Yêu Thầm

Yêu thầm – Chương 4


Bạn đang đọc Yêu Thầm: Yêu thầm – Chương 4

-uhm… lần đầu tiên mới nghe một người sb như thế đó ….. ^^
-ah không hiểu sao? Ba mẹ tui đến nhà hắn sau đó đồng ý luôn làm rể mà chẳng chút gì gọi là nghi ngờ hết …
-nhiều khi người lớn làm gì đó mà ta khó đoán được lắm. mà bà đến kiếm tui với Quân là tính báo tin gì đây, đừng có nó là … là …. – Như như đoán được điều Thy muốn nói …
-uhm…. Sắp lên xe bông với tên ngốc đó
-haha… ghét của nào trời trao của nấy…. –chợt nhiên Như nhớ ra điều gì đó – nhưng có điều ….. Thắng …..
-đừng nhắc cái tên đê tiện trước mặt tớ…
-nếu Thắng biết liệu hắn có để yên cho bà lấy tên ngốc đó không?
-làm sao hắn biết được chứ? Phải có ai đó hắn mới biết được …
-cậu đừng quên hắn cũng nhiều tay mắt lắm đấy…tốt nhất cậu nên cẩn thận ….
-nhưng chắc gì tên đó còn tình cảm với tớ mà quan tâm chứ …. – Thy thở dài
-ai biết được …. Nhiều khi hắn cảm thấy con hồ ly tinh kia không bằng bà …
-hồ ly tinh nhắc đến là ứa gan – Thy cảm thấy bức xúc khi nghe cái tên đó – và cả thắng nửa …, tui căm hận hai người đó ….- Thy nóc hết cả ly rượu
-mà thui… chuyện gì đến nó đến có lo cũng vậy ah ….
-uhm…. Thui tui về đây …. Bye bồ nghen
-ok
Thế là Thy từ vã bạn của mình rồi đi taxi về nhà, trên đường Thy cảm thấy nhớ về quá khứ của mình, vì lúc trước Thy cũng là một kẻ si vì tình nhưng Thy bị Thắng lợi dụng, dùng Thy để lấy tiền bạn mà phục vụ ăn chơi của mình, khi Thy phát hiện ra thì Thắng cấu kết với Hồ Ly Tinh mà Như gọi ở phía trên, để rút tiền của Thy càng nhiều càng tốt, khi sự việc bị bại lộ Thy cảm thấy rất đau khổ, nhưng Thy không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, Thy vẫn cố gắng gặp Thắng và nói chuyện, dòng hồi ức quay lại ….
-anh nói với em đi, có phải anh chỉ đùa với em phải không? Chứ không phải sự thật là như vậy đúng không? – Thy vừa nói vưa khóc sướt mướt
-đến giờ này rồi mà cô còn hỏi tôi cái câu đó sao? Tôi không có yêu cô tôi yêu tiền của cô thui.
-không phải như vậy mà – Thy mặc dù đã nghe những lời phủ phàng nhưng cố gắng không tin đó là sự thật ….
-sao mày lì thế hả? tao nói vậy mà mày chưa tin là sao? Mày đúng lì – hắn ta bộc phát vẻ đê tiện của mình ra
-sao anh nói với em nặng lời như vậy chứ?
-thui đừng có nước mắt ở đây… tao thấy tao mệt quá…. Mà với lại bấy lâu nay tao rút tiền mày như vậy đủ rồi… tao với đứa kia giờ thành cặp rồi… tao chả tha thiết gì mày đâu
-anh là đồ khốn nạn … – Thy đưa tay lên tính tát vào mặt hắn nhưng hắn chụp tay lại
-haha… khốn nạn thế mà vẫn có đứa đi theo mà yêu đó ….
-anh anh ….. – thy tức tưởi trong tiếng nấc của mìnn
-anh là đồ bỉ ổi, lưu manh, láo cá, lội dụng, hèn hạ, đốn mạc … chứ gì – hắn nói tiếp với Thy – nhờ những câu chửi đó mà tao có tiền tao xài đó ….
Quả thật quá khứ làm cho Thy đau đớn vì người Thy yêu thật lòng bằng trái tim của mình thì bị lợi dụng một cách đê tiện như vậy, vì thế hai con người đó Thy rất căm ghét và hận họ rất rất nhiều …. Về đến nhà là mắt Thy xưng bụp lên vì khóc
-sao thế? – tôi đứng ở ngoài chờ – khóc ah? Ah …. Chia tay bạn bè nên khóc sao? – tôi nhìn cô ta với vẻ hàm ý
-không liên quan gì đến anh
-thì chi hỏi thôi…. – tôi bỏ tay vô túi quần rồi đi tete vào nhà không thèm quan tâm đến cô ta nửa.
Tôi bước vào nhà rồi nghĩ:” có gì đâu mà phải khóc nhỉ? chỉ là tiệc tùng chia tay nhỏ thui mà” nhưng tôi đâu biết được sự thật lại khác cái tôi đang nghĩ trong đầu, tôi bây giờ không biết phải nói sao với ba mẹ tôi là đột ngột lấy vợ như thế này … ba tôi mà biết tính cách cô ta như vậy dể gì cho lấy … đột nhiên tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên nhìn vào màn hình thì thấy đứa em gái gọi điện thoại ình …
-Alo! hai nghe nè! gì thế út! – nó tên là Thanh nhưng nó nhỏ tôi luôn gọi nó là út , đôi lúc tôi cũng hay hay tên nó đột xuất , cứ gọi út nên quen miệng rồi
-Hai ra sân bay đón em đi.
-cái gì? bây bây…. giờ hả? – tôi choáng với cái tin này
-ra lẹ đi em chờ đó …. – nó cúp máy cái rụp chẳng hề nói lý do gì hết làm tôi quán theo
-alo! alo…. – dù có alo thì nó cũng cúp máy rồi
-Ai gọi cho anh mà anh cúôn lên vậy hả? – Thy nói mà chênh một mắt nhìn tôi
-em gái tui, nó về đột xuất quá tôi không biết có chuyện gì xảy ra nửa…
-anh có em gái nửa hả? – cô ta rót nước uống và nói- tên gì thế?
