Đọc truyện Yêu Em, Thêm Một Lần Nữa! (Tfboys) – Chương 20
Trong giờ học, Lợi Vy chợt suy nghĩ về những hành động của Thiên và Khải. Tại sao hai cậu ấy lại làm như vậy? Nghe tới Hạ Nhiên là hai cậu ấy lại biến sắc và hỏi những chuyện toàn về Hạ Nhiên. Bỗng tim cô xẹt qua một cơn đau. Không lẽ…hai người ấy thích Hạ Nhiên sao? Không, không thể nào nhưng sao cô lại có cảm giác như chuyện ấy là sự thật. Nếu chuyện là như vậy thì cô sẽ làm sao đây?
“Này, sao mà cứ ngẩn ngơ ra vậy? Tập trung vào bài đi!” Khải nhìn sang cô nhắc nhở.
“Hả?… Uhm.” Cô giật mình trả lời.
“Này, hôm nay… không có chuyện gì xảy ra với cậu chứ?” Cô chợt nghĩ lại những hành động của cậu hôm nay.
“Chuyện gì là chuyện gì? Hôm nay tớ bình thường, không bị gì cả.” Khải bình thản trả lời.
“Uhm.”
“Nè chép bài đi, nãy giờ không chịu chép, thầy bôi bảng hết rồi.” Cậu đưa cuốn tập của mình cho cô, vẻ mặt có hơi xấu hổ.
“Cảm ơn.” Cô cười cầm lấy cuốn tập ấy.
Một lúc sau, gần hết tiết, thầy vui vẻ nhìn xuống lớp.
“Các em, ngày mai đã là Halloween, và cũng theo như thường lệ thì mỗi năm trường sẽ tổ chức những lễ này cho các em vui chơi. Vậy thì ngày mai, các em hãy tập trung tại trường lúc 6h nhé, ai muốn hóa trang thì cứ làm còn ai không thích thì cứ mặc đồ bình thường được rồi miễn sao hợp với chủ đề là được.”
“Vâng ạ!” Cả lớp cũng vui vẻ đồng thanh đáp trả lời thầy.
“Tiết học đến đây kết thúc nhé các em!” Thấy nói rồi cầm tập sách đi ra khỏi lớp.
“Vậy là ngày mai sẽ được đi chơi, sướng quá!” Nguyên vui mừng hét lớn.
“Uhm, đúng là sướng thật!” Khải nói.
“Vậy ngày mai tất cả phải tập trung đầy đủ, không là sẽ chịu hình phạt đấy!” Thiên Anh cất tiếng.
“OK” Cả bọn đồng thanh.
————————————————————————
“Này, gọi bọn tớ lên đây chi vậy?” Khải và Thiên hỏi Nguyên sau khi được Nguyên kéo lên sân thượng của trường sau giờ học.
“Hihi, tớ có chuyện quan trọng cần hỏi.” Nguyên nói.
“Chuyện gì?”
“Khai thật đi, hai cậu…thích Hạ Nhiên đúng không?” Nguyên cười bí hiểm. Nghe xong câu hỏi, hai người kia muốn ọc máu chết tại chỗ.
“Nói trúng tim đen rồi đúng không.” Nguyên tiếp tục, khi thấy biểu cảm của hai người kia sau khi nghe xong câu hỏi thì cậu chắc chắn là có thích Hạ Nhiên.
“Này, cậu nói kiểu gì vậy, làm sao mà tớ thích cậu ấy được.” Khải nhanh chóng biện minh.
“Đúng đấy, cậu ấy không phải mẫu người mà tớ thích.” Thiên cũng giống Khải.
“Vẫn không khai đấy à, vậy cho tớ hỏi hành động sáng nay của hai cậu là gì vậy?” Nguyên nói.
“Thì…thì tớ thấy cái cậu Đình Vỹ gì đó không đáng tin thôi.” Thiên và Khải đồng thanh nói.
“Vậy à, hai cậu không khai thì thôi, tớ cũng không ép. Hạ Nhiên là một người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, con trai khối này ai cũng chết mê chết mệt vì cậu ấy cả nên tớ khuyên hai cậu, hãy mau mau tỏ tình đi nếu không thì sẽ mất hết cơ hội đấy!” Nguyên nói rồi từ từ bước đi bỏ lại hai con người đang suy nghĩ về câu nói lúc nãy của cậu.
“Về thôi, xe đến đón rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều vào câu nói lúc nãy của tớ!” Câu nói của cậu làm hai người kia giật mình, liền chạy lại đi theo Nguyên xuống dưới cổng trường.
