Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Chương 5: Vô Tình Hay Cố Ý


Bạn đang đọc Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!: Chương 5: Vô Tình Hay Cố Ý


Trường Đại Học NTTP
-Thông báo thông báo – Thuỷ, lớp trưởng
-Chuyện gì thế? – Một thành viên trong lớp
-Chuyện gì vậy lớp trưởng? – Thành viên khác
-Có sinh viên mới à?
-….
Lớp cứ nhau nhau ồn ào mất trật tự, nó và Hoàng đi gần đến cửa lớp cũng lấy làm ngạc nhiên sao lớp hôm nay ồn thế?
-Chuyện gì vậy nhỉ? – Nó
-Vào nhanh rồi biết – Hoàng kéo nó nhanh vào trong
-Mọi người trật tự nào….hôm nay lớp mình sẽ có giáo viên chủ nhiệm mới, nghe đâu là thầy
-Hả? Thế Cô Châu đâu?
-Thầy có đẹp trai không?
-…..
Ầm ầm…Thuỷ gõ mạnh lên bàn
-Mọi người trật tự nào…Cô Châu có việc nên chuyển công tác sang trường
mới, thầy sẽ thay cô chủ nhiệm lớp chúng ta đồng thời kiêm luôn giảng
viên bộ môn Kinh tế học
-Thế thầy bao nhiêu tuổi rồi?
-Thầy ở đâu thế?
-Mọi người có thắc mắc gì cứ liên hệ trực tiếp với thầy, tớ không biết
đâu vì tớ vẫn chưa gặp thầy chỉ nghe thông báo thế thôi! Mọi người về
chỗ ngồi đi
-Haizzzzzzz…..
Mọi người hụt hứng bỏ về chỗ, nó
cũng không thắc mắc gì vì ai chủ nhiệm cũng thế thôi chỉ cần người thầy
người cô tận tâm mang đến những kiến thức nó cần và thế là đủ rồi. Nó
vào được trường này cũng không phải dễ vì phải giành giật cái học bỏng
với biết bao nhiêu người, vì đây là ngôi trường chỉ toàn những tinh anh
và điều đặc biệt là gia đình giàu có thuộc hàng thượng lưu, chứ như nó

hàng ngày phải tính từng đồng, tiết kiệm từng cắt thì chỉ có suất học
bỏng năm đó mới có thể đưa nó vào được ngôi trường này.
Khi mọi
người đã yên vị ngay chỗ ngồi của mình cũng là lúc người thầy chủ nhiệm
mới bước vào. Cả lớp nhìn về phía chàng trai với mái tóc được chải kỹ
lưỡng, trong chiếc áo sơ mi trắng thắc chiếc caravat màu sọc xanh, kết
hợp với chiếc quần tây đen đóng thùng trông thật chững chạc
-Ồooooooo – Cả lớp nhốn nháo hẳn lên
-Xin chào các bạn, tôi là Thiên Du sẽ thay cô Châu chủ nhiệm lớp mình
đồng thời sẽ đứng lớp môn Quản trị học, mong các bạn hợp tác để chúng ta
đạt được những thành quả tốt nhất!
Bộp bộp bộp….tiếng vỗ tay vang lên, tiếng cười khoái chí của những sinh viên đang hướng về người đứng trên bụt giảng
-Mọi người còn thắc mắc điều gì nữa không?
-Thầy ơi! Thầy bao nhiêu tuổi rồi ạ?
-Phải rồi đó thầy, thầy có vợ chưa ạ?
-……
Đủ các câu hỏi không ăn nhập gì tới trường, tới lớp, tới môn học, nó
đang nhìn chằm chằm vào người thầy đó, một cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa
gần vừa xa….Hoàng nhìn nó rồi nhìn theo hường nó đang chăm chú nhìn
-Cậu sao vậy Nhi ? Cậu biết thầy à?
-Hả? À không….không…. – Nó giật mình
Hắn nỡ một nụ cười làm bao trái tim ngất ngây vì nụ cười đó, nó bây giờ
đã ngờ ngợ, hắn hướng ánh nhìn xung quanh lớp và dừng lại ở bàn thứ tư,
nó bắt gặp ánh mắt của hắn vội quay đi chỗ khác.
-Tôi 25 tuổi, vừa
về nước được một tuần, vẫn chưa có vợ…mọi người còn thắc mắc điều gì
không? – Lại nỡ thêm một nụ cười, ánh mắt nhìn về phía nó
Bọn nữ sinh thì vui như trẫy hội, vừa có một ông thầy chủ nhiệm vừa đẹp trai….lại chưa có vợ…..
-Em có thắc mắc gì sao? Tên em là gì?

