Yêu Phải Tổ Tiên

Chương 138: Gả Cho


Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 138: Gả Cho


Tiêu Dương nhắm mắt nén nổi chua xót vào lòng, khi mở mắt ra anh cố cười thật tươi ” Năm đó khi Nhi rời đi Dương luôn muốn ôm Nhi một lần.

Hôm nay Dương có thể không ?”
Tô Uyển Nhi kêu khổ trong lòng, tại sao sau khi cô từ chối một người thì họ lại muốn ôm cô, hình như đây là sự bù đắp họ có thể nhận từ cô.
Cô hào phóng dang 2 tay cùng nụ cười tươi bày tỏ mình sẵn lòng.

Tiêu Dương bước lên một bước ôm lấy cô, 2 người ôm nhau không lâu lúc buông nhau ra Tô Uyển Nhi sửng sốt nhìn phía sau Tiêu Dương, vẻ mặt khó nói nên lời.

Tiêu Dương nhìn thấy cô như vậy cũng xoay người nhìn theo hướng phía sau mình.

Là cô gái vừa rồi còn có thêm một cô gái bên cạnh, Hải Lam nhìn thấy tình cảnh vừa rồi rất chướng mắt tim nhói lên khiến cô gần như nghẹt thở.
Đêm qua 2 người vừa mật ngọt với nhau, hôm nay Nhi lại ôm người khác.

Trong lòng Nhi xem cô là gì ? xem bọn họ là gì ? Cô nhìn chằm chằm vào Tô Uyển Nhi.
Tô Uyển Nhi nhìn thấy ánh mắt vừa căm giận, vừa đau lòng lại vừa ủy khuất mà đau lòng không thôi.

Cô không nghĩ chỉ vì cô mềm lòng tặng cho Dương một cái ôm tình bạn mà lại làm người cô thương đau khổ như vậy.

Lúc này cô vô cùng hối hận, cô muốn đi đến để giải thích với Hải Lam nhưng em không cho cô cơ hội đã xoay người bỏ đi.

Cô vội chạy theo muốn níu em lại nhưng đã bị Ngô Thanh Nhu ngăn lại.
Tô Uyển Nhi cắm tức nhìn cô ta ” Buông ra “.
Ngô Thanh Nhu cười khẽ ra tiếng nhìn thẳng vào mắt Tô Uyển Nhi ” Tôi thấy chị đừng nên đuổi theo mà nên ở lại với chàng trai kia đi.

Cũng thật xuôi xẻo cho chị lần nào ăn vụng cũng bị bắt gian “.
Tô Uyển Nhi nheo mắt lại nhẹ thở ra ” Haiz, vậy sao.


Tiết là em ấy chỉ yêu một mình người tệ bạc như tôi còn hơn kẻ đạo mạo giả giối như cô “.
Cô hất tay Ngô Thanh Nhu ra vội bước đi, sau lưng nói với theo ” Chị nghĩ sau nhiều lần như vậy em ấy còn muốn bên chị sao ? “.
Tô Uyển Nhi dừng bước cũng không quay lại chỉ tặng cô ta một câu ” Cô sẽ sớm nhận thiệp mời của chúng tôi “.

Nói xong vội chạy theo hướng Hải Lam rời đi.
Hải Lam sau khi rời đi thì luôn ngước mặt lên trời cố kiềm cho nước mắt không rơi.

Cô nghĩ mình không nên khóc, không thể khóc vì con người vô lương tâm kia nữa.
Cô đi đến nơi đậu cano nhờ người đưa vào đất liền, hiện tại cô không muốn gặp người kia, chỉ muốn về phòng tắm rửa.

Có khóc cũng không thể để ai thấy.
Tô Uyển Nhi vừa đến thì thấy Hải Lam đã lên cano đã nổ máy chuẩn bị rời đi.

Cô vội kêu to ” Hải Lam, em nghe tui giải thích đi “.
Hải Lam không trả lời cũng không nhìn cô.

Lạnh lùng bảo người rời đi, Tô Uyển Nhi gấp không chịu nổi còn định nhảy xuống biển.

Cũng may Nguyễn Chính Cần nhanh chóng ôm cô lại.
Nguyễn Chính Cần : Em điên hả, đảo này cách đất liền bao xa.

Em chưa bơi theo kịp đã bị cá mập đưa tiễn rồi.
Anh lắc đầu, đúng là con người yêu vào đều thành kẻ ngốc mà.

Người bình thường thông minh lí trí lúc này lại như kẻ ngốc.
Anh kéo tay cô đi sang bên cạnh, chỉ vào chiếc moto chạy biển ý bảo cô lên.

Đáng lẽ anh còn định làm kỵ sĩ chở em ấy đi, ai ngờ lại bị em ấy đoạt trước.

Lo sợ cô chạy một mình sẽ xảy ra chuyện nên cũng bấm bụng leo lên theo.
Dù có yêu đương cuồng nhiệt cỡ nào cũng phải bảo vệ tính mạng trước.

Anh lấy áo phao mặc vào cho mình rồi cũng cưỡng ép Tô Uyển Nhi mặc vào.

Vừa ngồi lên anh còn chưa kịp ngồi vững thì Tô Uyển Nhi đã tăng tốc như bay phóng đi.
Tô Uyển Nhi vặn hết tay ga mà phóng, trên biển gió mạnh cộng nước biển tát vào mặt 2 người, Nguyễn Chính Cần có cảm giác chiếc moto này không chạy mà đang bay trên biển.

Anh vô thức ôm chặt lấy eo cô, trong lòng không ngừng cầu nguyện mau đến nơi.