-tên Thanh , nhưng tôi gọi nó là Út… cô ở nhà coi nhà đi … tôi đi ra sân bay đón em tôi đây … – vừa dứt lời là tôi đi ra ngoài quắt một chiêc taxi ra tới sân bay nhanh chóng
Đến sân bay …. tôi phải chạy đi kiếm em gái của mình, từ xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nó mặc chiếc váy xinh xắn ngồi đó nghe ipod nhìn mong lung, cứ như là đang hòa vào không khí vui tươi nhất vậy, tôi bước lại gỡ tai phone của nó ra
-em tui dạo này xinh xắn quá ha! – tôi nhìn nó, nó giật mình khi có ai dám to gan gỡ tai phone của nó ra, thấy tôi là nó chuỷên thái độ liền
– Hai! – nó ôm cổ tôi – em nhớ Hai của em quá!
-nghẹt thở >” -tại sao về Việt Nam vào thời đỉêm này vậy hả? – tôi làm mặt nghiêm
-hì hì… hứng lên về thui!
-cái gì?  -mặt tui nhìn nó xem nó như thú lạ vậy
-giỡn thui… chứ về báo tin mừng cho hai của em nè….
-tin gì vậy?
-thui về nhà đi òi nói ….
-ah… – tôi không thể đưa nó về nhà được trong lúc này được vì Thy đang ở nhà tôi – em về khách sạn ở đi ha
-sao vậy? tự nhiên bắt em ra ở khách sạn là sao? nhà có không ở mà ở khách sạn…. – nó cằn nhằn tôi
-nhà hai đang bừa bộn lắm… em về khách sạn ở vài ngày đi…
-bừa bộn? – nó nghi ngờ – trước giờ không hề thấy hạt bụi trong nhà… giờ nói bừa bộn là sao? – nó đang muốn tra khảo tôi đây nè >” -ờ thì thì….. nói chung là em cứ ra khách sạn ở vài bửa đi rồi Hai đưa em về nhà ^^ vậy nghen…
-không! em muốn về nhà! em không ra ở khách sạn ….
– thui được rồi, ở nhà thì ở nhà … – thật sự tôi không biết cách nào để giữ chân nó ở khách sạn ….có gì về nhà nói chuyện sau ….
Em tôi quả thật đã lớn nó cũng 20 rồi chứ mấy….nó luôn như vậy … =,= hình như giờ tôi mới phát hiện nó giống cái người đang ở nhà tôi, mà cả tuần nay tôi phải chịu đựng >””” -đúng là căn nhà nhỏ bé này không có gì thay đổi …. – nó nhìn sung sướng
-thì hai nói rồi mà .. – tôi chưa biết phải nó về sự xúât hiện của Thy như thế nào?
-có cái mùi gì gì đó… mùi của con gái … – >” -hì hì… mùi em đó út … – tôi cố gắng đánh lạt hướng nó
-không! mùi con gái khác đàng hoàn …-lúc đó từ trên lầu Thy đi xuống
-là tui đây … em là em của caca ah… dể thương.. lắm
-chết tui rùi >” -chị là ai? -đứa em tôi ngạc nhiên
-caca chưa nói gì cho em nghe ah – cô ta đưa ánh mắt về phía tôi, tôi ra dấu đừng nói gì với em tui hết – mà thui để cho caca nói sẽ hay hơn
-chuyện này là sao? sao hai sống chung với người con gái lạ này vậy?
-từ từ… hai sẽ giải thích cho em sau…
-em muốn nghe liền bây giờ….. -mặt nó còn căng thẳng hơn cả tui nửa….
Thế là tôi đối diện với đứa em gái nhỏ bé của mình…
-sao Hai không nói gì hết? hai im lặng là sao? – nó cần ngay một sự giải thích rõ ràng
-đây – tôi đưa cho nó tờ rơi – em nhìn đi em sẽ hiểu
-trời… ông chủ tịch này lạ thật .. dám đem con gái của mình ra như thế này sao? đã vậy còn không cần biết người đó như thế nào ah?

-đúng là cha tôi thật liều nhưng may là chị gặp caca … chị hai em đây .. – cô ta ngồi xuống gần kế bên em tôi
-nhưng hai tôi không yêu chị làm sao mà đám cưới được, đã vậy tuần sau ba mẹ về nữa đó hai … hai tính giải thích sao chuyện này đây? – nó đưa ánh mặt sang tôi, còn tôi thì giật mình khi nghe tìn này …
-ba mẹ về….
-haiz… chuyện đến nước này rồi .. em nói luôn … không phải ba mẹ về chơi mà là có dăt theo một người con gái để cho hai làm quen nếu được sẽ lập gia đình đấy …
-sao? – thy và tôi cùng đồng thanh … sắp xuất hiện thêm môt người phụ nữ sao?
-không ngờ… anh đào hoa nhỉ? – thy nói như đang đâm chọt tôi
-người con gái đó là ai? – tôi nhìn nó dặt câu hỏi
-không biết có nên nói không, em chán hai quá hai ơi …
-nói đi .. ai vậy?
– là chị…. chị…. – nó ấp úng
-chị nào? còn tôi thì sốt ruột
-chị trâm đó … – nó hét vào mặt tôi – em không biết hai làm sao hai làm… ba mẹ và em đều xem chị trâm như người một nhà rồi đó..
-là Trâm sao? – tôi gần như đứng hình
-coi bộ càng lúc càng phức tạp – Thy lắc đầu
– tôi sẽ không có lấy cô đâu …
-anh anh …. – Thy tức mình nhìn tôi -anh dám hả?
-tôi không làm gì hết… vì vậy…. không nhất thiết phải theo yêu cầu của cô … ngày mai tôi đưa cô về nhà
-caca.,..
-đừng kêu tên tôi … tôi không nghe đâu…
-được … anh dám đối xử với tôi như vậy.. tôi không để yên cho anh đâu …khỏi càn ngày mai anh đưa tôi về .. tôi đi về liền ngay tức khắc …- cô ta bước nhanh lên lầu thu dọn quần áo ngay tức khắc , một phút sau cô ta đã có mặt dưới lầu với hai chiếc vali kéo lê lếch
-có cần tôi giúp không?- tôi nói bình thường không có chút gì goi là châm chọc
-không cần … tôi không để yên cho anh đâu .. – cô ta liếc tôi hai con mắt cô ta rực lửa vì không như đúng kế hoạch …chiếc taxi đến và đưa cô ta về nhà …
-phù … – tôi thở nhẹ khi tống khứ cô ta ra khỏi nhà mình
-chuyện gì mà cô ta đi thấy hai nhẹ nhõm người quá vậy?
