Con tên là Lạc Bảo Bảo, năm nay năm tuổi. Con có tận hai người cha, cả hai đều rất thương con, ông nội bà nội cũng rất thương con, các chú cũng rất thương con.
Con lớn lên trong tình yêu thương của mọi người, nhưng con vẫn có một phiền não, đó là ba Lạc không cho con ngủ chung với ba nhỏ. Ba bảo đàn ông con trai là phải như vậy, phải quen với việc ngủ một mình, không thể lúc nào cũng ngủ chung với ba được.
Con rất buồn, con muốn trở thành một người đàn ông nhưng con cũng muốn ngủ chung với ba nhỏ. Con đã hỏi mấy người bạn của con, tụi nó bảo đều ngủ chung với ba mẹ. Mà cậu út lén lén nói cho con biết, ba Lạc không muốn ba nhỏ ngủ chung với con là vì ba muốn độc chiếm cái ôm của ba nhỏ.
Hừ, con quyết định không để ý tới ba Lạc suốt một ngày, ba thật hư >_
…..
“Bảo Bảo ơi, xuống đi con. Mình đi qua nhà chú Trình của con đó.” A, ba nhỏ con yêu nhất gọi con xuống, con phải mau xuống lầu thôi.
“Con xuống đây, ba nhỏ, đợi con….” Rầm rầm rầm, con vui vẻ chạy xuống lầu.
“Lạc Bảo Bảo! Ba đã nói bao nhiêu lần rồi hả?! Không được chạy trên cầu thang, nếu bị té thì làm sao bây giờ?! Hả?!” Lạc Thần Dật nhìn đứa con trốn sau lưng người yêu làm mặt quỷ với mình, bất đắc dĩ nói, “Lạc Bảo Bảo, đừng tưởng trốn sau lưng ba nhỏ là con sẽ bình an vô sự. Nãy giờ ba nói gì con có nghe không?!”
“Nghe mà. Lần sau con sẽ không làm thế nữa.” Con ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, lần sau sẽ không tái diễn. Trước đây có một lần Tiểu Bàn chạy trên cầu thang và bị té, khóc rất thương tâm. Con hỏi đau không, cậu ấy bảo rất đau, nên giờ con cũng không muốn bị giống thế
“Ha ha, Bảo Bảo thật ngoan.” Tiêu Hàm mỉm cười vuốt ve tóc Lạc Bảo Bảo.
“Dạ, ba nhỏ ơi, con rất ngoan, có được thưởng gì không ạ?”
“Có ~” Tiêu Hàm nhìn Lạc Bảo Bảo mặt đầy “cầu hôn”, cậu cười hôn hôn hai má bé, cục cưng của cậu thật đáng yêu.
“Thôi được rồi, chúng ta mau đi thôi. Kẻo mất công bọn A Huy chờ sốt ruột.” Lạc Thần Dật vừa ôm lấy người yêu vừa nắm tay Lạc Bảo Bảo đi đến gara. Nếu hắn không lên tiếng ngăn cản thì Hàm Hàm và nhãi con Lạc Bảo Bảo có thể chơi trò hôn qua hôn lại suốt một ngày, Tiêu Hàm chỉ hôn Lạc Bảo Bảo, đã lâu rồi không có hôn hắn.
“Đi thôi ~” Tiêu Hàm thấy Lạc Thần Dật ghen tuông, cười hôn Lạc Thần Dật một cái, thật là, ngay cả con mình mà cũng ghen cho bằng được. Tiêu Hàm ở bên tai Lạc Thần Dật khẽ nói, “Dật…”
Lạc Thần Dật cảm thấy mỹ mãn mà cười, “Hàm Hàm, mau lên xe đi.” Lạc Thần Dật thấy Lạc Bảo Bảo lại ngồi lên vị trí phó lái, nơi đáng lý ra Tiêu Hàm phải ngồi, “Lại không nghe lời hả? Xuống phía sau ngồi đi.”
“Biết rồi mà.” Bé ngoan ngoãn trèo ra phía sau, bé quả là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn.
Đợi người yêu và con trai ngồi an ổn xong, Lạc Thần Dật lái xe xuất phát.
“Ba nhỏ, ba nhỏ, con kể ba nhỏ nghe một chuyện nè. Hôm bữa Tiểu Bàn lại chọc người ta khóc, giáo viên phê bình nó rất lâu. Đúng rồi đúng rồi, thầy khen con viết chữ rất đẹp, còn thưởng cho con một bông hồng nữa.”
“Bảo Bảo thật giỏi, chừng nào về nhà ba nhỏ sẽ nấu món con thích nhé.”
“Dạ được. Con muốn ăn cá chua cay, chú bác sĩ nói con có thể ăn lại rồi. Con thật sự rất muốn ăn món này. Mà tại lần trước bị bệnh, chú bác sĩ dặn không thể ăn đồ chua cay, con chỉ có thể nhìn ba Lạc ăn. Nghĩ đến món cá chua cay của ba nhỏ, nước miếng của con liền chảy ra. Hay quá, tối này là có thể ăn rồi.”
“Vậy Bảo Bảo có cho ba ăn chung không?” Tiêu Hàm cười hỏi.
“Có chứ, sẽ cho ba và ba nhỏ ăn chung.” Ba Lạc mặc dù có hơi hung dữ, nhưng thật ra cũng rất thương bé.
“Con thằng nhóc này, quả là không uổng ba thương yêu con.” Lạc Thần Dật đã sớm biết Lạc Bảo Bảo sẽ trả lời như thế. Dù Lạc Bảo Bảo có hơi nghịch ngợm nhưng mà nó vẫn có rất nhiều ưu điểm, kính già thương trẻ, biết phải chia sẻ, không hổ là con của hắn và Hàm Hàm.
