Bạn đang đọc Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!: Chương 4: Gặp Phải Đối Thủ
Tại lớp học QTNT35 trường Đại Học NTTP
-Haiz….cuối cùng cũng xong – Nó vừa nộp bài kiểm tra cho giảng viên, đến giờ ra chơi
-Làm bài được không? – Trương Hoàng
-Cũng tạm hihi…á chết – Nó lật đật lấy quyển sổ lúc nãy ra xem
-Gì thế?
-À không có gì đâu…15…đường…ủa cùng đường với nhà mình???
-Gì vậy Nhi?
Nó kể lại chuyện ban sáng cho người bạn thân, ngồi cùng bàn với nó, nghe xong Hoàng cười sặc sụa
-Cậu cười cái gì hả? – Nhi véo tai Hoàng
-Đau…haha…cậu ngốc vừa thôi người ta đã cho cậu đi tức là không cần cậu đền tiền đó, cậu tưởng họ có thể bỏ qua cho cậu dễ dàng vậy sao? Cậu không cần quay lại đó đâu
-Thôi đi…tớ biết là bây giờ tớ không có tiền thật nhưng tớ sẽ cố gắng đi làm thêm để trả cho họ, tớ không muốn mang tiếng là thất hứa đâu à
-À….vậy để tớ giúp cậu nhá
-Giúp? Bằng cách nào?
-Tớ giúp cậu trả nợ cho họ
-Tưởng gì…thì cuối cùng tớ cũng phải đi làm trả cho cậu – Nó quơ quơ tay không tán thành
-Tớ có bắt cậu trả lại tớ đâu
-Hả?….Thôi thôi đi….không nói tới nữa, vào lớp rồi
-Tớ nói thiệt mà
-Tớ cám ơn, nhưng tớ sẽ làm theo cách của tớ hihi – Nó chớp chớp mắt nhìn Hoàng như con mèo con thật đáng yêu làm Hoàng đỏ cả mặt
-Uhm…được rồi
Giảng viên bước vào lớp theo sau là giám thị vào kiểm tra thẻ học viên. Vị giám thị đi từng bàn kiểm tra từng sinh viên, đến bàn của nó vị giám thị chau mày
-Thẻ học viên của em đâu?
-Dạ đây… -Nó sờ tay lên cổ áo của mình – Ủa…mình đã mang vào trước khi đến lớp mà??? – Nó khó hiểu, nhăng nhó nhìn Hoàng rồi nhìn vị giám thị
-Cậu có bỏ trong cặp không? Tìm lại thử xem
Nó lật đật tìm kiếm trong cặp của mình nhưng vô ích, vị giám thị chau mày
-Xin mời em ra ngoài
-Dạ…thông cảm cho em một lần thôi thầy ơi! – Giọng nài nỉ
-Đây là quy định, mời em ra ngoài
-Thầy… – Hoàng lên tiếng xin hộ
Giám thị không nói gì chỉ nhìn nó, nó đành lủi thủi đứng dậy xách cặp đi về. Vừa bước ra khỏi cổng đã thấy Hoàng lủi thủi chạy phía sau
-Nhi…Nhi…đợi tớ
-Hoàng, cậu ra đây làm gì?
-Tớ cùng cậu về
-Gì hả? Cậu điên à…mau vào lớp đi. Chắc do sáng đi gấp quá tớ quên mang theo…thôi cậu vào lớp đi
-Còn hai tiếng nữa về rồi, thôi mình về cùng cậu vậy
-Cậu thiệt là…uhm vậy bọn mình cùng về
Tại biệt thự nhà họ Hoàng, một chàng trai ngồi bên bàn làm việc, tay đong đưa chiếc thẻ sinh viên với biết bao suy nghĩ
-Liệu có phải bé Nhi không? Cơn hoả hoạn năm đó…chẳng phải mọi người đã….má hai, má năm…bé Nhi…tất cả mọi người đều không ai còn sống sót sao? Cô gái này có phải bé Nhi không?
