách caca trân trọng món quà của thuyên như vậy…. nên trâm đóan… mà em của caca cũng đã kết hết cho trâm nghe rồi…
-sao nó nhiều chuyện thế nhỉ?
-em nó không muốn thấy caca suốt ngày buồn rầu thui mà…
-ờ.. sao giờ này nó chưa dìa nhỉ? – tôi nhìn đồng hồ và đánh trống lãn trâm nhìn tôi cũng hiểu là tôi không múôn nói chuyện về vấn đề này …
-ai vừa nhắc đến em vậy?- nó xuất hiện một cách đột ngột- hai người ghê quá nha…. – nó nhìn chúng tôi với ánh mắt theo kiểu suy nghĩ của nó
-đợi đó …. hai sẽ tính sổ với em vào ngày mai …
-em có làm gì đâu … – nó thật thông minh khi hiểu được việc – em cảm thấy cái gì cần thì nói thui mà… không lẽ hai cứ yêu người đã lấy chồng sao?
-em ….
-em nói đúng …. hai đó…. em rất là giận hai … vì có người đã chờ hai biết bao lâu nay mà hai cũng không nhận ra là sao? tại sao cái trước mắt không biết trân trọng mà chạy theo cái không hề được đáp lại tình cảm-đột nhiên tôi và nó trở nên căn thẳng
– Thanh…. – tôi nhìn nó … -em dám nói với hai như vậy hả?
-em chỉ nói sự thật…
-thôi hai anh em đừng cải nhau… hai bác sẽ thức dậy đó ….- trâm chen vào chúng tôi….
-em đi lên đây… – nó đi hoắt lên phòng còn tôi thì ở đó …. thật sự nó nói cũng có lý đấy chứ…. rồi tôi nhìn Trâm …người em tôi nói chỉ có trâm mà thôi….
-caca đừng để ý gì mà út nó nói….
-uhm…. thôi không sao đâu …
-giờ trâm lên phòng nghen….caca có buồn ngủ không?
-uhm… caca cũng buồn ngủ rồi….để tắt lò sưởi đã …
Vừa tắt xong lò sưởi thì tự nhiên đèn phòng khách bỗng dưng tắt bụp, rùi tôi nghe có tiếng bứoc chân chạy nhanh lên lầu đìêu đó tôi cũng hiểu đứa nao bày trò rồi, trời nhìn tối đen như mực chẳng thấy một chút ánh sáng gì cả, chí thấy những vết cháy còn lại trên củi của lò sưởi, tôi cảm giác được là trâm đang đứng xich lại gần tôi hơn. lúc đó tôi lây điện thoại trong túi ra dùng nó làm ánh đèn …
-hì hì… có thể lên phòng được rồi .. để caca dẫn trâm lên phòng …
-cám ơn caca ..
Thê là chúng tôi đi gần nhau bước lên từng bậc thang với ánh đèn của diện thoại mập mờ, nhưng vì ánh sáng không đủ nên trâm bước hụt chân và tôi đõ trâm từ phía sau, tay ôm eo của Trâm đỡ ….
-trâm có sao không? – tôi hỏi
-không sao…. chỉ hụt chân thôi …
-uhm thui ta đi tíêp ….
Rồi tôi cũng đỡ Trâm lên đến phòng…. đến phòng tôi mới nhớ nảy giờ tôi đang ôm eo Trâm..
-xin lỗi! – tôi vội buôn tay
-không sao đâu ..
-trâm mở đèn đi đến phòng rồi …- thế là trâm mở đèn ..
-cảm ơn caca
-thui… hôm nay trâm nói cảm ơn nhiều quá òi…caca không thích… chúc trâm ngủ ngon …- tôi cười đưa tay lên chào
-chúc caca ngủ ngon ….
KHi tôi rời khỏi thì Trâm bước vào phòng mà trong đầu đầy suy nghĩ…..
