Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 136: Chị Chị Em Em
Tô Uyển Nhi mở mắt khẽ động thân người.
Ôi trời, em đ ãdùng bao nhiêu sức và nổi câm hờn vào tối qua vậy.
Hải Lam cũng mơ màng thức dậy, đều làm cô cảm thấy ấm áp nhất chính là dù mệt như thế nào Nhi cũng ôm cô thật chặt từ lúc đi ngủ đến khi thức giấc, cánh tay nhỏ trắng noãn thon thả này luôn mang đến sự an tâm cho cô.
Hải Lam : Thiệc mệt quá đa .
Tô Uyển Nhi trợn mắt, ai là người bị ăn tối qua, ai là người khi dễ cô đến ngất đi đây.
Em thật là ngang ngược mà, cô trả thù bằng cách cắn lấy vành tai Hải Lam.
Hải Lam nhẹ đẩy cô ra với vẻ mặt ghét bỏ ” Nhi còn chưa đánh răng…!Thiệc dơ “.
Vẻ mặt Tô Uyển Nhi suy sụp, rõ ràng là ăn xong rồi ghét bỏ cô mà.
Cô thiệc khổ đó đa.
Cô vùi mặt bào cổ Hải Lam khóc thút thít, Hải Lam thiệc hết cách.
Cô ngồi dậy lấy mền phủ lên mặt Tô Uyển Nhi, sau đó xuống giường nhặt quần áo lộn xộn trên đất lên mặc lại rồi đi vào nhà tắm.
Tô Uyển Nhi kéo mền xuống cười cười.
Hôm nay nên chính thức để em trở thành bà Tô thôi.
Hai người đi xuống sãnh khách sạn.
Tô Uyển Nhi để Hải Lam đi cùng lớp của em ấy, còn cô thì đi thẳng đến phòng họp của resort.
Uyển Thư nói hôm nay em ấy sẽ họp tất cả nhân viên, cô cũng nên đi bồi thường chậu hoa cho người ta thôi.
Từ hôm qua cô đã đặt một chậu hoa thật to thật lớn.
Đặt biệt sai khiến Nguyễn Chính Cần ôm nó đi cùng cô, trong thang máy Nguyễn Chính Cần không ngưng miệng than thở ” Tô Uyển Nhi em thật ác độc.
Tại sao không nhờ người giao hàng hay nhân viên khách sạn mà phải là anh ? Em có biết nó nặng lắm không ?
Anh ước chừng chậu hoa này cũng nặng khoảng 10kg.
Tô Uyển Nhi không để ý nói ” Anh bỏ tiền tập Gym để làm gì, chẳng lẽ chỉ để vận động trên giường”.
Vừa nói cô vừa xoa xoa cái eo đau nhức của minh, có lẽ cô cần rèn luyện thêm thân thể, để tránh việc mất mặt như tối qua.
Sau khi gọi cho Uyển Thư thì Tô Uyển Nhi nhìn Nguyễn Chính Cần mỉm cười ” Uyển Thư nói em ấy muốn ngắm biển nên dời cuộc họp lên sân thượng”.
Nguyễn Chính Cần khó hiểu, chỉ cần đi thang máy lên thôi , em ấy có cần nhìn anh cười gian trá vậy không.
Đến khi biết được nguyên nhân thì anh mới khổ sở hiểu được.
Không biết là kiến trúc sư nào đã thiết kế ra cái tòa nhà này mà chỉ cho than máy đến tầng 19.
Còn tầng 20 đến sân thượng lại phải đi bộ, bắt anh ôm đồ vật 10kg lội bộ đi, anh thật hận chết kẻ thiết kế nơi này.
Uyển Thư thật không biết chị gái mình muốn đến đây làm gì, đang nhàm chán nghe báo cáo mà nhìn thấy gương mặt kiều diễm kia thì thật hay ho.
Nhân viên ở đây cũng là lần đầu gặp mặt được cô chủ của họ, ai nấy đều ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô.
Chỉ có điều cách ăn mặc hôm nay hơi có gì đó không đúng.
Do cuộc họp này ngoài dự kiến của cô nên cô không hề mang theo trang phục chức nghiệp.
Hôm nay cô mặc trên người bộ váy hoa hở toàn bộ phần lưng, khóa lên vai chiếc khăn to đùng che đi phần hở đó.
Chân mang giày cao gót 12 phân, mất đeo kính râm màu đen to tướng.
Cô ngồi bắt chéo chân phái sau lưng là biển, nếu đây không phải là cuộc họp nhìn vào c ứngỡ là cô đang ngắm biển vào sáng sớm, chỉ thiếu ly rượu trên tay là hoàn hảo.
Trong lòng cô thầm oán ba ba của mình, nghe tôi và chị gái ở đây liền thừa cơ bảo cô đột xuất kiểm tra một chút.
Cô híp mắt nhìn sơ qua một vòng chợt có 2 người làm cô sáng mắt, đêm qua cô đã nhìn thấy 2 người này đứng nói chuyện với Bảo Bảo nhà cô.