-chưa đâu em … sắp đến sẽ có giông bão rồi đây.. hai đang làm việc cho công ty nhà cô ta nửa… mà thui sớm muộn gì cũng bị đuổi việc …
-trời … hèn chi.. cái ông chủ tịch đó đưa cái tờ rơi như vậy là đúng rồi..
-là sao? – tôi không hiểu ý của em tôi
-ông ta biết chắc con gái mình đang ở nhà của Hai, đã vậy hai còn là nhân viên của công ty ông ta, em biết tính hai quá mà, đã làm việc thì rất là chăm chí không bao giờ lơ là … rùi ông ta chấm con gái mình cho hai ….-,- … mà em không thich Thy đâu … cô ta có vẻ gì đó ăn chơi quá… nói chung hai đừng có lấy cô ta làm vợ… không bền đâu.. trước sau gì cũng ly dị…
-em cũng biết nhìn người quá nhỉ?
-trời chứ sao? Mắt em là để nhìn người mà – nó tự tin khi nói vơi tôi như vậy…
-ủa? mà sao cô ta lại ở nhà mình …
-ah thui.. hai nói luôn cho em nghe… thật sự hai đi tìm cô ta trước… vì buồn chuyện của thuyên đi lên đoạn đường A…
-Hai đi lên đoạn đường đó làm gì hả? đừng có nói là gọi gái về nhà ngủ chung nha – nó nói đúng ý mà tôi sắp nói
-ờ…
-trời… ba mà biết… ba đập cho hai tanh bành … chị trâm mà biết …ui trùi ui ….không thể tưởng tượng được … – nó ngồi ngã người xuống ghế sofa hay tay che mắt lại…
– hì hì… út iu của hai – tôi đến nói ngọt mong nó che lấp tội đồ của tôi
-thui.. kêu em giữ kín chuyện chứ gì .. không bao giờ.. em sẽ đi nói cho chị Trâm nghe hết.. để xem hai sẽ đối mặt với chị Trâm như thế nào ..
-làm gì ghê vậy -,-… hai với trâm là bạn thân từ nhỏ đến lớn thui mà…. Chỉ có điều xa cách 5 năm nay .. ah nhắc mói nhớ .. 5 năm nay hình như mình không liên lạc .. cũng không biết trâm có gì thay đổi không nhỉ? – tôi suy nghĩ
-đương nhiên là thay đổi rất nhiều so với 5 năm trước đó.. – nó khẳng định
-thay đổi sao? – nó làm tôi tò mò …
-tuần sau gặp rùi biết … em đi ngủ .. không nói chuyện nửa… – nó dừng lại – ba bệnh cả tuần nay rồi đó..
-sao? – tôi lo lắng – sao em không ở nhà mà còn ráng bay qua đây hả?
-có người chăm sóc rồi…
-ai vậy?
-chị Trâm đấy … – nó đi lên phòng không nói gì nửa, còn tôi thì ngồi đó một chút suy nghĩ
Nó đi lên lầu một mạch, còn một việc tui chưa nói cho nó nghe về việc tôi bị nhà báo ập vào nhà thấy trên giường đủ thứ ….nhưng không sao tôi sẽ cố gắng chống chọi qua… lúc đó thy đã về nhà nhấn chuông cửa liên tục …
-dạ chào cô hai! Sao giờ này cô hai ở đây vậy? – người hầu nói
-mở cửa.. đừng hỏi nhiều .. nói người đem vali tôi lên phòng ..- cô ta đi vào nhà gây ra những tiếng động làm cho ông Ngô và bà Mỹ thức giấc
-sao con về nhà vào lúc này? – ông ta nói – caca đâu?
-ba đừng nhắc đến cái tên đó. ….
-hai đứa cãi nhau hả? – bà mỹ thắc mắc
-không có đám cưới gì hết … – cô ta đi lên phòng mặc đó cho hai ông bà nhà ta không biết chuyện gì xảy ra …
-chuyện gì vậy bà? – ông ta nhìn bà mỹ hỏi
-tôi cũng như ông thôi …. Không biết chuyện gì xảy ra..
-hay là caca nó không đồng ý làm đám cưới … vì nó không yêu con gái mình….
-thui ông đừng có đoán mò nửa … chúng ta lên phòng xem con gái mình nó sao rồi…-thế là cả hai ông bà đều lên phòng con gái của mình .. – Thy ah .. có chuyện gì vậy con ?
-không có chuyện gì hết.. ba mẹ về phòng mình đi …
-thui ông… mình về phòng đi .. có gì mai nói.. giờ có hỏi nó cũng không nói đâu … – bà mỹ rất hiểu tâm lý của Thy . mẹ phải hiểu con thôi
-tên caca đáng ghét, đáng nguyền rủa… – cô ta đang chửi vả tôi đấy …
Ở bên kia nơi ba mẹ tôi sinh sống và có cả Trâm …Trâm ở gần nơi ba mẹ tôi sống nên việc qua lại thăm non dể dàng, gần như khi rảnh là Trâm qua chăm sóc cho ba mẹ tôi, ba tôi bệnh mà tôi không biết, lúc này người chăm sóc cho ba lại là Trâm và mẹ của tôi, cảm thấy mình gần như bất hiếu quá … mà tôi thấy có lẽ mình nên qua ở với ba mẹ một thời gian… để tránh đi chuyện không hay và không còn suy nghĩ gì về chuyện của Thuyên nửa…
Buổi sáng thức dậy với tôi là một ngày cảm thấy rất thoải mái … lâu rồi tôi mới có cảm giác thoải mái cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy… tôi đi qua phòng thì thấy đứa em mình nó vẫn còn say giấc .. nó đúng là ở đâu cũng có thể ngủ được … tôi vào đánh thức nó dây…
-dậy… giờ này còn ngủ gì nửa hả? – tôi kéo cái mền ra khỏi người nó
-trời ơi… cho em ngủ tý đi mà …- nó kéo cái mềm trùm đầu lại , tôi lại giật ra
-dậy tập thể dục … 6h rồi…
-hai đi tập một mình đi …..
