Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 16: Nguy Cơ
Tô Uyển Nhi không theo vào nhà.
Cô về phòng mình thay đồ, cô mặc quần trắng mà té xuống đất, dơ bà nó cái quần rồi.
Cô cũng muốn đi theo xem 2 nhà họ nói gì, nhưng mà cô lấy thân phận gì đi nghe, cô bất quá cũng là ngoại nhân thôi.
Thay đồ xong cô ra ngồi ngoài đình nghỉ mát.
Đợi được một lúc cô thấy Hải Lam cùng cậu Sang đi ra cùng nhau, phía sau có Mận với Bưởi.
[Cái cậu Sang đó nhìn mê Hải Lam ra mặt, đúng là quỷ háo sắc mà ].
Bốn người đi dạo cùng nhau, đến đình chỗ cô ngồi.
Thằng Bưởi đúng là tri kỷ của cô, vừa thấy cô nó liền quan tâm hỏi ” Cô Nhi thay đồ rồi hả, mông cô sao rồi, còn đau hong cô ? “.
Thiên địa quỷ thần ơi, cô thề bây giờ mà có cái gì trong tay cô sẽ phan ngay vào mồm nó.
Kẻ địch trước mặt mà đồng đội lại ngốc đến nổi trọt cô một cái ngay mông.
Cô hít sâu 1 hơi, âm thầm chửi nó.
Hải Lam nghe nó hỏi thêm sắc mặt Tô Uyển Nhi như ăn phải ớt, cô cuối đầu cười thoáng.
Cậu Sang thấy cô cười liền mê mẩn, cũng cười theo.
Thấy hành động của 2 người Tô Uyển Nhi càng tức, phủi phủi mông đứng lên.
Tô Uyển Nhi : Cô không sao.
Đây là ???
Cô nhìn Sang mà hỏi.
Hải Lam thấy vậy thì giới thiệu 2 người.
Hải Lam : Uyển Nhi, đây là cậu Sang con bá hộ Kim là bạn ba em.
Cậu Sang, đây là chị Nhi cô giáo dạy tiếng Pháp của tui.
Sang nghe vậy bước đến chào hỏi.
Cô gái trước mặt rất xinh đẹp, ánh mắt sắc sảo rất thu hút.
Nhưng hắn vẫn thích Hải Lam hơn.
Hải Lam là mẫu người vợ hắn ưng thuận.
Nên hắn mới đeo đuổi rồi chờ em ấy mấy năm nay.
Cậu Sang : Chào cô giáo, rất vui được gặp cô.
Tô Uyển Nhi nhìn hắn, ăn mặc bóng loáng trong ánh mắt có sự khinh thường.
[ Hắn vui, mà cô hỏng vui nha ].
Nhưng cô vẫn cười đáp ” Chào cậu “.
Hải Lam : Cậu Sang vừa đến, ba má bảo tui dẫn cậu đi vườn cho mát sẵn ăn trái cây.
Nhi có đi chung hong ?
Đương nhiên cô không muốn 2 người họ có không gian riêng nên đành xách cái mông đau nhức đi theo thôi.
Tô Uyển Nhi : Đi, tui cũng đang qỡn.
Hai người kia đi phía trước trò chuyện.
Cô và Bưởi đi sau, Mận vẫn không để ý cô.
Tô Uyển Nhi : Ê Bưởi, cậu Sang này bộ thân thiết với cô 3 em lắm hả? ( âm thanh cô cực nhỏ chỉ 2 người nghe ).
Bưởi : Dạ cũng thân, cậu Sang theo đuổi cô 3 mấy năm rồi đó cô.
Có lần còn ngỏ ý muốn lấy cô 3 làm vợ.
Mà cô 3 nói mình còn nhỏ muốn ở với ông bà lâu lâu.
Ông bà chỉ có mỗi cô con gái này nên rất yêu thương, không ép cô 3 lấy chồng sớm.
[ Ái chà, theo đuổi mấy năm còn từng hỏi cưới.
Xem ra thân không ít.] Cô trầm tư nghĩ.
Cậu Sang : Mấy hôm nữa cậu Ân về, anh định mời mọi người lên tỉnh chơi.
Em đi cùng nhé ?!
Hải Lam : Tui sợ không đi được, còn phải học tiếng Pháp.
E là phụ ý tốt của cậu rồi.
Nghe Hải Lam nói Sang quay lại phía sau nhìn Tô Uyển Nhi cười nói ” Cô Giáo cũng đi cùng nhé, lâu rồi tui không được đi chơi với anh em Hải Lam.