Cũng thật thú vị mà.
Đang nghe giám đốc điều hành nơi này báo cáo thì có tiếng mở cửa.
2 thân ảnh cao cao đi vào.
Nam thanh nữ tú, người nữ gương mặt còn giống cô 7 phần, cô hơi thắc mắc tại sao Nguyễn Chính Cần lại ôm chậu hoa vào làm gì.
Uyển Thư còn chưa kịp lên tiếng đã thấy cô quản lý tối qua đứng ra ngăn trước mặt 2 người họ vẻ mặt nghiêm nghị ” Xin lỗi quý khách đây là cuộc họp của resort chúng tôi, người ngoài không được tham dự”.
Tô Uyển Nhi cười thật tươi không trả lời cô.
Nhưng Nguyễn Chính Cần kế bên lại lên tiếng ” Cái này đặt ở đâu đây.
Thật nặng nha !!”
Tô Uyển Nhi bảo anh đi theo mình lướt qua cô ta đi đến trước cô nhân viên phục vụ tối qua khẻ mỉm cười ” Anh đặt ở đây đâu “.
Cô bé kia khó hiểu nhìn cô, tuy tối qua không nhìn hết khuôn mặt nhưng nụ cười và ánh mắt này vừa nhìn cô có thể nhận ra ngay là vị khách hôm qua.
Tô Uyển Nhi lại cười nói với cô bé ” Cô bé hôm nay tôi mang đến bồi thường cho em “.
Cô gái ngượng ngùng cuối mặt ” Dạ cũng không phải của em”.
Một người là giám đốc chăm sóc khách hàng đi đến tiếp cô ” Cảm ơn quý khách, còn bây giờ xin mời quý khách tham quan resort, chúng tôi còn phải tiếp tục cuộc họp, nếu có gì không hài lòng có thể đến bộ phận chăm sóc khách hàng góp ý ạ “.
Nguyễn Chính Cần cười cười ” Góp ý vậy không biết có giải quyết thỏa đáng cho chúng tôi không ?”
Giám đốc vẫn thản nhiên trả lời ” Điều đó là đương nhiên”
Nguyễn Chính Cần : Vậy tôi phải khiếu nại .
Giám đốc : Cho hỏi anh đây muốn khiếu nại gì, có thể đến phòng tôi nói được không ?
Nguyễn Chính Cần : Tôi muốn nói ở đây.
Uyển Thư : Để vị khách này noai đi.
Tôi cũng muốn nghe.
Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi, đây là lần đầu Tổng giám ở trụ sở chính đến đây lại xảy ra tình huống này.
Nếu có sai sót bọn họ sẽ khó giữ chức vụ, nghe nói cô tổng giám này cực kỳ quyết đoán.
Nguyễn Chính Cần liết nhìn Tô Uyển Nhi oán giận rồi nhìn sang Uyển Thư ” Tôi muốn khiếu nại mình bị chủ nhân nơi này hành hạ”.
Mọi người nghe vậy thì đều nhìn Uyển Thư, chủ nhân nơi này chỉ có mình cô ấy.
Uyển Thư cũng hiểu là anh đang nói chị gái cô bắt anh làm nhân viên khuân vác đây mà.
Uyển Thư nhìn nhìn không nói gì, anh em nhà này nháo lên tới phòng họp.
Nhưng như vậy rất tốt cô không cần nghe những báo cáo nhàm chán kia, nhìn anh trai chị gái mình nói chuyện còn vui hơn.
Giám đốc : Chuyện này…..
Uyển Thư đi đến trước mặt mấy người khẽ ch ” Chơi đủ chưa ?”
Tô Uyển Nhi : Bảo Bối, là anh ấy quá yếu đi.
Nguyễn Chính Cần : Tô Uyển Nhi là em cố tình đi.
Uyển Thư : Thôi được rồi, em đang họp.
Không thì Bảo Bảo chị thay em chủ trì đi.
Tô Uyển Nhi lắc đầu, mấy chuyện buồn ngủ này cô kham không nổi.
Uyển Thư xoay người đối mặt với nhân viên dõng dạc nói ” Hôm nay tới đây thôi, còn việc gì cứ gửi báo cáo cho tôi “
Trước khi đi cô không quên nói thêm ” Còn nữa, quên giới thiệu với mọi người một chút, đây là chị gái tôi cũng là chủ nhân của nơi này.
Người anh ấy khiếu nại là chị ấy không phải tôi”.
Nói xong cô khoác tay Tô Uyển Nhi đi ra ngoài.
Nguyễn Chính Cần lại bị ghẻ lạnh, số anh thật khổ.
3 người đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả nhân viên, trong sự lo sợ của cô quản lý kia.
Tô Uyển Nhi nói khẽ vào tai Uyển Thư ” Cô quản lý đó chị muốn thay người”.
Uyển Thư cười cười, chị gái cô thật hẹp hòi.
Nhưng cô cũng gậy gật đầu, cô cũng như ba mẹ mình rất chiều chuộng chị gái..