-không dậy là tạt nước đó… chịu không hả? – tôi hù nó
-thui thui… dậy liền dạy liền …. – nó sợ cuốn cuồn đi thay đồ rồi đi tập thể dục cùng tôi
Buổi sáng trong lành hai chị em cùng chạy bộ đi ra đến công viên , ngồi ở ghế đá cả hai cùng nói chuyện
-mốt nửa hai chị em mình về nhà bố mẹ …
-sao? – nó đang uống nước nghe tin là sặc liền – gì mà gấp vậy?
-uhm… tốt nhất là nên đi để khỏi rắc rối …
-quyêt định hay đấy…. có gì làm đám cưới ở bên đó tiện hơn ….
-chưa gì mà đám cưới là sao?
-ai biết được… người tính sao bằng “tác giả” tính chứ …. – nó lẻo lự – ý ý….. – nó nhìn thấy cái gì đó

-cái gì mà ý ới vậy?
-chị Thuyên đi chung với ai vậy nhỉ?
-Thuyên … – tôi đưa mắt nhìn thì thấy Thuyên và MInh đang hạnh phúc đi bên nhau cùng tập thể dục – chẳng hiểu sao khi thấy em vui như vậy tôi cũng cảm thấy vui … co lẽ bây giờ tình cảm tôi dành cho em nó đã chuyển sang hướng mới …. -người đó là Minh bạn của Hai cũng là chồng của Thuyên
-wow.. đẹp trai, phong độ nhỉ…. ah . ..) có hai cái nút chai trên mắt giống hai …
-nói gì đó hả? – tôi cú đầu nó
Từ xa Thuyên và Minh nhìn thấy tôi và đi đến ….
-ê .. mày cũng tập thể dục hả mèo? – Minh đến nói chuyện với tôi
– uh,.. hì hì.. – tôi cười bình thường không có chút gượng gạo – phải vận động chứ … dạo này bụng đầy mỡ
-đúng là mèo lười … – thuyên chọc tui
-hay quá ha, dạo này người ta hạnh phúc mà quên luôn bạn bè .. – tôi ám chỉ
– ai quên bạn bè hả? – Thuyên tính xử tội tôi – đám cưới không đến biết là Thuyên giận mèo lắm không hả?
– hì hì… mèo bận mà … …
-còn đây là ai vậy mạy? – minh hỏi tôi khi nhìn em gái tui
-ah… Thanh .. em gái của tao ..
-ah .. rất vui khi biết em – Minh chào vui vẻ
-ah.. mấy anh chị ơi.. mốt là hai của em về ở với ba mẹ một thời gian ah..- không ai đánh nó cũng khai
-ủa? sao mèo đi nhanh vậy? – thuyên hỏi
-tại ba của mèo bệnh nên phải đi liền …
-uh, vậy cho tụi này hỏi thăm sức khỏe của bác nha – Minh nói
-uhm, mèo sẽ chuyển lời …
-ah.. hai ngồi đây với chị thuyên và anh minh đi … ah mà thui… em đi đây luôn.. gọi dien thoai để cho ba mẹ khỏi qua … – nó nói xong là đi mất hút
-chúng ta đi ăn gì đi – tôi nói – coi như chuộc lỗi không đi đám cưới
-tội mày nặng lắm đó mèo – Minh nhìn thẳng tôi
-uh uh… tao biết òi .. haha… thôi đi ăn đi .. đói bụng quá ….
Ở bên ba mẹ của tôi …
-alo! – giọng của Trâm
-ý..chị trâm hả? em bé út nè…
-nghe giọng là biết em rồi.. về chơi vui quá giờ mới nhớ gọi điện thoại về nhà hả?
-heeh…. làm gì có đâu ^^ mốt em với hai về nè..cả nhà mình khỏi qua
-ủa? vậy hả? hihi..
-phát hiện nha .. – em tôi chọc Trâm
-gì mà phát hiện …
-hai em về có người cười kìa …
-đâu có .. lúc nào chị cũng cười mà …
-hì hì.. ba sao òi chị?
-uhm.. ba đỡ hơn nhiều rồi …
-hay quá … thui em cúp máy nha … mốt gặp lại nha … – em tôi ríu rít cười rùi cúp máy …
-ai gọi vậy con? – ba tôi ngồi trên ghế sofa hỏi
-dạ, là bé út
-ham vui quá giờ mới gọi dìa… thật tình
-dạ, em nó còn hồn nhiên như con nít mà bác … út nói mốt nửa nó về cùng với caca. cả nhà mình không cần qua vào tuần sau ..
-uhm… đỡ phải đi lại …
-ah… để con xuống đằng sau pha cho bác ly cà fe …
-uhm….Trâm nó dể thương quá ha bà ha … – ba tôi nhìn mẹ tôi nói , trong khi đó mẹ tôi đang ngồi đọc cuốn sách
-hì hì.. Trâm nó luôn như vậy từ nhỏ mà …-mẹ tôi cười hài lòng
-cà fe của bác đây … – trâm bưng ra – àh có ít trái cây ở trong tủ lạnh để con gọt bưng lên bàn
-thui.. được rồi con .. ngồi đây nè … – mẹ tôi kéo trâm ngồi lại kế bên -sáng giờ làm tùm lum việc có mệt không con?
-dạ.. hì hì… dạ bình thường
-cảm ơn con nha – ba tôi cười hiền nói – chăm sóc bác mấy ngày qua ,,, không biết cảm ơn con sao?
-dạ không có gì đâu ah? con xem hai bác như cha mẹ ruột của mình mà …
-hay con qua đây ở với hai bác luôn đi – lời đề nghị của mẹ tôi
-dạ.. con .con…
-con qua đây ở nhà lại vui, con đỡ tiền thuê nhà nửa, con ở một mình như vậy hai bác không an tâm nửa, với lai caca nó sắp về nó biết như vậy chắc nó sẽ vui lắm ah -mẹ tôi nói tiếp
-ta xem con như là con ruột vậy.. thui đừng có ngại … qua đây ở chung ha – ba tôi nói giọng trầm ấm làm cho Trâm xúc động
-dạ.. – trâm gật đầu đồng ý .. làm cho cả ba mẹ tôi đều vui ….