Trâm đứng đối lưng với cánh cửa phòng của mình và tự nói một mình …. “cậu yêu người con gái đó nhiều như vậy sao? cậu có biết tớ đã đợi cậu suốt 5 năm nay không? cậu có nhận ra ra rằng tớ có tình cảm với cậu không? cậu không biết thật hay cố tình không biết? tớ ước gì câu có thể nói ra cho tớ biết cậu có tình cảm gì với tớ không? những hành động của cậu tình bạn bình thường hay tình cảm kia…. ” lúc đó khuôn mặt xuất hiện những dòng nước mắt ….. rồi trâm vào trong tolet rửa mặt lên giường nằm ngủ nhưng mà sao ngủ được khi trong đầu cứ suy nghĩ nhiều thứ….
Còn tôi quay về phòng với tâm trạng vui hơn vì món quà thuyên tặng cho tôi do chính tay Trâm sửa… tôi với vừa cười một chút rồi tôi suy nghĩ về trâm… trâm thật sự rất dể thương….hiền đảm đang.. giỏi … quả thật người con gái toàn diện bất cứ ai cũng đều mong muốn được rướt Trâm về làm vợ … nếu dùng trâm để thay thể Thuyên tôi có hèn lắm không? như thế trâm sẽ buồn lắm nếu biết mình chỉ là vật thay thế… tôi không muốn ai thay thế cho ai cả.. tôi muốn nó thật tự nhiên…. nhưng việc đầu tiên là tôi phải quên Thuyên đi chứ…. thế là tôi nhắm mắt ngủ … để sáng mai còn đi làm nửa….
Quay về Việt Nam tại công ty của ông chủ tịch Ngô ….và đang có một cuộc họp …
-đúng vậy…. công ty chúng ta đang bước vào khúc phát triển mạnh nhất …
-xin giới thiệu đây là Minh người mà công ty đối tác chúng ta đưa qua đây làm việc
-xin chào mọi người… rất vui khi được hợp tác cùng quý vị – Minh đứng cuối đầu chào lịch sự
-công ty chúng tôi không nghi ngời gì khi đối tác chúng tôi đề cử anh qua công ty chúng tôi làm việc….
-cả hai bên đều được lợi… mong rằng sự hợp tác chúng ta càng lúc càng bền chặt …
-dạ.. sau này và mãi mãi … – Minh đứng bắt tay ông Ngô
Cuộc họp kết thúc suông sẽ…. Minh được công ty của mình chuyển sang làm việc cùng với công ty của ông chủ tịch ngô… khi đi xuống thang máy Minh bước vào thì Thy cùng vói hai đứa bạn của mình là Quân và Như bước vào ….nhí nhố không thể tưởng… Minh thì nhìn họ cười lắc đầu … điều đó làm cho Thy để ý có tên đang nhìn mình cười lắc đầu…
-cười gì đó tên kia? – Thy trợn mắt nhìn
-ah… tôi chỉ cười thui mà… đâu làm gì cô đâu… – Minh không biết Thy là con của ông Ngô
-tôi không cho phép anh cười …
-hơ…. vô lý…
-hì hì… anh đẹp trai – quân khiều khiều Minh chớp chớp mắt – đừng để ý nó… nó đang quạu áh…
-đúng ùi anh đẹp trai – Như hùa theo
-làm gì hai đứa bay thấy trai đẹp mà tươm tướp vậy…
-mày cũng vậy chứ nói ai? – như bá vai của Thy
-3 người xuống tầng mấy? – Minh hỏi theo cách lịch sự vốn có của Minh
-tầng G – Thy đáp nhưng không nhìn mặt Minh
-hên nhỉ? tôi cũng xuống tầng G -rồi Minh bấm nút từ lầu 20 xuống tầng G
-ê …. bà để cho tên caca chạy thoát vậy hả? – quân hỏi Thy
-kệ hắn đi … không quan tâm – Thy đáp tỉnh queo, Minh thắc mắc sao lại nhắc tôi chứ?
-ê … có muốn xử lý khi hắn về nước không? – Như ý kiến
-hay nhỉ? – Thy có vẻ hứng thú – xử sao?
