Đọc truyện Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh – Chương 40
Chương 40: Sự thật bất ngờ.
Ở phòng khách nhà Thảo, 6 người 3 cặp đang ngồi mỗi cặp một ghế. Hân với Hạo thì xem phim ma trên điện thoại, Thảo với Bảo thì cùng nhau xem hài trên ti vi. Chỉ có cặp đôi nó với hắn là cực kì báo đạo.
“Haha….hihi…haha…” – nó cầm cuốn truyện trên tay vừa đọc vừa cười khí thế. Hắn thì cầm mấy bịch bánh của nó ngồi ăn khí thế.
“Haha…..A..BÁNH TRÁNG TRỘN CỦA TÔI ĐÂU” – NÓ sờ trên bàn rồi nhìn khắp nơi không thấy bánh đâu thì la lớn.
Nó chống hông nhìn 4 người kia hỏi “Bánh của tôi đâu..hả?” , tay thì bẻ răn rắc, mặt thì lưu manh cực làm mấy người kia sợ nguy hiểm dồn tới nên dơ tay chỉ chỉ cái người đang ăn vụng khí thế ở góc ghế kia.
“Hừ……” sát khí hừng hực tiến lại phía hắn đang ngồi.
_Ơi! Ăn ngon không? – nó vỗ vai anh í cười cười.
_Ờ…ngon. không ngờ báng tráng trộn ngon vậy. Vậy mà giờ tôi mới biết…haha….Tất cả là nhờ bạn gái yêu quý của tôi à – hắn thản nhiên nói.
_ Ngon quá ha – nó gằn giọng, lấy tay nhéo hắn một cái rõ đau.
Hắn bị nhéo, quay người lại tính chưởi cho người kia một chập. “Ủa em hả?..hihi”, khí thế hừng hực bay mất tiu.
_Ăn bánh ngon lắm hả? – nó nói nhìn hắn cười nhưng không phải nụ cười đơn giản.
“1…23 chạy” – sau khi suy nghĩ xong là chạy mất dép. A thật mất mặt hot boy à (Cái này là chết vì gái).
_ TÊN CHẾT TIỆT KIA, ANH ĐỨNG LẠI CHO TUI, ANH LÀ HOA CÓ CHỦ THÌ PHẢI BIẾT NGHE LỜI CHỦ CHỨ, DÁm Không NGHE LỜI, TUI CHO ĐỜI HOA TÀN LUÔN. ANH BIẾT TÔI NÓI ĐƯỢC LÀ LÀM ĐƯỢC MÀ. ANH TRẢ LẠI BÁNH TRÁNG TRỘN CHO TUI…- nó vừa chạy đuổi theo hắn vừa la lói om sòm.
_Số anh Huy coi như te tua -Thảo nói.
_Như vậy mới trị được ảnh chứ – Hân nói cười tủm tỉm.
_Đứng lại! – vừa mới nói xong lại nghe tiếng nó hét lên.
_Anh đâu có ngốc giống em đâu? – hắn vừa chạy vừa trêu nó.
_Hứ, anh mới là đồ ngốc đó, anh là con heo ngu nhất – nó quát lên.
_Haha….haha….Trời ơi hoàng tử băng đây sao, lại còn bị chưởi như con heo nữa – cả bọn 4 người cười ầm lên trêu hắn.
_IM – hắn quát *cả bọn im bặt* Có con heo nào mà đẹp trai như anh đâu chứ – hắn mặt ngước lên trời.
_Ọ̣….ợ…..- cả bọn và nó giả bộ ói “Mắt ói quá” đồng thanh.
_Anh à *nhẹ nhàng* mơ cao quá xuống giùm em đi anh – nó trêu.
_Thôi bớt giỡn đi nà, mẹ có làm bánh tráng trộn cho con nà, đừng có dí Huy nữa. Tụi con lấy đồ ra ăn đi – mẹ nó bước từ bếp ra nói.
_Dạ – nó lễ phép nói với mẹ rồi “Bánh tráng ơi, chị tới đây” – mắt long lanh lóng lanh chạy vào bếp ôm mấy bịch bánh tráng mẹ mới làm ra ngoài. Vừa đi vừa hôn chụt chụt nữa chứ.
“Ơi,My hôn anh nà” – hắn thấy nó hôn mấy bịch bánh thì cũng ganh tỵ.
“Không” – nó phung má nói. Bị từ chối thật phủ phàng.
_Muahajaan…hihiahiahaja..- bọn Hân lại được một chập cười hả hê.
“Anh 2 bị chị dâu bơ đẹp” – Hân vừa nói vừa cười.
_ “Ai là chị dâu của cô, ăn nói cho đàng hoàng” – nó chu mỏ cãi lại.
_ Không lấy sao? – hắn hỏi.
_ Hỏi nhiều , ăn đi – nó lấy nguyên cái bánh nhét vào miệng hắn.
Sau khi ăn no nê xong thì cả bọn nằm đó xem ti vi.
_Hay tìm cái gì chơi đi – nó nói.
_Ừ, hay chơi bóng rổ – ý kiến của Hạo
_………
Rồi quá trời ý kiến khác đều bị lắc đầu.
_Cũng sắp thi học kì rồi mà mình vẫn chưa học được thực hành về hoá học hay mình thí nghiệm nha. Chỉ tui nha – nó mắt long lanh nhìn mọi người.