-mốt con ra sân bay đón hai đứa nó cho bác nha – mẹ tôi nói
-dạ.. để mốt con đi cho….
Ngày mà tôi bước xuống sân bay cũng đến …. quả thật càng lúc thành phố con người càng hiện đại … và tôi đã gặp lại người bạn tôi chơi từ nhỏ….đó là Trâm … người con gái dể thương, mộc mạc, người luôn có suy nghĩ riêng ình, người con gái dịu dàng , ai cũng đều mong muốn được cô ấy là vợ của mình…….
Tôi bước xuống sân bay nhưng chẳng hiểu sao tim tôi nó đập loạn xạ thế này. Từ xa tôi nhìn thấy bóng dáng ai quen thuộc cách đây năm năm về trước, dáng đi nhẹ nhàng, khuôn mặt trắng hồng dể thương hơn cả Thuyên, mái tóc đen mượt thắt bím ở phía sau , vẻ đẹp một mạc, làm tôi phải lặng thầm quan sát, tôi suy nghĩ có phải tôi về đây để có em thay thế thuyên trong trái tim của tôi, mà không… em đâu phải là vật thế thân chứ .. tôi đang nghĩ gì trong đầu vậy nè… tôi tự cú vào đầu mình mấy cái xua đi những suy nghĩ nhảm nhí quanh quẩn trong đầu của tôi .
– ý ý… chị Trâm… chị Trâm… – em tôi nó la ý ới làm ọi người trong sân bay ai cũng phải nhìn về phía tôi và nói
– em làm cái gì mà la dử vậy hả? – tôi lây tay nó nói nhỏ
– kệ em …. – thế là nó chạy đi đến Trâm để vali lại ngay dưới chân tôi .. làm tôi phải vừa kéo vali của mình rồi cả của nó nửa – đi có mấy ngày mà em nhớ chị Trâm quá – nó quấn quích thấy ghê luôn
-hihi.. xạo chưa nè? – trâm nựng má của nó – em đi như vậy để cho Hai của em sách có một mình kìa
-chào Trâm… khỏe không? – tôi hơi ấp úng
-hihi.. – trâm cười thật tươi – trâm vẫn khỏe… caca để trâm sách phụ cho.. – trâm có ý tốt nhưng bị em tôi cản
-xí … hai khỏe mà phải không hai? – nó muốn chọc tôi tức điên mà – hai nên sách một mình đi nha …
-cái con này …. – tôi nhăn nhó
-thui… để chị phụ chi hai của em …
– thui .. hì hì.. để caca sách được rồi … mà trâm đi băng gì đến vậy?
– taxi … taxi đang chờ ở ngoài đó …

-uhm….
Thế là tôi không để cho Trâm sách phụ mình mà một mình tự thân đưa hết hành lý lên xe taxi … vừa mở cửa xe ra là thấy nó ngồi kế trâm rồi …
-hai lên đằng trước kìa – nó chỉ tay xem như không quan tâm chuyện gì đang xảy ra cả
-biết – tôi nhíu mày nhìn nó. lúc đó trâm nhìn tôi cười mỉm vì biết tôi đang bị đứa em điều khiển , hết sach vali giờ bị đuổi ra đằng trước ngồi
Xe lăn bánh về nhà… ở đằng sau hai chị em nói chuyện ríu rít… tôi nhìn lên phía trên gương chiếu hậu… nụ cười của trâm hồn nhiên làm tôi một chút lây động… tôi chăm chú nhìn trâm từng thái độ trên gương mặt… và tôi bị trâm phát hiện là tôi đang nhìn trâm chăm chú và cười rất tươi.. lúc đó mặt tôi tự dưng không cười vì bị phát hiện mình đang nhìn trộm mà, tôi quay mặt ra nhìn đường phố ….
-Hai! – em tôi nó gọi làm tôi giật mình
-gì ah?
-tại sao lại nhìn trộm vậy hả? – >” -đang nhìn ngoài đường mà – tôi cố gắng chối
– lúc này kìa …
-thì hai chị em nói chuyện xôm quá … nhìn xem đang nói cái gì thui mà ….
-chị trâm- em tôi nó xoay qua nói
-gì vậy em?
-hai của em đó …ở ghê lắm ah …
-cái gì? – tôi quay xuống – con nít biết gì mà nói ..
-em nói cho chị trâm nghe hết nè…
-hì hì.. trâm đừng nghe nó nói … – tôi nhìn trậm cười
-chị trâm…. em nói là chị trâm phải tin em… và đừng nghe những gì hai em biện minh….
-nè!
May là taxi về ngay đên nhà nên cắt ngay cái khúc nó đang tính nói đến…tôi về ba mẹ tôi đều cảm thấy rất mừng, món quà đầu tiên họ dành cho tôi là những nụ hôn thân thương, bao nhiêu năm xa cách …
-con của ba nhìn trưởng thành hẳn ra …
-hì hì… con là con của ba mà…con nghe ba bệnh , ba khỏe hơn chưa ba?
– nghe ba bệnh mới dắt dò về đúng không?
– ba bệnh con phải lo chứ
– nhờ có Trâm chăm sóc nên ba khỏe lại rồi
-cảm ơn trâm nha – tôi nhìn trâm cười, trâm cười hơi cuối đầu xuống
-thui… mẹ con làm nhiều món ăn ngon lắm ….
-dạ.. lâu rồi con không ăn món ăn mẹ nấu ..
Trong khi đó ở Vn. ở công ty của chủ tịch ngô
– chị gọi lên phòng làm việc của caca lát nửa xuống gặp tôi … – giọng Thy gây gắc
-dạ caca đã nộp đơn xin nghĩ việc từ hum trước rồi ah
-sao? sao hắn nghĩ việc
-dạ trong đơn nói là không đủ khả năng để đảm nhận công việc
-thiệt là tức chết đi được mà ….
