Yêu Phải Tổ Tiên

Chương 137: Tình Đầu Tình Cuối


Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 137: Tình Đầu Tình Cuối


Trong thang máy Uyển Thư dựa đầ uvào vai Tô Uyển Nhi nũng nịu nói ” Bảo Bảo em mết chết được “.Tô Uyển Nhi cười cười ” Ba cũng thiệc ác để Bảo Bối nhà chúng ta mệt đến thế này”.
Nguyễn Chính Cần bỉu môi ” Tô Uyển Thư em mau tìm người yêu mà nũng nịu, đừng tối ngày làm nũng với Tô Uyển Nhi như vậy.

Ớn lạnh chết được”.

Vừa nói anh vừa xoa xoa cánh tay.
Uyển Thư : Yêu đương rất mệt.

Hơn nữa lỡ gặp Sở Khanh như anh thì thà em độc thân cả đời .
Tô Uyển Nhi : Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?
Uyển Thư : Đã xong.

Chỉ chờ 2 nhnâ vật chính này chị thôi.
Xuống sành khách sạn đã thấy đoàn xe bus đến đoán đám người của Ngô Thanh Nhu đi đến địa điểm du lịch.

Tô Uyển Nhi cũng không vội đến chỉ nhắn cjo Hải Lam một tin ” Túi việc cần làm, em cứ đi chơi với lớp lúc về thì tìm tui”.
Hải Lam nhíu mày, lại biến mất.

Cất điện thoại theo mọi người lên xe.

Cô biết con người kia đi đâu làm gì rồi cũng sẽ ngoan ngoãn về với cô.

Hơn nữa tối qua mệt nhọc như vậy thì chị còn làm được gì nữa, cô xấu xa cười.
Sau khi kiểm tra mọi thứ xong xuôi Tô Uyển Nhi sờ sờ hộp nhẫn trong túi.

Cảm giác hồi hộp còn hơn năm đó cô đứng trên bụt giảng thuyết tốt nghiệp tiến sĩ.

Cũng đã bên nhau lâu như vậy rồi, chuyện gì cũng đã làm qua sao vẫn còn cảm giác tim đập nhanh như vầy.
Gọi điện cho Hải Lam mới biết em đang ở trên một hòn đảo nổi tiếng của nơi này, tuy nhỏ nhưng rất đẹp và sạch sẽ.


Đặt biệt là hoang sơ chưa bị con người khai phá, hiện nhóm của em đang trên đó xem người ta biểu diễn âm nhạc.
Cô đi cano cùng 4 người Uyển Thư ra đảo, nói là biểu diễn âm nhạc thật ra chỉ là một nhóm nhạc nhỏ tự phát, sau khi lên đảo cô nhanh chóng tìm Hải Lam.

Còn chưa gặp được người cô thương thì gặp được người thương cô.
Một anh chàng mặc quần short dài gần đến đầu gối, áo sơ mi trắng.

Do đi biển nên anh mang dép kẹp nhưng vẫn không làm mất vẽ tao nhã của mình.
Anh đứng từ xa nhìn Tô Uyển Nhi rất lâu, dù đã 10 năm không gặp nhưng anh vừa nhị là có thể nhận ra.

Người con gái anh thương cách đây 10 năm, tình đầu luôn âm ỉ trong lòng.

Năm đó cậu học sinh ngây ngô phải mất mấy tháng lấy dũng khí mới dám đứng trước mặt em ấy bày tỏ.

Thật ra anh không ôm hy vọng quá nhiều, trước anh có rất nhiều người gửi thư tình cho em, nhưng em chưa từng để ý, không ngờ lần đó em lại chấp nhận anh.
Anh còn nhớ lúc đó mình đã nhãy cẩn lên tâm trí cứ như trên mây, em là tình đầu của anh.

Anh lại càng vui hơn khi biết mình cũng là tình đầu của em.

Nhưng chỉ được một tuần, anh vui vẻ được một tuần th ìem lại nói lời chia tay với anh.
Bàng hoàng hụt hẫng, phải mất gần như 6 tháng anh mới lấy lại được tinh thần.

Sau khi tốt nghiệp anh nghe nói em xuất ngoại du học, từ đó cũng đã 10 năm 2 người không gặp lại, những năm họp lớp em cũng là không đi.

Không ngờ lần này đi du lịch cùng đồng nghiệp lại có thể nhìn thấy em.
Tim vẫn nhộn nhạo, nhưng em không để ý đến người xung quanh.

Hình như đang tìm kiếm ai đó.

Anh cũng nhận ra 4 người đi cùng em, 5 người họ năm xưa ở trường cấp 3 vừa là học bá vừa làm các nhân vật lưu bang trong trường khiếp sợ.
Anh lắc đầu đi lên chỗ ban nhạc, nhẹ nói với ban nhạc rồi ngồi xuống ghế cầm micro hát một bản nhạc.

Tất cả mọi người đều đang xem anh hát.

Lúc này nhóm người của Cao Văn cũng chú ý đến người đang chuẩn bị hát.

4 người đều kinh ngạc khi nhận ra người đang hát, chỉ có một mình Tô Uyển Nhi vẫn đang nhìn xung quanh tìm kiếm Hải Lam.
Cao Văn đẩy nhẹ vai cô một cái.

Hướng mắt bảo cô nhìn người đang hát, vẻ mặt Cao Văn rất hứng thú cười cười.