Chiếc moto bay thẳng lên bờ cách biển tầm 50m.

Có thể tưởng tượng tốc độ cao như thế nào, thậm chí Nguyễn Chính Cần còn không cảm giác được mình đã chạm đất.

Tất cả du khách đều có một phen hốt hoảng la vang một góc trời.
Hải Lam cũng vừa đặt chân lên bờ cô đi nhanh về hướng khách sạn, bờ biển lúc này có không ít khách du lịch đang tắm.


Cô không quan tâm mọi thứ xung quanh.
Hai người lúc này đầu tóc ướt đẫm rối tung rối mù, quần áo cũng ướt hết trông chật vật vô cùng.

Tô Uyển Nhi vội tháo áo bảo hộ ra vứt xuống bờ cát, vừa nhìn thấy Hải Lam cô nhanh chóng đuổi theo.
Sau khi đuổi kịp cô nắm lấy tay em giọng gấp gáp ” Hải Lam nghe Nhi giải thích đi “.

Hải Lam vun tay cô ra vẫn im lặng bước tiếp, cô mệt chỉ muốn một mình.
Tô Uyển Nhi gấp đén nổi không chịu được, cô chạy trượt tới trượt lui vì hôm nay.

Là ý kiến tệ hại của Hạ Yên, nguyên văn câu nói của cậu ta là [ Tiểu Bạch, hôm nay là ngày trọng đại.

Dù có như thế nào cậu cũng phải xinh đẹp.

Cho nên đây là th ửthách cho cậu, đi catwalk trên cát mà cầu hôn, thật là tuyệt nha !!]
Bây giờ nghĩ lại tuyệt cái đầu nó, cô thật chật vật chạy theo đến cuối cùng dứt khoát thao giày quăng bỏ.

Chưa bao giờ cô ghét giày cao gót tới vậy, cô thề sau này khi đi biển cô sẽ không mang nó nữa.
Nguyễn Chính Cần cubgx là lầ đầu thấy Tô Uyển Nhi bộ dáng đáng thương như vậy.

Từ đầu đến chân ướt đẫm, không chỉ vậy trên người còn dính khô g ít cát.

Nhìn lại chính minh có khác gì đâu, anh thở dài lắc đầu.
Tô Uyển Nhi chắn trước mặt Hải Lam thở hòng học nói ” Treo cổ cũng phải cho nguqoif ta lấy hơi, em có muốn phán tội cũng cần nghe tui giải thích chứ “.
Hải Lam nhìn chằm chằm vào cô ánh mắt đó khiên Tô Uyển Nhi rét run.

Mãi đến nhiều năm sau này cô cũng không thể nào quên ánh mắt ấy.

Nó khiến cô tự chủ tránh tiếp xúc với bất kỳ ai dù là để người ta khoác tay.
Cô vô thức lui về sau một bước.

Hải Lam nhắm mắt hít sâu một hơi rồi nhẹ thở ra nói ” Em mệt, thật sự mệt.


Em không muốn nói chuyện với Nhi lúc này “.
Tô Uyển Nhi : Nhưng em cũng không thể phán tui tội tử nhanh như vậy ?
Hải Lam : Vạy Nhi đã từng suy nghĩ đến cảm nhận của em chưa ?
Tô Uyển Nhi : Tui không suy xét khi nào, mọi thứ tui đều đặt em lên trên hết mà.
Tiểu bình giấm trong lòng Hải Lam như trào ra, ủy khuất cùng không cam tâm, cô nghẹn ngào nói ” Nhi có từng đặt mình vào em, có từng nghĩ em sẽ ghen sẽ khổ ra sao thì thấy Nhi ôm người khác không ? Hay Nhi nghĩ em không để tâm sẽ bao dung ?
Vừa nói mắt cô cũng dần đỏ lên, nước mắt không khống chế được nữa mà từng giọt từng giọt rơi xuống, cũng là rơi vào lòng Tô Uyển Nhi.
Tô Uyển Nhi muốn tiến đến lau nước mắt cho em, ôm em vào lòng mà trấn an.

Cô muốn biện minh cho mình, nhưng cô biết những điều cô từng làm dù vô tình thì cũng đã làm em khổ sở.
Tay cô còn chưa chạm được vào người thì em đã né tránh.

Hải đi sang bên cạnh Tô Uyển Nhi rồi rời đi.

Đến khi em đi được cách cô một khoảng Tô Uyển Nhi mới hoảng hốt thốt lên ” Hải Lam…!Em nói đúng trước đây là tui sơ xuất, là tui không để ý cảm xúc của em.

Tui thừa nhận mình sai, nhưng xin em xin em cho tui được một lần chứng minh tình yêu của tui dành cho em…..!Có được không ?
Bước chân của Hải Lam dừng lại, không phải là cô không tin Nhi.

Chỉ là cô đang ghen cũng đang lo sợ, sợ những cám dỗ bên ngoài sẽ làm người cô thương xao động.
Tô Uyển Nhi thấy em dừng thì cũng tranh thủ chạy đến, tay nhanh chóng móc hộp nhẫn từ túi ra, khẩn trương nhìn Hải Lam cô run giọng.
Tô Uyển Nhi : Gả cho tui, từ nay tui sẽ không để bất kỳ ai tiếp xúc thân mật với mình, từ nay chỉ có em mới được hiếp đáp tui, chỉ có em mới được quyền chạm đến tui, tui hứa sẽ yêu em quan tâm em bằng tất cả những gì tui có, kể cả nằm dưới em cả đời.

Chỉ không cho phép em rời xa tui.

Gả cho tui đi, được không ?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.