Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 92
– Bà thích con bé là ở điểm này. Vừa có học thức, vừa có nguyên tắc. Lại có một tấm lòng rất vị tha, rất khoan dung. Nếu là bà, dù biết sự thật chẳng có gì thì bà cũng không thèm về gặp cháu.
– Cháu cũng rất hạnh phúc khi có một người bạn gái như cô ấy. Cháu sẽ không từ bỏ tình cảm này dễ dàng
– Vậy sao không mau dỗ ngọt con bé. Vì cháu là minh tinh nên lúc nào cũng có thị phi vây quanh. Sẽ chẳng có cô gái nào yêu thương cháu thật lòng như con bé đâu
– (Phong thở dài)_Cháu thì lại chẳng biết phải làm sao. Cháu rất rối
– Cái thằng… Giống cha mày chỗ nào không giống. Cứ giống cái kiểu yêu mà chẳng dám yêu.
– Bà cứ chọc cháu. Thôi bà đi tắm gội rồi ngủ tạm ở phòng cháu. Cháu sẽ ra salon ngủ. Sáng mai tụi cháu đưa bà đi ăn
– Con bé mà chịu gặp cháu mới là chuyện lạ. Huống gì ăn với chả uống… Ta đã có cách
Bà nội Phong nghĩ thầm một chuyện gì đó trong đầu. Dứt lời, bà kéo tay Phong đến trước cửa phòng Di. Cửa không khóa. Bà đẩy anh vào rồi khóa trái cửa. Đúng lúc đó, Di vừa tắm xong. Trên người cô chỉ quấn mảnh khăn tắm màu trắng. Di hốt hoảng khi thấy Phong. Cả anh cũng ngượng ngùng quay mặt sang hướng khác
– Sao anh lại vào đây? Sao không gõ cửa?_Di vừa hỏi vừa nấp sau tủ thay áo
– Anh xin lỗi. Bà nội bảo tối nay sẽ ở lại phòng anh. Bà… đẩy anh vào đây
– Vậy anh bị bà nội ép phải vào nên mới vào chứ không phải là điều anh muốn đúng không? Vậy anh có thể ra ngoài.
Thay áo xong, Di bước đến định mở cửa thì không may, nó đã bị bà nội khóa trái. Cô bối rối đến bên giường, đắp chăn, thiêm thiếp ngủ. Phong mở tủ lấy gối và mền trải trên sàn nhà rồi cũng nằm xuống ngủ. Nhưng thật anh chẳng thể chợp mắt. Vì anh biết người yêu của mình vẫn chưa hết giận. Có lẽ đào hoa là một khuyết điểm mà Phong phải sữa chữa. Anh thức suốt đêm. Thỉnh thoảng, anh ngước lên giường để xem chừng Di. Anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô. Anh ngắm nhìn gương mặt trong sáng ấy mà cảm thấy buồn. Đêm nặng dần, Phong cũng đã chợp mắt. Di loạng choạng xuống giường và vào nhà vệ sinh. Khi bước ra. Nhìn thấy anh nằm co người trên sàn. Di vừa muốn cười lại vừa muốn khóc. Chưa bao giờ chàng công tử này lại phải chịu khổ như vậy. Di hiểu rất rõ tình cảm mà cô giành cho anh là thật. Chính điều đó đã trở thành liều thuốc nhanh chóng xoa dịu mọi phiền muộn và khó chịu trong lòng Di. Cô ngồi cạnh Phong, ngắm nhìn gương mặt lúc say ngủ của anh như anh cũng nhìn cô khi cô say giấc nồng. Rồi cô nằm xuống bên cạnh anh. Cô tựa lưng mình vào người anh rồi cầm tay anh choàng lên người mình. Phong khẽ tỉnh giấc, mỉm cười hạnh phúc. Vì chẳng cần hỏi, chẳng cần trả lời hay nói bất cứ câu gì. Anh cũng hiểu được sự tha thứ của bạn gái. Anh đỡ đầu cô đặt lên cánh tay rắn chắc của một người con trai. Phong ôm người vợ sắp cưới xinh đẹp.
– Sao em không lên giường nằm? Dưới sàn rất lạnh
Di im lặng. Cô ôm cánh tay của anh vào người. Ngay giữa ngực. Cô đặt lên bàn tay ấy một nụ hôn nhẹ và nhắm mắt ngủ. Phong nhấc bỗng người con gái xinh đẹp của mình rồi đặt cô lên giường. Họ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của nhau. Trời dần sáng. Phong từ từ mở mắt. Anh nhìn sang bên cạnh thì không thấy Di. Phong hốt hoảng chạy khỏi giường. Anh vội vã nhìn ra hồ bơi. Anh chạy ra phòng khách cũng không thấy Di ở đâu. Cảm giác sắp mất người yêu như gánh nặng đè lên tim anh. Phong cảm thấy rất buồn bã. Anh nghĩ rằng Di đã bỏ đi. Trái tim anh như đau nhói. Và lòng anh vô cùng khó chịu. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng bể ly từ nhà bếp phát ra. Phong lật đật chạy lại. Anh vui mừng vô cùng khi thấy Thiên Di. Còn cô thì có chút giật mình vì những cái ly dưới sàn nhà. Di cúi xuống định nhặt những mảnh thủy tinh rơi vụn thì Phong liền cản lại. Anh lấy máy hút bụi làm sạch sẽ nhà bếp.