-cứ gửi thư nặc danh nói là Thuyên có chuyện với chồng của nó rồi tên đó sẽ bay về nước thôi… – quân đắc chí…
-nhưng lỡ hắn không về thì sao? – Thy suy nghĩ và Minh cũn suy nghi tại sao việc gì tôi phải bay về như vậy? mà minh nghĩ là bạn thân bay về cũng đúng thôi… minh im lặng lắng nghe tiếp câu truyện ….
-phải về…. bà nói hắn yêu Thuyên rất nhiều mà…. – Câu nói này làm cho Minh giật bắn mình
-ê sao vậy? – thy nhìn qua Minh
-không có gì … chỉ là ngứa người thui….
-quyết định vậy di – cả ba đứa đồng thanh
-người đó có thù oán gì với mấy người sao? _ minh giả vờ như không quen tôi
-thích thì chơi vậy thui…. cho bỏ ghét .. – Thy nói
-người đó làm gì với ba người vậy?
-mà anh là ai hỏi nhiều thế?
-ah… hì hì… khách hàng thui…
Lúc đó thang máy dừng …lại…
-đến nơi rồi….
-công nhận anh đẹp trai thật… hy vọng một ngày nào đó gặp lại… – thy bước đi trước quay đầu lại nói
-con gái gì mà … – Minh lắc đầu nhiếu mày – ý đến giờ rồi phải về thôi… – nhưng tại sao họ lại liên quan đến caca… và họ biết Thuyên là sao?
Thế là vào buổi tối ăn cơm xong thì …
-Thuyên lát chúng ta nói chuyện được không?
-dạ được… có chuyện gì hả anh?
-uhm….. anh lên phòng khách đợi… lát em lên nha
-dạ… em sẽ lên …
Ngồi trong phòng khách mà Minh cứ nghĩ đến câu nói là “caca yêu Thuyên rất nhiều” điều đó làm cho Minh thắc mắc… muốn giải đáp ngay… Minh cũng mún biết Thuyên có tình cảm gì với tôi hay không???
Thuyên không biết có chuyện gì mà hôm nay Minh lại muốn nói chuyện với mình và sắc mặt có vẻ căn thẳng như muốn biết rõ một điều gì đó, làm cho Thuyên cũng cảm thấy sợ.
-em xong rồi hả? – Minh hỏi
-dạ xong rồi! có chuyện gì mà anh muốn hỏi em vậy?
-uhm.. có một chuyện anh muốn hỏi em … nhưng em biết gì thì phải trả lời thành thật.. – giọng của Minh bắt đầu nghiêm nghị làm cho Thuyên cũng phải thấy sợ
-anh hỏi đi… em sẽ trả lời mà…
-uhm… chuyện là vậy hồi sáng anh đi qua công ty của ông chủ tịch ngô …
-ủa? anh qua đó làm gì? Nơi đó lúc trước caca từng làm việc đó anh….
-uhm.. anh biết … sao em có vẻ lo lắng vậy Thuyên – Minh nghi ngờ và có một chút hơi ghen nhưng đâu biết Thuyên phản ứng như vậy là bình thường
-em có lo lắng gì đâu?
-công ty anh cử anh qua đó hợp tác … như là trung gian vậy ..
-dạ. – Thuyên đáp dạ nhẹ
-anh biết được một việc….nhưng anh hơi thắc mắc ….
-việc gì anh cứ nói đi ? có gì đâu mà ấp úng…
-uhm…. Anh nghe người ta nói là … caca yêu em… phải vậy không? – Minh vừa nói vừa nhìn Thuyên có vẻ không được vui lắm …
-anh biết rồi sao? Em cũng tính nói với anh nhưng không biết lúc nào có đủ trường hợp để nói… Nhi kể cho em nghe hết chuyện của caca….
-vậy em có tình cảm gì với caca không?
-có…
-sao? – Minh đứng dậy quát
-em chưa có nói hết…. nhưng chỉ là tình cảm bạn bè bình thường thôi… nếu em có tình cảm với caca sao em có thể lấy anh được chứ?
