Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Chương 6: Bất Ngờ Nối Tiếp Bất Ngờ


Bạn đang đọc Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!: Chương 6: Bất Ngờ Nối Tiếp Bất Ngờ


 6.Bất ngờ nối tiếp bất ngờ
Tiệm bánh “Smile”
-Anh Quốc Lâm – nó
-Uh, Nhi mới tới hả em, nhanh vào phụ mọi người đi hôm nay quán đông lắm – Quốc Lâm người quản lý tiệm bánh “Smile”
-Dạ
Hôm nay là ngày thứ 7 nên quán đông hơn so với thường ngày, mọi người
chia nhau các công việc nào bưng bê thức ăn, đồ uống, phục vụ…nó cũng
bận rộn không kém
-Dạ thưa quý khách dùng gì ạ? – Nó
-Cho một bánh hạnh nhân, 1 kem socola, 1 kem dâu
-Dạ, có ngay
Nó ghi chép những gì khách gọi vào cái phiếu trên tay, rồi xoay người đi nhanh vào trong nhưng do không để ý nó đã va phải…
-Ơ…xin lỗi, anh không sao chứ ạ? – Nó
Người con trai với chiếc kính cận to tròn trên mặt, mái tóc xoăn phũ
trước trán có phần ngô ngố, quần áo sơ mi rất đỗi bình thường, người con
trai ấy đang đứng nhìn trân trân, ngạc nhiên có, thích thú có…
-Anh gì ơi, anh có sao không? Tôi xin lỗi, anh dùng gì ạ? – Nó
-Có chuyện gì thế? – Quốc Lâm vừa đi đến – Cậu….
-À không có gì đâu, anh không sao em cứ tiếp tục công việc của mình đi –
Giọng nói có phần quen thuộc nhưng sao nhẹ nhàng đến thế, thật dễ chịu
-Cậu ch…
-Em đi làm việc tiếp đi – Hắn chặn ngay lời nói của Quốc Lâm
-Trúc Nhi, em đi làm việc của mình đi
-Dạ, vâng chào anh
Đợi nó đi rồi, Quốc Lâm đưa hắn vào một căn phòng riêng biệt
-Cậu chủ, cậu về khi nào sao không cho tôi hay – Quốc Lâm mừng rỡ
-Đã bảo không được gọi thế nữa cơ mà, cứ xem tôi như một người bạn một
người anh em không được hay sao? – Hắn ngồi xuống ghế – Cậu ngồi đi
-Dạ…tôi
-Cậu cứ như thế thì sao tôi có thể làm việc ở đây được
-Cậu bảo sao cơ?

-Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ làm việc ở đây
-Cậu không nhận tôi à
-Tôi nào dám, cậu là chủ kia mà, tôi…
-Cậu lại nữa, quán này cậu là chủ và từ nay cấm cậu gọi tôi là cậu chủ,
tôi và cậu bằng tuổi nhau, cậu không thích tôi làm bạn của cậu à?
-Tôi…
-Sao hả?
-Chào mừng cậu đến với “Smile” – Quốc Lâm miễm cười chìa tay bắt lấy tay hắn, hắn cũng vui vẻ đón nhận
-Vậy từ nay cậu chính là ông chủ của tôi rồi đấy nhé
-Cậu chẳng đã bảo không được xem nhau là chủ tớ kia mà
-Uhm…haha…
-Mà này cậu hoá trang kiểu gì mà nhìn ngố hết biết vậy chứ, Thiên Du đâu xấu dữ vậy nè haha
-Vậy người ta mới không so sánh giữa cậu và tớ không thôi lại…haizz….haha
-Thôi thôi tớ xin thua
-À cô bé lúc nãy là?
-Ai? À cậu nói bé Nhi hả? Để ý người ta rồi đúng không? Haha nói đi tớ sẽ làm ông mai cho
-Đừng có nói tầm phào – Hắn xua tay
-Trúc Nhi là một cô bé hiền lành, rất ngoan và cũng rất đáng thương
-Đáng thương?
-Phải, tớ nghe đâu em ấy đang sống với một người mẹ bị bệnh tim thì
phải và cần một số tiền lớn để phẩu thuật nhưng gia cảnh thì không cho
phép vì vậy em ấy mới vừa phải đi học vừa phải đi làm
-Uhm
-Mà hình như mẹ con cô ấy thất lạc nhau từ nhỏ mới gặp lại nhau gần đây thôi
-Vậy trước giờ cô ấy sống ở đâu? – Hắn hỏi gấp như hắn đang muốn biết chuyện gì đó
-Nè làm gì quýnh lên vậy, vậy mà bảo không để ý đến người ta haha
-Cậu mau trả lời đi – Hắn nghiêm túc
-Tớ không biết, những gì tớ vừa nói với cậu thì tớ cũng chỉ nghe qua
Hoàng, một người bạn của em ấy, em ấy thường rất ít kể chuyện về gia
đình với người khác
-Uhm – Hắn suy nghĩ mong lung

