Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 54
Thiên Di nắm tay Phong vào căn hộ khách sạn cô thuê để nghỉ chân khi làm việc ở Hồng Kông. Di vội vàng vào trong phòng ngủ của căn hộ để thay áo chỉnh tề. Bên ngoài phòng khách, Thanh Phong và Tuấn Anh vừa uống café vừa trò chuyện
– Hai người đang quen nhau sao?_Tuấn Anh mỉm cười nói_Thiên Di có nói với anh tôi là ai không?
– Không.
– Vậy cô ấy chắc ít tâm sự với anh lắm nhỉ! Tôi là xếp của Thiên Di. Chúng tôi là bạn với nhau lúc học lấy bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh bên Pháp
– Nhưng anh vừa mới nói là anh trai. Tôi thật sự không hiểu cho lắm!
– Anh yên tâm đi. Thiên Di chỉ coi tôi là anh trai. Chúng tôi cũng đã dùng bia để kết nghĩa rồi.
– Mỗi lúc uống say là cô ấy cứ nói lung tung
– Anh thử rồi sao? Hi hi. Di mặt nào cũng tốt. Duy chỉ lúc say là hơi tệ
– Tôi nhớ lúc đó cô ấy say đến mức…_Bỗng Phong ngưng nói mà chỉ mỉm cười. Anh chợt nhớ về lần bên bãi biển, Di đã ghì chặt anh và hôn anh
– Sao? Lúc đó như thế nào?
– Hai người đang nói xấu gì em đó?_Di từ trong phòng ngủ bước ra
– Không có gì. Chỉ đang kể về những lúc em say thì dáng vẻ của em như thế nào thôi_Tuấn Anh mỉm cười nói
– Hay quá ha! Bộ hai anh hợp ý lắm sao? Cười cười nói nói đến nỗi trong phòng em cũng cảm thấy ồn ào
– Thôi chúng ta đi ăn sáng. Anh có đi không Thanh Phong
– Hai người đi đi. Tôi có chuyện ở phòng thu_Thanh Phong buồn bã trả lời
Phong bước ra khỏi căn hộ sáng sủa. Anh lái xe về nhà. Là một người con trai, anh biết Tuấn Anh cũng có tình cảm với Thiên Di. Chỉ từ ánh mắt trìu mến và đầy tình cảm khi Tuấn Anh nhìn Thiên Di cũng khiến Phong cảm thấy vô cùng buồn bã. Anh tự nhủ “Mình là ai chứ? Mình chỉ là một ca sĩ bình thường, chỉ là một diễn viên nhỏ bé. Một lúc nào đó mình không còn theo đuổi sự nghiệp này nữa. Mình sẽ trở thành người trắng tay. Mình lấy gì để có thể so sánh với một Tổng giám đốc giàu có lại lịch lãm.”. Chưa lúc nào chàng minh tinh cảm thấy tự ti về bản thân của mình như lúc này. Anh yêu người yêu bằng cả trái tim. Nhưng với lí trí, anh cũng không thể vượt qua sự thật phủ phàng rằng tình yêu có đẹp đến đâu cũng không thể vượt qua cuộc sống thực tại no ấm, đầy đủ.