[ Tình Đầu nếu biết trước sẽ không dài lâu.
Vẫn xin còn mơ cùng nhau
Dù hạnh phúc nuôi nấng khổ đau nơi cuối đường
Mà sao cứ mong cầu .
Mình cho phép một lần trái tim cất lời
Để lỡ không còn thấy nhau trong đời
Mượn nhau một quãng đường đã từng vui
Để sống tiếp những năm tháng xa rời ….]
Vừa hát mắt anh cũng dần đỏ lên.


Trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm cùng nhớ nhung.

Hải Lam nhìn thấy thì cảm khái không thôi, có lẽ tình đầu của anh ta rất đáng nhớ.

Nhi cũng là tình đầu của cô, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để nó trở thành điều tiếc nuối giống người đang hát kia.
Tô Uyển Nhi nhìn người trên kia hồi lâu đến lúc câu tình đầu phát lên mới nhớ ra.

Ai chà người yêu đầu tiên mà cô xém quên mất, nhưng không lẽ anh đang hát cho cô nghe, không thể nào đã lâu như vậy rồi mà.

Nhưng nghĩ tới cô chính là tình đầu của anh.
Cô đột nhiên cảm thấy năm xưa không nên gieo rắc nhân duyên với quá nhiều người như vậy.

Có lẽ cô nên kiên tâm chờ đợi đến lúc gặp Hải Lam thì tốt biết mấy.
Tô Uyển Nhi bước đến nắm lấy tay Hải Lam, thôi kệ chuyện đã xảy ra rồi cô có muốn thay đổi cũng không được.

Quan trọng nhất với cô bây giờ là người trước mắt.
Hải Lam nhìn cô khẽ mỉm cười, tình đầu của cô đến rồi.

Người này sẽ đi cùng cô đến cuối đường chứ không phải chỉ là một đoạn đường.
Hải Lam : Nhi đi đâu suốt buổi sáng vậy ?
Tô Uyển Nhi : Tui đi gặp nữ nhân.
Hải Lam nghe vậy nhẹ nhéo eo cô một cái, thấp giọng nói ” Bên cạnh chị lúc nào không có cả trai lẫn gái “.
Tô Uyển Nhi xoa eo, dạo này em học đâu ra chiêu này vậy không biets.

Cô khổ sở nói ” Sao dạo này em ưa nhéo với căn tui quá đa ?”
Hải Lam : Mần sao ? Nhi có ý kiến ?
Tô Uyển Nhi cười lấy lòng ” Nào có…!Tui rất đồng tình nha “.
Tiêu Dương hát xong đi đến trước mặt 2 người, đáng lẽ anh định rời đi nhưng năm đó em đi cũng không nói với nhau dược câu nào, bây giờ anh không muốn lại lướt qua.

Lấy hết dũng cảm đi đến nói chuyện với em.
Tiêu Dương : Uyển Nhi , đã lâu không gặp.
Tô Uyển Nhi hơi rối, cô đang cố hết sức nhớ lại tên anh.

Tha lỗi cho cô đã hơn 10 năm rồi ai mà nhớ nữa.

Cuối cùng cô cũng nhớ ra được tên anh.
Tô Uyển Nhi : Dương, đã lâu không gặp.

Cô quay sang nhìn Hải Lam ” Hải Lam, đây là Tiêu Dương bạn học tui.

Dương, đây là Hải Lam bạn em”
Tiêu Dương rất vui, mỗi lần nghe em gọi tên anh đều khiến tim anh run lên.

Hải Lam định nói gì đó thì Ngô Thanh Nhu đã gọi Hải Lam đến chụp hình tập thể, cô đành chào 2 người rồi rời đi, dù trong lòng rất tò mò.
Tô Uyển Nhi cùng Tiêu Dương đi dạo bờ biển, trông từ xa họ rất xứng đôi.
Tiêu Dương : Bao lâu nay em thế nào ?
Tô Uyển Nhi mỉm cười ” Dương thấy đó, Nhi rất tốt”
Tiêu Dương ngập ngừng gọi tên cô ” Uyển Nhi….!”
Tô Uyển Nhi : Dương thì sao ? Đã kết hôn chưa ?
Tiêu Dương : Vẫn chưa ? Nhi thì sao ?
Tô Uyển Nhi cười cười, tay cũng vô thức sờ sờ hộp nhẫn trong túi ” Nhi sắp …”
Tiêu Dương hơi sửng sốt, qua một lúc mới cất giọng hỏi ” Người đó tốt với Nhi không ?”
Tô Uyển Nhi nhìn anh ” Rất tốt”…!
Sau đó cô cười thật tươi ” Hôm nay Dương ở đây Nhi cũng muốn Dương nhìn thấy hạnh phúc của Nhi.

Dương là tình đầu của Nhi, người đó sẽ là tình cuối đi cùng Nhi đến cuối đường”.
Tiêu Dương nhìn thấy nụ cười kia thì ngơ ngác.

Anh như nhìn thấy nụ cười năm xưa, người con gái ấy sáng chói như ánh Mặt Trời tự tin đi trong sân trường.

Người con gái anh yêu cả thời thanh xuân.
Nhưng nghe những lời nói kia làm anh nghẹn đắng, thì ra anh chỉ là một quãng đường mà em đi qua để đến với người mà em muốn đi cùng đến cuối đường.

Anh cười vừa chua vừa nghẹn.
0………..0
Tình đầu của các bạn bây giờ ra sao rồi ???.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.