-uhm…anh xin lỗi vì hổi nảy quát em…
-khi em biết việc đó em còn giật mình hơn cả anh… có cảm giác mình có lỗi… nhưng yêu thì chỉ một làm sao có thể yêu hai người cùng một lúc… em yêu anh và em xem caca là người bạn thân nhất…giờ em mới hiểu tại sao caca không ở đây nửa? caca đi để tìm ình một cuộc sống mới…
-anh sợ… – lúc đó Thuyên dùng ngón tay che miệng của Minh lại ..
-nếu em là anh em cũng như vậy thôi…..
-chỉ có em mới có thể hiểu được anh ….ah… đúng rồi .. hồi chiều lúc ở công ty anh găp hai cô nàng xinh đẹp với một tên con trai .. chúng nói là gửi thư nặc danh gì đó , nói là anh bỏ em để cho caca quay về chúng xử lý caca….
-sao có chuyện như vậy sao? Nhưng trước giờ caca có bao giờ dính đến mấy cái tên du côn đó đâu… chứ? – Thuyên lo lắng cho tôi …
-bọn chúng không du côn đâu em … chính xác là dân ăn chơi ….
-để em gửi mail báo cho caca hay… nếu thật sự em gửi sẽ có cái gì đó làm dấu.. nếu không có cái dấu đó thì người khác mạo danh …
-uhm… em nói đúng … quả thật.. mém tý nửa anh hiểu lầm vợ mình rồi… anh yêu em nhiều lắm Thuyên ah…. Anh hứa không bao giờ làm em phải khổ phải đau vì anh cả… anh hứa sẽ cho em một cuộc sống tốt… với những đứa con thật đáng yêu….
-em luôn yêu anh … -câu nói đó làm cho Minh cảm thấy tin tưởng Thuyên hơn … và sau câu nói đó hai hai bờ môi khóa chặt vào nhau ….. chuyện gì nó tiếp diễn nó sẽ tiếp diễn … hì hì… sr vì caca đây không thể viết được đoàn này … đau lắm ….. hix hix….
Và buổi sáng ở bên nhà của tôi trước khi tôi đi làm …
-hôm nay là buổi làm đầu tiên cố gắng phát huy nha con – ba tôi căn dặn
-dạ.. con sẽ cố gắng
-hì hì… mẹ luôn tự hào về con caca ah…..
-hì hì.. vì con lúc nào cũng là con ngoan của mẹ mà…
-con ngoan gì mà chả biết đền ơn gì hết – em tôi trề môi
-gì ah? Sao em lúc nào cũng đâm chọt Hai hết vậy hả?
-em nói đúng mà…. Lấy vợ đi … cho ba mẹ khỏe kìa…
-hay nhỉ? Sao em không lấy chồng đi…
-tại em chưa có đối tượng
-Hai cũng như em thui..
-hai xạo! có người đồng ý làm vợ mà không biết….
-Thanh! – tôi nói nó…
-thui đến giờ rồi… con xin phép con đi trước – Trâm lên tiếng
-ý… con cũng đến giờ rồi…
-caca.. công ty con nằm ở đường nào ?- ba tôi hỏi
-dạ… trên đường VCY …
-hoho… – em tôi ngồi cười – cùng đường đi đến công ty của chị trâm… đúng là trời định…
-nếu vậy con chở trâm đi đi … đi thế cho tiện – ba mẹ đang tìm cách tác hợp cho hai đứa tôi đây mà…
-dạ – tôi luôn nghe theo lời ba mẹ… tôi đi đến đằng kia lấy chiếc vali nhỏ xách tay của mình rồi quay lại chờ trâm đi cùng…
-thưa hai bác con đi – trâm lễ phép – chị đi nghen…- trâm vơ tay chào đứa em nghịch ngợm của tôi
-chúc hai người vui vẻ … em mong tin vui từ hai người…
-cái con bé này – tôi dơ nấm đấm lên
-ba ơi.. Hai đánh con ….
-chưa đánh mà… – tôi nhin nó
-la trước chắc ăn…
Lúc đó tự nhiên tôi thấy Trâm đang chỉnh lại áo khoác ngoài của tôi…..làm cho tôi hơi ngượng vì trước mặt ba mẹ và đứa em quái gỡ của tôi…
-cổ áo bị lệnh rùi nè… để trâm chỉnh cho …..