_Tôi đi lấy đồ – nó đang đứng dậy thì một làn gió thoáng qua. Quay lại. Sao không thấy bóng ai hết vậy. Nó buồn thỉu ngồi xuống ghế.
_Sao anh/mầy cũng chạy vậy? – 4 người kia đồng thanh hỏi hắn.
_Vậy sao mấy người cũng chạy – hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.
_Trốn, vì sợ bị giống anh/mầy lần trước – 4 người đồng thanh nhìn hắn.
_Tao cũng vậy.
_Đúng là có chị My thật khác nhìn anh Huy triều tuỵ dễ sợ – Thảo nói cười híp mắt
_Em nói cái gì hả? – hâm doạ nhìn Thảo.
_Em không sợ đâu, anh đánh em em sẽ nói chị My. Hay em la lên cho chị My bắt anh làm thí nghiệm dưới đó – Thảo trêu sâu vào nỗi đau của hắn. Hắn bị đe doạ, ngậm ngùi ngồi yên.
_Huhu…đi đâu hết rồi – nó vờ khóc bù lu bù loa lên, vậy mà miệng không ngừng nhai bánh, mắt thì dán vào cuốn truyện cười.
_A – đang định ngồi dậy thì sợi dây chuyền trên cổ bị vướn đứt nên nó hơi đau. Nó chạy lại lượm sợi dây chuyền lên rồi nói “A, bị đứt rồi” *cầm sợi dây trên tay mặt buồn hiu*
_Sợi dây chuyền này đâu con có hả? hả? Con nói nhanh đi! – ba Thảo từ ngoài vào đột nhiên lay người đó hỏi liên tục.
_Con chào bác – nó tươi cười, ngây thơ.
_Tôi hỏi con, cái này ở đâu con có ..Nói mau! – ông quát.
_Sao bác la con. Cái này của con mà -nó gắt gỏng, mặt oan ức.
“Chẳng lẽ nó là con gái của mình, có lẽ nào ” -ông suy nghĩ mặt ngẩn ra đi vào bếp.
_Hoa là em…Là em chắc chắn là em. Em còn sống – ông vừa thấy dì Hoa thì ôm dì, hét lên vui sướng
_Ông làm gì vậy? Bỏ tôi ra – dì xô mạnh ông ngã rồi chạy ra ngoài. Ông phủi phủi đứng dậy chạy ra ngoài.
_Rõ ràng em là Hoa, là vợ anh mà – ông kéo tay bà hét lớn
_A…mẹ…Bác bác buông tay mẹ con ra – nó chạy lại kéo tay ông ra khỏi mẹ mình.
_Con gái con đúng là con gái ta rồi – ông ôm nó vào lòng. Ngơ ngác một lúc, nó cũng chẳng hiểu cái mô tê gì hết, nó đẩy ông ra, quát ông:
_Bác làm cái gì vậy? Buông con ra…ai là con gái bác chứ. Bác đừng ỷ mình giàu thì muốn làm gì cũng được nhe.
_Có chuyện gì vậy? – 5 người kia từ trên lầu xuống, đồng thanh hỏi.
_Hừ – nó không trả lời chỉ hừ lạnh rồi trừng mắt nhìn ông.
_Ba, có chuyện gì vậy? – Thảo chạy xuống, dìu ông lại ghế.
Sau một lúc suy nghĩ bình tĩnh, hít một hơi khí, uống một ngụm nước và ăn một cái bánh ông thốt ra câu hỏi:
_Sợi dây chuyền đó ở đâu con có? – mắt ông nhìn sợi dây chuyền đang trên tay nó.
_Từ lúc nhỏ nó đang trên cổ con – nó cười, tay nâng niu sợi dây.
_Thảo con cũng có một sợi dây giống vậy phải không? Mau lấy nó ra cho ba – ông quay qua nhìn Thảo. Thảo vội tháo sợi dây trên cổ mình đưa cho ông. Sợi dây bằng bạch kim, mặt dây là hình trái tim được đính kim cương chói loá, tuy không có gì đẹp nhưng nó chỉ có 2 cái thôi (vì đây là do ông tự thiết kế và tự làm bằng thủ công).
_A! Sao giống của tôi quá vậy? – nó hỏi rồi nhìn dây của mình với một khuôn mặt hết sức ngây thơ.
_Đó là một cặp và chỉ có một cặp này thôi -ông nói.
_Con nhớ rồi, chẳng phải ba từng nói là cái này của con một sợi của chị Ty một sợi. Chẳng lẽ…- Thảo nói.
_Ừ……….. bla……….bla……. -sau đó ông kể lại chuyện lúc trước của gia đình cho nó và bà Hoa nghe.
_Nhưng cũng có thể ông nhầm mà – sau khi nghe xong câu chuyện nó phán một câu xanh rờn.
_Không thể sai được – ông đập bàn cái rầm, khuôn mặt khiến nó cực sợ. Sau đó, ông lấy lại bình tĩnh, lấy trong ví ra một tấm hình gồm 4 người 2 người lớn và 2 bé gái cực dễ thương đưa bọn nó với bà Hoa xem. Sau khi xem xong, hắn Hạo Bảo Hân nhìn nó và bà Hoa chằm chằm..”có rất nhiều điểm giống nhau”.