“…”
“….”
Theo suốt đường đi, cùng con trai và “vợ” yêu cười vui, rất nhanh đã tới nhà Trình Huy.
….
“Bảo Bảo, lại đây cho chú nhìn cái nào.” Lạc Thần Dật vừa đậu xe xong, Lâm Ngọc liền bước tới muốn ôm Lạc Bảo Bảo.
“Chú Lâm, con rất chú đó. Chú có nhớ Bảo Bảo không?” Lạc Bảo Bảo trong lòng Lâm Ngọc làm nũng, bộ dáng này đáng yêu cực.
“Có nhớ con. Nhưng mà Bảo Bảo, hình như con nặng hơn rồi phải không?” Lâm Ngọc thử cân sức nặng của Lạc Bảo Bảo trong lòng mình, trêu ghẹo.
“Không có không có, Bảo Bảo không có nặng, không tin thì chú cứ hỏi ba nhỏ đi.” Lạc Bảo Bảo vừa nghe Lâm Ngọc nói bé nặng, dùng sức lắc cái đầu nhỏ, bé không có nặng đâu mà, “Ba nhỏ, Bảo Bảo đâu có nặng đúng không?”
“Bảo Bảo đừng lắc nữa. Bảo Bảo không có nặng.” Tiêu Hàm cười, nhận lấy Lạc Bảo Bảo từ Lâm Ngọc, ôm bé vào lòng.
“Hì hì, ba nhỏ ~” Bé thích ba nhỏ nhất ~
“Bảo Bảo không thích chú. Chú buồn quá đi…” Trình Huy ở cạnh có hơi “ghen” nói.
“Không có không có, Bảo Bảo cũng thích chú mà.” Lạc Bảo Bảo quơ quơ tay nhỏ ý bảo Trình Huy đi qua bên đây đi, “Chụt ~ Bảo Bảo hôn một cái.”
Trình Huy được Bảo Bảo thơm một cái, cười cười vuốt tóc Lạc Bảo Bảo, “Nhóc quỷ lanh lợi này.”
“Haizz, xem ra Bảo Bảo vẫn là thích chú Trình anh, làm sao mà thích em cho được?”
“Không có không có, Bảo Bảo cũng thích chú Lâm, chụt ~” Lạc Bảo Bảo cũng cho Lâm Ngọc một cái thơm đầy nước miếng.
“Bảo Bảo ngoan quá, đi thôi, mình đi tìm anh thôi.”
“Dạ, đi tìm anh.” Lạc Bảo Bảo hớn hở vỗ tay.
“Bảo Bảo, đừng trong lòng ba nhỏ con nhích tới nhích lui, nếu không ba nhỏ sẽ không bế con được đâu. Thôi, lại đây ba bế.” Lạc Thần Dật nhìn Lạc Bảo Bảo rất có sức sống trong lòng Tiêu Hàm, ôm lấy bé, chậc chậc, thằng nhóc này lại nặng hơn rồi, nhưng mà hắn không thể nói ra, nhóc con này rất để ý tới cân nặng, nếu biết mình nghĩ nó mập, chậc, chắc sẽ không muốn ăn cơm.
Lạc Bảo Bảo ngoan ngoãn rúc vào lòng Lạc Thần Dật, không có nhích tới nhích lui, nếu ba đã bảo không được lộn xộn mà bé vẫn còn lộn xộn, ba nhất định sẽ ăn hết cá chua cay ba nhỏ làm, bé còn lâu mới để ba có được cơ hội đó.
…..
Phòng khách nhà Trình.
“Trình Trình xuống con ơi, Bảo Bảo đến rồi.”
“Con nghe rồi.” Trình Tử Hàm vừa nghe Lạc Bảo Bảo đến đây, vội vàng làm xong bài tập trước mắt sau đó mau đi xuống lầu.
“Anh, anh, anh, anh, anh….” Lạc Bảo Bảo nhìn Trình Tử Hàm đi xuống lầu, liền kêu anh anh anh anh không ngừng, “Ba, ba mau thả con ra, con muốn chơi với anh.”
Lạc Thần Dật nhướng mi, nhẹ nhàng thả Lạc Bảo Bảo xuống đất, nhìn Lạc Bảo Bảo đứng ổn xong là lập tức chạy ngay đến ôm lấy Trình Tử Hàm. Hắn vẫn chưa hiểu vì sao mỗi lần thấy Trình Tử Hàm Bảo Bảo liền gấp gáp muốn chơi với nó, chơi hăng say đến nỗi quăng hắn và Hàm Hàm ra sau đầu.
“A? Trình Trình hôm nay không đi với chú Lâm sao?” Tiêu Hàm nhìn Trình Tử Hàm hỏi, bình thường vào lúc này Trình Tử Hàm đã qua nhà chú Lâm, nếu Bảo Bảo mà biết Trình Tử Hàm có ở nhà thì đã không ồn ào tới vậy.
“À, bên ba anh muốn qua nhà cậu anh. Trình Trình không muốn đi, nó nói nó muốn chơi với Bảo Bảo, đã lâu không có chơi với Bảo Bảo, nó rất nhớ Bảo Bảo.” Lâm Ngọc cười đáp.
“Đúng đó, anh rất nhớ Bảo Bảo.” Trình Tử Hàm gật đầu, cậu rất nhớ Bảo Bảo, hai tuần rồi vẫn chưa được chơi cùng bé.
“Em cũng nhớ anh.” Bảo Bảo ngọt ngào nói.
“Ha ha, biết tình cảm anh em mấy đứa sâu đậm rồi, đi chơi đi.”
“Dạ.” Trình Tử Hàm nói xong, kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Bảo Bảo đi chơi trò chơi.
Hết ngoại truyện 1.