Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 91
– Thôi đủ rồi_Thiên Di cắt lời. Gương mặt vẫn lạnh lùng_Các người hãy để tôi yên có được không?
Dứt lời. Thiên Di lái xe rời khỏi công ty BVB. Cô không còn để ý sự thật như thế nào. Vì Di đã quá mệt mỏi. Cô cảm thấy bế tắc. Di lái xe ra bờ sông ngắm cảnh. Dòng nước xanh cứ lẳng lặng trôi. Mặc cho số phận. Di ước bản thân mình cũng làm được. Nhìn xung quanh, đâu đâu cũng có những cặp trai gái hẹn hò, nắm tay nhau rất hạnh phúc. Họ ăn kem, ăn khoai tây rán, ăn bánh cuốn với tương ngọt. Họ thổi bong bóng xà phòng, họ lái xe đạp. Cô cũng ước ao mình cũng có thể trở nên như họ. Di chỉ muốn có một mối tình bình thường và một người đàn ông đơn giản. Nhưng nào ai biết trước số phận đã đẩy đưa cô trở thành bạn gái của một ngôi sao nổi tiếng. Mặt trời lặn dần. Hoàng hôn trên con sông này thật đẹp. Di lái xe về nhà. Thanh Phong ngồi đợi cô suốt buổi. Anh thơ thẩn trong phòng khách. Khi thấy người bạn gái, người vợ sắp cưới trở về. Anh mừng rỡ. Di bước vào. Anh ôm chầm lấy cô trong niềm vui sướng. Di nhẹ đẩy anh ra. Cô ném chìa khóa lên ghế sofa rồi lẳng lặng ra hồ bơi. Cô cởi áo khoác và nhảy xuống hồ. Dưới ánh trăng nhè nhẹ, thân hình của cô lộ rõ qua lớp áo sơ mi trắng bị thấm nước. Cô đứng trong nước, vuốt mái tóc của mình. Vẻ đẹp thuần khiết và trong sáng đó đã làm xao xuyến trái tim của chàng minh tinh điểm trai. Anh không dám nhảy xuống hồ như mọi lần. Anh ngồi trên ghế sát bờ hồ ngắm nhìn cô bơi lội trong làn nước xanh ngắt. Đúng lúc đó, chuông cửa reo. Thanh Phong bước ra mở cửa trong khi Thiên Di vẫn mải mê bơi. Người khách đó là bà nội của Phong. Anh mời bà vào phòng khách thì Di cũng vừa bước vào. Di gật đầu chào lễ phép. Thanh Phong liền lấy khăn tắm cho cô choàng. Họ ngồi nói chuyện với nhau trong phòng khách. Bà nội Phong luôn nắm chặt tay cháu dâu tương lai.
– Bà cám ơn cháu rất nhiều. Cháu đã giải quyết mọi chuyện của thằng Phong rất tốt.
– Việc cháu nên làm thôi bà
– Nếu cháu làm vậy thì chứng tỏ cháu còn yêu thằng cháu hư của bà. Bà rất mong cháu cho nó cơ hội. Huống chi nó và cô ta không hề xảy ra chuyện gì
– Vấn đề ở đây không phải là tha thứ hay giận dỗi. Cũng không phải chuyện có hay không. Chỉ là cháu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
– Bà hiểu. Lúc trước, bà và ông nội thằng Phong cũng vậy. Làm dâu của một gia đình vọng tộc và quyền thế như nhà họ Trác không dễ gì. Bà cố của thằng Phong thì luôn khó khăn. Bà ấy lúc nào cũng xen vào mọi chuyện của hai vợ chồng. Kể cả ăn gì hay làm gì trong khi ngủ. Mỗi tuần ông bà chỉ được gặp nhau hai lần. Ngoài ra, ông ấy phải ngủ trong phòng khách. Cuối cùng thì cũng vì bà yêu ông ấy nên chịu đựng mọi thứ và vượt qua.
– Nhưng ông không phải là người nổi tiếng. Xung quanh ông không có nhiều cô gái theo đuổi. Và bà cũng không phải bận tâm vì chuyện đó
– Cháu sai rồi. Thời xưa, trai tam thê tứ thiếp là bình thường. Nhưng dù cưới thêm vợ theo ý bà cố thì ông vẫn yêu bà. Phụ nữ sinh ra đã phải chịu thiệt thòi. Bà nghĩ cháu là cô gái có nghị lực, sẽ vượt qua tất cả. Vì cháu rất yêu thằng Phong. Thôi cháu đi thay áo đi. Kẻo cảm lạnh
– Xin phép bà.
Di trở vào phòng thì Phong cũng vừa đem nước và bánh từ nhà bếp ra.
– Con không đuổi theo nói chuyện với nó sao?
– Không cần đâu bà. Cô ấy vào phòng thay đồ nên cháu không thể đi theo. Đó là qui định của tụi cháu