Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 55
Trong khi đó, Thiên Di đưa Tuấn Anh đi tham quan khắp nơi. Đến sập tối, họ trở về khách sạn. Chàng tổng giám đốc họ Phan cũng thuê căn phòng nghỉ cách phòng Di không xa. Ai nấy về phòng của mình. Di liên tục bật điện thoại. Dường như cô đang chờ đợi cuộc gọi của ai đó. Nhưng không có ai. Di ủ rủ khoác áo rồi ra ngoài đi dạo một mình. Di không biết đi đâu. Thỉnh thoảng cô lại rút điện thoại trong túi để lục tìm trong danh sách cuộc gọi nhỡ và cuộc gọi đến. Lại trống rỗng. Di chờ ai? Chỉ một tiếng thở dài đáp trả. Rồi Di đón xe đến phố chợ đêm và dừng lại trước quán mì hoành thánh của Ông Quảng. Di xuống xe và từ từ bước vào. Cô hết sức ngạc nhiên vì quán vắng tanh, không một bong người. Còn cửa quán thì khép hờ. Có lẽ, hôm nay, họ nghỉ bán. Di chưa kịp gõ cửa thì một bóng người từ trong bước ra. Thật không thể tin vào mắt mình. Đó chính là Thanh Phong. Di như hóa đá và không tin vào mắt mình. Dù anh ăn mặc rất giản dị và hóa trang khéo léo bởi áo khoác có mũ và đeo kính râm. Nhưng cô tin chắc đó là Phong chứ không ai khác. Di bước vào nhà cùng với anh. Hai người từ từ bước lên lầu. Ông Quảng từ phòng trong mừng rỡ khi thấy Di. Ông chạy đến nắm chặt tay cô, dẫn cô vào phòng gặp vợ của mình. Bà đang nằm trên giường và không ngừng kêu “Con gái… con gái…”. Thiên Di vội bước đến ngồi bên giường của bà Liên.
– Bác ấy bị sao vậy?_Thiên Di ngạc nhiên hỏi
– Bà ấy nhớ con gái quá nên sinh bệnh mấy ngày nay_Ông Quảng thiểu não đáp lời
– Cháu cũng tệ thật. Thời gian qua không ghé thăm hai bác.
– Chúng ta ra ngoài nói chuyện để bác gái nghỉ ngơi sẽ tốt hơn_Thanh Phong tiếp lời
Ba người ra ngoài phòng khách nói chuyện.
– Hai đứa uống nước đi
– Cám ơn bác_Thiên Di cầm ly trà ông Quảng đưa, gật đầu cảm tạ
– Bác gái nhớ con đến vậy thì chắc chắn cô ấy rất ngoan_Thanh Phong nhìn ông Quảng hỏi
– Phải. Từ lúc sinh ra, con bé đã rất ngoan. Nhưng thật khốn nạn. Hắn đã bắt con bé đi_ông Quảng tức giận nói
– Vậy không phải cô ấy bị thất lạc sao?_Thiên Di ngạc nhiên hỏi
– Năm đó, khi hai vợ chồng chúng ta vừa kết hôn xong thì mở quán mì này. Lúc đó bà ấy là người phụ nữ rất trẻ đẹp. Hai vợ chồng sống hạnh phúc với nhau cho đến một buổi tối, tôi đi giao mì. Hắn nhân cơ hội đó đã vào nhà và… làm nhục bà ấy.
– Sao? Vậy bác gái đã chịu thiệt thòi_Thanh Phong thốt lên trong sự ngỡ ngàng
– Phải. Không những thế. Hắn còn đến cướp con bé đi khi nó chỉ mới hai tuổi. Thật là khốn nạn.
– Nhưng tại sao hắn ta lại bắt cô ấy đi?_Thiên Di thắc mắc
– Con nghĩ chắc cô ấy là con gái của hắn_Thanh Phong tiếp lời
– Đúng vậy. Bác cũng nghĩ hắn tưởng nhầm con của bác là con hắn.
– Đây là hình của con bé. Nó xinh lắm!_Bà Liên từ trong phòng bước ra. Nét mặt u sầu bỗng rạng rỡ hẳn
– Bà đang bệnh ra đây làm gì_Ông Quảng đứng dậy đỡ vợ đến ngồi cạnh mình
– Sao bác không nghĩ cho khỏe?_Thanh Phong nói_Bác sĩ dặn bác nên nghỉ ngơi nhiều hơn
– Bác ổn. Cám ơn cháu suốt buổi chiều đã ở đây với hai vợ chồng bác_Bà Liên xúc động nói_Đây là hình lúc nhỏ của con gái bác. Hai đứa xem đi