Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 127: Say Xe !
Suốt một tuần sau đó Hải Lam rất thắc mắc cái con người ưa lẽo đẽo theo sau mình biến đi đâu mất, kể cả một tin nhắn cũng không có.
Không biết có lại đang đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở đâu không.
Thật ra là Tô Uyển Nhi đang sắp xếp các ca mổ quan trọng trước khi đi Nha Trang một tuần để ngăn tình địch rình mò vợ mình.
Đầu tấp mặt tối chịu ăn luôn cơm căn tin bệnh viện.
Chỉ có điều cô v ẫn không quên chăm sóc sắc vóc mỗi ngày.
Chuẩn bị chiến đấu thì phải đẹp mới ăn đứt được đối thủ.
Dĩ nhiên khi đi đến resort nhà mình cô không cần phải chuẩn bị gì cả, từ trang phục nơi ở đến giày dép đều sẽ có nhân viên chuẩn bị sẵn.
Tuy vậy ngoại trừ giám độc điều hành nơi đó cũng không một ai biết thân phận của cô.
Một tuần thực hiện 16 ca phẫu thuật quả là một kỉ lục so với trước đây chỉ là 1 ca.
Các bác sĩ ở đây cũng khá kinh ngạc với hiệu suất làm việc của vị tiến sĩ trẻ tài năng xinh đẹp còn là chủ của mình này.
0……….0
Từ sáng sớm Hải Lam đã thức thay đổi trang phục chờ Tô Uyển Nhi đưa mình đến trường.
Thật ra cô cũng có thể tự đi nhưng không biết vì sao tối qua lúc 1 giờ sáng Nhi đột nhiên xuất hiện rồi còn nói hôm nay sẽ đưa cô đến trường khiến cô kinh ngạc không thôi.
Đến nơi Ngô Thanh Nhu bước đến chào hỏi 2 người với vẻ mặt tươi cười như là chưa từ coa gì xảy ra.
Tô Uyển Nhi thầm khen trong dạ, con người này quả thật khó đối phó, cô cũng đâu phải dạng thường trưng ra gương mặt hối lỗi bước đến trước mặt Ngô Thanh Nhu ” Cô Nhu, lần trước là tôi không đúng đã động tay với cô”.
Thật ra là cô muốn nói nếu không có Hải Lam ở đó nhất định cô sẽ đánh cho cô ta một trận nhớ đời mà tránh xa Hải Lam nhà cô ra.
Ngô Thanh Nhu vẻ mặt vẫn là tươi cười ” Chỉ là hiểu lầm chị đừng để trong lòng”.
Tuy là nói vậy nhưng tay đang nắm với Tô Uyển Nhi như có ý thức siết chặt hơ một chút.
Tô Uyển Nhi bata động thanh sắc rút tay mình về, dĩ nhiên vừa rồi cô cũng đọa sức tay với cô ta.
Cô kiếm sống bằng đôi tay này mà so về sức lực cô ta còn xa nha !
Hải Lam : Em đi xe với lớp được rồi, Nhi về bệnh viện đi.
Thật ra cô cũng muốn có Nhi đi cũng lắm, cả 2 cô chưa có đi biển chung lần nào, nhưng đi với lớp mần sao mà dẫn Nhi theo được.
Tô Uyển Nhi : Tui đến đây là có việc mà đa.
Hải Lam nghi hoặc ” Nhi có chuyện chi ?”
Tô Uyển Nhi không trả lời mà coa người thay cô giải đáp.
Lúc này Hyun đi đến ” Sun, em đến rồi.
Chúng ta xuất phát thôi”
Hải Lam : Nhi cũng đi ?
Tô Uyển Nhi nhướng mi ” Em không cho ???”
Hải Lam bất lực.
Chị ấy lại vô lại nữa rồi, cô nói gì được đây chỉ im lặng lên xe.
Do một lớp coa đến 50 sinh viên sau quá trình chọn lọc thì mỗi lớp còn lại 30 sinh viên.