Quốc Lâm là
cháu trai của người quản gia năm đó cùng ba mẹ hắn đến đón hắn về tại
mái ấm. Ba mẹ Quốc Lâm đã qua đời khi Quốc Lâm vừa tròn 10 tuổi do tai
nạn giao thông từ đó Quốc Lâm sống cùng ông và từ khi hắn trở về với gia
đình thì Quốc Lâm có thêm một người bạn, một người anh em tốt, có bất
cứ chuyện vui buồn gì cũng kể cho nhau nghe, giữa hắn và Quốc Lâm có một
sợi dây liên kết khắn khích còn hơn cả anh em ruột. Quốc Lâm rất nể nan
con người của hắn, rất kính trọng hắn vì hắn luôn đối xử tốt với Quốc
Lâm, không xem Quốc Lâm là một người bề tôi mà xem Quốc Lâm như một
người bạn tri kỷ, hắn cũng khá thận trọng trong việc kết giao vì gia
thế, vì bản chất của cuộc sống bắt hắn phải trở nên như thế nhưng riêng
chỉ có trò chuyện cùng Quốc Lâm thì hắn mới là chính hắn, hắn không phải
dè chừng, không phải đưa ra bộ mặt lạnh lùng tránh người khác dò đoán
được suy nghĩ của mình.
Hôm nay quán khá đông nên mọi người ai cũng
bận rộn, Quốc Lâm trò chuyện cùng hắn một lúc sau thì cũng ra ngoài phụ
giúp mọi người hắn thấy thế cũng giúp một tay
-Hoàng, cậu đến khi nào thế? – Nó
-Hi, tớ vừa đến, quán hôm nay đông quá ha, anh Quốc Lâm cũng chạy bàn luôn à
-Uhm hihi cậu dùng gì?
-Cho tớ như cũ vậy
-Ok đợi tớ nhanh thôi
Nói nói cười cười vui vẻ với Hoàng nhưng nó đâu hay phía xa xa có người đang chú ý đến
-Hoàng, em mới đến à? – Quốc Lâm cùng hắn đi đến
-Anh Quốc Lâm bận rộn quá ha….à đây là? – Hoàng nhìn sang người bên cạnh
-Đây là T…
-Anh tên Khắc Duy, là đầu bếp mới sau này mong em ủng hộ nhé! – Hắn làm Quốc Lâm chau mày khó hiểu
-Tất nhiên rồi anh – Hoàng miễm cười nhìn hắn nhưng có chút gì đó làm Hoàng phải suy nghĩ
-Thôi Hoàng ngồi chơi, tí rãnh anh em mình nói chuyện
-Anh cần em phụ không ạ?

-Anh không có tiền tuyển thêm nhân viên đâu
-Ok vậy em sẽ làm nhân viên không công vậy
Cả ba cười to rồi bắt tay vào việc. Tiệm bánh nhỏ hôm nay không biết vì
lý do gì mà đông khách đến thế, cả nó, hắn, Hoàng và Quốc Lâm chạy đến
vã mồ hôi, riêng nó lâu lâu lại chú ý đến người nhân viên mới không hiểu
sao nó lại có cảm giác người này như đã gặp ở đâu và nụ cười này dường
như rất lâu nó mới gặp lại????
10h tiệm bánh đã hết khách lúc này
mọi người đã dọn dẹp xong tất cả, nhân viên ra về gần hết chỉ còn lại
hắn, nó, Hoàng và Quốc Lâm. Hắn mang từ trong bếp ra chiếc bánh bông lan
vừa làm xong
-Mời mọi người dùng thử
Hắn đặt chiếc bánh nhỏ
xuống bàn, Quốc Lâm nhìn hắn có thật nhiều câu hỏi thắc mắc từ chiều đến
giờ, vì sao hắn nói nhiều hơn? Vì sao hắn cười nhiều hơn? Vì sao hắn
trở nên dễ gần với mọi người? Rất nhiều câu hỏi mà Quốc Lâm muốn hắn trả
lời ngay bây giờ….
-Quốc Lâm, cậu sao thế? Dùng thử xem
-Uhm hai em cũng dùng thử xem đầu bếp mới của anh như thế nào? – Quốc Lâm
Nó thử một ít, bánh vừa mềm vừa thơm cứ cắn vào một miếng như làm cho
con người ta tan chảy ra, đưa người ta vào một thế giới khác hẳn cứ như
đang bay trong một nơi đầy vị ngọt liệm. Tự dưng nó lại nhớ về mái ấm,
nó lại nhớ đến anh Di của nó, nó lại nhớ đến lời hứa năm xưa và nước mắt
nó trực trào
-Trúc Nhi, cậu sao thế? – Hoàng hoảng hốt khi nhìn nó thế, Quốc Lâm và hắn đều lấy làm khó hiểu
-Tớ… – Nó quẹt đi hàng nước mắt – Tớ không sao, bánh rất ngon…à mà anh
Quốc Lâm anh nói đây là đầu bếp mới của quán hả, anh ấy tên gì thế ạ?
-Chào em, anh tên Duy
-Gì ạ? Anh…Duy? Anh…???
-??? – Hắn nhìn nó khó hiểu, cả Hoàng và Quốc Lâm cũng thế
-À không có gì “Chắc mình nghĩ nhiều quá thôi, anh Duy sao mình lại nhận không ra chứ”
-Mọi người dùng ít bánh đi
Quốc Lâm giãn bầu không khí, những người còn lại nếm thử bánh mà hắn làm, phải nói là ngon không chỗ nào chê được.
-Anh Quốc Lâm lần này chắc phải tuyển thêm nhân viên rồi, bánh của anh Duy làm rất ngon – Hoàng ngợi khen
-À…anh phải xem lại đã – Quốc Lâm vuốt cằm suy nghĩ – Mà cậu có chắc
làm ở đây không hay giống như năm trước chỉ vài ngày rồi lại bỏ tớ đi?

