Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 128: Bây Giờ Chịu Cực
Nhìn thấy cái con người bình thường xinh đẹp kêu căn hết phần thiên hạ bây giờ lại nằm mất hình tượng thế kia Hải Lam phì cười.
Thiệt tình chắc lại ghen nên mới ráng đi theo, mần chi hong biết.
Tuy khổ sở là vậy nhưng Tô Uyển Nhi vẫn rất muốn giữ thể diện bằng cách đắp khăn giấy che hết mặt không cho ai nhìn thấy mình.
Những hành động này đều bị Hải Lam nhìn thấy, cố tặc lưỡi nghĩ thầm [ Đã sỉ diện như vậy sao còn …].
Lần này Tô Uyển Nhi đi theo ngoài việc giải quyết tình địch cô còn muốn thực hiện kế hoạch đa ấp ủ từ lâu.
Chiếc nhẫn cầu hôn nằm im lìm trong hộp nhẫn cũng khá lâu rồi.
Nay cỗ nghĩ nên cho nó lộ diện ánh sáng, chính thức rước nàng về dinh.
Lúc này tất cả mọi người đang đứng ở đại sảnh của khách sạn do Tô Uyển Nhi sắp xếp.
Do quân số khá đông chiếm gần như là toàn bộ đại sảnh, cũng may đây là khách sạn 5 sao nên rất lớn.
Khách sạn trực thuộc khu resort gồm 20 tầng.
Lúc này Ngô Thanh Nhu và Hyun đang nhận thẻ từ cửa các phòng.
Cô rất ngạc nhiên là tại sao Tô Uyển Nhi và Hải Lam lại được ở chung phòng, dù Tô Uyển Nhi rất hào phóng sắp xếp rêng cho cô 1 phòng, nhưng điều cô muốn là ở chung phòng với Hải Lam.
Ngô Thanh Nhu : Các em tự chọn bạn cùng phòng với mình.
Mỗi phòng có 2 giường đôi cho nên sẽ ở 4 em một phòng.
Sau khi ngâm thẻ thì về phòng tắm rửa, 5 giờ tập trung ở nhà ăn.
Tất cả đều đồng thanh hô Dạ, rồi sau đó tự chia nhau về phòng.
Do Tô Uyển Nhi đi không mang theo bất cứ hành lý gò nên Hyun không có lý do để đưa cô về.
Hơn nữa khách sạn có bảo vệ việc xách hành lý này cũng không tới lượt anh.
Ngô Thanh Nhu vẫn như con đĩa bám miết không buông, dù Tô Uyển Nhi đã cô tình sắp xếp cô ta ở tầng dưới của 2 người, nhưng cô ta vẫn nhất quyết đi theo nói là muốn tham quan thử phòng tổng thống là như thế nào.
Đanh chịu thôi Tô Uyển Nhi bây giờ đã không còn sức lực ngăn cản.
Vào phòng kể cả Nhô Thanh Nhu và Hải Lam đều choáng bởi độ xa hoa của căn phòng.
Toàn bộ cười sàn đều là thảm lông dê trắng đắt đỏ, trên đó còn rãi đầy những cánh hoa hồng vàng mà Hải Lam yêu thích.
Trong phòng có mùi hương hoa sen thoang thoảng, giường rộng 2 mét đủ lăn đến sáng mai.
Quản lý cung kính đi theo sau, dù không biết thân phận của Tô Uyển Nhi nhưng khách đặt phòng tổng thống đương nhiên gia thế cũng không vừa.
Hơn nữa khách sạn lấy tiêu chuẩn hoàng gia phục vụ.
Quản lý : Xin hỏi quý khách có cần thêm gì không ?
Tô Uyển Nhi : Không cần, khi nào cần tôi sẽ thông báo.
Quản lý xin phép ra ngoài để lại không gian cho 3 người.
Tô Uyển Nhi liền nhanh chóng nằm bẹp xuống giường, cảm giác say xe mấy ai hiểu.
Phòng này cứ y như một căn nhà đầy đủ tiện nghi, Hải Lam để cô nằm trong phòng ngủ sau đó ra ngoài phòng khách ngồi nói chuyện với Ngô Thanh Nhu.