Ngô Thanh Nhu đã thuê 2 chiếc xe lữ hành cỡ lớn để đưa bọn họ đi.
Ngô Thanh Nhu khẻ nhíu mày, lần này đi là cô muốn tranh thủ tạo cảm tình với Hải Lam ai ngờ giữa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim chân ngang.
Thật là mất hứng.
Tô Uyển Nhi nhìn mà choáng váng, từ nhỏ đến lớn cô chưa hề đi xe khách, kể cả lúc học bên Pháp cô cũng không đi xe bus.
Lần đi xuống Vĩnh Long cô đã say xe Ngựa một lần nhớ đời rồi.
Thấy sắc mặt cô không tốt Hyun ân cần hỏi thăm ” Em sao vậy ?”
Hải Lam cũng nhìn thấy chị có chút không ổn cũng đừng bước ” Nhi không khỏe sao ?”
Ngô Thanh Nhu : Nếu chị thấy không khỏe hay là cứ ở nhà nghỉ ngơi.
Đi xe đường dài khó chịu lắm.
Tô Uyển Nhi liếc mắt nhìn cô ta một cái như có suy nghĩ [ Ý đồ của cô tôi thuộc nằm lòng ].
Cô lắc lắc đầu ” Tôi không sao, đi thôi !”.
Chỉ là cô không dự tính được việc sắp xếp ghế ngồi.
Vì vậy đành ngậm ngùi ngồi phía sau 2 người họ cùng với Hyun.
Trong lòng thì câm tức không thôi.
Do Ngô Thanh Nhu và Hyun là 2 giảng viên được rất nhiều sinh viên yêu thích khi thấy 2 người họ ngồi cùng Tô Uyển Nhi và Hải Lam thì cũng nhìn với ánh mắt ganh tị.
Chỉ có điều Tô Uyển Nhi xinh đẹp bức người, lại đang ở độ tuổi có hương vị nữ nhân nhất.
Cho nên họ chỉ dám nhìn mà không dám đụng tới.
Từ Sài Gòn đi Nha Trang mất hơn 8 giờ đi xe, chỉ là cứ đi khoảng 2 tiếng xe lại phải dừng 1 lần để ….!Tô Bảo Bảo xuống xe mà ối ….
Cô thề đâylà lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô đi xe khách.
Ôi nó thật khủng khiếp dù là xe giường nằm cao cấp.
Hải Lam lo lắng cũng đi theo mỗi lần cô xuống xe, tay cứ vuốt lưng còn miệng không ngừng quan tâm ” Nhi cso mần sao hong đa ?”
Tô Uyển Nhi sắc mặt trắng bệch xua xua tay ” Tui hong sao, em đừng lo “
Hải Lam : Nhi thiệt tình, hong quen đi xe sao cứ đòi đi theo.
Ối đến môi mắt xanh xao mà còn nói hong sao .
Tô Uyển Nhi : Thiệc mà đa.
Cũng gần tới rồi, tui sẽ nhanh ổn thôi.
Sau 4 lần ối mật xanh mật vàng thì cũng đến resort đặt trước.
Cảnh đẹp thơ mông hoành tráng trước mắt làm tất cả các sinh viên 2 mắt tròn xoe miệng há hóc.
Hải Lam cungc là lần đầu thấy hiển, tuy cô từng đọc sách cũng từng xem trên tivi nhưng đây alf lần đầu cô được trực tiếp nhìn thấy nó.
Vẻ đẹp mênh mông không nhìn thấy bờ, làn nước xanh trong tươi mát làm con người ta thư thao hơn rất nhiều.
Chỉ có một người là nằm chèo qeo ở ghế sofa đại sảnh.
Tô Uyển Nhi lúc này mần gì còn sức mà ngắm biển với thuyền nữa.
Do là địa bàn nên cô dễ dàng sắp xếp phòng ngủ.
Dĩ nhiên là cô cùng một phòng với vợ mình rồi, còn cô giáo thừa cơ kia thì đừng mơ thấy vợ cô lúc ngủ đi..