Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 56
Bà Liên rung rung đưa hình con gái mình cho Thanh Phong và Thiên Di cùng xem. Nét mặt Di bỗng thay đổi. Trên gương mặt trắng hồng kia hiện lên một sự ngỡ ngàng pha chút hốt hoảng. Chợt Di chạy đến ôm chầm bà Liên. Nước mắt cô không ngừng rơi. Ông Quảng và Thanh Phong không hiểu chuyện gì xảy ra thì Di đứng vụt dậy. Cô chạy ra khỏi quán mì. Những kí ức thời thơ ấu bỗng dưng ùa về. Cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp lắc trống ru cô ngủ. Cô cũng nhìn thấy một người đàn ông hiền lành đút cháo cho cô. Cô cũng nhìn thấy một gia đình có cha, có mẹ đang nô đùa với con gái. Rồi! Cô chợt nhìn thấy một cô bé đứng khóc trước tu viện trên đồi núi. Cô bé trong đoạn kí ức đó chính là Thiên Di. Cô khóc ròng. Không hiểu nỗi đau nào đã khơi dậy một quãng thời gian mà Di luôn kìm chế trong lòng. Nó đã khiến cô chạy liên tục trên những con phố với hai hàng lệ chảy dài. Rồi Di chợt dừng lại trên bãi biển vắng người. Di hét thật lớn. Xung quanh không có ai. Không có một tiếng đáp trả sự đau khổ của Di. Đúng lúc đó, Thanh Phong chạy đến
– Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao lại để em nhớ lại nó? Tại sao lại không để em quên đi? Tại sao hôm nay em lại đến đó? Tại sao lại nói sự thật cho em nghe?
– Em đừng như vậy.
– Suốt thời gian qua. Em cứ nghĩ mình là đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi. Em rất đau. Tim em rất đau khi nhìn thấy họ. Em đã không hề biết cha mẹ rất thương em. Vậy mà em lại hận họ. Em thật là ngốc. Sao em không thể nhận ra họ?
Nỗi đau hòa với niềm vui hòa vào nhau khi tìm được cha mẹ của mình khiến Thiên Di bị dằn vặt. Bao năm qua, cô luôn không muốn nhắc hay nhớ đến họ. và khi họ đứng trước mặt cô thì cô không còn nhận ra họ. Giờ đây, sự thật lộ ra. Trái tim Di như muôn ngàn nhát dao cứa đến rỉ máu. Thanh Phong không biết phải nói gì để an ủi người yêu. Anh chỉ biết ôm chầm cô trong vòng tay của mình. Để cô có thể khóc, có thể trút hết mọi tâm sự.
Thiên Di trở về khách sạn.
Thiên Di khởi động lại phim trường để chuẩn bị một buổi quay mới. Đây sẽ là đoạn phim chính thức mà cô muốn tung ra thị trường và gửi đến người hâm mộ. Di đã cho dựng cảnh lại giống như trước. Chàng hoàng tử Thanh Phong từ trên trời đáp xuống với những đám mây trắng bay lơ lửng. Anh mơ màng lạc vào khu rừng đầy lá vàng, với những cây cổ thụ to, lá đủ màu xanh đỏ. Dưới chân anh sẽ là một bãi cỏ xanh tươi. Chàng hoàng tử bước tiếp trong khu rừng và tìm kiếm một điểm dừng, một tia sáng. Rồi anh chợt nhìn thấy một cô gái hiện đại với chiếc váy giản dị, bình thường ngồi trên một gốc cây to bị gãy, ngã dài trên nền cỏ xanh. Chàng hoàng tử nhẹ nhàng và từ tốn bước đến bên cạnh cô gái. Chợt tình yêu như một tia sét quẹt qua chàng. Hoàng tử nhìn cô gái anh mới gặp lần đầu bằng tình yêu và đôi mắt long lanh. Rồi họ dìu nhau trong điệu múa chỉ ở chốn thần tiên mới có. Cuối cùng, ở một nơi chỉ có mây bao phủ. Có mây trắng, mây xanh, mây hồng, mây tím, mây vàng, mây ngũ sắc rực rỡ. Chàng hoàng tử với bộ đồ truyền thống màu trắng, hoa văn màu vàng sáng óng ngồi bên chiếc dương cầm đen cất lên từng nốt nhạc du dương hòa vào giọng hát êm đềm, có lúc cao vút. Còn cô gái Lệ Thi hóa than đã không còn ăn diện như cô gái hiện đại. Cô trở thành một nàng công chúa kiều diễm với chiếc váy dạ hội màu hồng ngây thơ, đầu đội vòng hoa. Khi tiếng nhạc cất lên cũng là lúc ong bướm và vô số loài chim nhỏ bay đến. Chúng lượn quanh theo âm thanh phát ra từ dương cầm. Rồi xa xa dần dần ẩn hiện tòa lâu đài nguy nga, tráng lệ cũng nhảy múa theo giọng hát của hoàng tử.