-ờ … – tôi đứng im cho trâm chỉnh áo lại ình
-caca không thắt cavat sao?
-ờ.. không thích lắm…. thấy khó thở quá….
-hihi… tập đi chứ… mốt làm lớn phải đeo thường xuyên nửa đó…
-có người lo lắng cho từng chút một… sướng thiệt… – em tôi lại chọt lần hai… ánh mắt tôi lườm nó và nó hết dám hó hé…
-hì hì… tới đó òi tính… – tôi cười
-xong rùi… chỉnh chu lại òi.. nhìn rất bảnh…
Sau đó chúng tôi chào cả nhà ra xe…. Tôi chở trâm cùng đường đến công ty… trên xe chúng tôi nói chuyện với nhau …
-trâm làm công ty đó bao lâu rồi?
-uhm… trâm mới chuyển qua năm ngoái thui…
-công việc ổn định và suông sẽ không?
-hì hì… lúc này lúc kia … đôi lúc cũng rối bù …
-caca tính ở đây luôn hả?
-chắc vậy… ở đây cảm thấy khỏe hơn… bớt suy nghĩ…- tôi quay qua cười
-thế thì ba mẹ sẽ vui lắm …
-chắc công ty khối người đeo đuổi trâm nhỉ? – tôi nghĩ chuyện đó bình thường thôi… vì trâm dể thương mà
-hihi… không có ai đâu?
-mong là thế… – tôi đáp vô tình làm cho trâm nhìn tôi
-caca nói vậy là sao?
-ờ.. hì hì… không có gì…
-trâm làm gì trong công ty?
-Thư kí cho chủ tịch..
-oh… thư kí là lúc nào cũng được cưng chiều lắm đó nha…- tôi chọc
-chủ tịch bằng tuổi như mình đấy…
-wow… wow.. wow… – tôi hết sức ngạc nhiên khi có một người giỏi như vậy? – trai hay gái?
-trai…
-hờ hờ… nguy hiểm quá… – tôi nói ùi nhún vai
-sao nguy hiểm…
-thư kí cho chủ tịch trai bằng tuổi như thế này….thì… để caca đoán xem có đúng không nhỉ? Buổi sáng trên bàn làm việc của thư kí sẽ có một bông hồng? or một gói quà nhỏ..
-sao caca biết hay vây?
-oh oh…đoán bậy mà có thật sao….
Rồi chiếc xe của tôi dừng trước công ty của Trâm… điều mà tôi thây trước mắt là có rất nhiều nhân viên nam đang đứng chờ Trâm trước cửa công ty.. tôi suy nghĩ :” lũ này có vấn đề nhỉ” lũ nhân viên nam đó cứ bám theo sau theo trước… còn trâm thì cười gượng nhanh chóng bước vào công ty rùi đi đến văn phòng cho xong chuyện… ai nhìn vào cứ tưởng trâm đào hoa… nhưng điều đó làm cho Trâm cảm thấy rất là khó chịu…..
Đám nhân viên nam tám chuyện với nhau…
-haiz… nàng thật xinh đẹp – tên thứ nhất nói
-mày nói chuyện nghe dư thừa quá… chuyện đó là hiển nhiên rồi…
-ước gì nàng chấp nhận lời mời đi uống nước với tao
-không đến lượt mày đâu…nàng sẽ đi với tao trước…
-đừng có mơ….
-E Hèm… – giọng của chủ tịch vang lên
-dạ … tụi em chào chủ tịch … – cảm đám cuối đầu chào tách hẳn ra hai nhóm
-giờ này không làm việc mà đứng đây tám hả? – giọng trang nghiêm khiến tụi nó phải run sợ
-dạ.. tụi em đi làm việc ngay… ủa? chủ tịch cầm quà gì vậy ah?
