Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 129: Tình Ca
Đang ngủ ngon lành thì Tô Uyển Nhi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Ngã trái ngã phải ra mở cửa thì thấy 4 khuôn mặt lớn lên từ nhỏ với mình, không hứng thú đi vào trong.
Đến lúc này cô mới chợt nhớ ra không thấy Hải Lam đâu, Uyển Thư đi tới vuốt vuốt tóc cô triều mến nói ” Bảo Bối ngủ ngon không ? Vợ chị bây giờ ở đâu chị biết không ? “
Tô Uyển Nhi thuận thế ngã vào lòng Uyển Thư, cô luôn là vậy được mọi người cưng chiều thành thói quen mất rồi.
Mọi người chỉ thấy cô mạnh mẽ lúc trên bàn mổ và quyết đoán lúc bỏ rơi người khác thôi.
Tô Uyển Nhi : Sao em không giữ chị dâu giúp chị ?!
Uyển Thư cười cười ” Chị mau ra mà xem người ta ngon ngọt với vợ chị kia kìa “.
Cao Văn đi tới tách 2 người ra ” Hai chị em bớt diễn trò tình thâm, hình như còn một diễn viên ngoài kia đang đợi Tô Uyển Nhi đó dsa “.
Hạ Yên : Đúng đúng, anh chàng Hàn Quốc đó nhìn sơ qua cũng thật hấp dẫn.
Tiểu Bạch cậu thật biết cách chọn nha !
Tô Uyển Nhi : Đương nhiên, mình là ai chứ !!!
Nguyễn Chính Cần chề môi ” So độ nam tính và đẹp trai anh ta không bằng một góc của anh “.
Hạ Yên : Đúng, so về mức độ tra nam anh ta cũng sao bằng anh được.
Tô Uyển Nhi : Thôi được rồi, hiện giờ họ đang ở đâu ?
Uyển Thư : Tối nay họ sẽ tổ chức buổi tiệc ngoài bãi biển, từ sớm Ngô Thanh Nhu đã đưa Hải Lam đi rồi.
Chị còn không mau ra đó.
Vẫn như kế hoạch cũ 4 người họ vẫn không lộ diện, âm thầm sắp xếp mọi thứ.
Chỉ để một mình Tô Uyển Nhi ra trận, cô luôn biết cách nhập gia tùy tục.
Hôm nay không còn là Tô Uyển Nhi quyến rũ kiêu kỳ nữa mà thay vào đó cô nhue một cô sinh viên vừa ra trường.
Tóc dài cột đuôi gà cao thật cao, áo sơ mi trắng phối quần short ngắn.
Chân mang giày bata trắng, cũng không trang điểm chỉ đánh mỗi son.
Cô bước xuống đại sảnh khách sạn xém chút nhận không ra.
Bước ra bãi biển cô nhẹ hít một hơi, hương biển tươi mát xông thẳng vào mũi khiến cô hắt hơi.
Noai vậy thôi chứ trong gió có cả muối chẳng thơ mộng như suy nghĩ đâu.
Rất nhanh cô đã phát hiện nhóm sinh viên do quá đông nên rất nổi bật.
Nhìn thấy phái xa Hải Lam đang đi dạo bờ biển cùng Ngô Thanh Nhu, thiệt là tức mà thừa cơ mình ngủ mà lẽn vào phòng cướp vợ mình đi.
Vừa rồi khi xem điện thoại cô có thấy tin nhắn của Hải Lam bảo là ra ngoài cùng lớp.
Cô dĩ nhiên tin tưởng em ấy, người cô không tin là cô giáo kia thôi.
Hải Lam cũng không muốn để một mình Tô Uyển Nhi ở phòng, nhưng Ngô Thanh Nhu nói cũng có lý, đây là hoạt động tập thể cô cần tham gia.
Còn khoảng 10 phút nữa sẽ bắt đầu chơi trò chơi nhóm, Ngô Thang Nhu tranh thủ đưa Hải Lam đi dạo tăng tình cảm.
Ngô Thanh Nhu : Em thấy biển Nha Trang đẹp không ?
Hải Lam : Rất đẹp, em rất thích.
Đây là lần đầu em được nhìn thấy biển.
Ngô Thanh Nhu có chút kinh ngạc, không ngờ người trẻ tuổi như em lại chưa bao giờ đi biển.
Quá tốt, cô có cơ hội trải nghiệm cubgf em ấy.
Ngô Thanh Nhu : Sau này nơi nào em chưa đi chị sẽ đi cùng em.
Hải Lam vẫn sử dụng chính sách im lặng, cô không uốn từ chối thẳng làm người ta mất mặt.
Bên này anh chàng Hyun cũng tranh thủ ôn lại kỉ niệm với Tô Uyển Nhi, lúc trước khi nhìn thấy anh chơi guitar thì em ấy rất thích.
Nên anh cũng tranh thủ mang theo cây guitar của mình.
Nhưng anh không biết rằng Tô Uyển Nhi thích một phần là vì cô được ba kể lại cho cô và Uyển Thư nghe lúc trước thời của ba mẹ con trai ưa tán tỉnh con gái bằng cách đánh đàn guitar hát vài bản tình ca.