-Em…không…em là Trúc Nhi
-Trúc Nhi, em có thắc mắc gì muốn hỏi không?
-Em…em…à không thưa thầy
-Không?…. Vậy chúng ta bắt đầu vào bài học, các bạn mở sách ra….
Tiết học cũng trôi qua như bao môn học khác, giảng viên chú tâm truyền
đạt những kiến thức cho học viên, bên trên bụt giảng thầy say sưa thế
nào với bài học thì bên dưới một số nữ sinh lại say sưa thầy bấy
nhiêu…ôi thôi….còn nó chẳng biết nó đang chú ý đến bài hay đến thầy nữa,
khi thầy giảng thì nó chăm chú nhìn khi thầy đẩy ánh nhìn sang nó thì
nó làm lơ quay đi chỗ khác…có tật giật mình???
Kết thúc tiết học, kết thúc ngày “Bất ngờ” của nó, nó ủ rủ bước ra khỏi lớp
-Nhi, hôm nay cậu sao vậy? – Hoàng
-Hì…không sao – Nó lại ủ rủ
-Cậu biết thầy Thiên Du đúng không?
-Ờ…không…không… – Nó lắc đầu
-Gì vậy? Ờ …rồi không?
-Là vậy nè…tớ nhìn thầy giống với cái người tớ gặp ở ngôi biệt thự
nhưng hai người hai tính cách khác nhau, thầy Du thì hoà đồng vui vẻ còn
người kia lạnh như băng….nhưng mà sao lại giống thế kia chứ? Ôi tớ điên
thật mà
-Cậu thiệt là có như thế cũng nghĩ ngợi nhiều, nhỡ thầy có anh em song sinh hay họ hàng với anh ta thì sao
-Ờ…có lẽ vậy….hì…Về thôi! Tớ còn phải sang nhà tên kia….rõ khổ
-Hay để tớ giúp cậu
-Thôi, cám ơn cậu nhưng tớ thấy chưa cần thiết khi nào cần tớ sẽ nhờ được không?
-Uhm
Chia tay Hoàng tại ngã ba rẽ sang nhà hắn, nó đạp nhanh chiếc xe cộc
cạch của mình. Đến nơi, nó dừng trước cổng thì được anh bảo vệ mở cổng