————————————————————————
Tối, trong lúc làm bài tập ở nhà, Thiên và Khải cùng lúc suy nghĩ về câu nói của Nguyên. “Hành động của mình hôm nay dễ bị nhận biết lắm sao? Không biết ngoài Nguyên ra thì còn ai nhận ra mình thích Hạ Nhiên không? Cứ thấy Hạ Nhiên cùng với người con trai khác thì mình rất khó chịu. Có lẽ Nguyên nói đúng, Hạ Nhiên là một người xinh đẹp, tốt bụng, học giỏi, biết nấu ăn…như vậy thì ai không mê cho được. Mình cũng mau tỏ tình thôi, nhưng cứ nghĩ đến chuyện này là mình không có đủ tự tin làm chuyện này. Haizz.” Thiên nghĩ đến đây thì nằm dài xuống bàn học, còn Khải thì ngồi chán nản chống cằm.
“Ngủ thôi, ngày mai gặp cậu ấy rồi!” Hai người đồng thanh rồi leo lên giường đánh một giấc ngon lành, quên đi hết mọi mệt mỏi hôm nay.
—————————————————————————-
Ngày hôm sau, đúng 6h, ai cũng có mặt tại trường. Mọi người đều mang lên mình một vẻ đẹp thanh cao, quý phái của màu đen. Có người còn hóa trang thành những thiê thần cánh trắng hoặc là những con ma ghê rợn. Khải, Thiên, Nguyên và Cảnh Du đang đứng chờ ba cô nàng kia đến.
“Sao ba người đó lâu thế, ngủ luôn rồi à?” Khải nhăn mặt nói.
“Ráng ngồi chờ đi, con gái nào mà chẳng ăn diện.” Cảnh Du chán nản nói, ba người còn lại cũng gật đầu đồng ý theo.
“Tớ kể chuyện này cho mấy cậu nghe, hôm trước tớ qua nhà Thiên Anh rủ cậu ấy đi ăn kem chơi, cậu ấy nói ừ xong chạy tuốt lên lầu thay đồ, sau đó tớ ngồi ở ghế sofa chờ, chờ mãi đến nửa tiếng sau, cậu ấy mới xuống, lúc đó tớ hết hứng muốn ăn kem luôn rồi.” Nguyên kể lại.
“Ý cậu nói là tớ lề mề chậm chạp đấy hả?” Bỗng nhiên một giọng nói khác xuất hiện làm mặt của Thiên, Khải và Cảnh Du biến sắc.
“Ừ, đúng vậy.” Nguyên trả lời tỉnh bơ, sau đó mới phát hiện giọng hồi nãy là của con gái mà, không lẽ….”Cầu mong trời phật, tổ tiên cho suy nghĩ của con là không đúng!!!” Cậu lẩm nhẩm rồi từ từ quay đầu lại thấy mặt của Thiên Anh tức giận nhìn cậu. “Ông trời không thương con, kỳ này con chết là cái chắc rồi.”
“Haha, Thiên Anh à, lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi, cậu đừng suy nghĩ lung tung và…thu cái bản mặt đó lại đi.” Cậu gượng cười, trong lòng đã tràn ngập nước mắt rồi.
“Nguyên à, hình như ngày nào cậu không ăn đòn là cậu không chịu được đúng không?” Thiên Anh nghiến răng nói.
“Không, không phải như cậu nghĩ đâu, aaaaaaaaaaaa” Nói rồi cậu chạy như điên, tránh xa Thiên Anh càng sớm càng tốt.
“Cậu đứng lại cho tớ, Vương Nguyên!” Thiên Anh nói xong cũng chạy như bay đuổi theo Nguyên. Hai người cứ như vậy mà chạy đuổi nhau.
“Haizz, thật là tội nghiệp cho cậu ấy!” Khải nhìn Nguyên lắc đầu nói.
“Đúng là nhọ hết chỗ nói!” Thiên với Cảnh Du cũng thở dài.
“Này, bình tĩnh lại đi Thiên Anh, hôm nay cậu ăn mặc đẹp như thế mà chạy đuổi theo tớ thế này thì không hay đâu với lại tức giận thì mặt sẽ có nếp nhăn đấy!” Nguyên thấy cô sắp chạy đến gần chỗ mình thì lật đật nói.
“Cũng đúng, thôi thì…hôm nay tớ tha cho cậu!” Cô dừng lại rồi nghĩ, quyết định tha cho Nguyên.
“Trời ơi, lần này may mắn thật, cảm ơn cậu nhé Thiên Anh, tớ sẽ không dám nói như vậy nữa đâu…” Cậu mừng rỡ rồi tự mình lẩm nhẩm “…mà nếu có lần sau thì tớ sẽ tìm chỗ nào đó kín đáo mà nói.”
“Cậu còn dám nói có lần sau à?”
“À, không không, tớ chỉ nói đùa thôi mà!” Nguyên biện minh, trong lòng thì thầm “tai của Thiên Anh ăn gì mà thính thế.”
“Này, vào thôi nào, cặp đôi kia, đừng đứng đó mãi thế, mọi người vào tiệc hết rồi kìa!” Hạ Nhiên hét lớn gọi Thiên Anh và Nguyên đi vào.