Hắn đặt chiếc thẻ lại trên bàn thôi không nghĩ nữa vì hắn nhất định sẽ điều tra ra bằng được mọi chuyện rút cuộc là như thế nào?
Nó và Hoàng đi đến đoạn đường rẽ vào nhà nó thì nó đột ngột dừng lại
-Sao vậy Nhi?
-À…cậu về trước đi mình phải sang đây…
-Nhà người ban sáng cậu nói hả?
-Uhm…tớ phải qua đó nếu không họ lại cho tớ là một đứa nói dối nữa
-Tớ đi cùng cậu
-Thôi, cậu về đi, tớ tự đi được mà
-Có xem tớ là bạn không đấy?
-Uhm thôi được rồi
-Hihi vậy đi nào, cậu chạy trước đi
Chiếc xe đạp của nó chạy phía trước, chiếc xe đạp của Hoàng cùng lăn bánh theo sau, chạy khoảng một cây số rồi rẻ phải chạy thêm một đoạn nữa là đến nơi cần đến. Dừng xe trước một căn biệt thự, nó mở to hai đôi mắt và cả cái miệng be bé của nó cũng phát huy hết công suất
-Nhà này hả Nhi?
-Tớ…theo địa chỉ thì phải…để tớ nhấn chuông xem sao
Nó dựng chống chiếc xe của mình, bước xuống đi đến gần cánh cổng lớn, nó đảo mắt tìm kiếm nút nhấn nhưng chẳng thấy đâu cả. Cánh cổng từ từ được mở ra làm nó giật cả mình, người bảo vệ với thân hình to tướng như một vệ sĩ thứ thiệt bước ra
-Cô tìm ai?
-Dạ…cháu….cháu tìm chủ của ngôi nhà này ạ
-Cô có hẹn trước không?
-Dạ…
-Có chuyện gì thế? – Vị tài xế An lái chiếc xe ban sáng về
-Cô gái này muốn gặp cậu chủ
An bước ra khỏi xe, nhìn nó
-Cô đến để đền tiền đúng không?
-Cháu đến xin chú cho cháu trả từ từ được không ạ? Bây giờ cháu không có nhiều tiền….
-Trả từ từ là thế nào hả? – An quát lớn
-Chú kia, người ta đã đến xin chú thế mà chú còn lớn tiếng thế à? – Hoàng dựng xe đi đến gần nó
-Hoàng….
-Mày là đứa nào?
-Dạ, cháu xin lỗi, đây là bạn cháu…cậu ấy không cố ý đâu ạ
-Cậu làm gì mà phải xin lỗi ông ta, mình về thôi, tớ sẽ trả giúp cậu
-Kìa Hoàng
Trên tầng 1 có một người đang đứng theo dõi từng hạnh động, chau mắt nhìn, đưa chiếc điện thoại lên bấm số gọi cho người tài xế
-Dạ, tôi nghe cậu chủ
-Cho cô gái đó vào phòng làm việc của tôi
-Dạ
Tắt máy, người tài xế nhìn nó
-Cậu chủ muốn gặp cô
-Sao ạ?
-Mời cô
-Hoàng về trước đi, mình vào rồi sẽ về ngay
-Mình đợi cậu
Nó gật đầu đi theo tài xế An vào trong. Bước vào ngôi biệt thự mọi thứ
đối với nó như một thiên đàn, lần đầu tiên nó thấy những thứ hào nhoáng
đến như vậy, đôi mắt nó không ngớt nhìn những thứ đang đập vào trước mặt
nó, nó theo vị tài xế đi dọc hành lang, rẽ sang trái đi lên tầng 1,
đứng trước cửa phòng làm việc của hắn, An chậm rãi cất tiếng
-Thưa cậu chủ, tôi đã đưa cô gái đến rồi ạ
-Vào đi
Mở cửa bước vào, người tài xế cuối chào rồi nhẹ nhàng bước ra đóng cánh
cửa lại. Nó đứng đó nhìn phía sau chiếc ghế, con người ngồi trên chiếc
ghế quay mặt ra ngoài nó không thể nhìn thấy nhưng nó cảm nhận được một
luồng không khí lạnh đang vây lấy nó, nó toát cả mồ hôi lạnh.
