Yêu Phải Tổ Tiên

Chương 17: Nếm Mật


Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 17: Nếm Mật


Nghe em nói xong cô khẻ cười.

” À đó là Nhi giúp em hô hấp, không hẳn là hun “.

Vừa dứt lời cánh môi bỗng được một vật ấm áp bao phủ, hoàn hồn nhận ra là môi của Hải Lam.

Thật thơm, thật mềm .
Chỉ là nụ hôn đơn thuần không tiến thêm.

Sau khi tách ra cả 2 cùng im lặng, Tô Uyển Nhi mỉm cười ” Sao lại hun Nhi ? “.
Hải Lam xấu hổ cuối đầu vào lồng ngực cô.
Hải Lam : Em muốn thử cảm giác hun là như thế nào…( Nói xong liền đỏ mặt ).
Tô Uyển Nhi : Vậy nó như thế nào ?
Hải Lam : Thật …!Thật mềm….
Tô Uyển Nhi : Vậy tui cũng muốn thử một chút..

Nói xong cô cuối đầu hôn xuống, dùng lưỡi khẻ mở hàm răng em ấy ra.

Môi lưỡi quấn quýt cảm giác thật tuyệt.

Sau khi hôn cô khẻ khàn nói bên tai em ” Thật ngọt “….
Hải Lam chỉ mỉm cười đỏ mặt, cô làm sao trả lời chị là thật mê đắm đây, cô chưa từng …! chưa từng có cảm giác như vậy mà.
Sau màn lần đầu nhẹ nhàng của đôi trẻ, cả 2 ôm nhau nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Tô Uyển Nhi là sợ mà không muốn tiếp sâu, Hải Lam là thật tình không biết tiếp như thế nào.

Chỉ đành đi gặp Chu Công hỏi chuyện vậy.

Sáng hôm sau trong ánh sáng nhẹ nhàng Tô Uyển Nhi thức dậy trước.

Nằm mơ màng chợt nhớ ra màn tình cảm ngọt ngào tối qua bất giác tự mỉm cười.

[ Mèn đét ơi, thì ra yêu đương nó ngọt ngào như mật ong vậy đa ]
Hải Lam giật mình tỉnh giấc.

Ngước mắt thấy Tô Uyển Nhi đang ngây ngốc cười một mình, cô bất giác cũng cười theo.
Hải Lam : Nhi cười gì đó đa, nhìn thật ngốc .
Cô xoa xoa mặt Tô Uyển Nhi.
Tô Uyển Nhi : Em dậy rồi hả, Nhi cười vu vơ thôi.

Hải Lam : Phải dậy chứ đa, trễ rồi còn gì.
Tô Uyển Nhi chưa kịp nói tiếp đã nghe tiếng con Mận gọi vào ” Cô 3 dậy chưa ? Bà bảo em vào gọi cô ra ăn sáng vơi gia đình ông bá hộ “.
Hải Lam : Ừ, cô ra liền.
Dù không nở nhưng cũng đành rời khỏi vòng tay Tô Uyển Nhi.

” Nhi ra ăn cùng em nhen “.

Cô nhẹ nhàng nói …
Tô Uyển Nhi : Ừ.

Cô dù không tình nguyện cũng phải đi.

Cô muốn xem gia đình kia có ý gì với Hải Lam của cô.

Ặc…!Cũng chưa chính thức là của cô.
Hai người sữa soạn xong bước ra cửa.

Con Mận thấy Tô Uyển Nhi đi từ trong ra thì hiểu cô 3 nhà nó đã hết giận cô Nhi.

Nên nó cũng hết giận theo, đưa mặt tươi cười chào đón.
Tô Uyển Nhi bất giác giật mình.

Cái con nhỏ này thay đổi còn nhanh hơn trời Sài Gòn lúc nắng lúc mưa nữa.
Cùng nhau đi ra gian nhà chính, mọi người đã ngồi đầy đủ, cũng không đông vì gia đình ông hội đồng chỉ có 3 người, gia đình bá hộ Kim cũng 3 người.

Thêm cô nữa thì cũng chỉ có 7 người.

Mâm cơm thì lớn tổ bố, ngồi mà thấy trống trơn.
Hải Lam : Con thưa ba má, thưa 2 bác.

Cô chào mọi người rồi gật đầu với Sang.

Tô Uyển Nhi cũng làm y vậy.

Ông bà bá hộ thấy cô lạ mặt liền hỏi .

Ông bá hộ : Anh Niên , cô này là ?
Ông hội đồng : À, anh bá hộ không biết.

Đây là cô giáo Nhi, dạy tiếng Pháp cho 3 Lam đó đa.

Ông bá hộ : Ra vậy, cô Nhi cũng giỏi quá đa .
Tô Uyển Nhi : Ông bá hộ quá lời.

Tui biết được ít tiếng Pháp thôi.

Không giỏi gì đâu đa.
Hải Lam cười cười, cuối đầu ăn cơm.

Sang nhìn thấy cô cười lại nhìn ngây ngốc.
Bà bá hộ thấy con trai mình như vậy liền thuận nước đẩy thuyền.
Bà bá hộ : Hải Lam năm nay cũng 18 rồi đa, càng ngày càng ra dáng nữ nhân rồi.
Tô Uyển Nhi nghe xong liền thấy quen thuộc vì mẹ cô thường nói với cô ” Con gái à, năm nay cũng không còn nhỏ nữa…!Ôi tiếp theo đó là hàng vạn câu nói cô già và bảo cô lấy chồng.

Ôi mẹ của con ơi “.
Bà hội đồng : Đúng rồi đó chị, con bé năm nay cũng đã 18.
Nói xong bà nhìn cô cười hiền lành.
Bà bá hộ : Vậy cũng không còn nhỏ nữa, sớm lập gia đình được rồi đó đa.
Ông hội đồng : Chị bá hộ nói cũng đúng, nhưng nhà tui có mỗi cô con gái này nếu gả đi sớm cũng hong đành lòng.
Bà bá hộ : Anh hội đồng quả là người cha tốt.

Nhưng cũng hong thể giữ con bé suốt được.

Lỡ lứa lỡ thì hết đa.
Bà bá hộ còn muốn nói tiếp Hải Lam đã vội đỡ lời vì cô biết ý định của bà là muốn gán ghép cô với cậu Sang.

Nhưng cô đâu có muốn.
Hải Lam : Dạ con hong dám.

Anh 2 con còn chưa lập gia thất.


Con đâu dám vượt qua.
Anh 2 cô năm nay cũng 20 rồi.

Ảnh còn chưa lấy vợ, cô làm sao dám lấy chồng trước ảnh.

Mà cũng hong biết cô có lấy được hong, khi tim cô đã trao cho cô gái ngồi kế cạnh rồi.
Cô nói xong quay sang nhìn khẻ Tô Uyển Nhi.
Tô Uyển Nhi đang ăn nghe mấy lời đáp hỏi kia cũng rất khó chịu.

Thời nào cũng vậy, chồng con..

Nghe mà phát ngán.
Bà bá hộ : Đờn ông với đờn bà không thể so sánh được đa.

Cậu 2 Ân còn trẻ cần lo sự nghiệp trước.
Ông bá hộ : Chị nói cũng phải.

Nhưng con cái tự có phúc của con cái, duyên phận cũng vậy.

Tùy nó đi chị à.
[ Ôi, ông hội đồng nói chuyện y như ba cô vậy.

Ba cô cũng thường giải vây cho cô và em gái khi bị mẹ các cô tụng kinh lấy chồng.

Thật là nhớ nhà mà ]..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.