Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 126: Len Lén
Sau khi xử lý vết thương cho Ngô Thanh Nhu xong Hải Lam trở về nhà Cao Văn, cô kể lại cho Cao Văn nghe mộ chuyện.
Cao Văn nghe xong mà chỉ biết mỉm cười lắc đầu.
Đôi trẻ yêu nhau thường mù quáng mất lý trí, một Tô Uyển Nhi bình thường bất cần không ngờ khi yêu vào lòng chiếm hữu lại cao đến vậy.
Hết cách, lỡ làm dây tơ hồng rồi cô đành làm tới cùng vậy.
Cô nhân cho Tô Uyển Nhi bảo đến nhà cô mà năn nỉ vợ, vợ nhà người ta cô không năn nỉ dùn được nghe.
Sau khi nhận được tin nhắn của Cao Văn, Tô Uyển Nhi dần hiểu ra là do mình nóng vội, tạo cho tình địch một cái thuận lợi.
Nếu cứ tiếp tục cô sẽ càng ngày càng bị đẩy xa khỏi em.
Cô gọi cho Hyun bảo mình cũng muốn đi cùng.
Còn tài trợ toàn bộ chuyến đi, tập đoàn nhà cô có hệ thống kinh doanh khu resort ở Nha Trang, lo liệu chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện cô liền bay thẳng đến nhà Cao Văn, dĩ nhiên trước khi cô đến thì chủ nhà đã bị mời ra khách sạn ngủ một đêm.
Cao Văn trong lòng ấm ức không nói nên lời, làn sao nói đây một người là bạn thân nối khổ một người cô xem như em gái ruột.
Thôi thì khách sạn 5 sao nhà Tô Uyển Nhi cũng không tệ.
Tô Uyển Nhi nhẹ nhàng đi vào khẽ khàng gõ cửa phòng Hải Lam.
Đứng một hồi lâu không thấy em có động tĩnh mới thử đẩy cửa đi vào.
Thì ra là em đang tắm hèn chi không ra mở cửa, trước giờ Tô Uyển Nhi không quen nịn nọt lấy lòng ai tự dưng là coa chút hồi hộp.
Hôm nay Hải Lam tắm có chút lâu, cô còn phải suy nghĩ nên thực hiện theo kế hoạch của chị Văn như thế nào, vừa suy nghĩ tại sao Nhi lại tức giận đến mức đánh người như vậy.
Chị trước giờ đối với người ngoài luôn có thái độ ôn hòa, chỉ với người thân và bạn bè mới có chút tính khí trẻ con thôi.
Nào ngờ lần này lại thô bạo đến vậy.
Suy nghĩ mới một chốc mà cô đã tắm hơn 1 tiếng.
Cảm tháy hơi lạnh mới ra khỏi bồn tắm lau người rồi choàng khăn tắm ra ngoài.
Trên người trắng trơn chỉ độc nhất chiếc khăn tắm nên khi thấy Tô Uyển Nhi ngồi đoa cô có chút ngại.
Tô Uyển Nhi thấy cơ thể mềm mại kia thì cầm lòng không đặng, vợ cô sao mà lại hấp dẫn người đến vậy.
Vừa định đi đến giúp em lau tóc đã bị Hải Lam tránh né.
Gương mặt em vẫn còn chút tức giận xen cả ngượng ngùng.
Hải Lam : Nhi đến đây mần chi ?
Tô Uyển Nhi vẫn ngồi trên giường thuận thế quê độ mà nằm luôn xuống giường than thở nói ” Tui đến xem vợ tui …!Như thế nào ???
Hải Lam lại phản ứng không kịp, nếu lúc chiều là thái độ hung hăng đánh người vừa rồi là thái độ nịn nọt còn bây giờ lại là vô lại hết chỗ nói.
Cô cũng không có cách nào ngoài lạnh mặt.
Hải Lam : Vậy thì Nhi nên về đi.
Ở đây không có vợ của Nhi.
Tô Uyển Nhi vội chạy đến ôm lấy Hải Lam ” Ai nói hong có, em đó chớ còn ai nữa đa “.
Hải Lam gỡ tay cô ra lùi về sau một bước ” Chuyện hôm nay Nhi hành động thật không ra mần sao.
Em muốn Nhi xin lỗi chị Nhu.
Tô Uyển Nhi xụ mặt, cô ta thầy cơ hôn vợ cô lại còn bất cô xin lỗi.
Vậy lợi cho cô ta quá rồi, cô đời nào chịu thiệt như vậy chứ.
Hải Lam nhìn vẻ mặt đó là hiểu chị đang nghĩ gì rồi, cô thở dài ” Nếu Nhi cảm thấy mình không sai vậy coi như em chưa nói gì đi”.
Tô Uyển Nhi : Tui đánh người là tui không đúng, nhưng cô ta tiếp cận em cũng chưa hẳn có ý tốt.
Hải Lam : Em cũng đã 20 rồi.
Ở thời của em thì đã là mẹ của người ta, em nghĩ mình đủ khả năng nhận biết đâu là tốt đâu là không tốt cho mình.
Mần sao mà Hải Lam không biết là hi đang ghen cô cũng biết Ngô Thanh Nhu không có ý đồ tốt.
Nhưng như chị Văn nói cái gì càng dễ có càng làm người ta không biết quý trọng.
Hải Lam : Khi nào Nhi biết mình sai ở đâu và chịu xin lỗi thì em mới chấp nhận tha thứ cho Nhi.
Còn bây giờ Nhi ra ngoài đi em muốn ngủ sớm.
Tô Uyển Nhi : Không cho, tui muốn ở đây.
Hải Lam lại thở dài ” Vậy em đi “.
Tô Uyển Nhi nắm tau ngăn em lại” Được rồi, để tui đi “
Hải Lam nhìn theo bóng lưng suýt nữa cầm lòng không được muốn ngăn chị lại, nhưng để có quả ngọt th ìhôm nay phải chịu chút khổ vậy.
Nhưng cô tin chị sẽ không tự làm khổ mình đâu.
Đúng như Hải Lam suy nghĩ, Tô Uyển Nhi tuy trong lòng buồn bực nhưng vẫn không đ ểbản thân chịu thiệt.
Cô vào nhà bếp làm chút đồ ăn tối uống ly cà phê tự pha sau đó gọi điện cho Hyun.
Cô biết nếu nhờ cậy lại thiếu anh ta một món nợ ân tình nữa rồi.
Nhưng cũng không sao, đời này cô nợ tình cảm của quá nhiều người rồi, thêm chút nữa cũng chả sao.
Khi Hải Lam đang chuẩn bị bào mộng thì nghe cửa phòng tiếng động nhỏ.
Một con chuột nhắc líu ta líu tích đi rón rén vào nhẹ chui vàn trăng cô.
Len lén ôm cô từ sau, Hải Lam mỉm cười giả vờ như đã ngủ, để cho tên đó tùy ý ôm mình ngủ.
0………….0.