-Thưa…thưa…ông…
Hắn chau mày quay chiếc ghế lại, nó thì đang cuối đầu không dám nhìn
lên một cảm giác sợ hải đang vây lấy nó dù thường ngày nó chẳng sợ gì cả
nhưng bây giờ do nó gây ra chuyện, mà không phải là chuyện nhỏ đụng đến
vấn đề tiền bạc có thể nói là vấn đề nhảy cảm nhất và như một điểm yếu
đối với nó.
-Trông tôi già lắm sao?
Âm thanh lạnh lùng vang
lên, nó từ từ ngước mặt lên, đập vào đôi mắt của nó là một gương mặt
lạnh lùng, nhìn vào đôi mắt đó nó không tài nào đoán được người đối diện
mình đang nghĩ gì nhưng đôi mắt đó, gương mặt đó sao mà cuốn hút đến
thế làm nó ngây ngốc đứng nhìn….Hắn lấy làm thú vị từ từ rời khỏi chiếc
ghế tiến đến gần nó, nó vẫn ngây ngốc đứng đó chẳng biết gì…Đứng đối
diện nó, hắn lên tiếng
-Đã nhìn đủ chưa?
-Hả?….uhm…ah….
Nó cảm thấy như bị bắt trúng điểm yếu, lúng ta lúng túng, mắt ngó lơ, hắn nhếch môi
-Sao? Có tiền đền cho tôi chưa?
-À…tôi…tôi…
-Sao? – Hắn tiến gần lại nó hơn
-Cho tôi trả từ từ có được không? Hiện giờ tôi không có nhiều tiền đến thế
-Tôi lấy gì để tin cô hả, Bùi Ngọc Trúc Nhi?
-Anh biết tên tôi?
Hắn giơ cái thẻ sinh viên lên, cười nữa miệng, hắn tiếp tục
-Bùi Ngọc Trúc Nhi, lớp QTNT35 trường Đại Học NTTP
-Anh lấy chiếc thẻ sinh viên của tôi, mau trả đây
Nó bước đến chụp lấy nhưng hắn nhanh hơn giật về phía sau, nó mất đà
lao thẳng về phía hắn đồng thời đôi tay nó cũng ôm gọn lấy thân người
của hắn. Hắn bất ngờ, còn nó thì tim đập loạn xạ lần đầu tiên nó tiếp
xúc với một người khác giới mà thân mật đến như vậy, một phút thất thần
nhưng nó cũng kịp định thần lại, vội đẩy hắn ra…
-Tôi…tôi xin
lỗi….nhưng tại sao anh lại lấy thẻ sinh viên của tôi? Báo hại tôi bị
đuổi ra khỏi lớp…Mau trả đây – Nó mạnh miệng, giơ tay trước mặt hắn
Hắn cười khẩy, nụ cười đó để nó bắt gặp, nụ cười đó lại làm trái tim nó
xao xuyến….sao mới gặp hắn mà trái tim nó lại muốn bệnh thế này
-Cô bồi thường xe cho tôi, tôi sẽ trả nó
Hắn giơ chiếc thẻ tòn ten trên không trung khiêu khích, hắn cũng không
hề biết tại sao hắn lại làm ra những hành động mà chưa bao giờ hắn nghĩ
hắn có thể làm
-Tôi sẽ trả từ từ…tôi hứa nhưng còn nó – Nó chỉ cái
thẻ – Không có nó tôi không thể vào lớp anh làm ơn đi mà – Nó xuýt xoa
đôi tay, năng nỉ
-Được thôi, với điều kiện
-Điều kiện gì?