Cô Giáo giúp đỡ nhé !!! “.
Nghe hắn nói xong Tô Uyển Nhi nhướng mày [ Giúp anh cưa người tui thích hả, anh đang nghĩ gì vậy ].
Tô Uyển Nhi : Tui không dám, mọi chuyện để Hải Lam quyết định đi.
Hải Lam nghe xong nhíu mày.
Hải Lam : Nếu anh 2 và ba má đồng ý .
Sang nghe xong mừng ra mặt ” Vậy để anh xin phép 2 bác “.
Sau khi đi dạo, cả 3 tự về phòng mình.
Tâm trạng càng khó tả .
[ Thật ra mình bị sao vậy, cảm giác đối với Nhi ngày càng mãnh liệt.
Đó rõ ràng khác với tình cảm thầy trò hay chị em.
Nó không giống bất cứ cảm xúc nào trước đây mình từng có.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ.
Không thể nào, cô ấy cũng là con gái.
Có lẽ mình cần xác định lại ].
Không đợi cô suy nghĩ ra ngoài của đã có tiêng gọi ” Hải Lam, Nhi vào có được không ? “.
Hải Lam : Nhi vào đi.
Tô Uyển Nhi cười cười bước vào, trên tay là đĩa trái cây được cắt sẵn.
Nhẹ tay khép cửa lại.
Tô Uyển Nhi : Nhi có gọt trái cây nè, em ăn cho mát nhen.
{ trên mặt là một nụ cười lấy lòng }.
Tâm Hải Lam chợt mềm xuống, trái tim đập loạn xạ khi thấy nụ cười ấy.
Cô không cần suy nghĩ thêm, vì cô biết mình thật sự rơi vào tay chị rồi.
Hải Lam : Nhi vào đây mần chi, em cũng không cần ăn trái cây.
Tô Uyển Nhi : Thôi mừ, giận Nhi hoài vậy đa.
Mấy nay em không để ý làm Nhi buồn lắm đó đa.
Tối không được ôm em ngủ, thật khó ngủ.
Hải Lam nghe xong không giấu được ý cười.
” Thật ? “
Tô Uyển Nhi : Thật mà, không ngủ được xấu xí rồi nè, sau này Nhi không lấy được chồng bắt đền em đó đa.
Hải Lam : Vậy em sẽ lấy Nhi.
Hải Lam nói xong cuối đầu ngại ngùng, cô buột miệng nói nhưng là nghiêm túc.
Tô Uyển Nhi nghe xong giật mình, liền đổi đề tài.
Tô Uyển Nhi : Đừng có đùa .
Hải Lam gấp gáp nói ” Em nói thật “.
Tô Uyển Nhi : Ăn trái cây nè em, à anh 2 em khi nào về ?
Hải Lam ỉu xìu mà trả lời, cô biết mình hơi gấp gáp rồi.
Dù Nhi phóng khoáng nhưng chắc khó chấp nhận chuyện bất thường này.
Hải Lam : Em cũng không rõ.
Tô Uyển Nhi thấy cô không vui liền mềm lòng.
” Tối nay Nhi sang phòng em ngủ nha !!!”.
Hải Lam gật gật đầu.
Tối đó cô sang phòng Hải Lam dỗ dành em một phen.
Hải Lam nằm trong lòng cô khẻ hỏi ” Nhi từng yêu ai chưa ? “
Tô Uyển Nhi : Chưa, tui bận học nên không có thời gian yêu ai.
( cái cớ nhạt nhòa ).
Hải Lam : Vậy Nhi từng hun ai chưa ?
Tô Uyển Nhi : Cũng chưa.
{ Ông trời xin hãy tha thứ cho con, con không cố tình nói dối đâu.
Nếu cô mà nói thật cô từng quen rất nhiều người, nam có nữ có chắc hẳn Hải Lam sẽ bỏ mặt cô luôn, cô thề là cô không có gan nói ra }.
Hải Lam : Em thì rồi.
Tô Uyển Nhi : Em hun ai rồi ??? { ôi chao, bà cha đứa nào dám hun Hải Lam của cô rồi.
Cô còn chưa dám đây mà }
Hải Lam từ trong lòng ngước mắt nhìn cô, khẻ cong môi.
” Hôm ở bến sông “.
Tô Uyển Nhi nghe xong chợt nhớ ra hôm đó cô vì cứu em ấy mà hô hấp nhân tạo cho em.
Ở thời cô sống đó là chuyện bình thường, còn cái thời này…! Mà hơn nữa cô vừa chửi mình.
.