Chúng ta quay về với gia đình của tôi nhá …
-wow… món này ngon quá mẹ ơi … – tôi vừa ăn vừa khen
-ăn từ từ thui con …
-hì hì… muốn từ từ cũng không được
-hai đúng là heo .. – nó phán một câu -,- muốn quánh nó ghê
-út.. con không được nói như vậy? – mẹ tôi đang rầy nó
– nghe chưa? -tôi nói với nó
-thui ,.. hai đứa đừng cãi nhau nữa .. ba muốn cho con biết một tin …
-gì vậy ba? – tôi thắc mắc
-từ giờ trởi đi Trâm sẽ ở cùng với chúng ta … luôn … như người trong nhà vậy
-wow… – tôi ngạc nhiên
-yeye… – em tôi nó mừng húm cả lên – tối em có người ngủ chung rồi ….
-chiều nay con rảnh mà đúng không? – ba tôi nói
-dạ.. có gì không ba?
-con và Trâm ra ngoài mua tý đồ dùm ba được không?
-dạ …dạ… – tôi đưa mắt nhìn Trâm
-bác muốn mua gì vậy bác? – trâm hỏi lễ phép
-ah…con đi mua cho ba… mấy chai rượu tây …
-con con …. -,- quên đường rùi ba..
-có trâm đi với con mà … lo gì….
-dạ. – tôi gật đầu vâng lời ….
Sau bữa ăn đó tôi lên phòng nằm nghĩ …. chiều còn đi mua rượu cho ba cùng với Trâm nửa…
-Kính cong … kính cong .. – tiếng chuôn cửa ở nhà tôi vang lên [nhà ở Vn ah] – tên caca này đâu rồi ? – thì ra là cô Thy nhà ta nhấn chuôn muốn truy tìm tôi đây mà
-cô là ai vậy? – bà hàng xóm kế bên nhà tôi
-tôi là bạn của caca
– caca không nói cho cô biết là cô ta về nhà ba mẹ ở sao?
-hả? ba mẹ caca ở đâu?]
-nghe nói là ở bên nước ngoài… nhưng chẳng biết nước nào .
-hơ … – cô ta ngơ ngác – chừng nào caca về đây bà có biết không?
-chẳng biết nửa.. có thể ở luôn cùng ba mẹ không về nữa….
-vậy còn căn nhà này…
-hì hì.. cái đó chủ nhà biết chứ tôi đâu có biết .. thấy cô nhấn chuông nên tôi ra nói vậy thôi … để biết là chủ không có nhà,
-vậy cảm ơn bà …
Thế là bây giờ cô ta có muốn làm gì tôi cũng chẳng được .. quả thật ra nước ngoài ở cùng với ba mẹ là một đìêu sáng suốt mà tôi từng làm.. cô ta về nhà của mình mà lòng thất vọng lúc đó ba mẹ cô ta cũng về nhà …
-hồi sáng ba nghe tin caca nó nộp đơn xin nghĩ việc – ông ta thất vọng
-con biết rồi – thy trơ mặt
-uổng nhỉ? môt người giỏi như thế khó tìm ,, mà để vuột mất …
– thui con lên lầu đây … con thấy mệt …
cô ta bước lên lầu thật chậm rãi … cô ta có vẻ rất bưc mình nhưng cô ta không hiểu sao lúc nào trong đầu cô ta luôn xuất hiện những hình ảnh của tôi … cô ta càng ghét tôi nhiều hơn …. còn tôi chẳng hề để ý và gần như với tôi đã quên hết … tôi như bắt đầu một cuộc sống mới …tôi đã đau khổ nhiều và tôi cũng rất bực mình khi Thy cứ đem lại những rắc rối cho tôi …. buổi chiều cũng nhanh chóng đến .., nhưng chắc vì ngồi máy bay mệt nên tôi nằm ngủ mà quên giờ thức dậy, Trâm qua phòng đánh thức tôi dậy, nhưng có lẽ trâm bước qua phòng tôi trâm quan sát, tuy ở trong nhà nhưng trâm chưa bao giờ qua phòng tôi cả, dù cửa phòng không hề khóa trước đây … phòng tôi không dùng nhưng luôn sạch sẽ là do chính tay mẹ tôi dọn dẹp thường xuyên … phòng tôi có một màu xanh đơn giản dịu dàng tạo cảm giác rất thoải mái khi được ở trong phòng … vì thế tôi mới ngủ say như thế … phòng tôi đơn giản có một dãy bàn bằng kính thấp tôi thích ngồi ở dưới đất hơn là trên ghế, kệ sách của tôi cũng cao trung trung chẳng cao quá. Tôi không thích ngủ trên giường cao, giường tôi thấp lắm. nó cao không đến đầu gối nữa… nhưng giường tôi được cái rộng có thể cho ba người nằm lận ….màu ra giường là màu đất nhẹ.. gối cũng tương tự … kế bên giường có một chiếc bàn nhỏ là nơi tôi để điện thoại, đồng hồ của mình.
Tủ quần áo của tôi là thui khỏi nói ..nhìn vô chỉ tòan áo thun… quần kaki.. kế bên là những đôi giày thể thao đi kèm… trong phòng của tôi thì chỉ treo những bức hình hồi nhỏ lúc tôi 5 tuổi đang ôm con gấu bông cười tủm tỉm hì hì.. dể thương lắm đó nha… tiếp theo là tấm hình cấp 2 tôi chụp chung với cô giáo dạy tóan của tôi… tiếp theo là cả lớp tôi hồi cấp hai cùng với cô chủ nhiệm …. lên cấp ba chụp chung với người thầy dạy môn Lý ..luôn cho tôi những điều hay … và tấm hình tiếp theo là tôi chụp chung với Thuyên …. tấm cuối cùng là tấm hình tôi và trâm chụp chung với nhau còn nhỏ… hì hì.. tấm hình đó lúc đó Trâm mếu không chịu cười.. còn tôi thì cưới tít mắt dùng tay banh miệng trâm ra để cười .. thật sự lâu rồi tôi cũng chẳng nhớ nguyên nhân là gì làm cho Trâm như vậy nửa… Trâm quan sát xung quanh tấm hình cuối cùng làm cho Trâm mỉm cười và lắc đầu, lúc này trâm xoay qua nhìn tôi…
Tôi ngủ cứ như là đứa trẻ vậy…
-caca – trâm đến lây tôi dậy
-hả? – tôi từ từ mở mắt – trâm …. chết mấy giờ rồi…. – tôi nhớ ra phải đi mua đồ cho ba
– hihi.. gì mà quáng vậy? mới có 5h chiều ah ..