-Hằng ngày cô phải sang đây lao dọn phòng cho tôi xem như trừ nợ vậy
-Được. Nhưng làm đến khi nào
-Khi nào tôi bảo “đủ” thì cô có thể ngừng
-Vậy nếu anh không nói “đủ” thì tôi phải làm không công suốt đời cho anh chắc – Nó trả treo
-Vậy bây giờ cô có làm không? – Hắn giơ cái thẻ ra hâm doạ
-Anh!! Được, mai tôi sẽ làm
-Sao không phải là bây giờ nhỉ? – Hắn xoa cằm kiểu đắc ý
-Bây giờ tôi phải về nhà, nếu không tôi biết ăn nói sao với mẹ tôi
-Thôi được, vậy cô mau ký vào tờ giấy này đi
-Đây là gì?
Nó cầm lấy…đập vào mắt nó là giấy vay nợ…nội dung bên trong là nó đã
vay một số tiền là 50.000 USD và sẽ làm osin cho hắn đến khi nào hắn
thấy “đủ” thì xem như nó đã trả hết nợ. Nếu vi phạm thì phải bồi thường
gấp đôi.
-Sao hả?
-Còn không mau ký vào
-Hừ….xong rồi – Nó trả lại hắn, hắn đưa cho nó một bản, hắn giữ một bản
-Hẹn gặp lại vào ngày mai, sẽ có bất ngờ lớn dành cho cô
Hắn tiến sát vào nó làm nó sợ đi thụt lùi về phía sau, hắn dừng lại
miễm cười rồi đưa chiếc thẻ cho nó, tim nó lại đập loạn xạ vì cái nụ
cười chết người đó
– Trả cô
-À…uhm… – Nó cầm lấy chiếc thẻ,
nhanh chóng quay sang cánh cửa – Tôi về, mai tôi sẽ đến anh yên tâm – Nó
mở vội cánh cửa, nhanh chóng đi ra ngoài
Cánh cửa khép lại, hắn
nhếch mép nỡ một nụ cười ma mảnh, hắn cũng không hề biết rằng cái mặt nạ
hắn đang cố gắng che đậy bấy lâu nay chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng
đồng hồ đã vô tình bị lộ tẩy…vì lý do gì???
-Sao rồi Nhi? – Hoàng mừng huýnh khi thấy nó đi ra
-Không sao cả, mình đã xin trả từ từ rồi anh ta cũng đồng ý…nhưng mà….
-Sao hả? Anh ta làm khó cậu à?
-Cũng có thể cho là như vậy…haizzzz…thôi mình về thôi
-Nhưng sao? Cậu nói rõ đã
-Được rồi, vừa đi tớ vừa kể…
Hoàng gật đầu, đảo mắt nhìn lại căn biệt thự trước mặt một lần nữa rồi
quay chiếc xe đạp chạy lên phía của nó. Nó bắt đầu kể lại mọi chuyện cho
Hoàng nghe, cũng như nó Hoàng bất ngờ và tức giận nhưng rồi cũng thôi
vì mọi chuyện nó muốn tự nó giải quyết Hoàng đành im lặng và ủng hộ nó.
12h nó vừa hoàn tất xong môn Quản trị học, ngã lưng ra ghế làm giảm đi
sự mỏi mệt vì vừa xong công việc làm thêm ở tiệm bánh nó phải đi nhanh
về nhà chuẩn bị bài vở cho ngày mai. Nhắm đôi mắt lại thì hình ảnh ai đó
cứ bay vòng vòng trong đầu nó, lại tiếng nói đó vang lên: “Thôi được,
hẹn gặp lại vào ngày mai, sẽ có bất ngờ lớn dành cho cô”, chợt nó thấy
rợn tóc gáy
-Cái tên này, anh ta muốn gì đây chứ? Thôi không nghĩ nữa, trời chưa sập thì có gì phải lo lắng, ngủ thôi….
Nó lắc đầu, lẩm bẩm một mình rồi ngã lưng sang chiếc giường mà nó cho là êm ấm nhất của nó rồi thiếp đi.