Phần còn lại vì cô thấy thích thú với một anh chàng người Hàn nhưng lại đam mê âm nhạc Việt Nam.
Đám con gái thấy Hyun cầm đàn thì thích thú vô cùng, cả bọn hò hét bảo anh đánh đàn.
Ở trên ban công tầng 1 bốn con người đang đứng nhìn 2 phía.
Nguyễn Chính Cần tự nhiên cảm thán “Haizzz, Anh ta lại muốn cưa cẩm với chiêu cũ nữa “.
Cao Văn cười cười ” Tâm của nó làm gì còn ở cây đàn đó nữa”
Quả thật tâm Tô Uyển Nhi đang trôi dạy theo bờ biển rồi.
Nghe thấy tiếng hò hét Ngô Thanh Nhu và Hải Lam cũng quay lại nhóm người.
Một nhóm hơn 50 người quay quanh đám lửa lớn do Hyun nhờ nhân viên khách sạn chuẩn bị.
Nhìn thấy vậy Tô Uyển Nhi cũng nhớ đến hồi học đại học cô cũng từng trãi qua như thế.
Lúc này Hải Lam đi đến cạnh Tô Uyển Nhi xem xét vẻ mặt nhìn thấy Nhi khỏe mới an tâm.
Hải Lam : Sao Nhi không nghỉ ngơi thêm chốc.
Ra đay gió mái hong tốt đâu đa.
Tô Uyển Nhi tươi cười nắm tay em ” Tui ổn rồi đa.
Em yên tâm”
Ngô Thanh Nhu thấy mình ngoài cuộc thi âm thầm tức giận, cô thề sự quan tâm đó nhất định phải thuộc về cô.
Chợt mọi người nghe thấy tiếng đàn vang lên, âm thanh nhẹ nhàng trầm lắng.
Tất cả đều ngồi xuống quay quanh đóng lửa nghe Hyun vừa đàn vừa hát.
Anh ta lúc này nhìn thật điển trai.
Bài hát Người Ta Nói được vang lên ” Có một người vẫn thương một người, vẫn đợi chờ dẫu cho người ấy không gề “.
Nguyễn Chính Cần bên này vô vỗ tay ” Năm ấy h átbằng tiếng Anh, năm nay nâng ấp hơn đã hát được tiếng Việt “.
Ánh mắt Hyun vẫn nhìn thẳng vào Tô Uyển Nhi, Cô cũng nhìn anh người con trai này thật cố chấp.
Dù cô năm lần bảy lượt từ chối.
Dù là khéo léo hay thẳng thừng cũng không làm anh từ bỏ.
Thật đau đầu mà.
Mặc kệ người đnag hát thâm tình nhìn cô hay âm giọng tha thiết cỡ nào thì vẻ mặt cô vẫn dửng dưng như người ngoài cuộc.
Tay vẫn nắm chặt tay Hải Lam, nếu coa thể cô muốn nói rằng người cô muốn nắm tay bước tiếp cả đời là người con gái này chứ không phải anh ấy.
Ngô Thanh Nhu cũng tranh thủ saukhi Hyun hát xong.
Cô vỗ vỗ tay ” Thầy Hyun cũng chúng ta hát thật hay, không biết là thầy hát tặng cô gái may mắn nào vậy ?”
Hyun im lặng, anh biết nếu mình chưa được sự đồng ý mà nói ra sẽ bị cô ấy cạch mặt.
Nên anh chỉ mỉm cười lắc đầu, Tô Uyển Nhi thấy thế khẽ cười khinh.
Tô Uyển Nhi : Mình, em ngồi đây tui sang đó chốc.
Hải Lam không biết Nhi định mần gì.
Nhưng đã lâu mới nghe được tiếng Mình này làm trái tim cô nhãy lên một nhịp.
Tô Uyển Nhi đi đến cười khẻ.
Lúc này trái tim Hyun cũng lỗi một nhịp.
Cô cầm lấy đàn trên tay anh ” Em cũng muốn hát một bài “
Anh vội vã gật đầu.
Anh biết cô hát rất hay, đã lâu rồi anh không được nghe.
Hạ Yên vỗ tay từ xa cổ vũ cô ” Tiểu Bạch cố lên “
Tô Uyển Nhi ngồi xuống nhắm mắt lại khi mở mắt ra thần thái hết sức thong dong.
Cô nhớ lại khoảnh khắc lần đầu gặp Hải Lam , lần gặp gỡ đó có lẽ cả đời này cô cũng không thể nào quên .
” Lần đầu ta gặp nhỏ ….”
Áo sơmi trắng bay trong gió kết hợp giọng hát nhẹ nhàng.
Không chỉ đốn tim các chàng trai mà còn làm gục tim của các trái tim thiếu nữ nơi đây.
Kể cả du khách đi ngang cũng dừng chân nghe coi hát.
Hải Lam mỉm cười, lần đầu gặp của 2 người, cô giáo Nhi trong tâm trí như đang hiện ra trước mắt.
Cô nhẹ vén tóc ra sau tay cuối đầu mỉm cười, cô không biết rằng 2 hành động này đã đón gục trái tim Ngô Thanh Nhu.
Chỉ là nụ cười đó vẫn không dành cho cô ta..