-nhiều chuyện.. đi làm việc.. không ta cho nghĩ việc hết..- vừa nghe phán là nghĩ việc cả lũ nháo nhào chạy vào phòng làm việc của mình.. còn chủ tịch thì đi lên phòng làm việc của mình
-thấy chưa? Quà của cô thư kí trâm đó – một tên thò đầu ra nói
-tụi bay không có cửa dành với chủ tich rồi.. –cả đám thở dài thất vọng…
Tại phòng làm việc…
-thư kí lúc nào cũng đi làm đúng giờ nhỉ?
-dạ… em chào chủ tịch…
-hì hì…. Em cứ gọi anh là Jack không cần kính cẩn như vậy…
-da.. – trâm cười gật đầu…
-hôm nay có cuộc hẹn hay gì không em?
-dạ có.. vào lúc 10 có cuộc hẹn với công ty A kí hợp đồng… 1h … có cuộc hẹn với phòng kế hoạch đầu tư… lúc 3h có hẹn với công ty B để chứng giấy tờ… 5h15… ngày có một buổi tiệc hẹn với những công ty liên doanh….
-uhm… lúc nào công việc cũng nhiều không biết lúc nào mới được nghĩ ngơi…quà của Trâm nè…
-dạ… – trâm ngạc nhiên
-nhận đi.. đừng ngại chiều 5h15 trâm đi tiệc chung với anh…
-em xin lỗi… em không đi được – trâm đang biện ra một lý do nào đó để không đi ….
-sao vậy?- Jack thăc mắc
-dạ… em bận tý việc riêng…
-uhm…. Em không đi cũng được… đành lần khác.. nhưng em cứ nhận đi … nhận đi cho anh vui…-vì jack cứ năn nỉ hoài nên trâm phải nhận…
-dạ vậy em sẽ nhận … lần sau anh đừng mua vậy nửa? em ngại lắm …
-hì hì… uhm… anh sẽ nghe theo lời của em …
Khi tôi bước vào công ty của mình…. Nó là một toàn nhà kính cao trọc trời…. nhìn lên có thể thấy được thang máy người người lên xuống…. có cả thang máy đưa xe lên xuống…wow…không biết sức của tôi có thể đảm nhiệm hết những gì công ty giao ình hay không nửa? lo lắng quá!
-Xin chào! cậu là caca phải không?- một người đàn ông mặc vest đen lại bắt tay với tôi
-dạ… là tôi…
-tôi chờ cậu từ sáng giờ ….vào phòng đi chúng ta cùng làm việc
-dạ…
-tôi vừa nghe cậu nộp đơn vào công ty của của tôi … tôi rất là mừng … – ông ta có vẻ rất vui vẻ
-sao lại mừng ạ? – tôi khó hiểu
-hì hì…. thì cậu là nhân tài mà….
-nhưng tôi chưa làm việc mà…
-uhm…. nhưng hog sao? nhìn người là biết mà….
-dạ… tôi sẽ cố gắng hết sức làm việc để không phụ lòng của ngài…
-tốt lắm ….cô Kim dẫn cậu ta đến bộ phần làm việc của mình -ông ta nói chuyện với thư kí của mình
-dạ thưa ngài chủ tịch.
-chào ngài tôi đi ….
Thế là tôi được cô thư kí dẫn đi đến phòng làm việc… nhưng tôi chưa hiểu sao ngài chủ tịch có vẻ tin tưởng tôi nhiều vậy, tôi bắt chuyện với cô thư kí Kim.
-cô ơi! tôi có thể hỏi một chút được không?
-cậu muốn hỏi gì?
-sao ngài chủ tịch chưa biết tôi làm việc như thế nào mà có vẻ rất tin tưởng ở tôi thế?
-ah… hì hì… chuyện đó hả? vì nhân viên ở đây ai cũng làm việc hết mình vì ngài chủ tịch… ngài chủ tịch rất tốt … không như những công ty khác bốc lột công sức lao động…
-àh… tôi hiểu rồi… cám ơn cô ..
– không có gì đâu? vì ai vào họ cũng đèu thắt mắt như cậu thui ùi…
Đọc tiếp Yêu thầm – Chương 6