-Anh Duy đã làm ở đây rồi ạ? – Nó và Hoàng đồng thanh
-Phải đấy, làm với anh có vài ngày là bỏ đi để lại cho anh “Một khối sự cố lớn” bắt anh phải giải quyết đấy
-Sự cố??? – Nó trố mắt nhìn Quốc Lâm rồi nhìn hắn
-Uhm phải đó, em chưa biết đâu cậu ấy vào đây làm khách đến ăn thì ít
chứ khách đến ngắm cậu ấy thì nhiều, mà đa phần là những cô gái…haizzz –
Quốc Lâm hào hứng kể truyện, nó thì nhìn hắn như không tin vào tai
được, còn hắn thì chau mày nhìn Quốc Lâm, Hoàng thì miễm cười
-“Cái
gì, anh Duy mà được khối cô theo hả? Có nhầm không vậy anh Quốc Lâm” –
Nó thầm nghĩ, tưởng tượng ra rồi nó sởn gai ốc, rùng mình.
-Mấy em đừng nghe cậu ấy nói bậy, chỉ giỏi nói linh tinh
-Tớ nói bậy bao giờ, do cậu hoá….
-E hèm…Quốc Lâm được rồi cũng trễ rồi về thôi – Hắn chặn lại
-Uhm thôi cũng trễ rồi hai đứa về đi
Nó và Hoàng xin phép về trước, Quốc Lâm và hắn một lúc sau cùng trở về nhà của hắn. Tại phòng làm việc của hắn
-Bây giờ mới thật sự là cậu, đẹp trai hào hoa đến tớ mà còn…. – Quốc Lâm nhìn hắn nói
-Tớ không muốn bị mọi người chú ý, cậu làm ơn đừng có nói huyên thuyên
như hôm nay được không? Tớ muốn làm việc bình thường như bao người thôi
-Ok ok, mà…cậu nói thật đấy hả?
-Cậu tưởng tớ đùa à
-Ơ…nhưng sao tự nhiên lại muốn làm đầu bếp ở quán, cậu vào công ty làm có tốt hơn không?
-Công ty, tớ không thể bỏ nhưng việc làm bánh tớ vẫn phải làm
-??? Cậu còn nhớ tớ cô bé đó à
-Uhm, tớ muốn tìm lại…và thực hiện lời hứa năm xưa…
-Nhưng nhỡ….
-Thôi đừng nói tới nữa, ngày mai cậu vào công ty giúp tớ nhé!
-Giúp?
-Uhm tớ cần cậu
-Ok, nếu cậu nói thế!
– Tớ nghĩ không biết mình có nên dọn ra ngoài sống không? – Hắn đứng dậy lấy một chai rượu và hai chiếc ly lại
-Để làm gì? Cậu thật khó hiểu
-Tớ cần tìm hiểu một số việc
-Tuỳ cậu…nhưng tớ nghĩ không cần phải thế!!
-Thôi, nâng ly nào…lâu rồi không cùng cậu nhâm nhi
-Ok


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.