Hải Lam : Chị không mệt sao, về phòng nghỉ ngơi một lát đi.
Ngô Thanh Nhu : Tôi không sao, đi xe đường dài đã quen.
Em mệt không ?
Hải Lam nhìn hướng phòng ngủ khẽ mỉm cười ” Em nghĩ ngoại trừ chị ấy ra thì ai cũng đang háo hức với chuyến đi “.
Ngô Thanh Nhu : Cô ấy là tiểu thư được nuôi chiều mà, chắc là đi không quen.
Hải Lam : Chị ấy lạ lắm, rõ ràng là cưỡi ngựa rất giỏi nhưng khi đi xe ngựa thì lại bị say xe.
Rõ ràng có thể láy xe hơi bay bay trên đường vậy mà khi đi xe khách lại trở nên thê thảm đến vậy.
Ngô Thanh Nhu sắc mặt có chút không vui, nhưng vẫn gượng cười nói ” Xem ra ở bên một cô gái quen được người chiều chuộng như vậy em sẽ phải chịu thiệt lắm !?”
Hải Lam nhìn cô rồi khẽ lắc đầu ” Trái lại, bên cạnh chị ấy em luôn được bảo bọc.
Chị ấy luôn mang lại sự an tâm tuyệt đối “.
Ngô Thanh Nhu : Nếu có người khác còn tốt với em hơn cô ta, em …
Hải Lam vội cắt đứt lời Ngô Thanh Nhu ” Cũng trễ rồi, em cũng muốn nghỉ ngơi.
Chiều gặp lại chị nha ! “
Ngô Thanh Nhu còn nghẹn rất nhiều lời chưa kịp nói đành ngậm ngùi bước ra khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa Hải Lam vội thở ra một hơi , nếu thật sự phải trả lời cô chỉ có thể nói ngoại trừ Nhi thì dù người khác có tốt đến đâu tâm cô cũng không có chút rung động nào.
0………….0
Phòng tổng thống đối diện phòng Tô Uyển Nhi đang có 4 con người cũng mệt mỏi không kém.
Vì sự nghiệp yêu đương của Tô Uyển Nhi bọn họ đã hoãn lại tất cả mọi việc trong tay đến để tiếp sức cô.
Hạ Yên : Mọi người vừa rồi có thấy mất mặt không ? Tiểu Bạch để tình địch chỉ huy mọi thứ còn mình ghì nằm bẹp ra đó, đúng là chứ đánh đã thua phân nữa rồi.
Hạ Yên vừa nói mặt vừa khinh bỉ Tô Uyển Nhi.
Uyển Thư cũng tiếp lời ” Đừng nói là chị ấy, nếu mình là người đi chiếc xe khách kia chắc cũng chiến đấu không nổi “.
Cao Văn : Mọi người không biết lần đó Tô Bảo Bảo của chúng ta còn bị say cả xe ngựa.
Huống chi là….
Nguyễn Chính Cần nghe thấy thì cười sặc sụa ” Vậy mà còn đèo bồng vợ con.
Anh thấy em ấy ngoan ngoãn làm còn cưng được cưng chiều thôi “.
Hạ Yên vỗ một cái vào vai anh ” Thua người không thua trận, tuy Tiểu Bạch không được thì cò 4 chúng ta.
Nhất định phải kéo chị dâu về.”
Bọn họ xa xôi chạy đến đây tất bật chuẩn bị mọi thứ, đương nhiên là muốn kết quả sau cùng được như ý rồi.
Nếu không sẽ cho Tô Uyển Nhi biết tay.
Sau khi tiễn Ngô Thanh Nhu Hải Lam quay lại phòng, nhìn dáng vẻ người đang ngủ say trên giường mà vui vẻ.
Nhẹ vén ít tóc đang vương trên trán chị, cuối đầu hôn lên môi một cái.
Sau đó dùng ngón tay búng vào trán Tô Uyển Nhi.
Hải Lam : Mình à, bây giờ để mình chịu cực một chút rồi sau này chịu khổ nhen.
Nói xong cô cười cười đi vào phòng tắm bỏ lại phía sau một cô gái ngủ đến vô tội vạ.
Có khi còn Chãy nước miếng nữa chớ ..mmm.