-hết hồn “>” -caca không rửa mặt hả? – trâm nhìn tôi cười
– ờ ờ… rửa chứ.. trâm chờ tui xíu …
-nhớ chải lại tóc nửa kìa ..
– hè hè… biết ùi … – tôi cười đáp lại, Nhanh chóng là tôi đã xong .. mặt tươi tỉnh … tóc gọn gàng ….- Xong! chúng ta đi thôi
-uhm… – tôi cùng trâm bước xuống nhà
-hai con đi mua đồ phải không? đi đường cẩn thận nha – mẹ tôi căn dặn

-dạ.. mẹ có cần mua gì không? để con mua luôn.
-ah.. con mua môt ít trái cây … sữa…
-dạ. – cả hai chúng tôi đồng loạt nói
-hai hai! đi nhớ mua kem về cho em …. – em tôi nó lên tiếng
-suốt ngày… kem với kem…
-thui … em nó còn nhỏ mà caca ..
-ờ… nhỏ quá …
Thế là tôi và trâm cùng nhau vào siêu thị mua rượu… trái cây và sữa…. cho ba mẹ tôi …tùân này là noel rồi, nên đường phố siêu thị cửa hàng đều trang hòang rất lộng lẫy… có những ông già noel đứng bắt tay với những đứa trẻ rất là dể thương… còn chụp hình lưu niệm cùng gia đình với họ nửa…. có những chú tuần lộc giả do người đội hình nộm… có cả người tuyết nữa… đường phố cũng ngập tuyết trắng xóa trước khi tôi bay qua đây… ai nấy đều có những áo ấm dầy cộm để chống lạnh…
-trời bắt đầu càng lúc càng lạnh rồi! – tôi nói hai tay tôi cho vào túi áo
-hihi…caca khỏe thế mà cũng thấy lạnh hả?
-hì hì… lạnh cổ thui
-vậy đi lại đằng kia đi …
-ủa chi vậy?
-đi rồi biết – trâm có vẻ bí mật không muốn cho tôi biết
-ủa? ủa? vào tiệm bán khăn quàng cổ chi vậy…
-trâm mua cho caca cái khăn quàng cổ chòang cho ấm … – trâm nhìn tôi cười
-thui được rùi… phìên trâm quá …
-phiền gì đâu… cứ xem đây là quà giáng sinh trâm tặng cho caca …
-tặng sớm vậy ? còn 3 ngày nửa mới giáng sinh mà….
– tặng trước lỡ quên òi sao ?
-hì hì.. ngại quá …- tôi gãi đầu
-để Trâm lựa cho caca …. – trâm chọn chiếc khăn choàng rất vừa ý của tôi cứ như trâm hiểu hết những gì trong suy nghĩ của tôi – trâm nghĩ cái này hợp vói caca nè.. màu nó đơn giản .. khăn thuộc dạng tốt nửa .. ấm …
-cảm ơn trâm nha – tôi nhìn trâm cười
-hì hì… có gì đâu.. cũng lâu rồi không có gì tặng cho caca … nay có dịp
Thế la tôi đươc trâm tặng cho chiếc khăn quàng cổ, chính tay trâm quằng khăn lên cổ của tôi, cảm giác ấm lại liền so với lúc nảy, hành động đó của trâm làm tôi thấy hơi ngại ngại, ai đi ngang qua cũng nhìn hai đứa tôi và xì xầm….
-họ đẹp đôi quá!
-xem cô gái chăm sóc cho cái tên đeo kính kìa!
-thật là lãng mãn và tình cảm
-ước gì mình cũng có người chăm sóc ình như vậy nhỉ?
họ bàn tán làm cho cả hai chúng tôi đều thấy ngại .., nhưng không muốn nghe nửa thì phải bước vào trong mua đồ rồi về nhanh nữa…cả hai chúng tôi rất vui vẻ khi đi bên nhau cừoi nói vui vẻ ai nhìn vào cũng phải ghen tỵ … khi chúng tôi chọn những trái cây tươi nhất… sữa ngon nhất.. và những chai rượu ngon nhất thì xảy ra chuyện…..
-Hình như chúng ta mua đầy đủ hết mọi thứ rùi thì phải – tôi kiểm tra mọi thứ rồi nói
-đủ rồi caca … chúng ta về thôi …- thế là tôi cùng trâm đi ra đến cửa siêu thị thì thấy một bé gái chừng khoảng năm tuổi nó đứng khóc ở đó, tôi và trâm cùng nhìn nhau không biết con nhà ai sao để đi lạc như thế này, Trâm đi đến hỏi cô bé..
-why do you cry? Where’s your mom?
-hix hix… I lost…
-oh oh … – tôi nói với trâm – chắc chúng ta phải tìm mẹ cho cô bé thôi.. không thể để con nít ở đây một mình được đâu…
-trâm cũng nghĩ vậy? – lúc đó trâm quay qua dỗ dành đứa bé rồi nói – I will help you find mother…. You don’t worry … I stay with you …
– would you like to eat ice cream? – tôi cười với đứa bé, nó có vẻ bớt sợ khi được mời dùng kem … tôi nói với trâm là ở đây với đứa bé tôi đi mua kem …một lát sau tôi quay lại với ba cây kem trên tay… đứa bé không nói gì chỉ ngồi im ăn kem thôi.. vì chúng tôi là người lạ nên thái độ của nó là hiển nhiên thôi….được một chút đứa bé nhìn xa xa thấy bóng dáng ai quen quen nó liền nhảy xuống rồi la lên …
-daddy! – nó chạy ào đến ôm chầm lấy người đang ông cao to có khuôn mặt lịch lãm
-oh.. my little girl…- người đàn ông ôm đứa con nhỏ bé của mình hôn liên tục, mém một chút nửa ông ta xuyết mất đi thiên thần nhỏ bé của mình rồi.. nhưng khi ông ta tính lại cảm ơn chúng tôi thì chúng tôi đã đi mất …
Trên đường đi về nhà… trâm và tôi cùng nói chuyện…
-đứa bé hồi nảy dể thương quá caca nhỉ? Ước gì Trâm cũng có một đứa con như vậy.
