Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh

Chương 39


Đọc truyện Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh – Chương 39

Không phải ghen mà là khẳng định chủ quyền. Anh là hoa đã có chủ nghe chưa
****
_ Dậy chị mau dậy đi. Trễ học giờ – Thảo ngồi kế bên giường cố kéo con heo ham ngủ kia dậy.
_Chị dậy đi
_ BỘ CHỊ KHÔNG MUỐN ĐI HỌC NỮA HẢ – THẢO vặn volume to khủng bố vào tai nó, nó mở chịu mở mắt ra, tay còn dụi dụi mắt hỏi.
_Mấy giờ vậy?
_6 giờ 25 phút.
_Còn sớm ngủ tiếp – sau khi dứt lời nó tiếp tục cho người vào chiếc chăn bông mịn màng ấm áp kia tiếp tục ngủ khò.
_Chị dậy ngay ! – Thảo quát kéo chăn ra khỏi người nó.
_Hôm qua em nói chị là đi học rồi mà. Bộ chị muốn bị đuổi học à.
Câu này đúng là có tác dụng ,sau khi nghe được nó cuốn dậy vào vscn thay một bộ đồ mới. Chẳng biết ở đâu mà trong tủ quần áo có quá trời đồ, toàn là hàng hiệu không. Cái nào cũng đẹp làm nó hoa cả mắt, nó vớ lấy đại một cái đầm xòe, cổ tròn cực đáng yêu. Sau khi thay đồ xong, nó mới bước xuống nhà, ăn sáng cùng mẹ với Thảo.
_Đồ của ai mà trong tủ nhiều quá vậy Thảo? – nó vừa đi ra cổng vừa hỏi Thảo.
_Đó là đồ em mua cho em rồi mua cho chị em luôn. Phòng chị đang ở là phòng của chị em đó – Thảo nói.

“Thảo nó thương chị nó thật nhưng mà vậy là mình mặc đồ của người chết à. Mà không phải chị ta chưa mặc mà chết từ nhỏ rồi mà” – đang suy nghĩ vớ vẩn thì bị cái giọng nói ám khí của hắn làm cho thoát khỏi chuyện đó mà tỉnh lại tập trung nhìn vào khung cảnh trước mặt.
“Lên xe không?”
3 chiếc xe BMW bóng loáng, có 3 vị tài xế . Nó thấy vậy thì lên chiếc xe ngay trước mặt.
_Tuân thủ luật giao thông gớm – nó vừa vào xe đã mỉa mai hắn.
_ Tính mạng con người là trên hết – hắn không vừa đốp lại ngay, chắc học được từ nó.
Két…
Xe dừng trước cổng trường thân quen. Nó hí hửng,bước xuống xe chạy xồng xộc vào trong trường.
“CHÀO MỌI NGƯỜI, MỌI NGƯỜI NHỚ MÌNH KHÔNG?” – nó hét lớn làm mọi người chú ý.
A…Ma……ma……
Vừa la vừa hét, ai vừa nhìn thấy nó cũng chạy mất dép. Nó đứng giữa sân bậm môi trợn mắt nhìn bọn họ.
_Mình là người bằng da bằng thịt, có ma nào mà đẹp như mình đâu chứ – nó sờ mặt mình rồi tự sướng.
Còn khi 5 người kia vừa bước vào thì cả trường xôn xao, mừng rỡ. Chắc vì nghỉ học cũng hơi lâu nên fan nhớ. Ai nấy cũng xôn xao, chạy ra bọn họ, lướt ngang qua người nó luôn chứ.
“Ở đây, mình thật là mất giá trị ” – nó suy nghĩ rồi bĩu môi.
_ Tránh xa, ai dám lại gần Hạo thì đừng trách tôi không khách sáo – tiếng Hân đe doạ bọn con gái ở đó.
_ TRÁNH RA – Thảo và Bảo quát, khuôn mặt vô cảm.
Xong việc của mình 4 người định bước đi nhưng cảm thấy có gì đó là lạ, thiếu thiếu. Quay người lại, ôi má ơi, cả 4 tròn mắt nhìn người trước mặt mình không biết có phải là Huy thật không.
_Cười kìa
_Nói kìa
_Nhiều lắm kìa
_Nhận quà, cho luôn chữ kí.
_Chụp hình làm kỉ niệm – 4 người đồng thanh làm một điệp khúc.
_Có phải anh 2 tui không vậy? – Hân hỏi