cho vào, không hỏi nó bất cứ điều gì….Nó bước vào ngôi biệt thự, bây giờ
nó tự ình một chút thời gian để ngắm nhìn ngôi biệt thự xa hoa
này, bên ngoài là một cái hồ bơi lớn, phía xa là một khu vườn nhỏ với đủ
các loại hoa, phía bên phải là một cái xích đu, nó bước lại ngồi xuống
đung đưa miễm cười thích thú….
-E hèm….
Hắn đứng phía xa đi
lại, cũng khoác lên người chiếc áo sơ mi nhưng là màu đen, mái tóc được
chải rũ xuống trước trán…. làm nó giật mình vội đứng dậy
-Tôi vừa đến, anh cần tôi làm gì?
-Theo tôi
Nói rồi hắn bước đi, nó lót tót theo sau, đi lên căn phòng hôm nọ nó
bước vào, cánh cửa phòng mở ra, hắn bước vào trong bước sang một bên để
tránh tầm nhìn của nó. Nó mở tròn to đôi mắt, miệng há hốc không nói
được lời nào, căn phòng hôm qua rõ ràng rất sạch sẽ, mọi thứ đều ngăn
nắp đúng là dù trí nhớ nó không tốt nhưng không thể nào sang ngày hôm
sau căn phòng ngay lập tứ biến thành bãi chiến trường như thế này, đồ
đạt quăng tứ tung, mọi thứ đều lem luốt….hắn nhếch mép
-Hôm nay cô dọn dẹp chỗ này, xong cô có thể về
-Cái gì? Anh….
-Sao nào? Cô chê ít à
-Hả….không nhưng tôi phải về sớm, tôi…
-Vậy thì cô mau dọn đi
Hắn bước ra ngoài đóng cánh cửa lại, nó bên trong tức muốn xì khói lỗ tai
-Gì chứ? Bắt mình dọn hết chỗ này….thằng cha này kiếp trước có thù với
mình chắc, cầu trời cho anh ăn bị mắc nghẹn, uống nước thì bị sặc…chết
đi, đồ đáng ghét….
Nó vừa làm vừa lẩm bẩm, hắn ngoài phòng khách cứ acxi mà không hiểu nguyên nhân gì cả
-Muốn bắt nạt Trúc Nhi ta đây không phải dễ đâu nhá!
Hai giờ đồng hồ trôi qua cuối cùng mọi việc cũng đâu vào đấy. Nó xếp
lại chồng sách, nhỏ một ít keo vào giữa hai quyển sách và trên kệ sách,
nó xếp ngay ngắn lại trên kệ, tay thì làm miệng thì cứ cười khúc khích
-Cuối cùng cũng xong….tại anh chứ không phải tại tôi nhá hihi
-Cô làm xong chưa? – Hắn mở cánh cửa làm nó giật bắn người

-Anh muốn tôi chết đấy à? Phùuuu
-Cô định bày trò gì đúng không? – Hắn chau mày nhìn nó
-Tôi nào dám, xong rồi tôi về đây
-Khoan đã để tôi kiểm tra lại
Hắn đi một vòng, đảo mắt nhìn xung quanh có vẻ hài lòng, hắn bước lại
gần kệ sách, mặt nó từ hồng bắt đầu chuyển dần sang xám, hắn nhìn nó
-Được rồi, cô có thể về – Hắn giơ tay định lấy quyển sách, nó vội lên tiếng
-Khoan đã
Hắn nhìn nó chau mày khó hiểu, nó giã lã miễm cười rồi cuối chào hắn
-À không có gì, tôi về đây, chào anh
-Khoan đã – Giờ đến hắn
-Có…chuyện…gì thế?
-Mai là chủ nhật cô đến sớm nhé!
-Sao?
-Mai gặp, cô về đi
-Uhm, chào anh
Nó đẩy cánh, đi nhanh thật nhanh có thể, hắn lấy làm khó hiểu đi ra
phía bang công nhìn xuống. Nó đẩy nhanh chiếc xe đạp ra cổng, chào chú
bảo vệ rồi đạp nhanh xa khỏi ngôi biệt thự. Hắn vẫn nhìn theo dáng nó
cho đến khi khuất mất, hắn bước vào trong nhìn lại kệ sách, hắn bước đến
với tay lấy quyển sách “Học thuyết kinh tế”, lấy mãi sao không được,
hắn giật mạnh và thế là….ầm…cả kệ sách đỗ ầm xuống. Hắn kịp né sang một
bên
-“Khoan đã”
Hắn nhớ lại, hắn nhếch mép nỡ một nụ cười gian tà
-Được lắm “Bùi Ngọc Trúc Nhi”
Hắn bước ra khỏi phòng gọi người lên dọn dẹp lại thành quả mà nó đã kỳ công tạo nên
Nó trở về nhà miệng tủm tỉm cười khi nghĩ tới khuôn mặt từ hồng sang đen thui của hắn.
-Nhi, có chuyện gì mà trông con vui vậy?
-Hihi có gì đâu mẹ chuyện linh tinh à, mẹ ăn cơm rồi nghĩ ngơi, con đi làm nha mẹ
-Uhm con ăn thêm chút nữa rồi đi
-Dạ thôi con no rồi, thưa mẹ con đi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.