-hì hì.. uhm… rất là dể thương … con nít coi vậy mà dể dụ nó nín khóc ha… chỉ cần kem thôi…
-người lớn đôi khi cũng giống con nít đó …
-Trâm hả? – tôi chọc
-không dám … caca kì quá …
-hì hì… caca giỡn thui mà, có thì cũng có gì xấu đâu… điều đó chứng tỏ mình vẫn còn gì đó thơ ngây như những đứa bé …
-hihi…- lúc đó tôi đang chạy xe nói chuyện vui giỡn cùng với trâm bỗng dưng tôi nhìn thấy dáng ai quen thuộc có phải là Thuyên không tôi thắng xe rất gấp, mở cửa chạy xuống đường không dòm ngó trước sau , mém tý xíu nửa là xe ở phía dưới đụng tôi, Trâm nhìn tôi với con mắt ngạc nhiên kèm theo đó là một chút buồn, còn tôi thì không quan tâm đến lúc đó có Trâm ở kế bên tôi không, tôi chạy đến xoay người con gái đó lại thì không phải Thuyên là một người con gái khác.
-xin lỗi! xin lỗi! tôi nhầm người! – rồi người bị tôi nhầm lẫn lắc đầu nhìn tôi bỏ đi, tôi quay lại xe ngồi thẩn thừ không nói gì với Trâm cả rồi Trâm bắt chuyện với tôi.
-caca có sao không?
-uhm.. caca không sao? Thôi chúng ta về thôi… trên đường về tôi và trâm không nói gì với nhau cả, khác với không khí lúc nảy, về đến nhà tôi chào mọi người rồi lên phòng nằm đó.
-caca nó sao vậy con? – mẹ tôi hỏi trâm
-con không biết nửa nhưng hùi nảy tự nhiên đang chạy xe rồi caca dừng xe, chạy xuống đường …. Quay một người phụ nữ rồi nói là lộn người.. lúc đó là caca biến sắc lun… chứ hồi nảy vui vẻ lắm…
-rùi rùi … – em tôi nó lên tiếng- con biết chuyện gì xảy ra nè ….
-gì vậy con? – mẹ tôi nói
-mà thui chuyện này mẹ không cần biết đâu để con nói cho chị Trâm nghe được òi.
Thế là nó lôi kéo Trâm lên phòng của nó rồi đóng cửa lại nói chuyện.
-để em nói cho chị nghe saoHai của em bi như vậy?
-sao vậy?
-lúc mà Hai qua đi học ở cấp 3 ah… Hai của em có thương một người con gái.. thương hả ta? Không! Chính xác hơn là yêu mới đúng!…. – nó vừa kể vừa thở dài
-người con gái đó là ai…có phải là người trong tấm hình kế bên tấm hình chị chụp chung với caca không?
-đúng ùi đó.. sao chị biết hay vậy?
-chị đoán thôi..
-đó …. Yêu thầm.. yêu đơn phương.. không dám bày tỏ … người đó đi lấy chồng …rùi ôm cái cục yêu thương trong lòng….
-…………. – trâm im lặng không nói gì cả em tôi tiếp tục nói
-để em kể chị nghe … chị đó tên là Thuyên dể thương xinh đẹp giống như chị vậy ah1….. nhưng có điều tính tình dể thương như con nít vậy… chứ không có chững chạc giống chị đâu, chị đó đặt biệt danh cho Hai của em là Mèo quản gia ah1…. Hai rất thích cái tên đó … em còn nhớ chính xác là noel năm ngoái em qua thăm hai ah… đụng vào quà của chị Thuyên tặng coi coi .. nó là cây bút chì nhưng được quấn dây bên ngoài… nhưng mà làm hay lắm kìa…. Quấn sao chẳng biết ra được cái tên Quản Gia Mèo … em nhìn em cũng thích nửa.. coi hơi mạnh tay xút có tý xíu em bị la tơi tả luôn …
-caca yêu Thuyên như thế sao?- Trâm có vẻ buồn
-chị đừng có buồn … từ từ hai của em sẽ quên chị Thuyên thôi… chị Thuyên có gia đình rồi … mà còn một chuyện động trời nửa…
-gì vậy?
-lúc mà chị thuyên quyết định làm đám cưới với Minh là bạn thân của Hai ah.. Hai càng đau khổ hơn , vì không có ai bên cạnh an ủi hay sao đó… tự nhiên dắt gái về nhà ah…. Bực mình
-là là sao… chị không hiểu?
-ý là gọi gái về nhà đó ..nhưng gọi về để nằm kế bên cho đỡ cô đơn thui.. chứ không làm gì hết ah.. – em tôi vừa nói cứ giống như vừa đấm vừa xoa vậy
-…….- trâm im lặng nghe tiếp câu truyện của em tôi kể
-đó từ lúc gọi gái về đó …. Cái cô gái đó hóa ra là con chủ tịch gì gì đó ở bên ah… rùi hai vô tình xin việc ở nhà cô ta nửa chứ… rồi cô ta và ba cô ta … ý xèo… cô ta bị đuổi ta khỏi nhà, caca thấy tội nên cho cô ta ở nhờ 0,0 ….
-rùi sao nửa?
-ba cô ta đưa tin ai tìm được con gái sẽ gã cho người đó rùi được chức lớn nửa…
-sao mà ông ta gan quá vậy?
-mà em nghĩ ông ta cũng cao tay …. Chắc biết con gái mình ở với ai rồi nên mới đưa ra như vậy lỡ gặp kẻ nào thù ông ta ….. còn chết dỡ nửa đó …
-uhm… cũng có lý ..
-cô ta thấy vậy nên dùng mưu kế giữ chân Hai của em bằng cách… tối qua phòng hai em ngủ…. rồi tự khỏa thân trên giường.. sáng cho nhà báo ập đến…
-Trồi!
-em nghe mà em bực mình gì đâu….
-mà sao em biết vậy?
-Hai caca kể chứ ai .. nói là không cho chị biết .. nhưng săn dịp em nói luôn…
-uhm…
Đọc tiếp  Yêu thầm – Chương 5


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.