_Chắc không phải..hình như thằng nào á – Hạo nói.
Nói xong cả 4 đi lại phía hắn. Eo, lần này muốn chen vào cũng khó, quát cũng vậy. Cả bọn đành ngậm ngùi đứng sau nhìn vậy.
Nó thấy nhưng cứ giả bộ hông biết, lâu lâu lại liếc nhìn một cái sau đó chưởi một câu.
“A…bực mình quá chịu hết nổi rồi. Cái thằng cha đó, hôm qua mới tỏ tình với mình hôm nay lại cười nói với người khác. Loại người này mình phải chưởi một trận. Ôi mình làm sao đây ta ..thôi kệ lại đó rồi tính ” – suy nghĩ của nó. Sau đó quay lại, hừng hực sát khí bước lại phía hắn.
“TRÁNH RA HẾT COI” – quát với volume cực khủng. Nhưng rất có tác dụng, tất cả mấy người kia quay lại thấy nó thì tự xa mà tránh ra , cứ tưởng nó là ma nên sợ vậy. Nó đi lại phía hắn đứng kế bên hắn sẵn tay nhéo một cái thật mạnh vào hông.
_My, cậu là người hay ma vậy? – một cô bạn hỏi.
_ Là người bằng da bằng thịt – nó cười tươi bảo.
_Ừ…đúng rồi nè….- cô bạn kia vào nhéo má, rồi nắm tay nó thử.
Mấy bạn kia nghe vậy thì chạy dô kế hắn đẩy nó ra xa.
_What? Chuyện gì đang xảy ra thế này? – nó bị đẩy ra nên ức chế.
_TRÁNH RA – không tác dụng.
_ANH TA LÀ BẠN TRAI CỦA TÔI – lần này có tác dụng, bọn họ ngơ ra, nó chạy vào đứng kế hắn, nắm tay hắn.
_Anh ta *nhìn hắn* là bạn trai tôi ..ok . Đúng không anh?* quay qua hỏi hắn *
Nhìn thấy trong đáy mắt hắn có hiện lên hai chữ gian tà nói liền dơ bàn tay đang đeo chiếc nhẫn hôm qua hắn tặng lên, nhìn hắn cười “Anh qua mắt được tôi sao”.
_Chiếc nhẫn này không phải hôm qua có người tặng em sao? – nó nhỏ với hắn giọng ngọt như mật (nói nhỏ mà ai cũng nghe).
_À, đúng rồi My là bạn gái tôi – hắn nói rồi cười…sâu trong ánh mắt có chút vui mừng.

_Nghe chưa, nghe thấy chưa? Sao này cấm ai tặng quà hay theo đuôi bạn trai tôi nghe hông? – nó đứng chống hông, ngước mặt lên trời nói nhìn thấy thiệt chướng mắt.
_ Đi đi, còn đứng đây làm gì? – nó trợn tròn mắt nhìn bọn họ. Bọn họ cũng đi trong nỗi buồn cao cả.
_ĐANG GHEN – 4 người kia nãy giờ mới lên tiếng mà đồng thanh thấy sợ, miệng cười miết mà nhìn mặt gian ớn.
_Hứ..- nó không thèm nói.
_Bộ em đang ghen à – hắn nói…cười gian.
_Ghen hả….ghen ghen ghen cái đầu anh á. CÁI NÀY KHÔNG PHẢI GHEN MÀ LÀ KHẲNG ĐỊNH CHỦ QUYỀN: ANH LÀ HOA ĐÃ CÓ CHỦ . Sao này hoa nên nghe lời chủ nghe hông. Nếu không đời hoa coi như tàn..- nó nói gian còn hơn cả hắn.
Hắn quay lưng lại nhìn 4 người kia. Họ nhìn hắn, hai tay chắp lại thầm cầu nguyện cho cuộc đời anh được nở hoa, nếu không ông mai bà mối này cũng chết chắc.
“Có khi nào quyết định sai lầm không nhỉ” – suy nghĩ bâng quơ của hắn.
_Đi thôi – nó kéo tay hắn đi lên lớp học.
_Nhóm mình 6 người mà có 2 cặp vậy còn lại một cặp khi nào mới thành đôi hả anh? – nó đi với hắn, hỏi hắn cười gian.
_Chắc cũng chuẩn bị tiến tới rồi đó – hắn nói.
“Cái cặp này đúng là kẻ tung người hứng làm người khác khó chịu mà” – suy nghĩ của ai đó, mặt cũng hơi đỏ lên


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.